- Chương 1: Khốn Cảnh
- Chương 2: Hẹn trước
- Chương 3: Chủ nợ
- Chương 4: Nhổ răng
- Chương 5: Đặt khuôn răng
- Chương 6: Nhổ răng lần 1
- Chương 7: Thăm hỏi
- Chương 8: Tiệc sinh nhật
- Chương 9: Sự cố
- Chương 10: Hoài niệm
- Chương 11: Gặp mặt
- Chương 12: Kế hoạch
- Chương 13: Trùng hợp
- Chương 14: Mượn sách
- Chương 15: Cá nhân
- Chương 16: Lợi tức
- Chương 17: Lời dặn của bác sĩ
- Chương 18: Gian tình
- Chương 19: Tình cờ gặp mặt
- Chương 20: Buổi gặp mặt
- Chương 21: Chưa xong đâu
- Chương 22: Nhắn tin
- Chương 23: Báo danh
- Chương 24: Quỷ dị
- Chương 25: Chức trách
- Chương 26: Hóa giải nghi hoặc
- Chương 27: Nắm tay
- Chương 28: Hiểu lầm
- Chương 29: Bữa sáng
- Chương 30: Kiểm tra
- Chương 31: Mật ngọt chết ruồi
- Chương 32: Biến chuyển
- Chương 33: Dỗ dành
- Chương 34: Độc mộc
- Chương 35: Trực đêm
- Chương 36: Thường tình
- Chương 37: Đào hố
- Chương 38: Hồi ức
- Chương 39: Thẹn thùng
- Chương 40: Thầm mến
- Chương 41: Qua đêm
- Chương 42: Lo lắng
- Chương 43: Báo ứng
- Chương 44: Mập mờ
- Chương 45: Nụ hôn đầu tiên
- Chương 46: Trốn tránh
- Chương 47: Thu lưới
- Chương 48: Cứu binh
- Chương 49: Đè tường
- Chương 50: Thích
- Chương 51: Khúc nhạc dạo
- Chương 52: Yêu đương
- Chương 53: Ngọt ngào
- Chương 54: Người thân
- Chương 55: Bên nhau
- Chương 56: Học lại
- Chương 57: Bị mắng
- Chương 58: Ân ái
- Chương 59: Làm nũng
- Chương 60: Hồ Ly
- Chương 61: Ấm áp
- Chương 62: Bắt gian
- Chương 63: Thời gian
- Chương 64: Tái khám
- Chương 65: Tâm sự của cha Niệm
- Chương 66: Phát sốt
- Chương 67: Chủ quyền
- Chương 68: Tập lái xe
- Chương 69: Tiệc chia tay
- Chương 70: Động tâm
- Chương 71: Tính thời gian
- Chương 72: Bận rộn
- Chương 73: Mềm mại
- Chương 74: Nguyện vọng
- Chương 75: Ôn tuyền
- Chương 76: Thịnh yến
- Chương 77: Về nhà
- Chương 78: Thiên vị
- Chương 79: Hứa hẹn
- Chương 80: Tai nạn nghề nghiệp
- Chương 81: Tai nạn nghề nghiệp (tiếp)
- Chương 82: Bến đỗ
- Chương 83: Không được tự nhiên
- Chương 84: Vòng ôm
- Chương 85: Chiến tranh lạnh
- Chương 86: Dựa vào nhau
- Chương 87: Tương tư thành tật
Truyện ngôn tình đáng yêu về Nha sĩ lạnh lùng phúc hắc X thực tập sinh ngây ngô, hoạt bát. Từ Từ Dụ Dỗ, đem thỏ con rơi vào bẫy sau đó ăn sạch.
Niệm Tưởng ngồi trên ghế dài của bệnh viện, khẩn trương đến mức tim trong lồng ngực cũng đập nhanh từng trận vang dội. Một tay cô áp lên má phải, nhịn không được chuyên chú nhìn về phía cửa nha khoa đối diện.
Tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhìn thấy gì cũng không rõ ràng, nhưng cái này cũng không gây trở ngại cô đối với bệnh nhân đang tiếp thu trị liệu, sâu sắc đồng cảm.
Cô đã ở chỗ này chờ gần nửa giờ.
Ngay lúc cô cho rằng hôm nay không biết sẽ chờ đến bao giờ, rốt cuộc lúc đang ôm răng đau than thở, cô thoáng chốc nghe thấy có người kêu tên của mình.
Sửng sốt một chút, ngay lúc tên của mình được đọc lại lần thứ hai, lần sau rõ ràng hơn lần trước, cô nhanh chóng nhổm dậy đi vào.
Quy cách của gian phòng cũng không nhỏ, được tấm kính dầy mờ chỉnh tề ngăn cách hình thành từng gian phòng nhỏ độc lập. Ngoài Niệm Tưởng vẫn đang hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm bác sĩ đang trị liệu cho bệnh nhân, bên trong một phòng nhỏ khác còn có một vị bác sĩ cùng hộ sĩ.
Hẳn là vừa kết thúc trị liệu cho bệnh nhân, anh còn mang khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt. Trong tay đang cầm giấy khám mà cô đăng ký, chuyên chú nhìn cái gì.
Niệm Tưởng đi qua, răng đau đến có chút không thể há mồm, sau khi hít một hơi mới nhỏ giọng nói: “Bác sĩ, răng tôi đau quá, anh xem giúp tôi một chút đi…”
Từ Nhuận Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt đó trong trẻo, thấu triệt đến mức giống như một dòng suối ở vùng núi cao, an tĩnh nhìn về phía cô.
Niệm Tưởng bị anh nhìn đến ngây người, bàn tay còn ôm mặt, cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn đối diện cùng anh.
Niệm Tưởng ngồi trên ghế dài của bệnh viện, khẩn trương đến mức tim trong lồng ngực cũng đập nhanh từng trận vang dội. Một tay cô áp lên má phải, nhịn không được chuyên chú nhìn về phía cửa nha khoa đối diện.
Tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhìn thấy gì cũng không rõ ràng, nhưng cái này cũng không gây trở ngại cô đối với bệnh nhân đang tiếp thu trị liệu, sâu sắc đồng cảm.
Cô đã ở chỗ này chờ gần nửa giờ.
Ngay lúc cô cho rằng hôm nay không biết sẽ chờ đến bao giờ, rốt cuộc lúc đang ôm răng đau than thở, cô thoáng chốc nghe thấy có người kêu tên của mình.
Sửng sốt một chút, ngay lúc tên của mình được đọc lại lần thứ hai, lần sau rõ ràng hơn lần trước, cô nhanh chóng nhổm dậy đi vào.
Quy cách của gian phòng cũng không nhỏ, được tấm kính dầy mờ chỉnh tề ngăn cách hình thành từng gian phòng nhỏ độc lập. Ngoài Niệm Tưởng vẫn đang hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm bác sĩ đang trị liệu cho bệnh nhân, bên trong một phòng nhỏ khác còn có một vị bác sĩ cùng hộ sĩ.
Hẳn là vừa kết thúc trị liệu cho bệnh nhân, anh còn mang khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt. Trong tay đang cầm giấy khám mà cô đăng ký, chuyên chú nhìn cái gì.
Niệm Tưởng đi qua, răng đau đến có chút không thể há mồm, sau khi hít một hơi mới nhỏ giọng nói: “Bác sĩ, răng tôi đau quá, anh xem giúp tôi một chút đi…”
Từ Nhuận Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt đó trong trẻo, thấu triệt đến mức giống như một dòng suối ở vùng núi cao, an tĩnh nhìn về phía cô.
Niệm Tưởng bị anh nhìn đến ngây người, bàn tay còn ôm mặt, cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn đối diện cùng anh.