Chương 4: Thức Tỉnh (1)

Nhàm chán.
Thật nhàm chán.
Quá cmn nhàm chán.
Suốt một tiếng đồng hồ từ khi diễn ra buổi lễ, hết ông này đến bà kia thay nhau đi lên bục đọc diễn văn, lũ học sinh đều bắt đầu mất hết kiên nhẫn.
“Đây là một trong những lý do vô cùng chính đáng khiến ta muốn đốt trường, ta nói!”


Khỉ Con ngồi bên cạnh Nguyễn Trường Sinh cảm thán.
Có mưu đồ bất chính thì cũng nên để trong lòng, đừng nói ra như thế a.
Nguyễn Trường Sinh nhàm chán lật lên đôi mắt tựa như cá ch.ết.
Mấy bạn học cùng lớp ngồi gần chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, cũng tham dự vào đề tài:


“Khi nào đốt trường nhớ báo, để chúng ta đổ thêm dầu vào lửa.”
“Không phải đâu, thế những lý do chính đáng khác là gì?”
“...”
Cả lũ bắt đầu bàn tán rôm rả, bỗng một ánh mắt nghiêm khắc với uy thế khủng bố đè lên tâm mỗi người.


Đôi mắt đỏ như lửa của Trần Băng Băng nhìn bọn họ vô cùng lạnh lùng, đặc biệt là Khỉ Con, tỏ ý cảnh cáo rõ ràng.
Nhóm bàn tán liền im thin thít, có người khẽ nói qua kẽ miệng:
“Thật hung!”
“Đẹp mà hung.”
“Thôi đi, ai vận đen tám đời mới đi rước con mụ này về nhà.”


“Tên Lý Toàn Hưng lớp mình đang theo đuổi ả đó, tên đấy chắc chắn có máu M.”
“Điên rồi a, rước về nhà mà léng phéng nó rã cho suốt ngày.”
“Khục— ta nghi ngờ ngươi vừa mới lái xe, nhưng ta không có bằng chứng.”
“Suỵt…”


Ánh mắt kia từ trạng thái “lạnh lùng” chuyển sang “muốn giết người” rồi, các ngươi muốn ch.ết cũng đừng có kéo ta theo cùng chứ, Nguyễn Trường Sinh ra hiệu mọi người im lặng.
Hắn còn muốn điệu thấp đây, làm sao có thể để bản thân mình bị vị hồng nhan họa thủy này ghim cơ chứ.




Không khí nặng nề kinh khủng tiếp tục kéo dài tới năm phút mà cứ như năm tiếng, cuối cùng Hiệu trưởng Lý cũng kết thúc diễn văn:


“Không để mọi người chờ lâu, hoạt động thức tỉnh trong Lễ Trưởng Thành cho các học sinh chính thức bắt đầu, cho mời người quản lý hoạt động thức tỉnh của năm nay, Viên chức Triệu lên chủ trì.”


Một vị đàn ông trung niên mặc trang phục chính thức, theo phía sau là năm người trẻ cùng phục trang, đứng lên và đi tới năm bộ tạo tác Thức Tỉnh Cơ Bàn.
Sau khi mở lời bằng vài cầu khách sáo, Viên chức Triệu dõng dạc nói:


“Chúng ta dùng danh sách học sinh cả khối sắp xếp từ A đến Z, nếu trùng tên sẽ báo cả tên lớp, mỗi lần năm người đi lên, những ai được gọi tên mời nhanh chóng bước lên bục sân khấu và nghe theo chỉ dẫn.”
Không khí phía học sinh bắt đầu náo nhiệt, cảm xúc mừng rỡ, hồi hộp đan xen.


“Cuối cùng cũng tới.”
“Và đây là lúc!”
“...”
“Trật tự!”
Tiếng quát mang theo khí thế mạnh mẽ, khiến không khí như đọng lại, mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Dùng ánh mắt quét qua gần một nghìn học sinh, viên chức Triệu đọc tên năm người đầu tiên:


“Trần Phương Anh 10-5.”
“...”
“Nguyễn Việt Anh 10-3.”
“Nguyễn Việt Anh 10-5.”
Năm người nghe thấy tên mình liền nhanh chân chạy lên, tuân theo từng bước chỉ dẫn của các vị viên chức, sau đó chạm tay vào viên cầu thủy tinh.
Năm vị viên chức trẻ tuổi bắt đầu kích hoạt tạo tác.


