Chương 3: Thân Ai Nấy Lo

Lễ Trưởng Thành, được tổ chức ở tất cả các trường trung học trên toàn thế giới, là một trong những thành quả quan trọng nhất về chính sách Toàn Cầu Siêu Phàm Hóa mà Nam Ninh nói riêng và Liên Minh Quốc Tế nói chung đạt được suốt mấy trăm năm nay.


Các quốc gia trên hành tinh Trạm Lam đa phần đều được xây dựng bằng hình thức Chính Phủ (Chính Thức) Nghị Viện, Quốc Hội.
Sau lưng mỗi quốc gia đều có các tổ chức, tập đoàn và đại gia tộc chung tay chưởng khống phần lớn quyền lực, một bộ phận nhỏ còn lại là những cường giả đơn độc nắm giữ.


Quốc gia Nam Ninh nơi Nguyễn Trường Sinh sinh sống được xây dựng theo hình thức Chính Phủ.
Mỗi bình dân đều được miễn phí học tập cơ sở.


Khi đến Lễ Trưởng Thành, tất cả sẽ được thức tỉnh năng lực tu luyện Linh Tố ở tuổi mười lăm và sau đó có tiếp tục ba năm miễn phí học chuyên nghiệp bao gồm 3 loại hướng nghiệp: chiến đấu, phụ trợ và hậu cần.


Khi đến ngày tốt nghiệp, những ai có thiên phú tu luyện hoặc thiên phú phụ trợ cao được tiếp tục thi vào các Học viện nhằm đào tạo sâu hơn và cấp chứng chỉ, chính thức trở thành Linh Tố Sư.


Linh Tố Sư không chỉ là tên gọi của siêu phàm giả, nó còn là một loại nghề nghiệp, chỉ những ai có chứng chỉ mới được phép sử dụng thoải mái sức mạnh siêu phàm của mình trong khuôn khổ pháp luật.




Và tất nhiên, ngược lại, những nghề hậu cần sẽ bị hạn chế vô cùng lớn về điều hạn sử dụng năng lực siêu phàm.


Những học sinh có thiên phú tầm thường hay học lực kém sẽ bị bắt buộc học tập và xếp đặt cương vị vào các ngành hậu cần của khối tự nhiên và xã hội - nơi ít có yếu tố siêu phàm, trở thành bánh răng chuyển động không ngừng cống hiến (nghiền ép) bản thân (giá trị thặng dư) cho đất nước và xã hội.


Trở về vấn đề ban đầu, tại thành phố Vĩnh Hằng nói riêng cũng như tỉnh Vĩnh An nói chung, trường Trần Phóng là một ngôi trường cấp ba công lập có diện tích và số lượng học sinh vô cùng lớn, luôn nằm trong top đầu về trình độ giáo dục và số lượng anh tài hàng năm tốt nghiệp.


Để tiếp cận các điều kiện và cơ hội tốt đẹp trong vấn đề học tập tri thức siêu phàm Linh Tố và trở thành Linh Tố Sư, từ lúc tìm về ký ức kiếp trước năm mười tuổi, Nguyễn Trường Sinh đã bắt đầu nỗ lực học tập Cơ Sở Thể Thuật, Minh Tưởng Thuật, các kiến thức cơ bản về siêu phàm và khối kiến thức chung về tự nhiên xã hội của trường cấp hai.


May là trí thông minh hai đời hợp lại của hắn vượt qua người bình thường một chút, cộng thêm phương thức tư duy của người trưởng thành, cùng với sự nỗ lực không ngừng nghỉ đã giúp Nguyễn Trường Sinh thi đỗ vào ngôi trường này với điểm số khá cao.


Dừng chân ở trạm kiểm tr.a dưới cổng trường, Nguyễn Trường Sinh đã nghe thấy những âm thanh náo nhiệt, hoạt bát của tuổi thanh xuân theo tiếng gió thổi tới.
Lung lay lấy ngốc mao, từ trong balo rút ra thẻ công dân, hắn cầm thẻ đưa lên phía trước bộ phận quét hình, đồng thời bản thân cũng đi vào bộ phận nhận dạng.


