Vạn Vũ Đế Vương

Chương 418: Một chút lịch sử

Âu Dương Kỳ Hân nhìn theo bóng lưng Thiên Nhiên Tuệ Nghi vừa rời đi, lại nhìn thấy nam nhân bên cạnh cũng hành động tương tự, trong ánh mắt còn ẩn chứa nhu tình và cưng chiều vô hạn, nhất thời nội tâm rung động.


Phát hiện anh mắt hắn nhìn đến mình, nàng vội vàng chuyển dời ánh mắt, ngượng ngùng nói “Ta… ta phải trở về rồi!”
“Vậy còn nhiệm vụ của nàng…” Trần An Vĩ bất ngờ, trong lòng có chút không nỡ liền hỏi.


“Nhiệm vụ sư phụ giao cho đã hoàn thành, bây giờ ta cũng nên…” Âu Dương Kỳ Hân đang định nói tiếp thì lại nhìn thấy phản ứng của hắn, nhất thời trở nên do dự.


“Ở lại với ta thêm một chút nữa đi!” Trần An Vĩ nắm lấy tay nàng, giọng nói có chút van nài, biểu hiện càng giống như chó ngoan bị chủ nhân vứt bỏ.


Âu Dương Kỳ Hân không nghĩ một kẻ luôn cuồng ngạo và tự tin tới mức vô lý trước mặt kẻ thù như hắn lại có một mặt này, nhất thời bật cười “Không biết Huyền Ngân tỷ có biết điều này?”
“Điều gì?” Trần An Vĩ cảm thấy nàng đã đổi ý, liền mỉm cười hỏi.


“Gương mặt long lanh khả ố của ngươi!” Âu Dương Kỳ Hân tủm tỉm cười, tay ngọc vừa véo lấy gò má săn chắc của nam nhân vừa nói.
“Ta cũng chỉ là một nam nhân bình thường cần tình yêu từ các bảo bối của ta mà thôi!” Trần An Vĩ ôm lấy nàng, nhẹ giọng thủ thỉ.


Âu Dương Kỳ Hân hơi giật mình một chút, sau đó cũng không đẩy nam nhân ra, ngón tay ngọc ngà vẽ vòng tròn lên ngực hắn, khẽ lẩm bẩm “Vậy… ta có được coi là…”
“Hửm? Nàng nói gì?” Trần An Vĩ dường như không nghe rõ.


“Không có gì!” Âu Dương Kỳ Hân lắc đầu, quyết định không nói tới chuyện này nữa, đầu nhỏ dụi vào lồng ngực hắn.
Trần An Vĩ cười nhẹ, hôn lên mái tóc xuôn mượt của giai nhân, cười tà trêu chọc “Bảo bối… ta tự hỏi khi nào ta mới có vinh hạnh đó đây…”


“Ngươi… sắc lang!” Âu Dương Kỳ Hân giật mình, muốn đẩy hắn ra vì nghĩ rằng tên này lại nhắc tới tình cảnh ngượng ngùng kia của nàng.


“Ta chỉ đang nói tới việc được nàng chấp nhận thôi mà?” Trần An Vĩ cười cười, thừa biết nàng đang nghĩ tới điều gì nhưng lại giả vờ đánh trống lảng, hai tay ôm chặt lấy giai nhân không cho nàng vùng vẫy.


“Hứ, không thèm nói chuyện với ngươi nữa!” Âu Dương Kỳ Hân yêu kiều hừ một tiếng, tay nhỏ nhéo lên ngực nam nhân cho bõ ghét.
“Bảo bối a…” Nhìn thấy vẻ dễ thương của tiểu giai nhân trong lòng, Trần An Vĩ không nhịn được gọi.


“Chuyện gì?” Âu Dương Kỳ Hân hơi dừng lại động tác, ngước mắt nhìn hắn hỏi.
“Bảo bối…” Trần An Vĩ lại tiếp tục gọi, vừa gọi vừa dụi đầu vào hõm vai của nàng.
Âu Dương Kỳ Hân nhìn phản ứng của nam nhân mà bật cười, khẽ vỗ vào vai hắn một cái “Chuyện gì vậy nè?”


