Chương 0041 : Con thỏ xảo trá

Đồ đạc trong phòng của A Phi hoàn toàn không bị xáo trộn, vật dụng của hắn vẫn nằm y chỗ cũ, ngay cả bộ quần áo cũng còn ở đầu giường.
Nhưng người thì đã không còn, không còn một ai. Họ đã ra đi rất gấp.


A Phi lại một lần nữa không từ biệt mà đi, Lý Tầm Hoan thật không thể tin. Nhìn vào cánh cửa bị mình đánh vỡ, đột nhiên chàng lại khom lưng ho sặc sụa.


Quách Tung Dương chắp tay sau lưng đứng nhìn chàng, đợi hết cơn ho mới chậm rãi hỏi: “Huynh nói A Phi là bằng hữu tốt của huynh?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đúng thế.”


Quách Tung Dương nói: “Thế mà hắn đi, huynh lại chẳng hề hay biết.”
Lặng im một lúc, Lý Tầm Hoan gượng cười: “Cũng có thể hắn đã gặp chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể...”


Quách Tung Dương nói chậm rãi: “Cũng có thể hắn tin tưởng con mụ ấy nhiều hơn.”
Không để Lý Tầm Hoan nói gì, Quách Tung Dương hỏi tiếp: “Họ đã ở đây rất lâu rồi phải không?”


Lý Tầm Hoan nói: “Gần hai năm rồi.”
Quách Tung Dương nói: “Hơn hai năm trước đây, nàng đã từng hẹn ta đến cái tiểu lầu ấy. Không chừng nơi này đã là sào huyệt của nàng từ lâu lắm rồi.”




Lý Tầm Hoan cười khổ: “Một con thỏ khôn ngoan luôn có ba cái hang, sào huyệt của nàng không chỉ riêng một nơi này.”
Quách Tung Dương thở dài: “Tiếc là ta chỉ biết một chỗ này.”


Lý Tầm Hoan không đáp, chầm chậm bước vào phòng của Lâm Tiên Nhi.
Trong phòng chỉ có một cái giường, một cái tủ và một cái bàn.


Cái màn may bằng vải thưa màu xanh nhạt, chăn gối trên giường lộn xộn như đêm qua có người nằm ngủ. Dĩ nhiên, đây là chuyện cố ý sắp đặt để A Phi thấy và tin như thế.


Trong tủ, quần áo không nhiều mà cũng rất giản đơn, trên bàn có một hộp nhỏ đựng đồ trang điểm, bên trong cũng không có gì nhiều.
Dĩ nhiên đây không phải là chỗ cô ta cần trang điểm.


Mọi vật dụng trong phòng đều được Lý Tầm Hoan xem xét cẩn thận, nhưng đó đều là những thứ phổ biến, nên chang không phát hiện được gì.


Quách Tung Dương nói: “Lúc chúng ta đi, nàng hãy còn ở tiểu lâu. Bây giờ thì nàng đã về đây mà lại mang cả A Phi đi, trên đường chúng ta lại không phát hiện được tung tích của nàng...”


Lý Tầm Hoan nặng nề nói: “Chắc là vì họ đã đi bằng một con đường khác.”


Quách Tung Dương hỏi: “Một con đường khác ư? Ở đây bốn bên đều là núi, chẳng lẽ lại còn một con đường tắt nào khác?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đường tắt có lẽ ở trong lòng núi.”


Chàng vụt hất tung chiếc giường. Quả nhiên ở dưới giường có một con đường.
*
* *


Trong lòng núi quả nhiên có hang động, con đường đó đi xuyên qua núi. Lý Tầm Hoan vừa nhìn xuống, đã biết đầu kia ở chỗ nào.
Quách Tung Dương hỏi: “Huynh nghĩ xem, cửa ra của con đường này là ở chỗ nào?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Chính là dưới giường ở ngôi tiểu lâu đó.”
Quách Tung Dương nói: “Ta cũng nghĩ như thế...”


Hắn cười nhạt rồi nói tiếp: “Xuống cái giường này để lên thẳng cái giường kia, nàng quả là rất tiết kiệm thời gian.”
Lý Tầm Hoan lạnh nhạt nói: “Nàng hẹn hò quá bận rộn, thời gian dĩ nhiên rất quí giá.”


Quách Tung Dương hơi đỏ mặt. Tuy hắn đã thừa biết rồi, nhưng khi có người nói lên thì trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.


