Chương 5: Thức Tỉnh (2)

Phía xa xa.
“Tốt tốt tốt!”
Hiệu trưởng đã hưng phấn tới mức đứng ngồi không yên, mặt cười đỏ chót: “Trường chúng ta năm nay trúng số độc đắc a.”
Phía dưới bục sân khấu.
“Thật hâm mộ.”
“Hai vị thiên tài cấp S, ba vị anh tài cấp A.


Không biết buổi chiều này còn có thêm nữa không?”
“Xuất hiện hai vị nữ chiến thần, đến bao giờ nam đồng bào mới có thể vực dậy lấy lại công bằng được đây!”
Các học sinh đang bàn tán sôi nổi, liền nghe được thông báo của nhân viên trường:


“Đã đến giờ nghỉ trưa, công việc thức tỉnh sẽ tiếp tục vào lúc một giờ chiều.
Mời tất cả mọi người có mặt đúng giờ.”
Chưa nghe xong hết câu, mọi người đều đã đứng dậy, rời khỏi ghế và đi về hướng căng tin.


Sau khi ăn trưa xong xuôi, ba thiếu niên ngồi trong góc phòng căn tin tán dóc với nhau.
“Đặc Chất Cấp S a, hai người bọn họ đều đặt trước một chân vào học viện nổi tiếng.
Tại sao không phải là ta cơ chứ!”
Khỉ Con xúc động nói, nước mắt từ khóe miệng chảy ra.


Mặc dù trong tâm rất hâm mộ, nhưng Nguyễn Trường Sinh cũng không có hứng thú than thân trách phận, chỉ cần có cơ hội tiếp xúc siêu phàm là hắn đã cực kì vui vẻ.
Liếc mắt qua Khỉ Con, hắn hỏi:
“Đừng có ở đó tự làm mất mặt, phải rồi, Đặc Chất của hai người là gì?


Nếu không tiện nói cũng không sao, dù sao cũng là bí mật của mỗi người.”
“Cũng không có gì, đằng nào ba năm chạm mặt thì kiểu gì mọi người đều đoán được phần nào Đặc Chất của nhau thôi.”
Gấu Chó sảng khoái trả lời, hắn nói:




“Nhưng lộ chậm lúc nào hay lúc ấy, các ngươi nhớ giữ bí mật, đặc biệt là ngươi, Khỉ Con!”
“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.”
Khỉ Con không thèm phân bua, nghĩ muốn chứng minh sự đáng tin của mình, hắn mở lời đầu tiên:
“Ta nói trước đi, Đặc Chất của ta là Cường Âm.


Tác dụng đầu tiên của nó là giúp ta cảm nhận và hấp thu được Linh Tố Đồng Vị - Âm Thanh mà không phải trải qua giai đoạn tinh luyện, chuyển hóa.
Tác dụng thứ hai là giúp ta khuếch đại năng lực liên quan tới Linh Tố Âm Thanh.


Nhưng cường độ và phạm vi khuếch đại lại dựa vào chất lượng và số lượng linh lực chuyển vận của Linh Tố Sư.”
Nói đến đây, giọng hắn hơi khó chịu:


“Đặc Chất của ta đã từng xuất hiện nhiều lần nên có trong danh sách Đặc Chất, cũng được các học giả kiểm tr.a và cho kết quả rằng trong một cấp độ, nó không thể tăng phúc quá lớn nên được cho vào danh sách cấp B.”
Gấu Chó hỏi lại:


“Căn cơ chỉ duy nhất linh lực? Không có căn cơ nào khác nữa à?”
Khỉ Con liền lắc đầu.
Linh lực là đơn vị năng lượng của Linh Tố, nó giống như Linh Tố, bao gồm cả yếu tố hư và thực.


Năng lực của Linh Tố là vô hạn, nhưng thân thể nhân loại là hữu hạn, phải thông qua từng giai đoạn mới có thể tăng lên cấp bậc sinh mệnh và giải phóng giới hạn thân thể của mình.