“Tích tích, kiểm tr.a thành công.”
Chưa tới một giây, âm thanh vô cảm đã phát ra từ máy móc.
“Mời học sinh rời bước khỏi trạm và đi vào trong cổng trường.”
Thu lại thẻ, Nguyễn Trường Sinh bước vào trường học.


Sân trường Trần Phóng rộng thênh thang, có thể chứa khoảng bốn đến năm ngàn người.
Mặt sân được thiết kế xen kẽ giữa các đường mòn và thảm thực vật theo hình vòng cung, xung quanh đã có rất nhiều nhóm học sinh túm năm tụm ba tụ tập nói chuyện rôm rả.


Phần bục sân khấu và phần giữa sân trường trước kia vốn trống trải, bây giờ được dựng lên mái vòm quang thải, những chiếc ghế xếp giữa sân theo từng hàng, từng nhóm chỉnh tề.
Trên bục đã được lắp đặt năm bộ đồ vật tựa như máy móc giống y hệt nhau, đều cao gần ba mét.


Mỗi bộ có mười một cột sáng, kết nối đằng trước là một quả cầu thủy tinh cỡ lớn hình tròn.
Một người đàn ông mặc quần áo viên chức đang đứng bên cạnh khảo sát, kiểm tr.a lại năm bộ đồ vật này.


Chưa kịp nhìn kỹ càng hơn, Nguyễn Trường Sinh đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, hướng về phía hắn oang oang kêu lên.
“Cục Đá, ở đây!”
Cho dù xung quanh vô cùng náo nhiệt, nhưng tiếng kêu vang vọng của tên đó chẳng khác gì loa phóng thanh, mọi người xung quanh nghe thấy đều vô thức quay mặt qua nhìn.


‘Âm lượng vừa phải hoặc ra đây kéo ta không được sao?!?’ Nguyễn Trường Sinh thật sự có xúc động muốn quay ngoắt mặt đi, làm bộ không quen biết.
Thật cmn xấu hổ.
Mặc dù tâm không muốn, nhưng thân thể hắn vẫn rất thành thật đi tới gần “loa phóng thanh”.
“Các ngươi đến thật sớm.”


“Ngày quan trọng như này tất nhiên phải đến sớm rồi, hôm qua ta còn hưng phấn đến mức suýt nữa không ngủ được.”
“Nếu không phải mama tổng quản cầm chổi đánh cho ta một trận, thì hôm nay ta đã đến trường từ năm giờ sáng.”


Kẻ đang vui vẻ kể ra chuyện xấu của mình mà còn cho đó là vinh, chính là “loa phóng thanh” vừa mới gọi hắn, tên Nguyễn Minh Hoàng, biệt danh Khỉ Con, một trong hai bạn thân của hắn từ thời cấp hai.


Dù sao thời ấy hắn đã “trưởng thành sớm” không thể nào hoàn toàn bắt chước tâm lý của lũ nhóc cùng tuổi, nhưng lại vô tình thu hút hai “cái đuôi” theo sau mình tới bây giờ.


Khỉ Con có vóc dáng khá nhỏ, tuổi mười lăm mười sáu mà thân cao không qua nổi mét sáu, khả năng cả đời này hắn cũng không vượt qua được mét bảy.


Nhưng bù lại, khuôn mặt đang mỉm cười hưng phấn của hắn rất tuấn tú, tóc đen mắt nâu, tóc cắt ngắn được vuốt keo gọn gàng theo kiểu slicked back, điển hình tiểu nãi cẩu, rất hợp gu của các thiếu phụ, khục khục—


Tính cách Khỉ Con từ trước đến nay vốn hoạt bát, tăng động, thân thiện với mọi người, nhưng tốt nhất đừng lộ ra bí mật gì với hắn, nếu không ngày hôm sau cả trường đều biết chuyện.
Cho nên trong lòng Nguyễn Trường Sinh vẫn luôn gán cho hắn thêm một nhãn mác: mồm rộng.


