Chương 15. Khởi Đầu

2 giờ 50 chiều Chủ nhật, Hàng Nhất và Mễ Tiểu Lộ đi đến cổng bể bơi mới khánh thành của Trung tâm Thể dục thể thao, thì đã thấy Tân Na đứng chờ ở đó rồi. Hàng Nhất vui vẻ bước lại, "Chào Tân Na!"
"Chào Hàng Nhất!" Tân Na mỉm cười, vẫy tay.
Hàng Nhất nhìn quanh, rồi hỏi, "Phó Thiên chưa đến à?"


"Vâng." Tân Na xem đồng hồ, "Vẫn chưa đến 3 giờ mà! Ta chờ một lát."
Hàng Nhất giới thiệu Mễ Tiểu Lộ làm quen với Tân Na, "Tân Na, đây là Mễ Tiểu Lộ bạn thân của anh."
"Có biết ạ." Tân Na lịch sự gật đầu, "Chào anh Mễ Tiểu Lộ."
"Xin chào!" Mễ Tiểu Lộ cười xã giao.


"Hồi trước học trung học, em có nghe anh Hàng Nhất nhắc đến anh, em biết hai người thân nhau như anh em." Tân Na cười nói.
"Thế à?" Mễ Tiểu Lộ hơi phấn khởi, nhìn Hàng Nhất, "Anh nói về em như thế nào?"
Hàng Nhất gãi đầu, "Anh quên mất rồi."


"Em thì vẫn nhớ." Tân Na nói, "Anh Hàng Nhất bảo rằng mình có người bạn tốt tên là Mễ Tiểu Lộ, rất chi là thân. Hai anh dù chơi điện tử hay đi ăn... đều là anh Mễ Tiểu Lộ chiêu đãi. Hồi đó em rất ngưỡng mộ anh và nghĩ rằng nếu mình cũng có một người bạn tốt như thế thì hay quá!"


"Ừ, đúng đúng đúng!" Hàng Nhất cười ha hả.


Mễ Tiểu Lộ không thể không công nhận rằng, về hình thức cũng như tính cách, Tân Na là cô gái rất đáng mến, nói năng hay cư xử đều rất đúng mực và điều quan trọng là chân thành không giả tạo. Mễ Tiểu Lộ có kết luận như vậy là vì vừa nãy trong khi nói chuyện, anh đã ngầm vận dụng siêu năng lực của mình, nhìn thấy quả cầu nhỏ trên đầu Tân Na là màu vàng. Từ những thử nghiệm khám phá hôm qua, anh biết màu vàng ngụ ý "có thiện cảm", chứng tỏ Tân Na vừa ngợi khen anh là thật lòng.




Mễ Tiểu Lộ thầm than thở, Tân Na là tình địch của anh thật, nhưng lại là cô gái rất xinh đẹp và chân thành, dù muốn ghét bỏ cũng không được.
Cả ba lại trò chuyện một lúc, Tân Na xem đồng hồ, nói, "3 giờ rồi, Phó Thiên vẫn chưa đến nhỉ?"


"Ừ! Hay là gã này phớt lờ cuộc hẹn rồi?" Hàng Nhất nói, "Chúng ta đừng chờ nữa, vào bơi thôi."
Tân Na lắc đầu, "Không, anh ấy không tùy tiện thế đâu! Đã nhận lời thì nhất định sẽ đến."


Hàng Nhất nói, "Bơi, không giống như chơi mạt chược nhất thiết phải có đủ người. Chúng ta cứ vào trước, vừa bơi vừa chờ Phó Thiên."


Tân Na không tán thành, "Nhưng ngộ nhỡ anh ấy đến mà không thấy chúng ta, cứ nghĩ chúng ta chưa đến và đứng ngoài chờ thì sao? Ta cứ nên chờ thêm. Hay là anh Hàng Nhất và anh Mễ Tiểu Lộ cứ vào bơi trước đi?"