“Bảo bối… nàng thật thơm…” Trần An Vĩ chôn đầu mình vào hõm vai của giai nhân, tham lam hít lấy hít để mùi hương thanh mát của nàng.
“Thật là…” Âu Dương Kỳ Hân có chút ngoài ý muốn, bất quá cũng không ngăn cản hắn.
Một ngày sau đó…


“Này… ngươi không thấy chán sao hả?” Âu Dương Kỳ Hân bắt đầu mất kiên nhẫn, nàng cảm thấy lúc đó không ngăn cản nam nhân này chính là sai lầm, bởi vì hắn vậy mà đã ôm nàng từ lúc đó tới tận bây giờ luôn rồi.


“Không! Ta ôm bảo bối của ta, sao có thể gọi là chán?” Trần An Vĩ tỏ vẻ đương nhiên nói, đầu còn dụi dụi mấy cái.
“Nhưng ta phải trở về rồi!” Âu Dương Kỳ Hân nghiến răng, dứt khoát đẩy hắn ra.


Nhìn thấy bộ mặt đáng thương của nam nhân, nàng khẽ thở nhẹ một hơi, lại hôn lên môi hắn một cái, dịu dàng nói “Được chưa?”
Trần An Vĩ cười hề hề, lúc này mới hài lòng gật đầu.


“Tiểu bảo bảo, muội có muốn đi cùng với ta không?” Âu Dương Kỳ Hân lại nhìn tới kiện pháp bảo trên tay mình, mỉm cười hỏi.
“Phải đó, Kỳ Hân là tiểu thư của Đan Các, tỷ ấy có rất nhiều kẹo!” Trần An Vĩ cười cười nhìn chiếc nhẫn nói, hiển nhiên là đang nói với tiểu nữ hài bên trong.


Khò… khò…
Bên trong chiếc nhẫn không truyền ra thanh âm trả lời của tiểu nữ hài mà lại truyền ra thanh âm ngáy ngủ nhẹ nhàng bình ổn khiến hai người vô thức nhìn nhau rồi bật cười.


Hóa ra, chiếc nhẫn trên tay Âu Dương Kỳ Hân còn lưu giữ đồ vật riêng tư của nàng, trong đó có một số loại Đan Dược cao cấp.


Tiểu nữ hài vốn là đứa trẻ năm tuổi, sau khi ăn thử Luyện Tất Đan đã bị mùi hương của đan dược hấp dẫn, lúc này được Âu Dương Kỳ Hân thu vào pháp bảo nhìn thấy chúng, nhất thời không nhịn được mà ăn hết sạch, hiện tại đang nằm ngủ ngon lành.


“Ta sẽ tìm nguyên liệu sau đó luyện chế lại số Đan Dược đó cho nàng!” Trần An Vĩ lúc này có chút ngượng ngùng gãi đầu.


“Không cần, nàng cũng như tiểu muội của ta, số Đan Dược đó có thể giúp nàng đột phá cũng là vinh hạnh của chúng!” Âu Dương Kỳ Hân mỉm cười lắc đầu, sở hữu Dược Phương Thánh Thể nên thứ nàng không thiếu nhất chính là các loại linh thảo.


“Vậy nhờ nàng chăm sóc cho muội ấy! Khi nào có dịp, ta sẽ đến thăm các nàng!” Trần An Vĩ mỉm cười gật đầu.


Âu Dương Kỳ Hây mỉm cười gật nhẹ đầu, chuẩn bị lấy ra lệnh bài truyền tống thì liền cảm thấy bản thân như rơi vào một địa phương cực kì ấm áp, xúc cảm truyền tới từ vòng eo khiến nàng biết rằng nam nhân kia lại ôm mình.
“Đa tạ nàng!” Trần An Vĩ nhu tình thủ thỉ.


“Đa tạ gì chứ? Ta chỉ là không muốn tiểu nữ hài gặp thêm nguy hiểm mà thôi!” Âu Dương Kỳ Hân gò má có chút ửng đỏ nói, trong lòng tuy rất vui nhưng ngoài miệng vẫn ương ngạnh.


Trần An Vĩ cười cười, cũng không nói thêm điều gì, chỉ là lần này không để giai nhân mất kiên nhẫn mà rất ngoan ngoãn buông nàng ra, sau đó liền cùng nàng tạm biệt.


Ngay lúc này, trước mặt hắn lại mở ra một bảng thông tin màu xanh nhạt, tọa lạc tại trung tâm của nó là một khỏa văn tự tỏa ra luồng khí tức cổ lão hoang tàn, âm tàn sát phạt.
Xung quanh nó dường như tồn tại một khỏa mặt trăng đang phản chiếu giữa màn đêm khiến mọi thứ thêm vẻ âm trầm.


