Chương 1: Mưu Sát & Ông Trời Đền Bù Cho Người Cần Cù

Ánh lửa phát ra những tia sáng mạnh mẽ.
Tiếng nổ lớn vang vọng, âm thanh hỗn loạn cùng những tiếng gào thét tứ ngược của Hung Thú từ bên ngoài cửa sổ xâm nhập vào tai Nguyễn Trường Sinh.
Cảm giác nguy hiểm đang không ngừng bao phủ, gõ vang lấy tâm trí hắn.


Trước khi ba mẹ hắn lao ra ngoài sân để bảo vệ tổ ấm này khỏi những con Hung Thú, Nguyễn Trường Sinh vẫn nhớ rõ lời bọn họ căn dặn rằng phải trốn kỹ trong nhà, đồng thời không được phép gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Sau một khoảng thời gian, âm thanh bên ngoài đã trở nên yên tĩnh.


Trong lòng không kìm nổi sự thôi thúc vô hình, hắn quyết định bước nhẹ từng bước tới trước rèm cửa sổ, lặng lẽ dùng hai ngón tay mở hé một góc rèm.


Căn phòng của hắn ở tầng trên giúp cho Nguyễn Trường Sinh dễ dàng nhìn thấy được khung cảnh trước mắt— loạn lạc, hỗn độn, các con đường xung quanh bị cày xới vỡ nát không còn hình thù, trong không khí tràn đầy vị sắt của máu tanh và khói bụi.


Hắn nhìn ngó khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng của ba mẹ.
Khi khói bụi vơi bớt phần nào, bỗng nhiên, lông tơ của Nguyễn Trường Sinh đều dựng đứng cả lên.
Trước sân nhà hắn, không biết lúc nào đã hiện ra hình bóng một con Hung Thú vô cùng to lớn.


Nguyễn Trường Sinh không tài nào nhìn rõ ràng vóc dáng chi tiết của nó.
Chỉ duy nhất một thứ mà hắn cảm thấy rõ ràng nhất, ám ảnh nhất, đó là ánh mắt khát máu, bạo ngược, hỗn loạn của quái vật.
Nó đã để mắt đến hắn, thứ ánh mắt của thợ săn đang nhìn con mồi.




Tròng mắt đỏ như máu, gân mạch nổi chằng chịt xung quanh đôi mắt của con quái vật làm Nguyễn Trường Sinh lạnh hết cả sống lưng.
Hắn muốn chạy trốn thật nhanh, nhưng thân thể lại không nghe lời, làm Nguyễn Trường Sinh không tài nào động đậy nổi, hô hấp dần dần trở nên nặng trĩu.


Hắn cố gắng lấy lại hơi thở, nhưng vẫn không thể thở ra dù chỉ một hơi.
Không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, tối tăm và mơ hồ, chỉ có ánh mắt con quái vật kia vẫn vô cùng rõ ràng, giống như xuyên thấu qua cơ thể hắn.
Tử vong nặng nề bao phủ lấy Nguyễn Trường Sinh.


Thứ cuối cùng hắn có thể nghe được là tiếng gào thét điên cuồng của nó…
“Meow~”
“...”
Nguyễn Trường Sinh giật mình choàng tỉnh, hắn nắm lấy vật thể màu đen đang nằm trên mặt mình rồi ném sang bên gối, cố gắng hít mạnh lấy không khí xung quanh vào lá phổi.


Sau đó hắn quay sang bên cạnh, lấy tay vò đầu mèo và quát:
“Gỗ Mun! Đã bao nhiêu lần ta cảnh cáo ngươi không được nằm ở trên mặt ta ngủ rồi cơ mà! Muốn mưu sát chủ nhân của mình đúng không!”
Gỗ Mun: ( ̄ω ̄)~zzz


Dù đang bị vò đầu la mắng, mèo đen vẫn không thèm quan tâm, Nguyễn Trường Sinh đều có thể nghe được tiếng nó ngáy khò khè, ngủ say như lợn ch.ết.
Thở dài một hơi, Nguyễn Trường Sinh đành quyết định không chấp nhặt với con mồn lèo này.


Gỗ Mun đã trở thành gia đình của hắn được hơn một năm, được hắn nuôi dưỡng từ lúc bé tí tẹo, nên hắn cũng không nỡ trách phạt nặng nề.
Dù sao lúc bình thường con mèo đen này vẫn rất nghe lời chủ mình.
Ngồi dậy, hắn nhìn đồng hồ báo thức, đã gần sáu giờ sáng.


