Chương 71

Bởi vì tất cả học sinh trung học đều mặc đồng phục và áo khoác của trường nên không có nhiều cơ hội để mặc quần áo thường trong năm.


Kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè thật ra có thể mặc thoải mái nhưng vấn đề là cơ thể bọn họ phát triển nhanh chóng, áo khoác mùa đông mới mặc hồi lớp 12 bây giờ mặc đã cảm thấy chật rồi.


"A, này, chật quá......" Hứa Tinh Lạc tìm được một chiếc áo khoác ngoài màu đen, sau khi mặc xong thì phàn nàn với Tống Thanh Chấp.
"Quần áo chật rồi thì cậu nói với tôi làm gì? Tôi cũng đâu khống chế được áo của cậu." Tống Thanh Chấp nhe răng, có hơi buồn cười hỏi.


"Có lý nhỉ...... Đệt?" Hứa Tinh Lạc đột nhiên phát hiện, mình vừa bị Tống Thanh Chấp ɖâʍ, hắn sửng sốt, sau đó nhanh chóng cởi áo ném vào người Tống Thanh Chấp: "Tống Tiểu Chấp, cậu có thể có liêm sỉ một chút không? Một ngày không gay tôi là cậu nghẹn ch.ết hử."


[1] Mình nghĩ rằng khúc "A, chật quá" của bé Chấp í là chật khít lúc làʍ ȶìиɦ nên bé Lạc mới kêu mình bị Chấp ɖâʍ.
"Đúng vậy." Tống Thanh Chấp đón lấy chiếc áo, đột nhiên run run mặc vào người: "Tôi mặc được này, được rồi, lát nữa ra ngoài sẽ mặc cái này."


"Thế tôi thì sao?" Hứa Tinh Lạc trừng mắt.
"Cậu mặc thêm hai cái đi, tròng lên nhau hiểu không?" Tống Thanh Chấp nói xong, kéo khóa cái rẹt.




"Không, mặc nhiều áo len thì ra ngoài gió lùa vào cũng vẫn lạnh mà." Hứa Tinh Lạc xoay người, tiếp tục tìm kiếm trong tủ quần áo, muốn tìm được bộ quần áo có thể giữ ấm được cho mình.


Tống Thanh Chấp mỉm cười nhìn bạn học Hứa Tinh Lạc chổng mông lên tìm, dù sao bây giờ cậu đang ấm lắm, trách ai được, trời còn chưa trở lạnh thì cậu đã chọn mấy bộ quần áo chống lạnh định mua cho Hứa Tinh Lạc, kết quả Hứa Tinh Lạc ngắm một cái thôi mà nói tất cả đều xấu.


Tống Thanh Chấp cảm thấy mắt thẩm mỹ mình không tệ đến mức đó, xấu đến mấy cũng đâu thể mặc được, nhưng Hứa Tinh Lạc không thích, cậu cũng đâu còn cách nào.
"Đệt, thật sự không có một cái nào." Hứa Tinh Lạc từ bỏ.


"Đi thôi, đi ra ngoài tiện đường mua." Tống Thanh Chấp đút tay vào túi, hất cằm về phía cửa, bộ dạng " ông đây thấy quá là ấm " khiến người khác muốn đấm cho một trận.
"Cũng được." Hứa Tinh Lạc đành phải tạm thời chịu lạnh ra ngoài.


Cũng may hắn không phải ở bên ngoài nhiều lắm, trong xe có máy sưởi, nếu không sẽ ép hắn đông lạnh thành đồ ngốc.
"Tôi nói cậu nghe, trung tâm thương mại toàn quần áo xấu." Tống Thanh Chấp ngồi vào xe, không quên trêu chọc bạn trai, thuận tiện đưa bình giữ ấm cho người kia: "Uống miếng nước cho ấm."