Hàng Nhất nhận ra Tân Na rất mong Phó Thiên, anh thấy hơi bứt rứt, nhưng nếu muốn tiếp tục ở bên Tân Na thì cũng chỉ còn cách tiếp tục chờ.
Lúc 3 giờ 15, Phó Thiên đến. Thấy ba người đang đứng ở cổng đợi mình, anh vội bước lại và ngượng nghịu nói, "Xin lỗi, tôi bị tắc đường."


"Không sao." Tân Na không hề trách cứ, cô nở nụ cười tươi như hoa, "Chúng ta vào đi!"


Bể bơi mới khánh thành là bể bơi lộ thiên, rất rộng và đẹp. Hôm nay là ngày đầu tiên mở cửa nên nước bể rất sạch, trong vắt, nhìn thấy đáy. Thời tiết cũng tốt, trời nắng, nhiệt độ khá cao, rất thích hợp để bơi lội, cho nên rất đông người kéo đến đây.


Hàng Nhất, Phó Thiên và Mễ Tiểu Lộ vào phòng thay quần áo nam. Hàng Nhất nhanh chóng cởi phăng áo quần, rồi mặc quần bơi. Mễ Tiểu Lộ xưa nay không quen trần như nhộng giữa đám đàn ông, anh đi sang một gian có vách ngăn để thay quần áo.


Hàng Nhất mặc quần bơi vào rồi, cảm thấy bó quá, hơi khó chịu. Anh nhìn quanh không thấy Mễ Tiểu Lộ, bèn gọi to, "Tiểu Mễ, cậu đâu rồi?"
Mễ Tiểu Lộ vừa cởi xong giày và quần áo thì nghe thấy Hàng Nhất gọi, anh lập tức trả lời, "Em ở đây!"


Hàng Nhất bèn chạy sang, nói, "Kìa, chỉ là thay quần áo, sao em phải sang phòng tắm làm gì?"
"Không sao... anh gọi em có chuyện gì?"
Hàng Nhất tụt quần bơi xuống, nói, "Hình như không đúng, quần này cỡ nhỏ quá, anh mặc thấy chật cứng, rất khó chịu."


Mễ Tiểu Lộ nhìn chiếc quần bơi trong túi của mình, nói, "Chiếc này cỡ to hơn, có lẽ em đã cầm nhầm." Trưa hôm qua cả ba cùng mua quần bơi, mua ba chiếc kiểu dáng và màu sắc na ná nhau, chỉ khác cỡ. Người Mễ Tiểu Lộ hơi gầy, nhỏ hơn.


"Thế thì đổi cho anh." Hàng Nhất chật vật cởi quần ra, rồi đưa cho Mễ Tiểu Lộ, "Em mặc cái này! Đừng ngại vì anh đã mặc nhé. Mới vài giây đồng hồ thôi."


Máu trong người Mễ Tiểu Lộ dường như cuồn cuộn chảy, tuy từ nhỏ đến lớn đã không ít lần thấy Hàng Nhất không mặc gì và lần nào anh cũng thấy mặt đỏ ran, tim đập thình thịch, nhưng hôm nay Hàng Nhất đưa cho anh cái quần bơi vừa mặc thì Mễ Tiểu Lộ cảm thấy hạnh phúc lạ thường. Đồng thời cũng cảm thấy mình thật tồi tệ, sao lại phấn khích vì điều này?


Thấy Mễ Tiểu Lộ mặt đỏ ửng, Hàng Nhất lấy làm lạ, "Em sao thế? Sao mặt lại đỏ nhơ quả cà chua chín vậy?"
"À... thế à?" Mễ Tiểu Lộ hết sức lúng túng, "Có thể là tại trời nóng quá..."
"Mau thay đi!" Hàng Nhất mặc xong quần bơi, cảm thấy hài lòng, "Được! Kích cỡ quần này thì ok."


Ba người đều mặc xong đồ bơi, ra khỏi phòng thay đồ để đến bể bơi. Hàng Nhất chưa thấy Tân Na ra, đoán rằng con gái thay đồ thì hơi lâu một chút. Cả ba ngồi chờ, chưa xuống nước vội.
Lát sau, Tân Na mặc đồ bơi đi ra, vẩy tay gọi, "Phó Thiên! Hàng Nhất!"


