Chương 8. Trò Chơi Của Thần

Mễ Tiểu Lộ và mấy cục học viên trong lớp đang nghe giảng bài. Thầy giáo xoay người sang bên vừa nói vừa viết bảng. Bỗng nhiên thầy ngừng bặt, tay cũng dừng lại giữa chừng, toàn thân như bị đông cứng.


Mễ Tiểu Lộ tay trái đỡ trán, đang nghi bài hộ Hàng Nhất, bỗng thầy giáo ngừng nói ngừng viết, cả lớp cũng im phăng phắc. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn về phía trước.


Không chỉ riêng anh, toàn bộ học viên đều nhìn lên bục giảng, nhìn thầy giáo tiếng Anh đang quay lưng lại
Cứ thế 10 giây trôi qua, thầy vẫn đứng bất động nhìn bảng đen, cứ như đã biến thành pho tượng. Còn Hàng Nhất đang chơi điện tử cũng cảm thấy điều gì không ổn, ngẩng lên nhìn thầy giáo.


Nữ học viên ngồi bàn thứ hai tên Tống Kỳ đánh bạo hỏi, "Thầy Nhiếp... thầy sao thế ạ? "
Cô vừa dứt lời thì thấy toàn thân thầy run rẩy, rồi co giật, các học viên đều giật mình sợ hãi. Sau đó, thầy từ từ quay người lại, vẻ mặt vô cảm, thần thái khác hẳn bình thường.


Lục Tấn Bằng vóc người bé nhỏ nên anh ngồi hàng ghê trên cùng, gần thầy giáo nhất. Không hiểu tại sao, sau khi quay người lại, thấy sắc mặt và ánh mắt của thầy biến đổi rất khác,Lục Tấn Bằng bỗng cảm thấy rùng mình ớn lạnh.


Thầy đứng chống hai tay lên bàn giáo viên, lạnh lùng nhìn xuống khắp lượt mấy chục học viên đang ngồi. Thầy nói bằng ngữ điệu và âm thanh khác hẳn mọi ngày, "Các vị, tôi muốn các vị dừng tay dù đang làm bất cứ việc gì, ngồi ngay ngắn, không gây tiếng động nghiêm chỉnh nghe lời tôi nói."




Toàn bộ học viên đều ngây ra, cảm thấy thầy giáo tiếng Anh mà bọn học tiếp xúc hơn 1 tháng qua giờ đã biến thành người xa lạ. Rất nhanh thôi, thực tế chứng minh trực giác của họ đúng. Những điều kinh khủng mà thầy nói ra sau đó đxa kiểm chứng cho các phỏng đoán đáng sợ của các học viên.


"Tôi hy vọng các vị sẽ nghe thật kĩ từng câu từng chữ mà tôi nói. Tôi chỉ nói một lần, ai không hiểu hoặc chưa hiểu đầy đủ thì chỉ còn cách tự cầu cho mình có nhiều phúc hơn. Tôi xin nhấn mạnh: sự việc mà tôi sẽ nói có liên quan đến số phận và tính mạng của từng người đang có mặt ở đây, và nó còn quyết định cả tương lai của các vị nữa.


"Khẳng định rằng tôi lúc này không phải là thầy giáo tiếng Anh của các vị. Tôi chỉ tạm thời mượn hình hài của ông ta thôi. Thế thì tôi là ai? Vấn đề này lát nữa đương nhiên sẽ được giải thích. Bây giờ cứ theo trình tự mà làm, trước tiên tôi muốn các vị biết chuyện này là như thế nào. "


Ông ta (bây giờ không thể gọi là thầy giáo tiếng Anh nữa) nheo mắt nhìn mọi người, thần thái vô cùng uy nghiêm, "Trước khi thế giới nát tan, trời ban cho loài người một cơ hội, đó là chọn ra một đại diện của loài người, là nam hay là nữ, người ấy sẽ sở hữu một năng lực siêu phàm đủ để cải biến số phận của toàn thế giới. Người ấy sẽ không còn là "người" nữa, mà là vị thần của tân thế kỉ. Việc tôi cần làm hiện nay là chọn ra vị đại diện ấy nằm trong số các học viên ở đây. "


Phòng học lớp 13 đang có mặt 50 học viên, nhưng lúc này im lặng như tờ. Ai cũng kinh ngạc ngồi đờ ra, và đều cho rằng thầy giáo tiếng Anh mắc chứng tâm thần phân liệt. Nhưng thần thái, giọng nói của ông làm cho mọi người cảm giác đáng tin, không được phép nghi ngờ gì hết. Lúc này tất cả mọi người đều không biết làm gì hết, không ai có thể phán đoán chính xác tình trạng hiện giờ.


