Chương 2: Trước Bước Ngoặt

Kết thúc buổi luyện tập hằng ngày, Nguyễn Trường Sinh quay lại trong nhà.
Gỗ Mun đã đang ngồi ở trước cửa sân, vừa nhìn lấy hắn với ánh mắt bễ nghễ, vừa lấy lưỡi ɭϊếʍƈ bàn chân trước rồi trải vuốt lông trên đầu và mặt mình.


Thấy nó nhìn mình như vậy, hắn bèn gõ nhẹ đầu mèo đen và nói:
“Biết rồi, không cần phải nhìn ta như thế, sau khi tắm xong ta sẽ lấy đồ ăn cho ngươi trước tiên.”
“Meow~”
Con sen rất biết điều nha.


Mống mắt bích lục với con ngươi đen láy vô cùng xinh đẹp của Gỗ Mun hiện lên sự hài lòng, nó tiếp tục yên tâm ɭϊếʍƈ lông.
Trên phần cổ mượt mà của Gỗ Mun treo lấy một chiếc khăn quàng đỏ nhỏ hình tam giác lệch về bên trái, bên trên khăn quàng có khắc tên của nó.


Đây là món quà hắn tặng Gỗ Mun khi nó được một tuổi, mèo đen phối khăn quàng đỏ, tuyệt vời.
Cầm lấy đồ lót và đồng phục mới giặt, Nguyễn Trường Sinh bước vào phòng tắm.


Thế giới mặc dù bước vào văn minh siêu phàm, thậm chí đi qua hai lần Nhân Loại Thế Giới Sinh Tồn Chiến mà sử gia gọi chúng là Thế Chiến, khiến khoa học kỹ thuật từng có một thời gian dài long đong.


Nhưng đến hiện tại, sau khi Liên Minh Quốc Tế đẩy ra và thực thi chính sách toàn dân siêu phàm được gần 700 năm từ Thế Chiến II, sự bùng nổ sức sản xuất dẫn tới các thiết bị dân dụng đều đã và đang được phát triển vô cùng hiện đại và tiện lợi.




Mở máy xịt tắm cảm ứng tự động, Nguyễn Trường Sinh dùng sữa tắm cọ rửa kĩ càng lấy một thân mồ hôi, sau đó đánh răng súc miệng.
Tắm rửa xong, hắn nhanh chóng thay đồng phục.


Phía trước gương là một chàng trai trẻ tầm mười lăm, mười sáu tuổi có biểu cảm khá hờ hững, thân cao hơn mét bảy, vóc dáng của hắn có chút đơn bạc.


Khuôn mặt Á Đông khá ưa nhìn với những đường nét và góc cạnh nhu hòa, đôi mắt hắn đen láy như trời sao sâu thẳm, tóc được cắt ngắn hơi rối, ở giữa đầu có một cọng ngốc mao dựng lên, không ngừng đung đưa ngược lại chiều tác động lực của thân thể.


Nguyễn Trường Sinh mặc chiếc áo jacket màu ghi đen bên ngoài, bên trong là quần áo đồng phục đen trắng xen kẽ.
Một thân phục trang nghiêm chỉnh đứng trước gương, hắn khẽ gật đầu:
“Cũng không quá tệ.”
Trước lúc xuống tầng dưới, hắn không quên đem quần áo bẩn vứt vào máy giặt hơi sấy tự động.


Qua phòng bếp, Nguyễn Trường Sinh đã thấy Gỗ Mun đứng cạnh tủ lạnh nhìn hắn khinh bỉ với biểu cảm “ngươi thật chậm”.
Hắn liền dùng ánh mắt đỗi lại nó, chậm thì sao chứ, đôi khi quá nhanh cũng không phải việc tốt.


Xoa xoa đầu mèo đen, Nguyễn Trường Sinh lấy đồ ăn mèo từ trong tủ, hâm nóng lên, để nguội và đổ ra khay “ngự dụng” của Gỗ Mun.
Trước khi đưa đồ ăn cho nó, hắn liền nhân cơ hội ôm lấy đồng thời hút mèo vài hơi để lấy năng lượng tích cực cho cả ngày.