Mười một cột sáng lóe lên với cường độ khác biệt đại biểu cho từng R2 của Linh Tố Cơ Sở, trên viên thủy tinh cầu đã hiện lên các dòng số liệu của từng R2 và Đặc Chất.
Năm vị viên chức trẻ lần lượt nhanh chóng thông báo số liệu của năm học sinh:


“Hệ R2 cao nhất: Thủy - cấp C, mười hệ R2 còn lại là D và E. Đặc Chất: Cấp C.”
“Hệ R2 cao nhất: Quang - cấp D, Lôi - cấp D, Phong - cấp D, hệ R2 còn lại là E và F. Đặc Chất: Cấp E.”
“...”
“Mời học trò nhanh chóng trở về vị trí ngồi.”


Theo luật lệ, nhân viên thực hiện công tác cần giữ bí mật tỉ lệ R2 và tên Đặc Chất của người thức tỉnh, bởi nó liên quan đến vấn đề tình báo trong chiến đấu sau này.


Vì nếu người khác biết được cường độ sức mạnh và chi tiết đặc chất của một người, hắn sẽ có rất nhiều cách để nhằm vào điểm yếu của người đó.

Trong khi các học sinh từng người đi lên thức tỉnh theo kế hoạch, Hiệu trưởng Lý đang tán gẫu với thư ký của mình:


“Năm ngoái được bốn vị anh tài, trong đó ba người có đặc chất cấp A, mới vừa đủ chỉ tiêu.”
“Vĩnh Hằng là thành phố cỡ trung xa trung tâm kinh tế, mật độ cường giả và mật độ dân số không cao, việc thiếu số lượng anh tài là chuyện dễ hiểu.”


Chỉ cần số lượng như năm ngoái là được, hắn cũng không bị phê bình, chiếc ghế hiệu trưởng cũng không bị lung lay.


Hắn đã hơn một trăm hai mươi tuổi, dù cho Linh Tố Sư cấp 4 có tuổi thọ đạt đến hai trăm năm thì đến tầm tuổi này hắn cũng đã già, không còn tiềm lực thăng giai, nên không có quá nhiều truy cầu thăng tiến gì nữa.


Việc duy nhất hắn muốn làm chính là dõi theo và giáo dục càng nhiều mầm non tương lai thành tài mà thôi.
Khi nội tâm Hiệu trưởng đang suy nghĩ viển vông, bỗng có tia sáng cực mạnh hấp dẫn lấy tầm mắt của hắn.
“A! Vị anh tài đầu tiên xuất hiện rồi đây.”
“...”
“Lê Hữu Bá.”


“Trần Băng Băng.”
Nghe thấy tên mình, Trần Băng Băng từng bước dứt khoát đi lên bục sân khấu.
Khuôn mặt không có nhiều biểu cảm, nhưng bàn tay đang nắm chặt phần nào thể hiện ra sự hồi hộp của nàng.


Đặt tay lên quả cầu tựa thủy tinh, mười một cột Linh Tố Cơ Sở chợt phát ra ánh sáng chói mắt, nhưng lóa mắt nhất vẫn là ánh sáng của viên cầu thủy tinh.
Tiếng kinh hô dồn dập của mọi người cùng những ánh mắt hâm mộ, ước ao, đố kị chĩa về phía nguồn sáng, nơi Trần Băng Băng đang đứng.


“Hệ R2 cao nhất: Hỏa - Cấp A và Thủy - Cấp A, hệ R2 còn lại trải đều từ cấp B đến cấp E. Đặc chất: Cấp S !!!”
Giọng thông báo của vị viên trẻ tuổi mang theo sự kinh ngạc.
Không ngờ năm nay hắn cũng có cơ hội được thức tỉnh cho một học sinh thiên tài có đặc chất cấp S, phải nhân cơ hội làm quen.


“Chúc mừng ngươi, mong rằng sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội gặp nhau hơn, ta tên là Trịnh Đằng.”
“Trần Băng Băng, tạ ơn.”
Trần Băng Băng đáp lại lễ phép, vui vẻ quay đầu bước trở về vị trí ngồi trong sự ước ao của các học sinh xung quanh.


Hiệu trưởng, các giáo viên và nhân viên đều hưng phấn.
“Tốt, thật tốt! Năm nay trường ta rốt cuộc xuất hiện một vị thiên tài.”
Hiệu trưởng Lý vui mừng vô cùng, mười năm gần đây thành phố Vĩnh Hằng chưa từng có thêm một vị thiên tài cấp S nào, cuối cùng năm nay cũng được mãn nguyện.