"Không được nghi ngờ, đây không phải là đùa bỡn hay trò hề." Ông ta rất nghiêm túc, chậm rãi nói, "Các vị đều là người bình thường như ai, xưa nay chưa từng gặp chuyện không sao tưởng tượng nổi như thế này, tôi rất hiểu. Nhưng các vị nên biết sở dĩ tôi chọn các vị là có lí do.


Trung Quốc là nước đông dân nhất thế giới, Quỳnh Châu lại là một thành phố rất đông đúc, cho nên, từ thành phố này chọn ra một vị thần, là có tính tiêu biểu. Tuy nhiên, tồi phải nhắc một điều: với các vị, đây là một cơ hội cũng như thách thức, thậm chí là một cơn ác mộng. Nguyên nhân là: tôi chỉ có thể chọn một vị thần duy nhất, tôi không thể xác định người đó là ai trong các vị ngồi đây, cho nên tôi chỉ có thể lựa chọn thông qua phương thức đấu tranh sinh tồn.


Đây là cuộc cạnh tranh tàn khốc để sống hoặc ch.ết, dù các vị rất không muốn thì cũng hết đường thoát lui. Nếu không muốn ch.ết thì chỉ còn cách làm theo yêu cầu của tồi." Ông ngừng lại một lát, "Thực hiện cụ thể cần sự phối hợp của tất cả các vị. Bây giờ yêu cầu các vị làm theo tồi chỉ bảo. Mở đầu là lấy vở ra, xé một tờ giấy trắng."


Toàn thể học viên trong lớp đều phát hoảng, bất an. Mọi người nhìn nhau, ai cũng không biết phải thế nào bây giờ, có nên làm theo yêu cầu của ông ta hay không. Lúc này, Tống Kỳ đứng dậy lo lắng nói, "Thầy Nhiếp sao thế? Có cần tồi đưa thầy đến văn phòng để nghỉ ngơi không? "


Người đứng trên bục giảng chăm chú nhìn cô gái, ông khẽ thở dài, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy.


Mấy giây sau, các học viên thấy nét mặt Tông Kỳ thật đờ đẫn, cô im lặng gỡ cặp kính xuống, sau đó mở hộp đựng bút lấy chiếp compa ra. Tay trái cầm compa từ từ dịch chuyển lên phía trên, chĩa mũi nhọn của compa vào mắt trái mình.


"Ơ kìa... Tống Kỳ, dừng lại, cầu định làm gì thế? " Một bạn nam ngồi hàng trên sợ hãi nói.
Tống Kỳ phớt lờ coi như không nghe thấy, mũi nhọn compa dần tiến sát mắt trái chỉ còn cách chừng 3-4mm nhưng cô không hề chớp mắt. Một nữ học viên kinh hãi bưng miệng, hét lên, "Trời ơi... ai ngăn cô ấy đi chứ? "


Ngồi bên cạnh Tống Kỳ là một cô gái nhỏ thó, lúc này quá sợ hãi như đã hóa đá, miệng há hốc, toàn thân cứng đơ. Tống Kỳ sắp chọc compa vào mắt mình!


Khi mũi compa chỉ còn cách mắt chừng 1mm, Tống Kỳ bỗng rùng mình co giật một cái, rồi tỉnh táo trở lại như thường. Nhìn thấy tay mình cẩm compa chĩa vào mắt,Tống Kỳ sợ quá kêu thét lên, buông tay ra, compa rơi xuống đất.


Lúc này, người đứng trên bục giangr nói, "Xin lỗi đã để các vị phải sợ hãi. Tôi vừa khống chế cô gái này trong chốc lát, để chứng minh rằng tôi có thể làm được những việc mà người thường không thể làm, đương nhiên cũng chứng minh rằng tôi không phải là thầy giáo tiếng Anh của các vị. Tôi chỉ muốn các vị đừng nghi ngờ thân phận của tôi nữa, chứ không định để cho cô gái này mát một con mắt. Nhưng nếu còn lặp lại thì e rằng tôi sẽ không nhân từ nữa đâu! "


Nói thế rõ ràng là ngụ ý đe dọa, ông ta không muốn ai làm mất thì giờ nữa. Bây giờ, dù sự việc vô lý quái dị đến đâu cũng không ai dám nghi ngờ.


