Chương 72

Hứa Tinh Lạc ngày thường thì phải đi học, cuối tuần thì phải ở bên bạn trai, cả một học kỳ căn bản chẳng chạm vào đàn nhiều, Lăng Vấn Kỳ người biết kỹ năng của hắn thế nào trong một kỳ nghỉ hè vừa nghe liền biết cậu chàng này lơ là luyện tập.


"Đã bao lâu rồi không chơi đàn, bận bịu yêu đương hả?" Lăng Vấn Kỳ nói.
"Đúng vậy, làm sao mà giống cậu, kỹ năng gảy đàn của cậu đã tiến bộ rất nhiều." Hứa Tinh Lạc nói: "Vừa nhìn là biết chó độc thân không có người yêu."


"Chậc." Lăng Vấn Kỳ bị hắn nói trúng, nhưng anh có biện pháp nào đâu, bình thường là một người rất lạnh lùng, lúc này có Hứa Tinh Lạc thì liên tục phàn nàn: "Cậu tưởng ai cũng được như trường cậu, nhân tài xếp từng lớp từng lớp một sao, tôi nói cho cậu nghe, cái trường thúi của tôi chỉ là cái trại tập trung một đám nhà giàu phế như quỷ, trông đẹp thì không não, có não thì xấu hoắc."


"Cậu......" Hứa Tinh Lạc suy nghĩ có nên ghi âm đoạn này lại cho Tần Thư Thụy nghe không.
"Ồ, tên đàn em của cậu thì cũng được." Lăng Vấn Kỳ nói tới đây, không biết nhớ tới gì mà biểu cảm trên mặt lộ ra một lời khó nói hết: "Chỉ là hơi thiếu EQ."


"Ồ." Hứa Tinh Lạc nghẹn cười nghĩ thầm, cậu ta mà biết mình bị nói thiếu EQ chắc sẽ nổ tung.
"Cho nên yêu đương làm gì," Lăng đại thiếu gảy đàn một cách hoa mỹ: "Đàn ông chỉ biết ảnh hưởng linh cảm sáng tác của tôi."


"Có lý." Bạn học Hứa Tinh Lạc hoàn toàn đồng ý với quan điểm của bạn học Lăng Vấn Kỳ.
"Cho nên cậu cũng đừng có lo chuyện tôi nhớ thương cậu." Lăng Vấn Kỳ đột nhiên nói.




"Có......" Hứa Tinh Lạc đang thuận miệng định nói " có lý " thì chợt ngậm miệng, hắn kinh ngạc nhìn Lăng Vấn Kỳ, nghĩ thầm người anh em này thẳng thắn quá khiến người ta không kịp phòng ngừa: "Hả?"


"Hả cái đầu cậu." Lăng Vấn Kỳ khinh bỉ cười: "Cả một học kỳ cậu chẳng liên lạc với tôi, chẳng lẽ không phải sợ tôi nhớ thương cậu?"
"Không." Hứa Tinh Lạc nhanh chóng nói: "Thật sự không phải thế đâu, cả một học kỳ này tôi bận quá nhiều chuyện."
Lăng Vấn Kỳ viết hai chữ nghi ngờ to chà bá trên mặt.


"Thật đấy." Hứa Tinh Lạc nói thẳng, cũng chẳng nối dối anh làm gì: "Đợt nghỉ hè rảnh rỗi đến đây ngồi khờ với cậu là bởi vì thất tình, khai giảng quay lại, hôm đi ra ngoài ăn cơm mà có cậu là bởi vì tụ hội với đám bạn cấp ba, sau đó thì lần tôi có thể ra ngoài để gặp người khác ít đến độ có thể đếm trên một bàn tay, hơn nữa để thích ứng hoàn cảnh mới rất bận, cậu xem đến gảy đàn tôi cũng thấy khó khăn nữa kìa......"