"Chẳng sao, xấu cũng phải mặc." Hứa Tinh Lạc nhận lấy, thấy cái bình này trông quen quen: "Sao vẫn là nó?"
Từ hồi cấp ba Tống Thanh Chấp đã bắt đầu dùng chiếc bình này.
"Nhớ tình bạn cũ." Tống Thanh Chấp nói.
Chủ yếu là do cái bình không hư, cậu đổi cái mới làm gì


Thẩm Kí hẹn bọn họ đi ăn cơm tối, hơn 3 giờ chiều thì hai người họ đã ra ngoài, thuận tiện đi mua chút đồ, đến bãi đỗ xe trung tâm thương mại, Hứa Tinh Lạc không thực tế hỏi: "Tôi có thể ngồi chờ trong đây không, một tiếng sau cậu đạp trên mây bảy màu, à không, mang theo áo lông xuống tìm tôi."


"Trong đó cũng đâu có lạnh." Tống Thanh Chấp cạn lời, mà đến lúc đó cậu dựa vào mắt thẩm mỹ của mình chọn một cái, tổ tông này không ưa thì lại lải nhải cả ngày: "Xuống xe."
"Được rồi." Hứa Tinh Lạc xuống xe.


Chờ đến khi Thẩm Kí cùng bạn gái mình tới thì hai người họ đã ở trong đó được hai tiếng, tuân thủ nguyên tắc tới cũng đã tới rồi, một hơi quét sạch một đống thứ, có một số đồ dùng riêng cũng có một số đồ gia dụng.


Theo lời của Tống Thanh Chấp đó là cuộc sống như vậy trôi qua rất bình thường.


Một khoảng thời gian không gặp Thẩm Kí, khi gặp lại, họ đều cảm thấy Thẩm Kí đã thay đổi rất nhiều, trước hết là gã đã trưởng thành và vững vàng hơn, bề ngoài đã nảy nở giống thanh niên hơn, đôi mắt ngây thơ như hồi cấp ba giờ đây gần như đã biến mất.


Thay vào đó là sự tự tin và kỳ vọng vào tương lai.


Người yêu của Thẩm Kí tên Chu Linh, cũng là tân sinh viên của đại học Phòng vệ X năm nay, cô ấy có cũng hoàn cảnh gia đình giống như Thẩm Kí, tóm lại là hai người họ khi tốt nghiệp sẽ là trung úy, tương lai cũng giống như bậc cha chú của mình, vì nhân dân phục vụ.


Đối mặt với hai người này, Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp vô thức đứng thẳng lưng, thuận tiện âm thầm quyết định, tiếp đó có bao nhiêu quy tắc thì phải tuân thủ bấy nhiêu quy tắc, trên bàn tuyệt đối không được hỗn loạn, không được đùa giỡn.


Sau khi bọn người chào hỏi nhau, Thẩm Kí thấy bọn họ như vậy liền cười: "Tao nói hai đứa mày có cần phải khách sáo như vậy không? Chu Linh cũng đâu phải người cổ hủ như vậy."
"Hai cậu cứ thoải mái đi." Chu Linh nghe thấy tên của mình, ngượng ngùng cười.


Nhưng sóng lưng cô nàng vẫn thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là cô nương đoan chính từ nhỏ, truyền thống gia đình như vậy, đâu còn cách nào!


"Biết rồi, không sao, không phải tụi tao khách sáo, mà chỉ thấy rất kính nể," Hứa Tinh Lạc nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật: "Trước khi tới tao còn lo rằng bạn học Thẩm Kí tùy tiện quá, nhanh như vậy mà đã dẫn người yêu đến gặp tụi tao, nhưng bây giờ trông có vẻ hai người rất nghiêm túc."
Tống Thanh Chấp gật đầu.


Thẩm Kí cười: "Đúng là nhanh thật, nhưng tụi tao đều thấy mình đã gặp đúng người." Gã cùng Chu Linh gặp nhau là duyên phận, có thể nói là không đánh không quen nhau, lúc đầu Chu Linh không ưa gã, đây là đương nhiên, bởi vì điều kiện của gã trong trường không cao, mà người theo đuổi Chu Linh rất nhiều.


Sau đó trời xui đất khiến chẳng biết thế nào mà quen được nhau, ngay cả Thẩm Kí cũng cảm thấy khó tin, đến bây giờ còn hơi lâng lâng.
Nhưng thật ra gã cũng không cần phải xem nhẹ mình, được một cô gái tốt coi trọng như vậy, đương nhiên là do gã có điểm tốt.