Nam nhân thường hay chê nữ nhân hẹp hòi, kỳ thật thì nam nhân còn hẹp hòi hơn nữ nhân, lại còn ích kỷ hơn nữa. Cho dù họ sở hữu đến mười ngàn nữ nhân nhưng họ vẫn mong cả mười ngàn nữ nhân ấy vĩnh viễn thuộc về mình. Cho dù không thích nữ nhân đó, nhưng họ cũng muốn nữ nhân đó chỉ thuộc về mình.


*
* *
Con đường bí mật này quả nhiên không dài lắm. Cửa ra của con đường này quả đúng là dưới giường ngủ ở tiểu lâu đó.


Cái giường này so với cái giường ở nhà A Phi thì đẹp đẽ hơn nhiều, màn trướng thêu thùa sặc sỡ. Trên chiếc giường là một tấm nệm được nhồi bằng lông ngỗng, khi đã nằm lên thì khó mà ngồi dậy ngay được.


Đương nhiên là Lâm Tiên Nhi không có ở đó, trong ngôi lầu chỉ có cô gái áo đỏ.


Nàng ngồi ở bàn trang điểm, chăm chú thêu một cặp áo gối “Oan Ương Hí Thủy”. Hình ảnh này rất phù hợp với ngôi nhà này.


Khi Lý Tầm Hoan đột nhiên bước vào, cô gái áo đỏ cũng không có vẻ gì kinh ngạc. Hình như nàng đã đoán trước họ sẽ đến đây.


Nàng chỉ liếc họ một cái, rồi mỉm cười hỏi: “Thì ra các vị đã từng quen biết với nhau?”
Quách Tung Dương trầm mặt xuống, lớn tiếng: “Nơi đây chỉ còn lại mình cô hay sao?”


Cô gái áo đỏ bĩu môi: “Làm gì mà hung hãn thế? Mỗi lần ông đến, người giăng màn trải nệm là tôi. Khi ông đi, người thu dọn mùng mền cũng là tôi. Chẳng lẽ ông lại sớm quên đến thế sao?”


Quách Tung Dương giận đến nỗi không nói được tiếng nào.
Ánh mắt của cô gái áo đỏ chuyển qua Lý Tầm Hoan: “Ông chính là Lý Thám Hoa?”
Lý Tầm Hoan nói: “Chính ta.”


Cô gái áo đỏ hỏi tiếp: “Ông chính là Tiểu lý phi đao Lý Tầm Hoan oai danh lừng lẫy đó ư?”
Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Cô không tin ư?”


Cô gái áo đỏ thở ra một hơi: “Không phải là không tin, chỉ là bất ngờ mà thôi.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Bất ngờ về cái gì?”


Cô gái nói thật nhẹ nhàng: “Thiên hạ đều nói Lý Thám Hoa chẳng những võ công cao cường mà còn rất thông minh tài trí, không ngờ cũng bị người ta lừa gạt.”


Ánh mắt của nàng chớp lên một cái, rồi mỉm cười nói: “Lần trước phải lừa gạt ông, thật tình tôi cũng thấy hết sức là không phải.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Không có chi. Lâu lâu bị con nít gạt một lần, cũng là một chuyện thích thú. Sau khi bị cô gạt, ta cảm thấy mình trẻ lại rất nhiều.”


Cô gái áo đỏ nhìn chăm chăm vào Lý Tầm Hoan, hình như dần dần cũng cảm thấy vui vẻ. Con người như Lý Tầm Hoan, thật khó mà gặp thường xuyên được.


Rồi nàng nở nụ cười: “Cho dù ông không bị tôi lừa gạt thì cũng đã rất trẻ rồi. Nếu bị tôi lừa thêm vài lần nữa, e rằng trở thành con nít mất thôi.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Lần sau thì ta nhất định sẽ cẩn thận hơn. Một cậu bé bốn mươi tuổi, nhất định sẽ bị người ta gọi là yêu quái.”


Cô gái áo đỏ mỉm cười: “Ông cứ yên tâm đi. Lần trước tôi lừa gạt ông vì ông còn là người lạ. Bà bà tôi đã dạy tôi từ nhỏ, phải cẩn thận đừng nói thật với người lạ, nếu không thì lập tức bị họ xỏ mũi dẫn đi.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Còn lần này thì sao?”
Cô gái áo đỏ nghiêm mặt đáp: “Bây giờ thì chúng ta đã biết nhau, đương nhiên là tôi không lừa gạt ông nữa.”