Sau khi Trần Băng Băng ngôi ngay ngắn, Khỉ Con vươn đầu ngó nữ lớp trưởng một hồi, sau đó quay sang kêu than với Nguyễn Trường Sinh:
“Ai…Hệ R2 Thủy Hỏa đều cấp A, Đặc Chất cấp S, nữ bạo lực chuẩn bị hóa thành nữ bạo chúa rồi á Cục Đá.
Ba năm này chúng ta sắp sửa phải sống trong bóng ma.”


Thu hồi ánh mắt hâm mộ, Nguyễn Trường Sinh liếc sang Khỉ Con và nói:
“Không phải chúng ta, là ngươi.”
“Sao vậy được, bạn thân là phải có phúc mình hưởng, có họa cùng chia chứ!”
Thật dõng dạc “có phúc mình hưởng có họa cùng chia” vậy hắn cũng không khách khí:


“Đúng, bạn thân, nhưng thân ai nấy lo.”
Nguyễn Trường Sinh nạt Khỉ Con:
“Theo dõi tiếp đi, sắp đến lượt Gấu Chó rồi đấy.”
Sau năm phút, tên của Gấu Chó được kêu lên:
“Phạm Dũng 10-1.”
“…”
“Đỗ Thùy duong.”


Cả năm người đi tới trước Thức Tỉnh Cơ Bàn và đặt tay lên cầu thủy tinh.
Ánh sáng từ các cột với cường độ khá mạnh bỗng lóe lên:
“Hệ R2 cao nhất: Thổ - Cấp B, Phong - Cấp B, duong - Cấp C, hệ R2 còn lại là cấp D,E,F. Đặc Chất: Cấp A !”
“...”


“Hệ R2 cao nhất: Mộc - Cấp B, Thổ - Cấp B, Thủy - Cấp B, hệ R2 còn lại là cấp D, E. Đặc Chất: Cấp B.”
“Mời học sinh về chỗ ngồi của mình.”
Nguyễn Trường Sinh và Khỉ Con vui vẻ nhìn phía Gấu Chó đang có biểu cảm kích động vô cùng.


Không ngờ nha, thằng bạn thân của bọn hắn lại có thiên phú cao như vậy, thậm chí còn có Đặc Chất cấp A.
Khỉ Con nói:
“Tí nghỉ giữa trưa phải đi hỏi đặc chất cấp A của hắn là gì mới được.”
Nguyễn Trường Sinh ra dấu tay “ok” sau đó cảnh cáo trước:


“Hỏi xong nhớ ngậm miệng cho chặt, chuyện này không phải loại chuyện có thể oang oang cho mọi người biết đâu.”
“Yên tâm, ta giữ bí mật vô cùng tốt.”
Khỉ Con ra dấu tay và biểu cảm “ta rất đáng tin cậy” hắn mở miệng chắc chắn.


Cũng không rõ tại sao Nguyễn Trường Sinh lại hiểu được dấu tay của hắn, thật thần kỳ.
Bình thường thằng này mồm thật rộng, nhưng may là chuyện quan trọng Khỉ Con cũng rất đáng tin, nên hắn không nhắc nhở thêm.
Qua khoảng nửa tiếng, trong lúc đó đã xuất hiện một học sinh có đặc chất A, là một nam sinh lớp 10-9.


Cuối cùng danh sách đến tên của Khỉ Con:
“Nguyễn Minh Hoà.”
“Nguyễn Minh Hoàng.”
“...”
“Lý Toàn Hưng.”
Lớp hắn có hai người được gọi cùng lúc, Khỉ Con và Lý Toàn Hưng nhanh chân bước lên bục và chạm vào viên cầu thủy tinh.


“Hệ R2 cao nhất: Phong - Cấp B, mười hệ R2 còn lại là D và E. Đặc Chất: Cấp B.”
“...”
“Hệ R2 cao nhất: duong - Cấp A, Ám - Cấp C, Hỏa - Cấp C, R2 còn lại là D, E, F. Đặc Chất: Cấp A !”
Lý Toàn Hưng cảm nhận đặc chất cấp A của mình, thân thể cao to xuất hiện biểu cảm mừng như điên.


Trong khi quay lại chỗ ngồi, khóe miệng hắn nhếch lên càn rỡ, vừa đi vừa diễu võ duong oai.
Đặc biệt là lúc tới gần Trần Băng Băng, khuôn mặt góc cạnh của hắn liền nở nụ cười “tà mị quyến cuồng” mà hắn cho rằng có thể hấp dẫn được cô nàng.


Nhưng đáp lại là ánh mắt không quan tâm cùng biểu cảm ghét bỏ của Trần Băng Băng.
Thấy vậy, Lý Toàn Hưng hừ một tiếng mất hứng.