Giải thích một đống rồi chợt dừng lại, Hứa Tinh Lạc nói: "Nhưng nếu cậu không có ý như vậy là tốt nhất, nếu không tôi tạo quá nhiều nghiệp, dù sao trên thế giới này cũng chỉ có một Hứa Tinh Lạc, tôi chỉ có thể chăm sóc một người yêu, nhiều hơn tôi làm không nổi."


"Cậu nghĩ nhiều rồi." Lăng Vấn Kỳ chậc một tiếng, cũng thẳng thắn nói: "Lúc trước đúng là tôi thấy cậu không tồi, nhưng biết cậu có người yêu rồi mà tôi vẫn luôn nhớ thương cậu làm gì?"


"Cũng đúng." Hứa Tinh Lạc gật đầu: "Cậu từng nói trước đây cậu không quen bạn trai nào quá ba tháng, nhưng một người có được với một người không có được có gì khác nhau không?"


"Không khác nhau." Lăng Vấn Kỳ ngắt lời, càng nói càng hăng hái: "May mà lúc ấy cậu có người yêu rồi, nếu không thì sẽ khó chia tay với người tận tâm như cậu."
"Đệt, cậu tr.a vãi." Hứa giáo bá tỏ vẻ.


"Không phải tôi tra," Lăng Vấn Kỳ nói: "Do không được như hai người thôi." Nói thật, anh rất hâm mộ: "Là mối tình đầu sao?" Nếu đã nói rồi thì tâm sự thôi.
"Cậu ấy là mối tình đầu của tôi," Hứa Tinh Lạc hơi rối rắm, chỉ vào chính mình: "Nhưng tôi không phải mối tình đầu của cậu ấy."


"Vậy cậu có để ý không?" Lăng Vấn Kỳ nhướng mày, vẻ mặt trêu chọc.
"Không." Hứa Tinh Lạc không muốn nói cho anh, mối tình đầu của Tống Thanh Chấp là người bạn cùng phòng EQ thấp của cậu đó.


"Cũng đúng," Lăng Vấn Kỳ vỗ vai Hứa Tinh Lạc, cảm khái thở ra một tiếng: "Anh em nhìn xem, tình mới của ai không phải là tình cũ của người khác." Cái giới này như vậy đấy.


"Cút." Hứa Tinh Lạc vỗ rớt tay anh, thay Tống Thanh Chấp vãn hồi chút mặt mũi: "Biến tình cũ tình mới của cậu đi, người ta chỉ là học sinh cấp ba yêu thầm ngây thơ đơn thuần, tay còn chưa nắm luôn đó được không? Cậu tưởng ai cũng như cậu, mới bao nhiêu mà đã có vài người yêu cũ rồi?"


Lăng Vấn Kỳ không cách nào phản bác, ôi, có nói thế nào thì cũng phải thừa nhận hết.
Bài hát mới thu âm ngày hôm nay rất hay, nhưng vẫn chưa phải phiên bản cuối cùng, chỉ là để nghe thử thôi, Hứa Tinh Lạc muốn xin một phần, hắn hỏi Lăng Vấn Kỳ: "Cậu có phiền nếu tôi đem về đưa cho bạn trai nghe không?"


"Tùy cậu." Lăng Vấn Kỳ không chút suy nghĩ: "Không gì không thể, nhạc là cậu viết, đàn cũng là cậu đàn, nhưng tôi chỉ sợ giọng hát của tôi kinh diễm như thế, cậu không sợ bạn trai cậu đổi ý không yêu cậu nữa chứ?"
"Không sợ," Hứa Tinh Lạc rất tự tin nói: "Chấp ca của tôi sẽ vẫn luôn thích tôi."


Lăng Vấn Kỳ nghe vậy, nhìn chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh trên ngón tay đối phương, đệt, cơm chó này ăn no quá.


Hai vị "thiên tài nghệ thuật" bận đến mức quên thời gian, đến 6 giờ, Tống Thanh Chấp gọi điện cho Hứa Tinh Lạc: "Sao còn chưa về nhà?" Cậu đã tan làm rồi, sau khi về đến nhà, nhà tối lửa tắt đèn, đừng nói đến đồ ăn có chưa, đến bóng người còn không có, đáng giận.