Cho dù giai đoạn nào của cấp bậc sinh mệnh, thì trữ lượng linh lực mà nhân loại chứa đựng được trong thân thể cũng ở mức hữu hạn.


Cho nên những Đặc Chất lấy căn cơ là thân thể hoặc linh lực để khuếch đại năng lực đều bị hạn chế khá lớn, nghe nói lên cấp bậc cao sẽ có biện pháp giải trừ một bộ phận hạn chế này, nhưng chỉ là một phần.


Ngoài căn cơ là thân thể hoặc linh lực, còn có những đặc chất lấy các loại căn cơ là tinh thần, tâm linh, ý chí, linh hồn, sinh mệnh, quy tắc,...


Các loại căn cơ trên theo lý thuyết có thể phát triển vô hạn, nhưng lý thuyết chỉ là lý thuyết, hiện tại Nguyễn Trường Sinh chỉ biết rõ lý thuyết mà chưa từng chạm tay thực nghiệm, hắn làm sao có thể rõ ràng được chuyện này.


Nhưng ít ra những Đặc chất dùng tinh thần, tâm linh, ý chí, linh hồn, quy tắc làm cơ sở khuếch đại đều được tăng phúc lớn hơn Đặc chất lấy căn cơ duy nhất là thân thể và linh lực.
Nghe Khỉ Con giải thích xong, Nguyễn Trường Sinh nhẹ nhàng an ủi:


“Không sao, không có Đặc Chất mạnh nhất, chỉ có Đặc Chất phù hợp nhất mới là mạnh nhất.
Ta thấy nó rất phù hợp với cái “miệng rộng” của ngươi, cứ vận nó vào cái mồm của mình là được, đảm bảo gấp bội sát thương.”
“Vậy ngươi làm đối tượng thí nghiệm cho ta nha?”


Giả vờ mất trí nhớ tạm thời, Nguyễn Trường Sinh quay sang Gấu Chó:
“Còn ngươi thì sao?”
“Ta á? Thật ra ta rất muốn đặc chất loại bộc phát, nhưng lại thức tỉnh loại hồi phục phòng thủ, nó gọi là Đại Địa Chi Tâm.”
Gấu Chó tỏ vẻ hơi thất vọng.


Nguyễn Trường Sinh nhớ lại lúc Gấu Chó thức tỉnh, biểu cảm của hắn cũng không hề giống với lời này a…Hắn liền lườm Gấu Chó, trong lòng phun ra hai từ: trang bức!
Khỉ Con kích động chen miệng:
“Là Đặc Chất giống với Bất Diệt Cự Thuẫn trong Thập Nhân Chúng!


Ngươi được lắm nha Gấu Chó, còn giả bộ ghét bỏ, muốn ăn đòn đúng không?
Nếu ta thức tỉnh được năng lực này, nằm mơ ta cũng cười tỉnh.”
Bất Diệt Cự Thuẫn là một trong mười vị thanh niên trẻ đạt danh hiệu tại cuộc chiến Thập Nhân Chúng nhiệm kỳ 1131-1136.


Năm đó Nguyễn Trường Sinh cùng cả gia đình mình đều ngồi xem, Bất Diệt Cự Thuẫn có năng lực phòng thủ thật đáng sợ, khiến người khác phải tuyệt vọng bất lực trước tấm chắn của hắn.


Cuộc chiến được tổ chức năm năm một lần dành cho các Linh Tố Sư từ 22 tuổi trở xuống và được quay trực tiếp trên sóng truyền hình.
“Đại Địa Chi Tâm trong danh sách Đặc Chất cấp A cũng thuộc dạng đỉnh tiêm, ngươi không thích phòng thủ thì chơi kiểu Trọng Trang Chiến Sĩ là được.”