Trần An Vĩ vô thức rùng mình khi nhìn tới khỏa văn tự này, nó như ẩn chứa xương máu của hàng triệu nhân sĩ, những kẻ sinh ra vì chiến đấu và chết trên chiến trường, sát ý nồng đậm xông thẳng vào não khiến hắn xém chút mất đi khống chế muốn ra tay tàn sát.


Chưa kịp suy nghĩ, một luồng thông tin khác nhanh chóng truyền vào đại não của hắn, giải thích về văn tự trước mặt.
“Gói Quà Văn Tự đã mở, chúc mừng kí chủ nhận được Tam Tự Cấp Biệt Ngữ: Nguyệt – Sát!”


“Công dụng: Gia tăng gấp 5/10 lần số tầng Sát Vực mà chủ nhân đang sở hữu, tăng mạnh chiến lực cho các thủ đoạn có liên quan tới Sát Vực!”
“Biệt Ngữ: Nguyệt – Sát? Là thứ gì?” Trần An Vĩ nhíu mày, hiển nhiên có chút khó hiểu với danh tự mình đang nhìn thấy.


“Biệt Ngữ là danh tự để chỉ những loại văn tự thuộc về Thái Dương Vũ Trụ, có thể hiểu từ “Biệt” trong đặc biệt vì nó đại diện cho ba loại lực lượng chính trong vũ trụ gồm Nhật Lực, Nguyệt Lực và Tinh Lực.”


“Nhưng cũng có thể hiểu ‘Biệt’ theo nghĩa riêng biệt, biệt lập vì trong mỗi loại văn tự chỉ ẩn chứa duy nhất một chữ và một công dụng độc lập.”
“Ngoài ra…” Ảnh Nhi xuất hiện trên vai hắn, nãi thanh nãi khí giải thích.


“Khoan đã, chẳng phải nói lực lượng từ tinh không chỉ có Nhật Nguyệt Tinh Thần Lực hay còn gọi là Tinh Lực thôi sao?” Trần An Vĩ khó hiểu hỏi.
“Đúng, nhưng công tử biết vì sao nó lại được gọi như vậy không? Ngươi có bao giờ thắc mắc vì sao lại như vậy hay không?” Ảnh Nhi mỉm cười hỏi.


Trần An Vĩ khựng lại một lúc, hắn quả thực không biết lý do vì sao một loại lực lượng lại được đặt tên dài như vậy, nhưng sau đó lại chỉ sử dụng mỗi hai chữ là Tinh Lực trong tán gẫu hay truyền tin.
Lúc này nghe Ảnh Nhi hỏi, mới thực sự cảm thấy kì lạ.


“Nếu như muốn biết, công tử hãy kiếm lấy cái ghế, ăn miếng nước, uống miếng bánh, sau đó nghe Ảnh Nhi bổ túc lịch sử!” Ảnh Nhi cười cười, từ đâu lấy ra một bộ y phục hiện đại kiểu công sở, khẽ hắng giọng.


Trần An Vĩ bật cười, tiểu thiên thần bình thường cũng rất tinh nghịch không ngờ có lúc lại có thể làm ra lại chuyện này.
Khiến hắn không ngờ tới chính là chính bản thân hắn lúc này vậy mà đang ngồi trên một chiếc ghế nệm, trên tay là một loại nước có thể ăn, một loại bánh có thể uống.


Đúng như lời nàng nói “ăn miếng nước, uống miếng bánh” nha!
Không quản những thứ này rốt cuộc từ đâu xuất hiện, Trần An Vĩ mỉm cười nhìn tiểu thiên thần, hứng thú nhận lấy bài giảng lịch sử của nàng.


Như một giảng viên thực thụ, bên cạnh nàng lúc này vậy mà xuất hiện một màn hình chiếu màu xanh nhạt, hiển nhiên là Hệ Thống rất biết phối hợp với tiểu thiên thần a.
Trên đó hiện ra một vùng tinh không vô tận nhưng trống rỗng, sau đó như một thước phim bắt đầu trình chiếu, mọi thứ dần được hiện ra.


Từ một đốm trắng mờ ảo, một vụ nổ rung chuyển thời không đã diễn ra, mọi lực lượng và vật chất bắt đầu xuất hiện.
Đập vào mắt Trần An Vĩ lúc này, là ba tiểu cầu với ba màu sắc phân biệt là đỏ cam, trắng nhạt và trong suốt hay không màu.


Sau đó không biết bao lâu, hắn nhìn thấy ba tiểu cầu này dần dần lớn lên, trở nên khổng lồ hơn những hành tinh hắn thường thấy tại tinh không thời điểm hiện tại rất nhiều lần.