"Tôi nhắc lại câu nói lúc nãy: các vị mở vở, xé ra một tờ giấy trắng." Giọng nói rất nghiêm khắc, "Yêu cầu mọi người thực hiện làm theo, được chứ? "


Không ai dám lề mề lần nữa, nhưng tiếng xé giấy "soạt... soạt" vang lên khắp phòng học. Hàng Nhất lau mồ hôi trán, sự việc Tống Kỳ vừa rồi khiến anh quá sợ hãi, anh vội mở vở xé ra hai tờ giấy, đưa cho Mễ Tiểu Lộ một tờ.


Tôn Vũ Thìn ngồi hàng ghế thứ tư, sợ đến nghẹn thở. Cho đến khi học viên ngồi bên cạnh ra hiệu nhắc nhở, anh mới vội vàng mở cuốn vở ra xé một tờ.
"Giấy, đã sẵn sàng cả rồi chứ? " Người đứng trên bục nói, "Bây giờ cầm bút, bút gì cũng được! "


Chờ vài chục giây sau đó, ông ta nhìn thấy các học viên đã giấy bút sẵn sàng, bèn nói, "Bây giờ nghe đây, tôi cho các vị 10 giây, mỗi người đều viết ra giấy một khái niệm. Các vị đều là người đã trưởng thành, không cần tôi phải giải thích"khái niệm" là gì"


Chờ một lát không thấy ai hỏi gì, ông ta nói tiếp: "Khái niệm mà mỗi vị viết ra, sẽ trở thành khả năng đặc biệt của mình. Nói đơn giản là, người ấy sẽ sở hữu một năng lực không chế sự việc này. Suy nghĩ 10 giây chứ không lâu hơn, các vị sẽ dùng trực giác của mình để lựa chọn. Ngoài ra, tôi xin nhắc 2 điểm: một là, không để cho người khác biết mình viết gì; hai là, nếu sau 10 giây mà vẫn không viết ra được bất cứ khái niệm nào, tức là người ấy từ bỏ quyền lợi, thì người ấy sẽ ch.ết ngay lập tức. Ai không tin, có thể dùng tính mạng của mình mà thử! "


Ông ta ngừng lại một lát, thấy tất cả học viên đều sợ hãi nhìn mình, bèn nói, "Sao còn ngồi nghệt ra thế? 10 giây, bắt đầu đếm ngược. "
Cả lớp đều hốt hoảng, tuy điều này thật khó tin nhưng chẳng ai muốn đem tính mạng của mình ra đánh cược, mọi người lập tức cầm bút, một tay che giấy một tay viết.


Điều này là thật... các học viên đều coi là thật rồi. Tôn Vũ Thìn sợ hãi nghĩ vậy. Năng lực không chế sự vật? Có lẽ mình sẽ chọn... Anh hơi do dự rồi viết lên giấy hai chữ.


Mình có thể khống chế một sự vật nào đó... tim Hạ Tĩnh Di đang đập điên cuồng. Nếu là thế thật thì mình sẽ chọn... Răng cắn môi, thầm nghĩ, rồi cô viết ra giấy ý tưởng của mình.


Mình sẽ có một khả năng đặc biệt! Lục Tấn Bằng chưa bao giờ phấn khích như thế này. Anh biết rất rõ thứ mình đang muốn là gì. Gần như không cần suy nghĩ, Lục Tấn Bằng lập tức viết luôn.


Mọi người đều đang viết. Mễ Tiểu Lộ căng thẳng nhìn khắp xung quanh. Với anh, điều quan trọng nhất trên đời là... anh lặng lẽ liếc nhìn Hàng Nhất ngồi bên cạnh, rồi quyết định. Tay trái che tờ giấy, anh nhanh chóng viết hai chữ.


Hàng Nhất thấy Mễ Tiểu lộ đưa tay che rồi viết, anh rất muốn biết cậu ta viết gì, tại sao không cho mình biết. Nhưng anh ý thức được thời gian không cho phép, 10 giây sẽ trôi qua rất nhanh! Có điều, anh không nghĩ ra, anh chưa từng muốn mình có thể khống chế bất cứ sự vật gì, nhưng anh lại không thể không viết. Căng thẳng, cuống quýt, anh nhìn thấy cái máy chơi game đặt trong hốc bàn. Thật sự là không biết nên viết gì, thôi đành, anh cầm bút viết ra hai chữ "trò chơi". Chắc nó cũng là một khái niệm, anh nghĩ vậy, nhưng không lấy gì làm chắc lắm.