Gấu Chó gật đầu, bắt đầu giải thích tác dụng của Đặc Chất:
“Đại Địa Chi Tâm của ta có ba tác dụng, tác dụng thứ nhất là vĩnh viễn tăng phúc R2 của Linh Tố Thổ, nếu không R2 - Thổ của ta chỉ ở cấp C mà thôi.


Tác dụng thứ hai là giúp ta trực tiếp cảm nhận và hấp thu Linh Tố Đồng Vị - Đại Địa.
Tác dụng thứ ba là tăng phúc toàn bộ sức phòng thủ và tốc độ hồi phục khi thân thể tiếp xúc với mặt đất, cường độ tăng phúc dựa vào căn cơ là thân thể, linh hồn và ý chí.”


“A, tác dụng thứ hai cũng không khác gì đặc chất của ta, đều có thể trực tiếp cảm ứng và hấp thu Linh Tố Đồng Vị nha.”
Linh Tố Đồng Vị, Linh Tố Cực Vị là những Linh Tố biến thể của mười một Linh Tố Cơ Sở.


Bình thường, Linh Tố Sư cần phải đạt một số điều kiện mới có thể tinh luyện, chuyển hóa Linh Tố Cơ Sở thành Linh Tố Đồng Vị và Cực Vị, nhưng những người thức tỉnh Đặc Chất đặc biệt có thể bỏ qua quá trình trên và trực tiếp hấp thu.


“Rất mạnh, nhưng điểm yếu cũng rất lớn, Gấu Chó ngươi cần phải tìm cách khắc phục hoặc ít nhất là duong trường tránh đoản, nếu không sẽ cực kỳ bất lợi.”
Sau khi Nguyễn Trường Sinh hiểu rõ Đặc Chất của Gấu Chó, hắn cho ra ý kiến.


Trong lúc tiếp tục tán gẫu thảo luận, đôi mắt liếc ngang liếc dọc của Khỉ Con vô tình nhìn thấy bóng hồng nhỏ nhắn, Đặng Ngọc Mai, đang cùng một nam sinh vô cùng tuấn lãng cười cười nói nói bước ra ngoài cửa căng tin.
Khỉ Con ra hiệu cho hai người nhìn về hướng cửa, hắn nói:


“Nữ thiên tài lớp 10-1 đang đi chơi với bạn trai nàng kìa, ta nhớ tên hắn là Võ Tiểu Phàm lớp 10-9.”
“Tin báo lá cải của ngươi vẫn nhạy bén như thời cấp hai, nhưng mà, chuyện bọn họ ngươi đi quan tâm làm gì?”
Khỉ Con phản bác lại lời của Gấu Chó:


“Không thể không quan tâm nha, hiện tại hai vị nữ thiên tài cấp S đều trở thành bánh trái thơm ngon, đồng thời là trung tâm của các cuộc thảo luận.
Tên kia lại là bạn thanh mai trúc mã của Đặng Ngọc Mai, suốt ngày kè kè bên nhau không rời.
Trước kia có thể không sao, nhưng bây giờ thì khác.


Nếu chút nữa hắn có thể thức tỉnh thiên phú cao cấp còn đỡ, không thì…hắc hắc, hắn phải lãnh đủ á.”
Tỏ ý với ánh mắt “các ngươi tự hiểu” Khỉ Con không nói gì thêm.


Nguyễn Trường Sinh vừa nghĩ liền rõ ràng, đây là sắp chuẩn bị có tiết mục thú vị nha, hoặc là đập chậu cướp hoa, hoặc là trang bức đánh mặt.
Hắn từng thử hỏi Gấu Chó xem có thấy ký hiệu trên mu bàn tay của Đặng Ngọc Mai không thì Gấu Chó cũng lắc đầu.


Khi Nguyễn Trường Sinh đang định nghi vấn thêm đôi câu, ngay lúc đó, một tiếng thông báo chợt vang lên:
“Công việc thức tỉnh chuẩn bị tiếp tục diễn ra sau năm phút, mời mọi người trở về vị trí ngồi của mình.”
“Đi thôi, gần một giờ chiều rồi.”