Mặc dù hôm nay là ngày vô cùng quan trọng trong cuộc đời, nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ qua thói quen tập luyện.
Chỉ có luyện tốt Minh Tưởng và Cơ Sở Thể Thuật, thì nền móng ban đầu để bước vào con đường siêu phàm mới có thể vững chắc.


Nguyễn Trường Sinh bước ra phía ban công của căn phòng ngủ và ngắm nhìn khung cảnh sáng sớm.
Phía chân trời đã xuất hiện những vệt nắng ban mai chiếu lên từng khung nhà, từng cọng cỏ, ngọn cây.


Mang theo không khí trong lành, những cơn gió thu se lạnh của tiết Bạch Lộ đầu tháng chín như đang mơn trớn lấy thân thể hắn, rùng mình mà thật sảng khoái.
Nguyễn Trường Sinh sinh ra và lớn lên tại hành tinh Trạm Lam, quốc gia Nam Ninh, tỉnh Vĩnh An, thành phố Vĩnh Hằng.


Nơi đây là một thành phố cỡ trung, cách khá xa các trung tâm kinh tế của quốc gia, nhưng khí hậu vô cùng tường hòa và yên bình, rất ít khi xuất hiện thiên tai.
Nhìn xuống phía mặt phố, trên đường đã dần xuất hiện những bóng người cùng tiếng xe cộ qua lại.


Vỗ vỗ lấy hai má, Nguyễn Trường Sinh vào trong nhà uống cốc nước, thay quần áo thể dục rồi đi xuống phía sân.
Đứng trước sân nhà, hắn bắt đầu chương trình tập luyện.


Đầu tiên là luyện lại từng bước Thể Thuật Cơ Sở, hít lấy một hơi thật sâu, chân bước vững vàng và đồng nhịp, hắn theo quyền giá khởi đầu, tiếp sau đó đánh ra các động tác.


Từng thớ cơ bắp được co dãn tuần hoàn, đồng bộ với tiếng hô hấp và nhịp tim khiến toàn bộ thân thể Nguyễn Trường Sinh như một chiếc máy đang chạy tinh vi, nhịp nhàng mà hết công suất.


Hơn nửa tiếng trôi qua, sau khi cơ thể đã bắt đầu chua xót, nhói lên từng cơn, cả người hắn mồ hôi đầm đìa, Nguyễn Trường Sinh liền tạm dừng bài tập.
Hắn đứng đấy làm những động tác giãn cơ nhẹ nhàng để giúp buổi tập luyện càng thêm hiệu quả.


Chậm rãi, từ tốn hít thở giúp Nguyễn Trường Sinh phần nào mau chóng lấy lại thể lực.
Sau khi nghỉ ngơi được năm phút và cảm nhận cơn đau đã dịu bớt, hắn ngồi xuống và bắt đầu luyện tập thiền định minh tưởng.


Chạy không suy nghĩ, Nguyễn Trường Sinh lấy tâm như chỉ thủy lặng yên cảm giác vạn vật xung quanh, lá cây xào xạc, tiếng chim hót, côn trùng di động, tiếng bước chân, câu nói cười,...
Hắn tĩnh tâm cảm nhận vô vàn hiện tượng của tự nhiên, của nhân sinh…


…Tuy nhiên, hắn vẫn chưa thể cảm nhận được yếu tố siêu phàm của thế giới này - Linh Tố.
Theo những gì hắn học được ở trường trung học, Linh Tố - Elemetus, là đơn nguyên sản phẩm, là yếu tố tự nhiên hay tâm linh được linh tính giao phó cho tính siêu phàm.


Linh Tố có ý chí, bản năng nhưng không có linh hồn, tư duy.
Vì nó có hình thức phản ứng với các linh tố khác nhau nên Linh Tố còn được xem như là một loại nguyên tố phản ứng, chứ không chỉ đơn giản là bốn nguyên tố địa thủy hỏa phong.


Linh Tố có thể phản ứng với chính nó trong điều kiện phù hợp, hoặc với linh tố khác tạo thành các dạng thức tổ hợp có tác dụng vô cùng thần kỳ và mạnh mẽ.


Qua nửa tiếng, dù đã cố gắng thử mọi cách để cảm nhận Linh Tố nhưng không thành công, Nguyễn Trường Sinh yên lặng thở dài và kết thúc luyện tập.
Dù sao hầu hết nhân loại khi chưa được thức tỉnh tại Lễ Trưởng Thành đều không có khả năng cảm tri Linh Tố, hắn cũng không ngoài lệ.