"Được rồi, đã hết thời gian." Người đứng trên bục tuyên bố, mặt ông ta lộ nét cười thật khó nắm bắt. "Con người ta đúng là có tiềm năng, chỉ 10 giây ngắn ngủi mà các vị đều đã hoàn thành theo yêu cầu. Và, đúng như tôi hy vọng, 50 thứ năng lực đều không trùng nhau. Bây giờ, các vị ngồi đây là 50 người đặc biệt nhất thế giới. Rất nhanh thôi, các vị sẽ có năng lực đặc biệt tương ứng với khái niệm đã viết ra giấy. Các vị có thể hiểu rằng đó là siêu năng lực vốn nằm trong tiềm thức đã được đánh thức. Sau đây là phần trọng điểm, tôi có thể cho các vị biết phương thức lựa chọn "Thần của tân thế kỷ".


Rõ ràng ông ta có phần hưng phấn khi nói nội dung tiếp theo, hình như đây là việc mà ông ta chờ đợi đã lâu. "Nền văn minh của mỗi thời đại đều có điểm đặc thù của nó, tôi tin rằng những khái niệm mà các vị đã viết ra đủ để đại diện cho nền văn minh của thời đại hiện nay. Thế thì, trông 50 khái niệm hoặc nói là 50 siêu năng lực, thứ nào là mạnh nhất? Điều này nếu không được biện giải chứng minh thì không ai có thể biết. Tuy nhiên, dùng phương thức cạnh tranh "đấu tranh sinh tồn" mà tồi nói sau đây thì sẽ có được kết luận chính xác không thể bàn cãi."


Ông ta chống hai tay lên bàn, người hơi rướn về phía trước, nhìn 50 con người bên dưới bằng ánh mắt khô khan nghiêm khắc. "Có thể gọi năng lực đặc biệt mà các vị đã có được là "năng lực khỏi thủy", thoạt đầu vẫn tương đối yếu, nếu dùng số học để biểu thị, có thể gọi năng lực hiện nay của các vị là Năng lực cấp độ một.


Nhưng khi dùng siêu năng lực của mình đánh gục một đối thủ cạnh tranh thì sẽ được nâng một cấp, năng lực sẽ mạnh lên gấp đôi. Và, năng lực của đối thủ bị đánh gục sẽ chuyển dịch vào thân thể người đã thắng.


Ví dụ, một người đang có năng lực cấp độ hai, tấn công giết được một đối thủ có năng lực cấp đọ bốn, thì năng lực của người này lập ywcs được nâng lên thành cấp độ sáu. Cường độ của năng lực cũng mạnh lên sáu lần so với trước đó. Cho nên, nỗ lực đánh gục nhiều đối thủ để nâng cấp độ năng lực của mình là con đường duy nhất để dành thắng lợi.


Chắc bây giờ các vị đều đã hiểu tại sao lúc đầu tôi dặn dò đừng cho ai biết nội dung mình viết trên giấy rồi chứ? Nếu để cho đối thủ biết năng lực của mình là gì thì rất không khôn ngoan. Những mảnh giấy này, các vị có thể xé bỏ hoặc cất ở một chỗ kín đáo không ai tìm thấy. Tóm lại là không để cho đối thủ biết năng lực của mình là gì, đây là điều hệ trọng nhất tôi cảnh báo các vị, nếu không, các vị sẽ rất sớm phải bỏ mạng."


"Ông điên rồi... ông muốn 50 người chúng tôi phải tàn sát lẫn nhau sao?" Lớp học bỗng vang lên một giọng nói, tất cả đều nhìn về phía người phát ngôn, đó là Nguyễn Tuấn Hy - lớp trưởng tạm thời của lớp 13 do các học viên bầu ra, anh 24 tuổi, sinh viên đại học đã tốt nghiệp. Lúc này mặt mũi anh đỏ gay, không sao chịu đựng nooix những ngôn từ và hành vi của ông già đứng trên bục kia nữa. "Tôi không biết sự việc này thế nào nhưng thật sự là quá điên rồ! Tôi không chấp nhận chuyện này! "


"Thầy giáo tiếng Anh" lạnh lùng chăm chú nhìn Nguyễn Tuấn Hy, ông chầm chậm nói bằng một giọng nghe sởn tóc gáy, "Anh nói thế tức là anh định từ bỏ quyền lợi, lui ra khỏi cuộc cạnh tranh này chứ gì? Tôi có thể chiều ý anh." Nói rồi ông ta chỉ ngón tay vào Nguyễn Tuấn Hy đang đứng giữa lớp.