"Chúc mừng chúc mừng." Tống Thanh Chấp thấy vui thay cho hai người họ, đây là mối tình đầu của Thẩm Kí, với hiểu biết của cậu dành cho Thẩm Kí, thẳng nhóc này là kiểu người không đụng tường nam không quay đầu, cho nên cậu thấy mình có thể chờ đến ngày Thẩm Kí kết hôn.


"Chấp ca, mày cũng phải tốt lên nhé." Thẩm Kí không nói cho Chu Linh biết bạn mình là gay nên gã cũng không dám nói quá rõ, chỉ có thể tách ra: "Còn mày nữa bạn học Hứa Tinh Lạc, tao hy vọng ngày tao kết hôn cũng có thể nghe được tin tức tốt từ mày."


"Đã biết." Hứa Tinh Lạc không kiên nhẫn cười: "Mấy chuyện này mày vẫn giống như bà mẹ vậy." Chỉ biết giúp Tống Thanh Chấp.


"Này, hai người đừng lo cho tụi tôi nữa," Tống Thanh Chấp có hơi ngại liếc nhìn Chu Linh một cái, gợi chủ đề: "Thẩm Kí rất ít khi kể chuyện trên đại học với tôi, nói là bí mật, tôi cảm thấy chắc không phải đâu, mấy chuyện hằng ngày vẫn có thể nói đúng chứ?"


"A, nội dung học tập không có gì là bí mật cả." Chu Linh buồn cười liếc nhìn Thẩm Kí một cái, thẳng thắn nói: "Sinh hoạt lẫn học tập của chúng tôi được sắp xếp tương đối chặt, thời gian rảnh không nhiều, cho nên học đại học Phòng vệ X chẳng khác nào biến mất khỏi thế giới, thật ra không phải vì bí mật mà là do mệt quá."


Sau đó Chu Linh liệt kê một đống kế hoạch trong một ngày, Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp nghe mà da đầu tê dại, bởi vì chuyện này mà bọn họ có hiểu biết mới về bạn học Thẩm Kí.
Nhưng nghĩ lại, người ta là con gái mà người ta còn chịu được, chẳng lẽ Thẩm Kí lại không kiên trì nổi sao?


Thẩm Kí đau đớn trong lòng, bởi vì nội dung huấn luyện không cùng một cấp bậc đó nha: "......"
Đến gặp cặp vợ chồng thượng úy tương lai, trong lòng Hứa Tinh Lạc rất xúc động, mãi cho đến khi về đến nhà, tâm trạng vẫn cứ có chút...... Quay cuồng, vẫn luôn muốn cười.


Nói thế nào nhỉ, mỗi người đều có định hướng vững chắc của riêng mình và làm việc chăm chỉ vì nó mỗi ngày, điều đó thật tuyệt.
Thật tuyệt vời khi có một cuộc sống trong mơ.


Bởi vì chuyện của Thẩm Kí đã khơi dậy ham muốn sáng tạo của Hứa Tinh Lạc, nên khi trở về nhà, hắn đã lấy cây đàn guitar đã thất lạc từ lâu của mình ra và muốn viết một giai điệu.
"Muốn viết nhạc hả?" Tống Thanh Chấp từ phía sau ôm lấy cổ Hứa Tinh Lạc, ngón tay nhéo cằm người kia.


"A, linh cảm như...... Đài phun nước." Hứa Tinh Lạc cười.
"Phụt, không phải là bệnh đái tháo nhạt sao [1]?" Tống Thanh Chấp get được, bạn trai cố tình tạm dừng khúc kia chọc cậu không nhịn được bật cười, sao đấy, đã về nhà còn chưa hết diễn hả?


[1] Đái tháo nhạt ( Diabetes Insipidus – DI ) là một rối loạn nội tiết liên quan đến arginin vasopressin – một hormon chống bài niệu (ADH) gây rối loạn khả năng điều chỉnh cân bằng nước do mất nước tự do qua thận.
"Đệt." Hứa Tinh Lạc nói: "Tôi đang tiến hành sáng tác nghệ thuật, cậu có thể văn nhã một chút không?"