Lý Tầm Hoan nói: “Thế thì xin hỏi, cô có thấy ai mới từ đây đi ra không?”
Cô gái đáp: “Không.”
Nàng liếc mắt, nói tiếp: “Nhưng tôi thấy có người từ ngoài đi vào.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Là ai thế?”
Cô gái áo đỏ đáp: “Là một nam nhân mà tôi không hề quen biết.”
Nàng cười khanh khách, và nói tiếp: “Ngoài ông ra, những nam nhân tôi quen biết cũng không nhiều.”


Lý Tầm Hoan như không để ý đến câu nói ấy, hỏi tiếp: “Người đó đến đây làm gì?”


Cô gái áo đỏ đáp: “Người ấy hung hãn lắm, dưới cằm có nguyên một bộ râu, mặt có sẹo dao, vừa bước vào là hỏi ngay: Cô có quen biết Lý Tầm Hoan không? Lý Tầm Hoan có đến đây không?


Lý Tầm Hoan hỏi: “Cô đã nói gì?”
Cô gái áo đỏ đáp: “Bởi vì tôi chưa biết ông nên đã kiếm chuyện lừa hắn, tôi nói là tôi quen biết ông, ông sắp đến đây.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Rồi người ấy nói sao?”
Cô gái áo đỏ chớp mắt: “Hắn giao cho một phong thơ, bảo tôi phải chuyển lại cho ông. Hắn còn dặn kỹ, phải trao tận tay ông.”
Lý Tầm Hoan nói: “Rồi cô có nhận không?”


Cô gái áo đỏ đáp: “Đương nhiên là tôi nhận chứ sao? Nếu không nhận thì cái câu nói láo hồi nãy sẽ bị người ta biết. Con người ấy hung hãn lắm, một khi biết tôi nói láo thì hắn sẽ đập bể đầu tôi ngay lập tức.”


Nàng lại cười, nói tiếp: “Đầu của nữ nhân mà bị đập bể thì nhất định là rất đau, ông nghĩ có phải không?”
Lý Tầm Hoan cười đáp: “Đầu của nam nhân mà bị đập bể thì cũng đau lắm chứ.”


Cô gái áo đỏ này hình như có khiếu nói chuyện, kể chuyện gì cũng nghe như thật. Nếu một người khác, nhất định sẽ hỏi nó: “Người trao thư đi đâu rồi? Lá thư gửi cho ta hiện ở đâu?”


Nhưng Lý Tầm Hoan thì không hỏi như thế.
Chàng cũng có bản lãnh của mình. Bất luận người ta nói như thế nào, chàng cũng tỏ ra rất tin, vì thế có nhiều người cứ tưởng là mình đã lừa gạt được chàng.


Cuối cùng thì cô gái cũng trao bức thư. Ngoài bao thư đúng là đề gửi Lý Tầm Hoan, phong thư cũng được niêm phong rất cẩn thận, rõ ràng tiểu cô nương này chưa đọc lén.
Trong thư viết:


“Lý Tầm Hoan tiên sinh! Đã ngưỡng mộ anh danh từ lâu, mong có ngày gặp mặt. Ngày mồng một tháng mười, sẽ đợi túc hạ tại thác nước dưới núi này. Là bậc quân tử, mong túc hạ không làm thất vọng”.


Cuối thư ký: Thượng Quan Kim Hồng.


Phong thư này viết rất đơn giản và khách sáo, nhưng bất cứ ai tiếp nhận phong thư này cũng phải lập tức sắp đặt hậu sự, ít ra cũng phải hoảng sợ một phen. Thượng Quan Kim Hồng đã khiêu chiến người nào, người ấy nhất định không sống được lâu.


Lý Tầm Hoan chầm chậm xếp lá thư, cất vào bọc áo. Trên mặt chàng vẫn nở nụ cười.
Cô gái áo đỏ nãy giờ vẫn nhìn Lý Tầm Hoan, bây giờ nhịn không nổi, buột miệng hỏi: “Trong thư viết gì thế?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Không có gì.”
Cô gái áo đỏ lại hỏi: “Xem ông vui vẻ như vậy, chắc là thư của một nữ nhân gửi cho ông. Có phải thế không?”
Lý Tầm Hoan lại mỉm cười: “Đoán khá đấy.”


Cô gái áo đỏ chớp chớp mắt: “Người đó muốn hẹn hò với ông, có phải không?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Cô lại đoán đúng nữa.”