Nhưng hôm nay, ngày lễ quan trọng này cuối cùng đã đến, ước mơ, kỳ vọng truy tìm kỳ tích suốt 45 năm của hắn sắp được thực hiện.
Đúng vậy, suốt 45 năm, vì hắn là một vị “Xuyên Việt Giả”.
Và tất nhiên, người xuyên việt không có ngón tay vàng thì sao được gọi là Xuyên Việt Giả.


Bảo là ngón tay vàng, nhưng thật ra nó đã tồn tại từ kiếp trước, đồng thời trở thành một người bạn vô hình và cộng sinh với Nguyễn Trường Sinh khi hắn vừa ra đời.


Nguyễn Trường Sinh vẫn luôn cảm nhận được một vật thể ẩn sâu tận cùng trong linh hồn của chính mình, bề ngoài của nó có hình dáng như một viên hạch đào với những đường vân kỳ lạ.


Trong khoảng thời gian đầu đời, hắn còn tưởng mình mắc bệnh về não bộ hay bệnh tâm thần gì đó, cho nên đã mất rất nhiều công sức đi khám bệnh.
Tất các phòng mạch, kể cả các bệnh viện lớn với trang thiết bị hiện đại đều không cho ra kết quả gì, duy chỉ mỗi mình hắn nhìn thấy nó tồn tại.


Dần dần, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu tin tưởng viên hạch đào trong tâm trí của mình là thật.
Hắn quyết định tự mình dấn thân vào con đường tìm kiếm hiện tượng, yếu tố siêu phàm.


Ròng rã hơn hai mươi năm, Nguyễn Trường Sinh vẫn không dò tìm được bất cứ yếu tố siêu phàm nào, dù là trong các tin tức hiện đại hay các tài liệu lịch sử.


Thậm chí có lúc, hắn hoài nghi, liệu trên thế gian này có thật sự tồn tại siêu phàm, hay chỉ là do sự tưởng tượng của hắn, vì thế hắn dần dần mất đi kiên nhẫn.


Cho đến ngày sinh nhật tuổi 30, nhờ vào các mối quan hệ, hắn đã biết được ở bán đảo Halluya trên Thất Sắc Tinh Hải có tàn tích cổ thần thoại.
Nguyễn Trường Sinh bèn quyết định tới đó tìm kiếm với chút hy vọng nhỏ nhoi.
Nhưng lúc tới nơi, tưởng rằng ông trời đền bù cho người cần cù.


Mọi sự cố gắng của bản thân cuối cùng cũng được ông trời đền đáp thì những gì mà hắn nhận lại là…một viên thiên thạch phi thẳng xuống đầu!


— —Xuyên a xuyên, xuyên a xuyên…Cuối cùng hắn xuyên không rồi, cũng là lần đầu tiên và là lần duy nhất cho tới nay ngón tay vàng của hắn “xác ch.ết vùng dậy”.
Vào khoảnh khắc ấy, viên hạch đào đột nhiên rực lên quang thải, kéo theo linh hồn của hắn xuyên vào thai nhi của một vị sản phụ.


Ở kiếp này, khi lên mười, Nguyễn Trường Sinh mới nhớ lại ký ức của kiếp trước và hiểu rằng bản thân mình thành “Xuyên Việt Giả” nhưng xuyên a xuyên này là xuyên tới thế giới…hơn một ngàn năm sau.
Trạm Lam Tinh nay đã trở thành thế giới siêu phàm, cuối cùng hắn cũng sắp tìm được thứ hắn mong muốn.


Hạnh phúc có lẽ sẽ đủ đầy hơn, vui vẻ hơn nếu như ba mẹ hắn không hy sinh vào ba năm trước…
Hắn cũng sẽ không phải luôn cẩn thận, nơm nớp lo sợ, tính toán từng bước để tiếp tục sinh hoạt và tồn tại ở xã hội thế giới mới này - nơi nắm đấm quyết định tất cả.


Cho dù chế độ pháp luật và an ninh ở đất nước Nam Ninh khá tốt đẹp, nhưng có quang khắc có ảnh, mặt tối của xã hội siêu phàm thật vô cùng lạnh lùng và khắc nghiệt.


Là một đứa trẻ mồ côi nhưng có gia tài để lại, việc bị đưa ra làm đối tượng đè đầu cưỡi cổ, bị chuộc lợi, bị đối xử lạnh nhạt luôn thường xuyên diễn ra, khiến Nguyễn Trường Sinh lúc nào cũng ở trong tình trạng thiếu khuyết sự an toàn.


Vì vậy, hắn biết rằng mình phải không ngừng học tập, không ngừng nỗ lực để nhanh chóng nắm lấy siêu phàm, mạnh lên và bảo vệ bản thân.






Truyện liên quan