Hầu hạ “hoàng thượng” xong xuôi, Nguyễn Trường Sinh quay vào bếp nấu cho mình một bát mì trứng, ngồi xuống ghế sô pha và bật TV màn chiếu 3D lên, vừa ăn vừa xem thời sự buổi sáng.


“Thưa quý vị, từ khi kỷ nguyên Khải Linh mở màn cho tới năm 1135 hiện tại, ngày mùng chín tháng chín mỗi năm vẫn luôn là một ngày vô cùng quan trọng và đáng ghi khắc.”


“Ở quốc gia Nam Ninh chúng ta và cũng như ở tất cả quốc gia khác trong Liên Minh Quốc Tế như Golden Lantern, Frozlake, Đông Minh hay quần đảo Vong Xuyên,...chính phủ mỗi nước đều đang bận rộn cho Lễ Trưởng Thành sắp được diễn ra.”


“Không biết rằng liệu năm nay sẽ có bao nhiêu vị thiếu niên anh tài thức tỉnh R2 và Đặc Chất cao cấp, đủ sức để thay đổi và góp phần vào công cuộc phát triển, bảo vệ đất nước, thậm chí trở thành trụ cột của văn minh nhân loại, chúng ta đều đang chờ xem.”


“Sau đây là một số khung cảnh chuẩn bị cho ngày lễ ở các trường trung học…”
Trong thời gian nghe MC của thời sự buổi sáng không ngừng dẫn dắt từng tin tức, Nguyễn Trường Sinh đã hoàn thành xong bữa ăn.


Hắn đem bát đũa xếp vào máy rửa bát cảm ứng tự động, cầm theo balo và đeo đôi giày thể thao màu nâu, sẵn sàng cho bước ngoặt sắp tới.
Vuốt lấy đầu mèo đen đang xoay xung quanh chân của hắn, Nguyễn Trường Sinh nói với nó:


“Ta đã để sẵn nước và đồ ăn ra khay, nhớ là xem TV ít thôi đấy, buổi chiều ta sẽ về sớm nhất có thể.”
“Chúc cho ta đi nào, Gỗ Mun!”
“Meow meow ô!”
Gỗ Mun giơ ra nệm thịt, nhìn hắn với ánh mắt long lanh, kêu lên.
Thượng lộ bình an, hạ lộ nằm yên á sen!
“Rất biểu cảm, tạ ơn.”


Nếu Nguyễn Trường Sinh nghe hiểu nó vừa nói gì, chắc hôm nay sẽ có một nồi tiểu hổ hầm thuốc bắc.
Khi đồng hồ chỉ lúc bảy giờ hơn, hít một hơi thật sâu, hắn nhanh nhẹn bước ra khỏi nhà.


Từng tiếng bước chân đạp nhẹ lên mặt đất, nơi góc phố Nguyễn Trường Sinh đi qua, con đường mùa thu tháng 9 đã bắt đầu rải đầy lá vàng.
Phố xá phá lệ đông đúc, dòng người qua lại rộn ràng khiến hắn không thể không tăng tốc, dần dần chạy chậm tới điểm dừng xe bus tự động.


Nếu lên xe quá bảy giờ rưỡi, hắn chắc chắn không thoát được hình phạt kẹp thịt trên xe.
Đứng ở điểm dừng khoảng năm phút, Nguyễn Trường Sinh đã bắt được tuyến xe tới trường trung học Trần Phóng, nơi mà hắn sẽ tiếp tục gắn bó trong ba năm.


Vừa bước lên cửa xe, hắn nhanh tay dùng thẻ tín dụng của mình quẹt qua bộ phận cảm ứng thanh toán ngay bên cạnh, sau đó đi tới và ngồi vào chiếc ghế còn trống.


Thế giới hiện tại đã gần như bỏ đi hình thức thanh toán bằng tiền mặt, thay vào đó là một loại có tên Điểm Khoán được tích hợp vào thẻ tín dụng của mỗi cá nhân.