Hàng Nhất ngoảnh lại nhìn, thấy Tân Na mặc bộ đồ tắm một mảnh màu xanh da trời, nổi bật đường cong mềm mại, quyến rũ của cơ thể, làn da trắng mịn lung linh dưới ánh nắng rực rỡ, lãi thêm nụ cười tươi tắn khiến cô như một ngôi sao sáng chói. Hàng Nhất hồi hộp, tim đập nhanh, ngây người nhìn không chớp mắt.


Bất ngờ là, gã Phó Thiên Tổn nhiên" nói ra điều Bân hình rất tuyệt mà Hàng Nhất đang cảm nhận, "Thân hình rất tuyệt! Tân Na ơi, em mặc bộ áo tắm này đẹp lắm!"
"Thế à? Cảm ơn anh!" Tân Na hơi đỏ mặt. Có thể nhận ra, cô rất vui vì lời khen của Phó Thiên.


"Nào, chúng ta xuống thôi!" Phó Thiên nhào xuống bể bơi với tư thế rất đẹp, Tân Na vỗ tay tán thưởng.
Hàng Nhất cũng nhảy xuống, thoạt đầu thấy nước hơi lạnh, sau khi bơi một quãng anh mới dân thích nghi.


Còn Mễ Tiểu Lộ, thực ra anh không thích bơi, anh đến đây chỉ vì Hàng Nhất. Anh không xuống nước, chỉ ngồi trên bờ tắm nắng.
Hàng Nhất lặn xuống sâu, anh thích ngắm thế giới dưới nước, cảm thấy rất thú vị. Lặn một quãng dài, anh bông nhìn thấy Hàn Phong - bạn học cùng lớp tiếng Anh . Hàn Phong cũng đang lặn.


Hàng Nhất muốn trêu đùa Hàn Phong, bèn trườn đến phía sau Hàn Phong rồi tụt quần bơi của anh ta ra, hở cả hai mông.
Hàn Phong giật mình ngoảnh lại, nhìn thấy Hàng Nhất. Anh vội kéo quần lên rồi xoay người. Cả hai cùng đùa giỡn.
Lát sau, Hàng Nhật và Hàn Phong cùng nổi lên mặt nước, hít thở mạnh, rồi cười vang.


"Dám tụt quần người ta à? Rồi tôi sẽ xử lý cậu!" Hàn Phong nói, " Muốn thể thì phải bắt được tối đã! Chắc vừa rồi vỡ mình bị người đẹp tụt quần chú gì? Ha ha ha."
"Người đẹp đâu có lưu manh như cậu!"
"Sao tự nhiên cậu cũng muốn ra đây bơi?" Hàng Nhất hỏi.


"Lục Hoa rủ tôi. Con mọt sách ấy bỗng giở chứng muốn vận động thân thể."
"Sao hai cậu không rủ tôi?"
"Bọn tôi đã gọi điện cho cậu mấy lần, cậu không nghe máy. Lát nữa cậu mở di động ra tr.a cuộc gọi nhỡ thì biết."
"À, phải rồi, tại tôi tắt tiếng nên không biết." Hàng Nhật nói, "Lục Hoa đâu?"


Hàn Phong bơi, dẫn Hàng Nhất đến chỗ Lục Hoa. Cậu ta đeo kính bơi , tay ôm quả bóng đủ màu sặc sỡ, trông rất hài hước.
"Lục Hoa, đi bơi mà phải đeo kính à?" Hàng Nhất trêu đùa.


Đành thế thôi, không đeo kính thì tôi chẳng thể nhận ra ai cả." Lục Hoa lừ mắt nhìn Hàng Nhất, "Sao Cậu cũng ở đây? Trước đó bọn tôi đã định hẹn cậu cùng đi."
"Tôi đi với Phó Thiên và mấy người nữa. Ở đây còn có học viên ngoại ngữ nào nữa không?" Hàng Nhất nhìn xung quanh.


"Tôi không để ý." Lục Hoa nói.
"Phó Thiên đâu?" Hàn Phong nói, "Chúng ta tìm cậu ấy rồi cùng chơi."