"Ông... định làm gì hả?" Bản năng mách bảo Nguyễn Tuấn Hy cái ch.ết bắt đầu uy hϊế͙p͙ mình, toàn thân anh run rẩy. 49 người còn lại đều rất căng thẳng.
Người đứng trên bục nhìn Nguyễn Tuấn Hy, "Bây giờ tôi hỏi lại, có phải anh định rút lui không? "


Nguyễn Tuấn Hy đờ ra, há miệng, môi mấp máy, nhưng không phát ra một âm thanh nào.
"Trả lời tôi. " Thân thể người đứng trên bục lan tỏa một cảm giác đè nén bức bối, khiến mọi người trong lớp ngột ngạt khó thở. "Ngay lập tức."


Toàn thânNguyễn Tuấn Hy co giật mấy cái, anh sợ hãi lắc đầu, "Không... không phải thế... " Rồi anh cúi đầu toát mồ hôi.


Đối phương đứng trên bục lim dim mắt nhìnNguyễn Tuấn Hy mấy giây, rồi nhìn khắp cả lớp, "Sau đây tôi nói tiếp. Trong lúc tôi nói, nếu lại có ai đó như anh ta vừa rồi ngắt lời tôi, đưa ra ý kiến khác, thì tôi không cần hỏi lại nữa, coi như người ấy đã từ bỏ quyền lợi. Và, "từ bỏ quyền lợi" nghĩa là gì thì các vị hoàn toàn có thể thẻ xem."


Cả phòng học im ắng như cõi ch.ết, không ai dám đem tính mạng ra để "thử". Người đứng trên kia tiếp tục nói, "Thực ra thì vừa nãy anh ta đã nói thẳng vào vấn đề cốt lõi. 50 người chiến đấu, tàn sát nhau, cuối cùng sẽ có một người thắng. Thực chất việc này là đúng như vậy. Trong các vị sẽ có một người chiến thắng, năng lực của người ấy sẽ tăng 50 lần so với ban đầu, đó là năng lực siêu mạnh có thể đảo lộn đất trời. nó cũng là điều kiện và cơ sở để trỏ thành "vị thần của tân thế kỷ"."


Toàn bộ học viên đều sợ hãi nhìn ông ta, không ai dám ho he. Ông ta thở ra nhẹ nhõm, nói, "Tôi biết các vị đang nghĩ gì. Đây là một trò chơi tàn khốc, gay từ đầu tôi đã tuyên bố rồi. Nói thật lòng, tôi cũng cho là như vậy, nhưng tôi mong các vị hiểu rõ: so với vận mệnh của toàn thế giới, thì sự hy sinh của 49 người là rất đáng làm, ít ra người chiến thắng cuối cùng cũng cho là như vậy.


Tuy nhiên, nói đến đây, tôi xin nhắc các vị một điều rất quan trọng: thời gian của cuộc cạnh tranh này không phải là vô hạn, chỉ kéo dài một năm thôi. Sau một năm, nếu các vị không có kết quả thắng thua, tức không có ai là người thắng cuộc, thì cũng tức là tập thể này đã từ bỏ cơ hội trời cho. Hậu quả sẽ là hủy diệt toàn thể, cả 50 người sẽ phải ch.ết. Và, thế giới này sẽ đón ngày tận thế."


Không khí trong phòng học dường như đã đông lại thành băng, những người ngồi hàng dưới đều cảm thấy khí lạnh thấm tận xương tủy. Tất cả đều sợ hãi mở to mắt, có người đưa tay bưng miệng, hoảng loạn lắc đầu. Người trên bục tiếp tục nói, "Nội dung cơ bản tôi đã nói với các vị, quy tắc cũng đã nói rõ, cuộc cạnh tranh bắt đầu từ hôm nay. Một năm sau, Tôi sẽ lại giáng lâm để xác định kết quả. Tôi hy vọng, cuối cùng có thể nhìn thấy nhân vật sở hữu năng lực mạnh gấp 50 lần, và chứng kiến người ấy cứu vớt cả thế giới."