“Ta thấy bác gái ra tay vẫn quá nhẹ, đãng nhẽ hôm nay mặt ngươi phải thành cái bánh bao mới đúng.
Như thế thì tí nữa lên thức tỉnh, trông ngươi mới đặc biệt được!”


Người vừa nói ra câu chêm chọc chính là bạn thân còn lại của Nguyễn Trường Sinh, tên Phạm Dũng, biệt danh Gấu Chó, cả hắn, Khỉ Con và Gấu Chó đều thân thiết với nhau từ cấp hai.


Gấu Chó có vóc người khôi ngô, thân cao hơn một mét tám, tóc đen cắt ngắn gọn gàng, mắt đen mày rậm, khuôn mặt Á Châu nhưng đường nét góc cạnh rõ ràng, ánh mắt trầm ổn mà không mất nhã nhặn, tạo cho người khác một cảm giác thanh lịch, vô cùng đáng tin cậy, y hệt như tính cách của hắn.


“Hừ, không cần phải thế ta cũng đã vô cùng đặc biệt, độc nhất vô nhị rồi!
Mà mẹ ta yêu ta như vậy, sao có thể đánh mặt đứa con cưng của mình cơ chứ! Tất nhiên, ta cũng yêu mẹ ta nhất! Mommy I love you!!!”


Nghe Khỉ Con phản bác kết hợp thêm một câu flex, đồng thời còn giơ điện thoại khoe tin nhắn hắn vừa mới nói ra và gửi cho mẹ mình, Gấu Chó ngay lập tức liền tạo biểu cảm muốn ọe, khóe miệng Nguyễn Trường Sinh cũng khe khẽ nhếch.


Ai cần ngươi phản ứng sinh động như vậy chứ, nhưng cũng phải nói dục vọng cầu sinh thật mạnh mẽ nha, lại còn không muốn mặt, thật đúng là nhân tài.
Nguyễn Trường Sinh liền lái qua vấn đề khác, hắn hỏi Khỉ Con:


“Khỉ Con, tài năng “mồm rộng” của người đã thám thính được thứ gì hay ho chưa, như năm bộ đồ vật trên bục sân khấu kia chẳng hạn?”
“Xin hãy gọi tài năng này là “xã hội trâu bò” mồm ta không rộng.”
Sau khi không vui đỗi lại Nguyễn Trường Sinh, hắn trả lời:


“Vừa nãy ta có đi bắt chuyện với mấy người bạn, bọn họ có ba đời cô dì chú bác làm bên bộ phận giáo dục, thì được biết rằng đồ vật trên bục chính là những Tạo Tác tên Thức Tỉnh Cơ Bàn, có công dụng giúp chúng ta thức tỉnh.”


“Tí nữa khi lên đó, vị viên chức đứng cạnh sẽ kích hoạt tạo tác, giúp chúng ta thức tỉnh năng lực tu luyện.”
Nói đến đây, Khỉ Con hưng phấn chỉ tay:


“Ngươi nhìn thấy mười một cột sáng đó chứ? Chúng đối ứng với mười một loại thiên phú Linh Tố Cơ Sở, độ sáng càng lớn thì thiên phú tu luyện càng cao.
Còn viên cầu thủy tinh ở đằng trước sẽ biểu thị đặc chất sau khi thức tỉnh của mỗi người.


Năm ngoái trường chúng ta có ba vị học trưởng, học tỷ thức tỉnh đặc chất cấp A, thật tiếc là không thấy ai thức tỉnh cấp S.”
Nói đến thức tỉnh, thì không thể không nhắc lại về Linh Tố.
Linh Tố - Elemetus là đơn nguyên sản phẩm, là yếu tố tự nhiên hay tâm linh được linh tính giao phó cho tính siêu phàm.