Điểm Khoán khả dụng ở tất cả các quốc gia của Liên Minh Quốc Tế, mặc dù lịch sử giao dịch chi tiết mỗi lần thanh toán đều được ghi lại trong dữ liệu quốc gia, nhưng hắn không thể không khen ngợi tính nhanh gọn và tiện lợi của chế độ tiền tệ này.


Khi hắn đã hoàn toàn an tọa, bộ phận cảm ứng không còn thấy ai tại điểm dừng muốn lên xe, chiếc xe bus không người lái đã đóng cửa và bắt đầu tự động chạy theo tuyến di động đã lập trình sẵn.
Ngồi trên xe, Nguyễn Trường Sinh ngắm nghía cảnh thành phố qua khung cửa sổ đang di chuyển.


Bao quanh dãy nhà là những chậu cây cảnh mỹ lệ, thậm chí có các dàn dây leo xanh tươi đan dệt thành ô lưới hay những khung hình tinh xảo, mang tính thẩm mỹ vô cùng cao.


Những cây lớn tươi tốt xếp thành hàng thẳng đứng trên vỉa hè, tán lá ố vàng đặc trưng của mùa thu nhẹ nhàng vỗ lên từng tiếng xào xạc dịu êm.
Phía thái duong, những áng mây trắng như vương lấy gió trời, lững lờ trên khoảng không xanh thẳm.
“Thật đẹp.”


Không để ý những chiếc xe bay vừa lướt qua, tiếng lòng của hắn khẽ ngân lên.
Từ năm 998, sau khi ba vị tối cường giả của Trạm Lam Tinh đăng lâm Thần Cảnh, Liên Minh Quốc Tế đã bắt đầu thực thi và đẩy mạnh rất nhiều loại chính sách, trong đó có ba loại: Kiến Trúc Xanh, Tích Cực Trồng Cây và Bảo Vệ Môi Trường.


Nguyễn Trường Sinh nghi ngờ rằng liệu trong này có ẩn tình gì chăng, nhưng ít nhất hắn đang được hưởng lợi từ bọn chúng.
Không gian gần sát thiên nhiên và môi trường trong lành nha, há không tuyệt quá thay.
Trái ngược với khung cảnh bên ngoài, không khí trong xe khá nghiêm túc và căng thẳng.


Nguyễn Trường Sinh cẩn thận quan sát, hầu hết mọi người đang đứng hay ngồi đều mặc trang phục đi làm chính thức, nếp áo được vuốt rất phẳng phiu nhưng góc cạnh đã có chút sờn màu, hắn chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng thảo luận nhỏ nhẹ của đôi người, còn lại đa phần hoặc trầm lặng, hoặc nhắm mắt mệt mỏi.


Ngoài ra Nguyễn Trường Sinh còn thấy một vài nam nữ thiếu niên mặc đồng phục giống hắn đang vì Lễ Trưởng Thành sắp diễn ra mà tỏ vẻ hưng phấn, lo lắng đan xen lẫn lộn trên biểu cảm khuôn mặt.


Hắn có thể chắc chắn rằng bọn họ cùng tuổi mình, bởi hôm nay các khối lớp lớn đều đã được nhà trường cho nghỉ, Lễ Trưởng Thành sẽ được tiến hành cả ngày.


Sau khi lướt qua bọn họ, đã xác nhận không có đối tượng nào đáng nghi, ánh mắt của Nguyễn Trường Sinh yên tâm tiếp tục quay trở về ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.


Hắn không phải loại người dễ dàng bắt chuyện với người khác, thay vì tốn thời gian lảm nhảm, hắn thà dùng thời gian đó đi ngắm nhìn trời xanh mây trắng còn hơn, như vậy càng dễ dàng bình ổn nỗi trong lòng.
Mười lăm phút kể từ khi hắn lên xe, cuối cùng xe bus đã tới điểm dừng cạnh trường.


Hắn cùng mọi người bước xuống, nhanh chân đi tới cổng trường trung học Trần Phóng, nơi diễn ra Lễ Trưởng Thành.