"Được!" Hàng Nhất nói, rồi dẫn họ đến chỗ Phó Thiên. Cả ba nhìn thấy Phó Thiên đang dạy Tân Na bơi ngửa, một tay đỡ lưng cô, đồng thời giải thích. Tân Na có vẻ rất vui. Hàng Nhất cảm thấy lòng nặng trĩu.
"Cô em đang bơi cùng Phó Thiên là ai thế?" Hàn Phong hỏi, "Là bạn gái cậu ta à?"


"Không phải." Hàng Nhất lập tức phủ định, "Đó là Tân Na bạn học cấp III với tôi, cô ấy cũng là bạn học cấp II với Phó Thiên."
"Thế thì giới thiệu để bọn tôi làm quen đi!"
"Được!"
"Kìa, Hàn Phong, Lục Hoa, hai cậu cũng đi bơi à?" Phó Thiên gọi.
"Ừ! Thật khéo làm sao!"


Hàng Nhất đang định giới thiệu Tân Na với Hàn Phong và Lục Hoa thì Phó Thiên đã nói luôn, "Đây là Tân Na, cũng học tiếng Anh ở Trung tâm Minh Đức, lớp 19." Rồi anh nói với Tân Na, "Đây là Hàn Phong và Lục Hoa, học cùng lớp với anh."
"Chào hai anh." Tân Na nở nụ cười tươi roi rói.


"Chào Tân Na, rất vui được làm quen với em." Hàn Phong nói. Lục Hoa cũng gật đầu.
Hàng Nhất chỉ vào quả bóng Lục Hoa đang ôm, nói, "Chúng ta cùng đánh bóng đi!"
"Ở đây không có khung thành thì làm ăn gì được?" Hàn Phong nói.


"Đúng! Vả lại, em đâu có thể đọ được với nam giới các anh." Tân Na tiếp lời Phó Thiên, "Chúng ta ra nhảy cầu vậy!"
"Được!"
"Các anh tiếp tục chơi nhé!" Tân Na mỉm cười nhìn ba chàng trai, rồi cùng Phó Thiên bơi về phía cầu nhảy.
Hàn Phong nhìn theo hai người, nói, "Cô em Tân Na vó vẻ hâm mộ Phó Thiên."


"Phó Thiên điển trai như thế kia mà!" Lục Hoa chỉnh lại kính bơi, "Có vô số em mê cậu ta."


"Nhưng cô em này là đẳng cấp nữ thần." Hàn Phong lắc đầu tiếc nuối, rồi nhìn Lục Hoa, "... Tôi khôi ngô sáng sủa, Hàng Nhất cũng điển trai... cả cậu nữa, cũng chẳng kém gì, đúng không? Vậy cớ sao gái xinh cứ phải rơi vào tay cậu ta?"


"Không đã... "cũng chẳng kém gì" nghĩa là sao? Xem ra, trong ba chúng ta chỉ có tôi trông thộn hơn cả? Phải thế không?" Lục Hoa ấm ức nói.
Hàn Phong vỗ vai Lục Hoa, nói, "Cậu thuộc kiểu người "trí tuệ", đừng coi trọng bề ngoài làm gì."
Lục Hoa bĩu môi, không thiết đấu khẩu nữa.


Lúc này Hàng Nhất chẳng còn tâm trí nào để chơi bóng, anh buồn bã lên bờ rồi bước đến bên Mễ Tiểu Lộ ngồi xuống cùng tắm nắng. Hàn Phong và Lục Hoa cũng lên theo, mọi người cùng ngồi một chỗ.


Cảnh tượng vừa rồi, Mễ Tiểu Lộ nhìn thấy tất cả và anh đương nhiên hiểu rất rõ: Tân Na thích Phó Thiên. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng hụt hẫng của Hàng Nhất, anh cũng chẳng dễ chịu gì. Lúc này, Mễ Tiểu Lộ đang ngầm vận dụng siêu năng lực của mình, anh thấy quả cầu trên đầu Hàng Nhất có màu xám, chắc là thể hiện tâm trạng xuống dốc.