Chúng có ý chí, bản năng nhưng không có linh hồn, tư duy.
Chỉ những sinh vật có linh hồn, tư duy như nhân loại hay linh thú, hung thú mới có năng lực sử dụng tinh thần lực khống chế Linh Tố, trở thành Linh Tố Sư.
Nhưng hầu hết tinh thần lực của các sinh vật, bao gồm con người, khi sinh ra đều trong trạng thái tiềm ẩn.


Cho nên các học giả đã nghiên cứu, phát minh thành công Thức Tỉnh Cơ Bàn và xác định rằng, tuổi mười lăm của nhân loại thời nay là độ tuổi mà thân thể, tâm trí, tinh thần hoàn thiện đầy đủ nhất, là thời điểm tốt nhất để thức tỉnh, kích hoạt thiên phú tu luyện và đặc chất một cách trọn vẹn.


Thiên phú tu luyện có tên gọi chính thức là Mức Độ Phản Ứng Cơ Sở Linh Tố - Elemetus Basic Reaction Rate, gọi tắt R2.


Cái tên này đã được các học giả đưa ra bởi một trong các tính chất chung của Linh Tố chính là tính phản ứng, Linh Tố có thể phản ứng với bất kỳ thứ gì trong điều kiện thích hợp, dù là với con người.


R2 là hệ số cơ sở ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện và cường độ giúp khuếch đại uy lực của Linh Tố.


Từng loại Linh Tố Cơ Sở trong mười một loại đều có R2 khác biệt với mỗi người, mười một Linh Tố Cơ Sở này bao gồm: kim (metal) mộc (wood) thủy (water) hỏa (fire) thổ (ground) phong (wind) lôi (lightning) quang (light) ám (dark) âm (yin) duong (yang).


Khi Thức Tỉnh Cơ Bàn kích hoạt tinh thần lực khiến Linh Tố xuất hiện R2, trong quá trình này, Đặc Chất của mỗi người cũng hiện ra.


Theo những kiến thức Nguyễn Trường Sinh đã học, Đặc Chất - Ability là một loại tài năng, sở trường, thiên phú hay năng lực bị động ẩn giấu trong mỗi cá nhân được thức tỉnh và cụ hiện hóa.
Mỗi người chỉ có duy nhất một Đặc Chất, trừ một vài trường hợp cá biệt vô cùng hy hữu.


“Cho dù thiên phú tu luyện không cao, nhưng một khi thức tỉnh Đặc chất cấp S liền được tuyển thẳng vào các học viện lớn, cho nên năm nay ta chắc chắn phải thức tỉnh đặc chất cấp S!”
Khỉ Con nâng lên nắm đấm, tỏ vẻ quyết tâm vô cùng.


Trong lòng Nguyễn Trường Sinh phúc phỉ, tổ tiên có gánh còng lưng, nhưng cộng thêm việc dám cắm flag lung tung thì dù mười tám đời nhà ngươi cũng độ không được cấp S.


R2 và Đặc Chất vốn không có thứ tự xếp hạng, nhưng để tiện cho việc sắp xếp thông tin dữ liệu cùng công việc nghiên cứu mỗi năm, Liên Minh Quốc Tế đã dựa vào nhiều yếu tố để phân biệt mỗi R2 và mỗi Đặc Chất vào một danh sách cấp bậc từ F đến S, F là thấp nhất, S là cao nhất.


Hắn có loáng thoáng đọc được một số thông tin ở trên mạng rằng, đối với R2 hay Đặc Chất thì S cũng không phải là cấp cao nhất, nhưng đều không được chứng thực rõ ràng.