Bởi tính cách nhỏ mọn, ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu khiến hầu hết mọi người đều không ưa gì hắn, có ánh mắt đố kị nhìn hắn, có ánh mắt chán ghét, có ánh mắt e ngại, có ánh mắt tỏ vẻ không để ý.
Nguyễn Trường Sinh cũng nhìn Lý Toàn Hưng, thầm lắc lắc đầu.


A, tuổi thiếu niên thật nông nổi và táo bạo.
Chân tựa như không chạm đất, Khỉ Con đồng thời vui vẻ chạy trở về:
“Cục Đá! Cảm giác khi ta thức tỉnh thức không tài nào diễn tả thành lời, nhưng vô cùng tuyệt vời!
Mặc dụ không được cấp S như mong muốn, nhưng Đặc Chất cấp B của ta rất thú vị.”


Hắn ngó xung quanh rồi nhìn hắn, nói thấp giọng:
“Chút nữa đi căng tin chúng ta cùng nói một thể, ta sợ ở đây tai vách mạch rừng.”
Nguyễn Trường Sinh gật nhẹ đầu.


Gần mười hai giờ trưa, thái duong đã lên đến đỉnh đầu, nhưng nhờ có những áng mây trắng che phủ mà không khí dịu bớt phần nào cảm giác ngột ngạt.
Viên chức Triệu gọi năm người cuối cùng trước khi nghỉ ngơi giữa trưa:
“Lâm Vân Mai 10-1.”
“Lâm Vân Mai 10-4.”
“…”


“Đặng Ngọc Mai 10-1.”
Nhìn năm người bước lên bục sân khấu, Khỉ Con nói với Nguyễn Trường Sinh:
“Chuẩn bị đi qua căng tin thôi Cục Đá, hôm nay ta ăn sáng sớm quá, nên bây giờ bụng đã đói mốc meo rồi.”
“Chúng ta chạy nhanh ra trước cửa phòng căn tin chờ—


Oa! Đôi mắt hợp kim titan mạ vàng 24k của ta, truyền thuyết SSR, trường chúng ta lại bốc được SSR!!!”
Bất chợt, ánh sáng chói lóa bỗng chốc bao phủ cả sân trường, mọi người đều kinh ngạc nhìn về địa điểm của một nữ sinh vừa thức tỉnh, đặc biệt là cột sáng hệ Lôi.


“Hệ R2 cao nhất: Lôi - Cấp S, mười hệ R2 còn lại trải dài từ cấp A đến F. Đặc Chất: Cấp S !!!”
“Chúc mừng ngươi, hy vọng chúng ta còn có nhiều cơ hội giao lưu.”
“Cảm ơn ngài.”
Nữ sinh dùng ánh mắt màu hổ phách tỏ ý lễ phép với vị viên chức trẻ.


Khuôn mặt xinh đẹp giả vờ chín chắn nhưng không che giấu được sự thơ ngây của nàng đang hiện lên nét vui vẻ và hưng phấn.


Dù thân thể Đặng Ngọc Mai khá nhỏ nhắn, những bước đi lại rất lôi lệ phong hành, làm mái tóc ngắn xõa đến cổ màu hạt dẻ, bên trên được điểm xuyết bằng ba, bốn chiếc kẹp tóc mái hình thú bông nhỏ dễ thương của cô nàng phất phơ theo gió.


Đang nhìn bóng dáng thấp nhỏ của cô nàng, ánh mắt Nguyễn Trường Sinh đột nhiên như bị quáng gà.
Hắn nhìn thấy, trên mu bàn tay Đặng Ngọc Mai chợt lóe lên một ký hiệu giống một hàm răng nanh màu máu.
‘Chuyện gì vừa xảy ra vậy chứ?’


Dụi dụi mắt rồi nhìn lại, ký hiệu đã biết mất từ lúc nào không hay.
Có chút bất an nhưng khuôn mặt vẫn lãnh tĩnh, Nguyễn Trường Sinh đập vai thằng bạn thân và nhỏ giọng nghi vấn:
“Ê, ngươi có thấy thứ gì vừa xuất hiện trên mu bàn tay của Đặng Ngọc Mai xong biến mất không?”


Nghe hắn hỏi, Khỉ Con hơi ngẫm nghĩ, sau đó nhanh chóng lắc đầu:
“Không có nha! Đôi mắt hợp kim titan mạ vàng 24k của ta soi kỹ nàng từ nãy giờ, làm gì có thứ nào như ngươi kể.”
‘Chẳng lẽ mình nhìn nhầm?’


Âm thầm suy tư nhưng không đoán ra được vấn đề, Nguyễn Trường Sinh đành tạm gác lại và ghi tạc vào trong lòng.






Truyện liên quan