Ngoài ra, anh cũng nhìn thấy các "quả cầu tình cảm" lơ lửng trên đầu mõi người đang có mặt ở bể bơi, đa số là màu đỏ, vàng và da cam, thể hiện tâm trạng vui vẻ. Một số quả cầu màu trắng và một, hai quả màu xanh lam, thể hiện tâm trạng hơi sa sút.


Bỗng nhiên Mễ Tiểu Lộ nhìn thấy một quả cầu nhỏ rất đặc biệt trong đám đông: quả cầu màu đen.
Cho đến lúc này, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy quả cầu màu đen.
Anh sửng sốt. Màu đen... màu đen, có ý nghĩa gì?


Hai hôm nay anh đã quan sát có thể đến hàng nghìn quả cầu, nhưng màu đen vẫn là lần đầu xuất hiện.
Mễ Tiểu Lộ rất muốn nhìn xem quả cầu màu đen ấy xuất hiện trên đầu ai, nhưng người ấy đang ở trong đám đông, vả lại mọi người đều đang hoạt động nên không thể nhìn rõ.


Chỉ lát sau, quả cầu màu đen ấy biến mất. Mễ Tiểu Lộ không biết hiện tượng này là gì. Có lẽ là tâm trạng người ấy đã thay đổi? Hay là người ấy đã ra khỏi phạm vi năng lực của mình?


Anh tập trung nghĩ ngợi một lúc, rồi bỏ qua không tìm hiểu nữa. Anh nhìn sang Hàng Nhất, thấy Hàng Nhất hơi đỏ mặt, ngơ ngắc nhìn Tân Na đang đứng trên cầu nhảy.


Tân Na toàn thân sũng nước, những giọt nước từ trên tóc, từ áo tắm chảy xuống. Dưới ánh nắng mặt trời, những giọt nước đọng lại trên da thịt lấp lánh những tia sáng lung linh. Đôi chân dài, bộ ngực nở đều thể hiện đường cong tuyệt mỹ và sức sống tuổi xuân, hết sức gợi cảm.


Mễ Tiểu Lộ không hề hứng thú với một người đẹp như thế. Trong mất anh, chỉ duy nhất có Hàng Nhất. Trong con mắt của Hàng Nhất chỉ có mình Tân Na.


Tân Na và Phó Thiên thay nhau tập nhảy cầu, tư thế của cả hai đều rất đẹp mắt, mọi người chứng kiến đều vỗ tay tán thưởng. Trai đẹp, gái xinh trình diễn, trở thành cảnh tượng tuyệt mỹ ở bể bơi. Lúc này, mọi người đang bơi đều dừng lại ngắm nhìn họ.


Sau vài lần nhảy cầu 1 mét, Tân Na chưa thỏa mãn với độ cao này, cô nói với Phó Thiên, "Chúng ta lên cầu 5 mét nhảy đi, anh?"
Phó Thiên vốn hơi sợ độ cao, anh chưa bao giờ nhảy cầu 5 mét. Nhưng trước mặt Tân Na và còn cả đám đông nữa, anh không thể tỏ ra kém cỏi, đành bấm bụng nhận lời, "Được!"


"Đi nào!" Tân Na đàng hoàng nắm tay Phó Thiên, cả hai cùng đi cầu thang dẫn lên cầu nhảy. Lên được mấy bậc, cô ngoảnh xuống bên dưới gọi, "Anh Hàng Nhất có muốn lên chinh phục cầu 5 mét không?"


Hàng Nhất đang buồn bã, thấy Tân Na chủ động gọi, anh lập tức phấn chấn, đáp "Có!", rồi đứng ngay dậy, cùng lên cầu với hai người.
Với những người bình thường chưa có kinh nghiệm, nhảy cầu cao 5 mét chỉ cần chút can đảm. Lúc này trên cầu chỉ có vài nam giới can đảm đang nhảy cầu.


Phó Thiên vừa bước lên cầu liền thấy hối hận, anh hơi chống mặt. Bên dưới cầu là khu vực nước sâu, đang không có ai bơi ở đây nhưng xung quanh bờ có vô số người đứng xem nhảy cầu.