Tiếp tục cùng hai thằng bạn thân nói chuyện phiếm vài câu, chủ yếu là Khỉ Con nói, hắn và Gấu Chó nghe, bỗng xuất hiện tiếng thông báo rền vang của nhân viên nhà trường:
“Buổi lễ chuẩn bị bắt đầu, mời tất cả các học sinh nhà trường tìm tới và ngồi vào vị trí có tên của lớp mình.”


“Đến rồi đến rồi! Chúng ta mau tìm chỗ ngồi thôi.”
Nghe được tin báo, Khỉ Con - Nguyễn Minh Hoàng hớn hở thúc giục cả bọn, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh khu sân giữa.
“A! Lớp trưởng xinh đẹp của chúng ta đang đứng ở vị trí lớp kìa, đi thôi Cục Đá!”
“Vậy gặp lại sau.”


Vì Gấu Chó - Phạm Dũng được xếp vào lớp 10-1, còn hai đứa được xếp vào lớp 10-2, nên hắn giơ tay chào hai người, sau đó rời đi tìm vị trí lớp mình.
Do ban đầu ba người đứng khá xa địa điểm giữa sân, nên khi tới nơi, các học sinh của lớp 10-2 đã gần như đầy đủ.


Lớp trưởng, Trần Băng Băng, vẫn đang đứng ở vị trí đầu nghiêm túc kiểm tr.a sĩ số.


Dù tiết trời Bạch Lộ có chút se lạnh, nàng chỉ đơn bạc mặc một chiếc áo đồng phục sơ mi nữ được sơ vin gọn gàng, cùng chiếc chân váy xếp màu đen dài tới đầu gối nhẹ nhàng lay động theo làn gió, lộ ra bên dưới là đôi chân trắng nõn mà khỏe mạnh hồng hào.


Mái tóc nàng buông xõa đến eo có màu đỏ như máu được một chiếc cài tóc màu đen cố định, trông vô cùng bồng bềnh và duyên dáng.


Một thân cao gần mét bảy, dáng người cân xứng chẳng khác nào kiện tướng bơi lội, khuôn mặt trái xoan non nớt mà thanh tú với đôi mắt tựa như đá hồng ngọc của Trần Băng Băng đang nhìn mọi người rất nghiêm túc.


Sau khi tất cả học sinh của lớp tới đông đủ, nàng nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt gọn những sợi tóc mai bên trái vừa bị gió thổi loạn của mình lên vành tai, vô tình hiện ra một nốt ruồi son bên khóe mắt trái, khiến khuôn mặt có phần nghiêm khắc của cô nàng toát thêm vẻ dịu dàng, quyến rũ.


Trần Băng Băng nghiêm túc nói với cả lớp:
“Tất cả mọi người mau chỉnh đốn lại phục trang của mình và ngồi ngay ngắn trật tự, không ai được nói chuyện to tiếng.”
“Vậy được cho phép nói chuyện nhỏ tiếng, đúng không lớp trưởng?”
Khỉ Con nhanh mồm nhanh miệng đáp lời.


Trần Băng Băng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt giết người nhìn lại, cả lớp cũng nhìn Khỉ Con bằng ánh mắt vừa khâm phục vừa chê cười.
Khỉ Con: (•⊙ω⊙•)
Hắn liền rụt cổ, cười khan, một tay che miệng, một tay làm động tác “ok”.


Vị nữ lớp trưởng lớp hắn có ba là quán chủ của chuỗi võ quán nổi tiếng tại tỉnh Vĩnh An này.


Trần Băng Băng đã theo ba mình học võ đạo từ bé, hồi mới vào lớp, Khỉ Con đã từng bị nàng dần cho một trận vì cái tội dám dùng mồm mép chiếm tiện nghi của nàng, chắc bây giờ hắn vẫn còn bóng ma trong lòng nha.
Nguyễn Trường Sinh buồn cười nhưng cố nín, cái tội mồm rộng, đáng đời lắm.


Hai phút trôi qua, khi tất cả học sinh đã trật tự ổn định, Lễ Trưởng Thành chính thức khởi màn.






Truyện liên quan