“Nhật Nguyệt Tinh Thần Lực… à không, phải nói là toàn bộ Thái Dương Vũ Trụ thực chất được tạo thành từ ba trụ cột chính bao gồm Bá Nhật – Vương Nguyệt – Chủ Tinh.”
Ảnh Nhi vừa nói, vừa chỉ vào từng khối cầu.


Bá Nhật là khối cầu màu đỏ cam tượng trưng cho mặt trời, Vương Nguyệt màu trắng nhạt tượng trưng cho mặt trăng và Chủ Tinh trong suốt tượng trưng cho hành tinh chủ, hành tinh đầu tiên.


“Thứ công tử nhìn thấy thực chất không hề có dạng là một khối cầu, nhưng vì một số hạn chế, công tử sẽ không thể nhìn thấy hình dạng thực của chúng!” Ảnh Nhi lãnh đạm nói.


“Chúng là ba địa phương cực kì bí ẩn tồn trại trôi nổi trong vũ trụ, số người biết đến chúng là cực kì ít, cũng chính chúng là thứ đã và đang liên tục sản sinh ra ba loại lực lượng phân biệt là Nhật Lực, Nguyệt Lực và Tinh Lực.”


“Trong đó Nhật Lực đại diện cho lực lượng của mặt trời, Nguyệt Lực đại diện cho mặt trăng và Tinh Lực đại diện cho các vì sao và các tinh cầu.”


“Ba loại lực lượng này vốn tồn tại song song với nhau, không có bất kì xung đột nào, nhưng vì nhân loại và các chủng tộc khác thường phải sinh sống trên các tinh cầu và các địa phương tương tự nên có mức độ tương thích gần như tuyệt đối với Tinh Lực nên nó trở thành lực lượng thông dụng nhất trên quy mô toàn vũ trụ.”


“Nhật Lực và Nguyệt Lực tuy rằng khó sử dụng hơn nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Ngược lại có những chủng tộc đặc biệt trong một số điều kiện đặc biệt có thể thích nghi với hoàn cảnh trên Bá Nhật và Vương Nguyệt nên cũng có thể sử dụng chúng.


“Ngoài ra, Biệt Ngữ mà công tử vừa nhìn thấy cũng sẽ là thứ giúp ngươi sử dụng hai loại lực lượng này.”


“Dễ thấy, Biệt Ngữ: Nhật sử dụng Nhật Lực và Biệt Ngữ: Nguyệt sử dụng Nguyệt Lực, ngoài ra còn một loại Biệt Ngữ vô cùng hiếm có, tới nỗi dù là những vị tổ tiên lâu đời nhất sinh sống trên hai địa phương kia cũng vô pháp nhận thức.”
“Biệt Ngữ: Tinh!” Ảnh Nhi chậm rãi nói từng chữ.


“Biệt Ngữ: Tinh?” Trần An Vĩ chẳng hiểu tại sao lại có chút quen thuộc cùng đau đớn khi nghe tới danh tự này nhưng lại vô pháp nhận ra nó quen thuộc ở chỗ nào.
“Hiện tại công tử chỉ nên biết như vậy, Ảnh Nhi sẽ tiếp tục vấn đề này sau khi ngươi trở nên mạnh hơn!” Ảnh Nhi mỉm cười, tiếp tục nói.


“Mặc dù Biệt Ngữ được chia làm ba loại sử dụng lực lượng khác nhau nhưng bản chất lại giống nhau, có khác chăng chỉ ngưỡng tăng và tác dụng nó đem lại cho chủ nhân mà thôi”


“Để cho dễ nhận thức, từ bây giờ Ảnh Nhi sẽ gọi Biệt Ngữ theo công dụng của nó, ví dụ như Biệt Ngữ: Nguyệt – Sát sẽ gọi ngắn gọn là Sát!”


“Sát mà công tử vừa nhận được thuộc về Vương Nguyệt, có nghĩa rằng sức mạnh của nó tùy thuộc vào chu kì của Vương Nguyệt, thời điểm mạnh mẽ nhất là khi Vương Nguyệt hoàn chỉnh, tức là 150 năm một lần.”


“Ở trạng thái toàn thịnh, Sát tăng cho chủ nhân 10 lần số tầng Sát Vực hiện có nhưng ở trạng thái bình thường cũng tức là Vương Nguyệt không tròn, Sát Tự chỉ có thể tăng lên 5 lần.”