Nói đến đây, ông ta hơi nhìn xuống, ánh mắt hơi tôi tối, nói, "Đương nhiên, tôi cũng có thể chứng kiến người ấy hủy diệt thế giới như thế nào..."


Có rất nhiều người không nghe ông ta nói gì, nhưng đều không dám hỏi. Lục Tấn Bằng ngồi bàn đầu nghe rõ, nhưng không hiểu là ý gì nên cũng im không dám hỏi.


"Thế thôi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ." Rồi ông ta ngẩng đầu lên, "À, còn điều quan trọng này nữa, tôi là ai? Chắc các vị rất quan tâm. Thế thì hãy nghe đây: sự việc mà các vị đang đối diện, không phải là lần đàu tiên xuất hiện trên Trái Đất này. Còn tôi, tôi là người chiếng thắng trong cuộc cạnh tranh gần đây nhất. Tôi không tiện hé lộ tên mình, các vị cứ gọi tôi là "Cựu thần". Một trong các năng lực mà tôi có, là thứ mà các vị đang nhìn thấy: tôi có thể nhập vào người bất cứ ai, có thể mượn sức của ai đó để xử lý mọi chuyện. Tổ chức cuộc cạnh tranh tiếp theo, là chức trách và sứ mệnh của Cựu thần tôi đây!


Các vị không cần biết tên tôi. Tôi cũng không hứngthú với họ tên của các vị. Tôi chỉ quan tâm sau một năm nữa ai trong các vị sẽlà người chiến thắng. Trước đó, với tôi, tất cả chỉ là các đấu sĩ mang mã số từ 1 đến 50 rồi phải không? Điều này rất thú vị. Trước khi cuộc cạnh tranh chínhthức bắt đầu, cũng tức là hiện giờ, các vị có thể cùng tôi dự đoán đấu sĩ số mấysẽ là người thắng cuộc."


Xem ra, lão "Cựu thần" khốn kiếp ấy coi cuộc cạnh tranh này như cá cược đua ngựa? Tôn Vũ Thìn tức giận trợn mắt nhìn ông già đứng trên bục. Anh nhẩm tính, Mã số của mình là 10. Xác suất là 1/50 học viên, ch.ết tiệt, xác suất chiến thắng quá thấp.


Mã số của mình là 41. Hạ Tĩnh Di buồn rầu. Mình không thể trỏ thành người chiến thắng. Bảo mình đi giao đấu sinh tử với người khác ư? Không bao giờ!


Mã số của mình là 5. Lục Tấn Bằng nghĩ ngợi. Nếu năng lực mình chọn lúc ấy đủ mạnh, thì có lẹc mình sẽ... nhưng năng lực của người khác thì sao? Rất có thể còn mạnh hơn mình.


Mình mã số 12. Hàng Nhất nghĩ ngợi, cảm thấy bất an. Bảo mình cùng 49 học viên kia đánh nhau giết choc hay sao? Không... vừa nãy mình viết ra hai chữ "trò chơi" chỉ vì mình thích chơi game mà thôi, chứ đâu có muốn dung nó để chiến đấu?


Người hoang mang bất an nhất là Mễ Tiểu Lộ. Mình không phải học viên lớp này thì không có mã số mới đúng, nhưng mình lại ngồi vào vị trí của học viện nghỉ ốm... liệu có phải ý trời muốn mình tham gia cuộc cạnh tranh thay cho học viên đó không?


Người đứng trên bục có thể nhận ra tình hình: 50 học viên đang ngẫm nghĩ những sự việc liên quan đến mình. Ông ta khẽ nhếch mép, dường như tất cả đều nằm trong dự đoán của ông ta. "Thôi nhé, tôi đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Về các vị, nếu may mắn thì sau một năm nữa, một người trong các vị sẽ gặp lại tôi, tôi mong sẽ cùng người đó tái ngộ."


Nói xong câu này, toàn than thầy giáo tiếng Anh bỗng co giật mấy lần giống như lức đầu, hình như có thứ gì đó vừa rời khỏi ông ta rồi bay đi. Thầy tựa như vừa mới ngủ dậy, ngơ ngác nhìn các học viên đang ngồi dưới kia, vẻ mặt đờ đẫn, rõ ràng là thầy không biết chuyện gì vừa xảy ra.