"Hả, Chấp ca," Hứa Tinh Lạc nhận điện thoại của Tống Thanh Chấp mới biết trời đã tối rồi: "Xin lỗi cậu, tôi không để ý thời gian, giờ về."
"Bỏ đi, gửi địa chỉ cho tôi," Tống Thanh Chấp nói: "Tôi đón cậu ra ngoài ăn cơm."


"Hả?" Hứa Tinh Lạc do dự, Tống Thanh Chấp đến đây hình như không được tốt? Nhưng việc trước mắt cần phải làm xong trong hơn nửa tiếng nữa: "...... Vậy được, tôi gửi địa chỉ cho cậu."
"Ừ." Tống Thanh Chấp cúp điện thoại.


Hứa Tinh Lạc cảm thấy mình phải nói một tiếng cho người ta, vì vậy hắn ngẩng đầu nói với Lăng Vấn Kỳ: "Lát nữa người yêu đến đón tôi đi ăn."
Lăng Vấn Kỳ ngước mắt lên nhìn hắn: "Cậu đang khoe khoang với tôi hả?"
"Không không không." Hứa Tinh Lạc tiếp tục bận chuyện.


Sau một lúc lâu, hắn nghe thấy Vấn Kỳ hỏi: "Hứa Tinh Lạc, không phải nói cậu nói mình là 1 sao, sao tôi thấy cậu không giống lắm? Vì yêu làm 0 hả?"
"......" Hứa Tinh Lạc suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy câu hỏi này khó trả lời quá.


Nếu hắn nói mình không phải thì chẳng phải là Tống Thanh Chấp cam chịu phải không? Cho nên vì mặt mũi Chấp ca của hắn, hắn xấu hổ nhưng không mất lễ phép mỉm cười, để cho người kia có thể tự tin.


"Đệt." Lăng Vấn Kỳ lẩm bẩm bằng một giọng chỉ mình anh mới có thể nghe thấy: "Chắc chắn có khói bốc ra từ mộ tổ tiên của cậu."


Rất nhanh, Tống Thanh Chấp người hít khói từ mộ tổ tiên đi tới, bởi vì phải đi làm nên cậu mặc âu phục, trông nho nhã và trưởng thành hơn lần gặp mặt đầu tiên rất nhiều, khí chất tri thức của học giả và sự chu đáo của doanh nhân, tổng kết lại chính là một người mà Lăng Vấn Kỳ nhất định không muốn giao tiếp, bởi vì anh chỉ thích người thẳng tính.


Mà Tống Thanh Chấp chắc chắn là người đàn ông có N khuôn mặt.


"Bạn học Lăng, làm phiền rồi." Tống Thanh Chấp nhìn thấy anh đẹp trai nhớ thương Hứa Tiểu Lac nhà mình lập tức nở nụ cười thân thiện và phải phép, mọi chuyện Hứa Tinh Lạc đều gửi tin nhắn nói cho cậu rồi, thậm chí cậu còn chưa kịp đọc kỹ nhưng cậu biết mọi chuyện đã được giải quyết, nút thắt trong lòng đã được gỡ ra.


"Không sao." Lăng Vấn Kỳ trả lời một câu, liền không nói gì nữa.
Nếu bàn về xã giao, anh chắc chắn không xử lý được Tống Thanh Chấp, vì thế chỉ đành giữ tính khí quái đản của người " nghệ sĩ ", cúi đầu làm việc.


"Đến rồi hả? Vậy mình đi ăn cơm thôi." Hứa Tinh Lạc quay đầu nói với Lăng Vấn Kỳ: "Cậu có đi không?"
"Cậu hỏi tôi?" Lăng Vấn Kỳ ngẩng đầu: "Tôi làm bóng đèn cho hai người hả? Không đi."