Mọi người đang chăm chú nhìn lên, Phó Thiên cảm thấy mình rơi vào tình huống "cưỡi hổ". Hàng Nhất và Tân Na đều nhận ra Phó Thiên đang thấp thỏm sợ hãi. Hàng Nhất định khuyên anh lùi về đừng nhảy nữa, nhưng Tân Na lãi cổ vũ, động viên Phó Thiên, "Không sao đâu, Phó Thiên! Anh nhảy đi, rồi em cũng sẽ nhảy luôn!" Phó Thiên chỉ còn cách từ từ bước ra sát đầu cầu, nhưng vẫn không dám nhảy. Đám đông bên dưới chờ mà sốt ruột, luôn miệng thúc giục.


"Em sẽ giúp Phó Thiên." Tân Na mỉm cười bước đến phía sau rồi đưa hai tay ra đẩy Phó Thiên một cái.


Phó Thiên nhào xuống nước trong tiếng cười vui và hò reo của đám đông. Nhưng một tiếng nổ "ùng" rất lạ và một tiếng kêu thảm thiết khiến mọi người đầu kinh ngạc sững sốt. Nước bổ bơi lập tức biến thành màu đỏ.
Cả khu bể bơi bỗng chìm trong kinh hoàng, tiếng gọi vang khắp chốn. Tất cả đều hỗn loạn.


Không ai để ý thấy trong đám đông đang hốt hoảng ấy có một cô gái để tóc ngắn, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, dường như sợ hãi bất cứ ai khác. Cô ta nhìn nước bể bơi đỏ lòm một lúc, rồi nhìn xung quanh bằng ánh mắt cảnh giác, sau đó bước ra khỏi đám đông, đi về phía phòng thay đồ.


Cô gái tóc ngắn cho rằng không ai nhìn thấy mình, nhưng cô ta đã nhầm. Có một người đang đứng từ xa chăm chú nhìn cô ta.
Mễ Tiểu Lộ.


Và cô ta không biết. Khi đi ra từ đám đông, cô ta lập tức bị lộ. Bởi lúc này Mễ Tiểu Lộ đã nhìn rõ, cô ta chính là người có quả cầu màu đen lơ lửng trên đầu.
Mễ Tiểu Lộ lặng lẽ nhìn cô ta đi ra khỏi hiện trường không thể hiện bất kỳ điều gì.


Mễ Tiểu Lộ nhận ra cô gái này, đó là một học viên của Trung tâm Ngoại ngữ, tên là Ngụy Vi.
Học viên lớp 13, tức là cô ta có siêu năng lực.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thảm kịch vừa rồi rõ ràng là "kiệt tác" của Ngụy Vi. Nhưng tại sao cô ta lại ra tay với Phó Thiên? Anh không biết.


Mễ Tiểu Lộ không định truy bắt hay vạch trần cô ta. Hiện giờ chưa biết năng lực của cô ta là gì, nếu tùy tiện hành động thì rất nguy hiểm: năng lực của cô ta có thể giết người. Chỉ e Phó Thiên lành ít dữ nhiều.


Nghĩ đến đây, Mễ Tiểu Lộ đi về phía cầu nhảy để xem tình trạng Phó Thiên ra sao. Cứ tạm để cô gái kia ra về, đã biết cô ta là ai rồi thì anh không cần phải hấp tấp nóng vội.


Khi Hàng Nhất và Tân Na từ trên cầu nhảy đi xuống thì Hàn Phong và Lục Hoa cũng vội chạy đến trước mặt hai người, sau đó là Mễ Tiểu Lộ. "Phó Thiên chỉ rơi từ trên cầu xuống, sao lại bị chảy máu được?" Lục Hoa sợ hãi nói, "Sao có thể như vậy?"


"Tôi cũng không hiểu tại sao..." Hàng Nhất vội đáp, "Đến giờ cậu ấy vẫn chưa nổi lên, phải xuống cứu cậu ấy ngay!"
Hai nhân viên cứu hộ của bể bơi đã nhảy xuống nước. Họ lặn tìm một hồi, cuối cùng cũng thấy Phó Thiên, rồi cùng mấy người trên bờ kéo nạn nhân lên thành bể.