Trong khi Lễ Trưởng Thành sắp diễn ra, tại một vùng không gian rộng lớn, tăm tối.


Bao quanh bốn bức vách nham thạch được điêu khắc những hoa văn xoắn ốc kỳ lạ mà phức tạp, nhìn vào một lúc lâu sẽ tựa như thấy được bọn chúng đang nhúc nhích, ngọ nguậy.


Bên trong không gian được thiết kế và xây dựng giống một giáo đường, những cây nến được thắp sáng tỏa ra ánh lửa màu tro tàn, chiếu lên hình bóng trập trùng của ba người đang đứng trên phía giảng đài cùng những giáo chúng phía dưới.


Bọn họ đang vái lạy một bức tượng to lớn mười mét đằng trước.
Nó có tạo hình tựa như người mà không phải người, hai cái đầu, bốn cánh tay chắp nhau tạo thành hình chữ thập.


Trên hai khuôn mặt của bức tượng lại không có ngũ quan mà chỉ mang theo những hoa văn xoắn ốc, nhưng lại tạo cho người quan sát một cảm giác vô cùng trang nghiêm, thần thánh xen lẫn quỷ dị, rùng rợn.


Sau khi lẩm bẩm đọc tế văn một lát, kẻ ở giữa mặc áo lễ đính đầy kim tuyến đang đứng tại chủ tọa đã hoàn thành công việc cúng bái và ngừng lại.


Hắn ngẩng mặt lên, khuôn mặt như che giấu dưới bóng tối cùng mái tóc màu xám chạm tới vai hơi lay động, biểu cảm khắc nghiệt hỏi hai kẻ đứng bên:
“Bên kia thế nào rồi?”


“Thưa giáo hoàng, phía tổng hội đã đồng ý giúp chúng ta che đậy vết tích, tuy nhiên vì việc chúng ta sắp làm có ảnh hưởng quá lớn, nên điều kiện bọn họ đề ra có đôi chút khắc nghiệt, cần thương lượng lại không ạ?”


Một người thấy được giáo hoàng dò hỏi liền nhanh chóng đáp lời và đưa ra thông tin các điều kiện.
Nghe điều kiện xong, người tóc xám trầm tĩnh một lúc rồi khẳng định:
“Được rồi, chỉ cần kế hoạch có thể thực hiện thì những điều kiện này chẳng đáng là gì!”


Phất tay cho kẻ dưới mau chóng liên lạc với tổng hội, ánh mắt hắn chuyển sang người còn lại:
“Đã chuẩn bị xong chưa hết chưa? Lễ Trưởng Thành sắp bắt đầu rồi.”
“Đã xong hết, nghi quỹ cũng đã được dựng lên như ngài mong muốn.”


“Không phải ta mong muốn, là Thần mong muốn! Ta chỉ là kẻ chăn cừu nghe theo lời răn của Thần mà thôi!”
Giáo hoàng ngay lập tức chỉnh lại lời nói của người trước.
Hắn chắp tay đi xuống giải đài một nấc:
“Các giáo dân, thời khắc chứng minh đức tin của các ngươi tới rồi!
Thần yêu thế nhân!


Đã đến lúc hiến tế bản thân cho vĩ đại Tro Tàn Chi Luân, thần sẽ luôn luôn soi sáng, chỉ dẫn và bảo hộ chúng ta!”
Nghe được câu nói này, tất cả mọi người phía dưới giáo đường đều trở nên cuồng nhiệt, ánh mắt điên dại, khóe miệng kéo đến mang tai không ngừng hô tô:


“Tro Tàn Chi Luân! Tro Tàn Chi Luân!”
Nhìn các giáo chúng, giáo hoàng cũng mỉm cười, sâu trong ánh mắt trầm tĩnh mà lý trí lóe lên sự điên cuồng cùng dã tâm cháy bỏng.


Hình lục mang tinh trận được khắc sẵn trên nền giáo đường theo tâm trí hắn khởi động, từng mạch văn nối nhau chiếu sáng khắp không gian u tối, hấp thu lấy sinh mệnh và linh hồn của những kẻ đang hô hào…






Truyện liên quan