"Shh, cậu có tư cách khuyên tôi văn nhã hả?" Tống Thanh Chấp giật mình.
"Mau cút đi tắm đi." Hứa Tinh Lạc cười mắng.
"Được rồi, vậy cậu tiếp tục sáng tác nghệ thuật đi." Tống Thanh Chấp hôn hắn một cái: "Tôi đi tắm đây, sắp cuối kỳ rồi, phải đi học bài."
"Cố lên." Hứa Tinh Lạc nói.


Tống Thanh Chấp tắm xong, dọn mấy thứ vặt vãnh trong nhà, sau đó cầm một quyển sách đến, nằm xuống bên cạnh Hứa Tinh Lạc, vừa ôn bài vừa nghe Hứa Tinh Lạc viết nhạc.


Học kỳ đầu tiên của đại học luôn mang lại cho người ta cảm giác rất ngắn ngủi. Sinh viên năm nhất có thể còn chưa thích nghi được với cuộc sống đại học, một học kỳ đã trôi qua.


Ngay lập tức phải đối mặt với đủ loại rắc rối khi thi trượt, điều này sẽ đưa một số học sinh chưa học nhiều trong suốt học kỳ trở lại thực tế.


Một ngày sau kỳ thi ở hai trường, hầu hết mọi người trong trường đều về nhà đón Tết. Hứa Tinh Lạc cũng thu dọn đồ đạc và trở về nhà vì học kỳ tới hắn sẽ không ở đó.


Khối lượng công việc này có chút nặng nề, bởi vì sau khi dọn dẹp xong việc của mình, hắn còn phải dọn dẹp việc của Tống Thanh Chấp.


Người khác thi xong đều là nghỉ, Tống Thanh Chấp thi xong thì đi làm, cho nên kỳ nghỉ đông để yêu đương không tồn tại, bạn trai nhà hắn đã bận bịu làm siêu cấp tổng tài bá đạo.
Bạn cùng phòng của Tống Thanh Chấp nhìn thấy Hứa Tinh Lạc đến dọn đồ thì hỏi: "Chấp ca của tụi tôi đâu?"


"Thi xong thì đi làm rồi." Hứa Tinh Lạc nói thật.
"Thật đó hả, Chấp ca còn phải làm việc trong kỳ nghỉ đông?" Bạn cùng phòng cảm thấy thật khó tin: "Sao mà được? Tôi thấy điều kiện gia đình của cậu ấy tốt hơn tôi nhiều, kỳ nghỉ đông của tôi toàn là về nhà chơi game."


"Thật, kinh ngạc đúng không? Haizzz, người khác có nhiều động lực hơn, kỳ nghỉ đông này tôi cũng chơi không." Hứa Tinh Lạc vừa dọn đồ vừa nói chuyện: "Mặc dù tôi cảm thấy còn trẻ không cần phải tranh đấu như vậy, nhưng cậu ấy nói thời gian không đợi ai, hy vọng trước khi tốt nghiệp đại học có thể có được sự nghiệp của riêng mình, tóm lại, không thể so được đâu."


"Má nó, không so nổi." Bạn cùng phòng nghe xong vội gật đầu, họ thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu sự nghiệp vào năm thứ nhất.
"Đúng thế." Hứa Tinh Lạc vô cùng cảm thán, nhưng trong lòng vô cùng kiêu ngạo.
Xem đi, đây là bạn trai hắn, ưu tú.


Sau khi dọn đồ cho Tống Thanh Chấp và tán gẫu với bạn cùng phòng, Hứa Tinh Lạc liền đi về nhà.
Bởi vì phải mang nhiều đồ nên hắn đã lái xe của Tống Thanh Chấp tới, xem ra cô vợ nhỏ của Tống Thanh Chấp khá là dễ lái, ồ , giờ cô ấy đã là vợ chung của họ rồi.


Hết xăng nên hắn sẽ đổ xăng trên đường về nhà.
Hứa Tinh Lạc: Tôi về đến nhà rồi, nãy trên đường về đã tiện thể đổ xăng cho vợ.
Tống Thanh Chấp: Đừng nói vậy, tôi không thích nghe.
Hứa Tinh Lạc:
Tống Thanh Chấp: Chắc chắn phải có người thứ ba ở giữa đúng không?