Phó Thiên toàn thân màu đỏ, bất động. Hai cánh tay anh đều bị gãy, đầu bị thủng một lỗ to, máu vẫn tiếp tục trào ra. Đám đông vây quanh đều sợ hãi không dám nhìn lâu. Một nhân viên cứu hộ cúi xuống kiểm tr.a hơi thở ở mũi, áp tay lên ngực Phó Thiên, rồi ngẩng lên nói, "Anh ấy đã ch.ết!"


Đầu Hàng Nhất dường như vừa nổ tung, anh không thể tin đây là sự thật. Một người vừa nãy vẫn khỏe mạnh vui tươi, mà lại ch.ết luôn được?"
Đứng bên Hàng Nhất là Tân Na, cô bỗng chao người mấy cái, hai mắt đảo ngược, ngất xỉu.


"Tân Na!" Hàng Nhất đã kịp đỡ cô. Tâm trí anh lúc này rối bời, không biết nên ứng phó thế nào mới phải. Bản năng thức tỉnh Hàng Nhất nhận ra: cuộc cạnh tranh tàn khốc mà "Cựu Thần" nói đã mở màn, và sự kiện này là khởi đầu. Nó đã bắt đầu rồi đây.






Truyện liên quan

Khi Ta Trở Thành Trò Chơi Không Thể Công Lược Npc

Khi Ta Trở Thành Trò Chơi Không Thể Công Lược Npc

Nhan Tuân184 chươngFull

Đô ThịHuyền HuyễnĐam Mỹ

2.3 k lượt xem

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Du Huyễn75 chươngFull

Ngôn Tình

283 lượt xem

Kinh Dị Trò Chơi: Bắt Đầu Giúp Quỷ Quái Làm Lựa Chọn

Kinh Dị Trò Chơi: Bắt Đầu Giúp Quỷ Quái Làm Lựa Chọn

Mỹ Vị Khẩu Ma147 chươngFull

Huyền HuyễnLinh Dị

2.1 k lượt xem

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Ân Tầm200 chươngFull

Đô ThịNgôn Tình

23.3 k lượt xem

Toàn Cầu Trò Chơi: Ta Bật Hack Vô Địch

Toàn Cầu Trò Chơi: Ta Bật Hack Vô Địch

Kim Thiên Tảo Thượng Cật Giáo Tử301 chươngTạm ngưng

Đô ThịHệ Thống

19.5 k lượt xem

Quét Ngang Trò Chơi Đô Thị, Ta Mở Ra Ngoại Quải Tự Do

Quét Ngang Trò Chơi Đô Thị, Ta Mở Ra Ngoại Quải Tự Do

Vị Diệt600 chươngFull

Đô ThịXuyên KhôngHệ Thống

7.1 k lượt xem

Trò Chơi Ngoài Ý Muốn

Trò Chơi Ngoài Ý Muốn

Đại Phong Quát Quá8 chươngFull

Đam Mỹ

68 lượt xem

Trò Chơi Chấm Dứt

Trò Chơi Chấm Dứt

Vân Quá Thị Phi24 chươngFull

Đam Mỹ

71 lượt xem

Trò Chơi Xâm Lấn, Ta Có Siêu Thần Cấp Song Thiên Phú

Trò Chơi Xâm Lấn, Ta Có Siêu Thần Cấp Song Thiên Phú

Ngạnh Đường Hoa Hồng288 chươngTạm ngưng

Đô ThịVõng DuHuyền Huyễn

12.7 k lượt xem

Cụ Hiện Chân Thật Trò Chơi

Cụ Hiện Chân Thật Trò Chơi

Diệp Mạch1,315 chươngFull

Võng Du

7.8 k lượt xem

Trò Chơi Tình Ái: Yêu Và Hận

Trò Chơi Tình Ái: Yêu Và Hận

Cửu Vĩ Nhất Tâm2 chươngDrop

Ngôn TìnhTrọng SinhSủng

34 lượt xem

Tận Thế Chi Tàn Khốc Trò Chơi

Tận Thế Chi Tàn Khốc Trò Chơi

Nhất Đại Điềm Tiêu636 chươngFull

Đô ThịMạt Thế

4.9 k lượt xem