"Vợ chồng già rồi thì còn bóng đèn gì nữa." Tống Thanh Chấp mở miệng mời: "Đi thôi, trời lạnh như vậy, mình đi ăn lẩu."
"Đúng đó." Hứa Tinh Lạc cũng khuyên: "Cậu cùng nói cậu vừa đến kỳ nghỉ liền không ăn cơm đúng giờ, dạ dày bị cậu đạp cho nát bét rồi, đi thôi."


Đôi tình nhân trẻ đã thay phiên nhau thế rồi thì không đi không được, Lăng Vấn Kỳ đành phải gật đầu: "Vậy chờ tôi một chút." Anh thu dọn đồ đạc, tùy tiện tròng lên một chiếc áo lông vào rồi cùng bọn họ đi ra ngoài ăn lẩu.
Lên xe, Hứa Tinh Lạc hỏi: "Sao cậu không thay quần áo ấm hơn rồi hẵn đi?"


Thấy Tống Thanh Chấp mặc âu phục mà hắn thấy lạnh dùm cậu.
"Không nhớ đến." Tống Thanh Chấp nhíu mày: "Về nhà không thấy cậu ở nhà là gọi điện thoại cho cậu rồi."
Nói chuyện điện thoại xong liền trực tiếp chạy đến đây.
Nhưng không sao, cũng không phải ra ngoài lâu.


"Ồ." Hứa Tinh Lạc sờ tay cậu thấy không lạnh mới yên tâm, tuy rằng không muốn rải cơm chó trước mặt người vô tội nhưng hắn vẫn nhịn không được hỏi: "Hôm nay đi làm có vất vả không? Có bận không?"
Tống Thanh Chấp cười: "Vẫn được, cậu nói chuyện với bạn học Lăng đi, tôi tập trung lái xe."


"Nói gì nữa, tôi với cậu ta nói cả ngày rồi." Hứa Tinh Lạc quay đầu lại, nhìn người anh em kia.
Lăng Vấn Kỳ giơ ngón giữa với hắn, bày tỏ mình rất khinh thường, đệt, sớm biết thế đã không leo lên chiếc xe này, toàn là mùi thúi của tình yêu.


"Chấp ca." Hứa Tinh Lạc ném hộp khăn giấy vào người Lăng Vấn Kỳ, nói: "Bạn học tiểu Kỳ nói trường của chúng ta nhiều nhân tài, cậu có biết ai thích hợp giới thiệu cho cậu ta không ......"
Hứa Tinh Lạc còn chưa nói xong, một bàn tay đã vươn về phía hắn: "Đệt, tôi đâu có nói muốn tìm người yêu! Câm miệng!"


"Chẳng lẽ ý của cậu không phải như thế sao?" Hứa Tinh Lạc nói.
"Ông nội cậu." Lăng Vấn Kỳ trợn mắt.
Anh không muốn tìm người yêu, càng đừng nói đến người Tống Thanh Chấp giới thiệu, lỡ may là cùng một kiểu người giống như Tống Thanh Chấp thì làm sao bây giờ, bán anh đi còn phải giúp người đếm tiền.


"Được chứ," chuyện khác không nói, chuyện này Tống Thanh Chấp vẫn rất vui: "Cậu thích kiểu người thế nào? Lớn hơn cậu một hai tuổi được không, trường tụi tôi có rất nhiều học trưởng đã comeout, tính cách lẫn vẻ ngoài đều rất được, nói thật, bọn họ khó tìm người yêu quá, nhưng cậu thì dễ."


Trong giới gay thụ thì khắp nơi, nhưng công thì cực hiếm, điều kiện của Lăng Vấn Kỳ như vậy, chỉ cần anh đồng ý, một giây là thoát ế.


"Trường của tôi của có, trên tưởng thổ lộ có rất nhiều sinh viên nam tìm bạn trai," Hứa Tinh Lạc không đợi Lăng Vấn Kỳ nói đã vô cùng nhiệt tình nói: "Có không ít người đẹp, tuy là không đẹp bằng tôi, nhưng mà......"