50 học viên nhìn thần sắc và ánh mắt của người đứng trên bục, hiểu rằng thầy giáo tiếng Anh đxa trở về. Tuy nhiên, cả lớp vẫn im lặng không ai nói một câu. Với từng học viên ngồi đây, sự việc vừa xảy ra như một giấc mơ.


Đúng lúc này lại vang lên tiếng chuông báo hiệu giờ. Trong bầu không khí mơ hồ, thầy giáo tuyên bố" Giải lao "


Hàng Nhất nhìn Mễ Tiểu Lộ, rất muốn hỏi "vừa nãy em viết gì". Nhưng Mễ Tiểu Lộ chỉ thoáng nhìn anh rồi đứng dậy, im lặng không nói một câu, đi ra khỏi phòng học. Tay Mễ Tiểu Lộ nắm chặt một tờ giấy rồi nhét vào túi áo. Hàng Nhất hiểu rằng cậu ta không muốn cho mình biết vừa nãy đã viết ra hai chữ gì. Không chỉ là cậu ta, hiện giờ mỗi học viên của lớp này đều có một bí mật của riêng mình.


Hàng Nhất bỗng cảm thấy một làn gió mạnh thấm sâu vào ruột gan, anh bỗng rung mình. Chẳng lẽ cuộc cạnh tranh tàn khốc này đã bắt đầu, như "Cựu thần" vừa nói?






Truyện liên quan

Khi Ta Trở Thành Trò Chơi Không Thể Công Lược Npc

Khi Ta Trở Thành Trò Chơi Không Thể Công Lược Npc

Nhan Tuân184 chươngFull

Đô ThịHuyền HuyễnĐam Mỹ

2.3 k lượt xem

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Du Huyễn75 chươngFull

Ngôn Tình

282 lượt xem

Kinh Dị Trò Chơi: Bắt Đầu Giúp Quỷ Quái Làm Lựa Chọn

Kinh Dị Trò Chơi: Bắt Đầu Giúp Quỷ Quái Làm Lựa Chọn

Mỹ Vị Khẩu Ma147 chươngFull

Huyền HuyễnLinh Dị

2.1 k lượt xem

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Ân Tầm200 chươngFull

Đô ThịNgôn Tình

23.3 k lượt xem

Toàn Cầu Trò Chơi: Ta Bật Hack Vô Địch

Toàn Cầu Trò Chơi: Ta Bật Hack Vô Địch

Kim Thiên Tảo Thượng Cật Giáo Tử301 chươngTạm ngưng

Đô ThịHệ Thống

19.4 k lượt xem

Quét Ngang Trò Chơi Đô Thị, Ta Mở Ra Ngoại Quải Tự Do

Quét Ngang Trò Chơi Đô Thị, Ta Mở Ra Ngoại Quải Tự Do

Vị Diệt600 chươngFull

Đô ThịXuyên KhôngHệ Thống

6.8 k lượt xem

Trò Chơi Ngoài Ý Muốn

Trò Chơi Ngoài Ý Muốn

Đại Phong Quát Quá8 chươngFull

Đam Mỹ

68 lượt xem

Trò Chơi Chấm Dứt

Trò Chơi Chấm Dứt

Vân Quá Thị Phi24 chươngFull

Đam Mỹ

71 lượt xem

Trò Chơi Xâm Lấn, Ta Có Siêu Thần Cấp Song Thiên Phú

Trò Chơi Xâm Lấn, Ta Có Siêu Thần Cấp Song Thiên Phú

Ngạnh Đường Hoa Hồng288 chươngTạm ngưng

Đô ThịVõng DuHuyền Huyễn

12.6 k lượt xem

Cụ Hiện Chân Thật Trò Chơi

Cụ Hiện Chân Thật Trò Chơi

Diệp Mạch1,315 chươngFull

Võng Du

7.7 k lượt xem

Trò Chơi Tình Ái: Yêu Và Hận

Trò Chơi Tình Ái: Yêu Và Hận

Cửu Vĩ Nhất Tâm2 chươngDrop

Ngôn TìnhTrọng SinhSủng

34 lượt xem

Tận Thế Chi Tàn Khốc Trò Chơi

Tận Thế Chi Tàn Khốc Trò Chơi

Nhất Đại Điềm Tiêu636 chươngFull

Đô ThịMạt Thế

4.9 k lượt xem