Hứa Tinh Lạc: Được được, không nói không nói nữa, sau này gọi tiểu Lam.
Tống Thanh Chấp: Tiểu Lam khen ngợi, moah moah.
Hứa Tinh Lạc cười ch.ết, hắn thật sự không ngờ Tống Thanh Chấp đến chuyện này cũng nhạy cảm như vậy, con mẹ nó chẳng phải chỉ là một chiếc xe mà cũng coi như kẻ thứ ba sao?


Trò chuyện một hồi, hắn nhận ra mình còn chưa nói chuyện chính nên đã gửi đoạn thoại qua: "Tôi đọn đồ xong rồi, đến chiều sẽ đến studio làm việc, báo cho cậu biết để đỡ khiến cậu tìm không được lại hoảng hốt."
Tống Thanh Chấp nghe xong, trả lời được.


Studio thì chính là đi tìm Lăng Vấn Kỳ, chuyện này tuy rằng trong lòng cậu vẫn không thoải mái nhưng cậu tin Hứa Tinh Lạc có thể xử lý tốt.
Dù sao Lăng Vấn Kỳ cũng không tỏ tình, càng không làm chuyện gì khác người, cứ đóng dấu người khác mang ý xấu dường như có chút quá đáng.


Hơn nữa bây giờ bọn họ đã ở bên nhau một học kỳ, tình cảm ngày càng sâu sắc, không còn không ổn định như lần đầu, nói thẳng ra là họ đã ở chung lâu rồi, ai mà không biết?
Có một số việc không cần phải trông gà hoá cuốc như vậy.


Hứa Tinh Lạc lại trả lời: "Cậu đừng để trong lòng nhiều, tôi sẽ nói rõ ràng chuyện công việc với cậu ta, nếu không được thì thôi, chuyện này cũng không có gì đáng tiếc...... Thì, có gì sẽ nói hết cho cậu nghe."


"Thật ra không cần phải thế đâu." Tống Thanh Chấp lần này cẩn thận trả lời hắn: "Tôi cảm thấy cậu nên làm gì thì cứ làm như thế đi, tình huống như vậy tôi có thể để cậu nhiều lần phải trốn thế sao? Không thể, hơn nữa lúc ấy tâm tình của tôi khác, lúc ấy tôi rất sợ."


" Được." Hứa Tinh Lạc dừng một chút, rất vui khi thấy Tống Thanh Chấp có cảm giác an toàn, lại rất buồn bực khi cậu không còn căng thẳng với mình nữa, làm sao đấy, nhốt hắn xong là có thể nuôi thả hả?


"Ừ, tôi còn nhiều việc phải làm quá, bận đây." Công ty bên này đang thúc giục, Tống Thanh Chấp nhanh chóng nói một tiếng cho Hứa Tinh Lạc.
"Được." Hứa Tinh Lạc lên tiếng.


Hứa Tinh Lạc không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng về cuộc sống sau này của mình, tổng tài bá đạo dự bị thôi đã bận như vậy rồi, nếu trở thành tổng tài thật thì chẳng phải bận đến bay lên trời luôn sao.
Đến lúc đó có phải ngay cả thời gian trả lời WeChat cũng không còn luôn không?


Nhưng thật ra không phải, bây giờ Tống Thanh Chấp rất bận là bởi vì có quá nhiều thứ cần học, đối với việc học, một ngày 24 tiếng cũng cảm thấy không đủ dùng.
Nếu là phú nhị đại thông thường thì đương nhiên không cần phải đua như vậy, cứ trải qua quỹ đạo bình thường là được.


Nhưng Tống Thanh Chấp không giống, bây giờ cậu có Hứa Tinh Lạc, trong lòng cậu có mục tiêu mà cậu khao khát, cậu không muốn lãng phí một giây nào, cậu chỉ muốn nhanh chóng cứng rắn đôi cánh để có thể tự do bay tới người mà cậu thích.


Tác giả có lời muốn nói: Ước chừng còn có mười mấy chương mới kết thúc, ^_^ 






Truyện liên quan