Vài phút trôi qua, tất cả mọi người đã tập hợp đầy đủ tại trước bục sân khấu.
Viên chức Triệu bắt đầu gọi tiếp từng người lên.
Trong quãng thời gian tiếp theo, vì không có học sinh nào thức tỉnh thiên phú từ cấp A trở lên, Nguyễn Trường Sinh cùng Khỉ Con bắt đầu cảm thấy nhàm chán.


Mãi cho đến cái tên “Võ Tiểu Phàm” được gọi ra, Khỉ Con mới hưng phấn trở lại:
“Sắp có trò hay để nhìn.”
Các học sinh khác bắt đầu nhốn nháo:
“A, là tên nam sinh hay đi bên cạnh Đặng Ngọc Mai đúng không?”
“Thật đẹp trai, hai người khá xứng đôi đấy chứ.”


“Đẹp trai có tác dụng gì, thực lực mới là tất cả.”
“Nghe nói hắn xuất thân ở Cô Nhi Viện.”
“...”


Dưới cái nhìn cùng những lời chỉ trỏ, soi mói, khó chịu của mọi người xung quanh, đặc biệt là của các học sinh nam, nam sinh Võ Tiểu Phàm cùng bốn người khác bước nhanh tới trước Thức Tỉnh Cơ Bàn.
Hắn hít một hơi thật sâu, tiếp đó đưa tay tới trước cầu thủy tinh.


Ánh sáng đã lóe lên, nhưng rất nhạt nhòa, vị viên chức lạnh lùng thông báo số liệu:
“Hệ R2 cao nhất: Âm - Cấp D, duong - Cấp D, chín hệ R2 còn lại: Cấp E và F, Đặc Chất: Cấp F !”
“Mời học sinh nhanh chóng trở về vị trí ngồi của mình.”
Sân trường trở nên ồn ào.


“Đặc Chất cấp F! Nghe nói tỉ lệ xuất hiện cấp Đặc Chất này được vẽ ngang bằng với tỉ lệ thức tỉnh Đặc Chất cấp A, không ngờ trường ta lại xuất hiện một vị “tuổi trẻ tài cao” !!!”


Đặc Chất cấp F là Đặc Chất có tác dụng gần như vô bổ, thậm chí có hại cho chủ thể, nên đa phần mọi người tỏ vẻ dè bỉu.
“Đúng là năm này cái gì cũng có thể xảy ra, haha.”
Trong đó có một nam sinh xấu tính mở giọng hả hê:


“Tưởng mình có chút ngoại hình mà đòi đũa mốc chòi mâm son, hắn xong.”
Trên đường trở về, lờ đi mọi người, kể cả ánh mắt lo lắng của Đặng Ngọc Mai nhìn hắn, Võ Tiểu Phàm biểu cảm lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trên đôi mắt không dấu được vẻ thất lạc.


Nguyễn Trường Sinh vừa nghe Khỉ Con không ngừng bàn tán với các bạn cùng lớp, vừa nhìn theo bóng lưng của Võ Tiểu Phàm mà im lặng không nói gì.
Sống hai đời người, hắn cũng thấu hiểu phần nào nhân tình thế thái, lòng người ấm lạnh.


Sông có khúc, người có lúc, lên voi xuống chó biết đâu mà lần, cho nên hắn không muốn đi phán xét bất cứ ai cả.
Nguyễn Trường Sinh thấy rằng tình huống của tên nam sinh này thật má nó tràn đầy cảm giác hí kịch.


Trong lòng hắn ác thú vị nghĩ nghĩ, nếu đây là tiểu thuyết mạng thì chắc chắn sau đó tên kia thức tỉnh hack, bắt đầu con đường trang bức đánh mặt, quát tháo phong vân, mỹ nữ thành đàn nha.

Qua hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt Nguyễn Trường Sinh đi lên.






Truyện liên quan