“Ở chiều hướng ngược lại, Biệt Ngữ thuộc về Bá Nhật lại không chịu ảnh hưởng từ chu kì của nó, sức mạnh của những loại văn tự này sẽ luôn ổn định.”
“Ví như Sát thuộc về Bá Nhật sẽ luôn tăng cho chủ nhân 8 lần số tầng Sát Vực mà không hề thay đổi.”


“Nếu ta có thể sở hữu cả hai hoặc thậm chí cả ba loại Biệt Ngữ thì sẽ thế nào?” Trần An Vĩ hứng thú hỏi.
“Ảnh Nhi rất mong chờ!” Ảnh Nhi nhìn hắn cười cười, một nụ cười vô cùng bình thường.


Chỉ có điều… ngay khi nhìn thấy nụ cười đó, Trần An Vĩ lại vô thức rùng mình, cảm giác còn đáng sợ hơn khi lần đầu nhìn thấy Sát Tự, bởi vì hắn biết nụ cười đó đại biểu cho điều gì.


“Vậy còn Cổ Tự Đế Văn rốt cuộc là thứ gì?” Trần An Vĩ nhanh chóng bình ổn tâm trạng, liền hỏi tiểu thiên thần.


Tại lần đầu gặp Cổ Tự Ly, Khí Văn Chi Lực trong cơ thể hắn đã liên tục phản ứng và huyễn hóa ra một chữ “Đế Vương”, sau đó trong khảo nghiệm của Kim Cang Thánh Văn, hắn được một loại văn tự kì lạ tự xưng là Cổ Tự Đế Văn tiếp cận và đạt thành khế ước.


Tính từ lúc đó, hắn liền tinh thông mọi loại Khí Văn ngay lần đầu tiếp cận, Thánh Văn càng là sử dụng song song với chúng nữ mà không cần phải được chúng nó chấp thuận.
Cứ như thể Cổ Tự Đế Văn là một loại văn tự cao cấp nào đó, còn cao hơn cả Thánh Văn.


Phải biết rằng những thứ mà Cổ Tự Đế Văn giúp Trần An Vĩ lúc này đều là bị động, là nghiễm nhiên mà không phải do hắn chủ động sử dụng nó. Hiện tại hắn hoàn toàn không có cách nào câu thông với nó.
Điều này khiến Trần An Vĩ tò mò về lai lịch của loại văn tự đặc biệt này.


“Công tử hiện tại không thể biết thông tin này!” Ảnh Nhi lắc đầu, lãnh đạm nói.
Trần An Vĩ thở nhẹ một tiếng “Quả nhiên…”
Hắn cũng không có quá nhiều kì vọng vào thời điểm hiện tại, cho dù Ảnh Nhi có nói thì hắn cũng chưa thể sử dụng được Cổ Tự Đế Văn.


Hít sâu một hơi, Trần An Vĩ không chút do dự nhận lấy Biệt Ngữ: Nguyệt – Sát, lúc này mới để ý tới đẳng cấp của nó.
“Dù khác vũ trụ nhưng vẫn phân chia chung một hệ thống đẳng cấp sao?” Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, sau đó rất nhanh liền biến mất.


Trần An Vĩ cũng không nghĩ nhiều liền kích hoạt Tử Thần Giới, tại chỗ tiếp nhận.

Cùng lúc đó…
Ở một nơi xa xôi tới tận cùng, nơi không có bất kì tinh cầu hay vì sao nào tọa lạc, nơi được cho là tăm tối nhất của Thái Dương Vũ Trụ…


Đúng như miêu tả, nơi đây là một vùng tinh không đen kịch không chút ánh sáng, xung quanh không hề có một tinh cầu hay vì sao nào trôi nổi vào chứ đừng nói tới chuyện tọa lạc.
Dường như nơi này đã bị một thứ gì đó ngăn cản khiến cho không chỉ hành tinh mà cả lưu tinh cũng vô pháp tiến lại gần.


Chỉ là lúc này đây…
Tại khoảnh khắc Trần An Vĩ bắt đầu tiếp nhận Biệt Ngữ: Nguyệt – Sát, một tia sáng nhỏ nhoi lóe lên giữa vùng tinh không vô tận, ban phát ánh sáng cho hàng tỉ tỉ sinh linh đang ngủ say…
Nghe rất khó tin phải không? Bất quá đó lại là sự thật.
Một tia sáng…
Rất le lói…


Nhưng lại vô cùng kiên cường…
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK:
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: [email protected]


Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
x