"Cậu thường xuyên coi mấy thứ như thế lắm hả?" Tống Thanh Chấp cắm vào một câu lạnh lẽo.
Hứa Tinh Lạc lập tức mắc kẹt, trong lòng đệt một tiếng, vội nói: "Không, bất cẩn nhìn thấy mấy lần."


"Ồ, chỉ bất cẩn nhìn thấy có mấy lần mà tìm được nhiều người đẹp như thế sao, vậy trường cậu trai đẹp nhiều lắm nhỉ." Tống Thanh Chấp ngoài cười nhưng trong không cười, vẻ mặt đáng sợ đến dọa người.


"......" Hứa Tinh Lạc không vui, Chấp ca tiêu chuẩn kép sao? Ngày thường thì thôi, hôm nay còn có người thứ ba ở đây mà, hắn nói: "Không phải cậu cũng quen rất nhiều nguời sao?"
Lăng Vấn Kỳ: Ồ, cãi nhau rồi.


"......" Tống Thanh Chấp ngẩn người, đúng, cậu biết rất nhiều người là bởi vì nhân duyên của cậu luôn tốt, hơn nữa còn có ý thức đi tìm hiểu, mọi người đã cân bằng như thế nào, đã comeout như thế nào, nhận được phản hồi như thế nào, Hứa Tinh Lạc không cần phải comeout, cũng không có nhiều tâm tư để đi tìm hiểu mấy thứ như thế.


Giữa hai người không ai nói gì nữa.
Lăng Vấn Kỳ sợ gần ch.ết, ông nội mấy cậu, có chuyện gì vậy này?
An tĩnh hai phút, anh ho nhẹ một tiếng nói: "Hai người làm sao thế? Có cần phải để tôi là người giải hòa không?" Như thế có phù hợp không?
Anh chỉ muốn hỏi một chút, như thế có phù hợp không?


"Tôi thật sự chỉ vô tình nhìn thấy thôi," Hứa Tinh Lạc mở miệng: "Tôi là người thế nào chẳng lẽ cậu không biêt sao?"
"Biết." Tống Thanh Chấp cũng mở miệng: "Chẳng phải tôi chỉ trêu chọc cậu có hai ba câu thôi sao, cậu nóng nảy làm gì."
"...... Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi nóng nảy?" Hứa Tinh Lạc không thừa nhận.


"Vậy cậu kéo tôi xuống làm gì, ngày thường cậu đâu có vậy." Tống Thanh Chấp nói.
"Không phải là do tôi tò mò cậu đã quen họ như thế nào sao." Hứa Tinh Lạc tiếp một câu.
Lăng Vấn Kỳ: Tốt quá! Không khí lại lần nữa trở nên căng thẳng rồi! Bạn học Hứa Tinh Lạc cố lên!


"Quen thế nào?" Tống Thanh Chấp nói: "Tôi cố ý tìm hiểu."
"Hiểu mấy cái đó làm gì? Chuẩn bị đổi bạn trai sao?" Hứa Tinh Lạc nghiến răng.
"Đúng vậy, chẳng qua tạm thời vẫn chưa tìm được ai đẹp trai hơn cậu thôi." Tống Thanh Chấp nói.
Đệt? Đây mà là tiếng người sao?


"...... Cậu chờ đó, xuống xe tôi sẽ xử cậu sao." Hứa Tinh Lạc thốt ra một câu.


"Ừm thì," đoạn đối thoại của hai người này càng nghe càng thái quá? Lăng Vấn Kỳ rất cạn lời nói: "Xin hai người bình tĩnh lại một chút được không, mấy chuyện vặt vãnh không đâu này đâu có đáng để cãi nhau đúng không?"
"Cậu không hiểu." Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp trăm miệng một lời nói.


Lăng Vấn Kỳ: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Chó độc thân không hiểu






Truyện liên quan