Cô gái áo đỏ bĩu môi, rồi chậm rãi nói: “Nếu biết lá thư ấy của nữ nhân, tôi không bao giờ trao cho ông đâu.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Nếu cô không giao cho ta, nhất định nàng sẽ rất đau lòng.”


Cô gái áo đỏ giận dữ, trừng mắt hỏi: “Nàng là người như thế nào? Đẹp lắm phải không?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Đương nhiên là đẹp, nếu không thì ta đã quăng bỏ phong thư này rồi. Nữ nhân mà xấu xí thì còn tệ hơn là nam nhân ngu ngốc.”
Cô gái cắn môi hỏi: “Nàng độ bao nhiêu tuổi?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Cũng không lớn lắm.”
Cô gái cười nhạt hỏi: “Ít ra thì cũng lớn hơn tôi chứ?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Cũng may là nàng lớn hơn cô, chứ nếu không thì chắc ta phải nhận nàng làm con nuôi mất.”


Cô gái áo đỏ quăng mạnh bộ đồ thêu xuống bàn, nhăn nhó nói: “Đã có một lão thái bà đẹp như vậy hẹn hò, sao ông không mau mau đến với người ta, còn đứng ngẩn ngơ ở đây làm chi?”


Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Sao chủ nhân lại có lối đuổi khách như vậy?”
Cô gái áo đỏ lạnh giọng đáp: “Cho dù tôi không đuổi ông, thì ông cũng phải đi ngay mà.”


Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Nhưng nếu ta không đi thì sao?”
Cô gái sáng mắt lên: “Nếu ông không đi, thì đương nhiên tôi phải lấy địa vị chủ nhân mà đón tiếp ông.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Thật thế ư?”


Cô gái áo đỏ đáp: “Đương nhiên là thật. Tôi tuy không phải là người rộng rãi, nhưng cũng không phải hạng hẹp hòi. Nếu ông muốn ở đây mười ngày, tôi sẽ khoản đãi mười ngày. Nếu ông muốn ở đây suốt đời, tôi cũng không đuổi ông đi đâu.”


Vừa nói xong, sắc mặt nàng đã đỏ lên. Một cô gái đã biết đỏ mặt, thì không còn nhỏ bé nữa.
Lý Tầm Hoan nói: “Tốt lắm. Như vậy thì tôi sẽ ở lại đây.”


Chàng chưa nói dứt câu, cô gái đã muốn nhảy dựng lên: “Ông nói thật đấy chứ?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Đương nhiên là thật. Gặp được chủ nhân quá tốt như thế này, đương nhiên là ta không thể bỏ đi được.”


Mặt cô gái rạng rỡ: “Tôi biết ông rất thích uống rượu, tôi sẽ sửa soạn ngay bây giờ. Ở đây thiếu nhiều thứ, nhưng rượu thì rất nhiều... nhiều đủ để ông ch.ết đuối.”


Lý Tầm Hoan nói: “Ngoài rượu ra, ta còn cần những khúc gỗ ngắn, gỗ càng cứng càng tốt.”


Cô gái ngẩn ra: “Khúc gỗ ư? Khúc gỗ để làm chi? Chẳng lẽ dùng khúc gỗ để làm thức nhắm? Thì ra răng của ông cũng không tồi.”


Nàng vừa nói vừa cười khanh khách, tiếng cười như tiếng chuông ngân: “Nếu ông cần khúc gỗ, tôi sẽ tìm khúc gỗ cho ông. Bất cứ ông cần thứ gì, cho dù cần mặt trăng ở trên trời, tôi cũng sẽ đi tìm thang cho ông.”


Nãy giờ Quách Tung Dương vẫn chỉ chú ý quan sát sắc mặt của Lý Tầm Hoan, bây giờ đột nhiên lên tiếng: “Ta thì không ăn khúc gỗ, chỉ cần trứng. Trứng gà, trứng vịt, trứng chim, trứng lạt, trứng mặn gì cũng được, chỉ cần có trứng là được, càng nhiều càng tốt.”


Mặt của cô gái áo đỏ nhăn nhó, nhìn Quách Tung Dương từ đầu đến chân rồi nói: “Ông cũng muốn ở lại đây ư?”


Quách Tung Dương lạnh nhạt nói: “Đã gặp được một chủ nhân tốt như cô nương, thì làm sao ta chịu đi?”


Cô gái áo đỏ bĩu môi đi ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm: “Trên đời này có quá nhiều người không biết điều chút nào. Bao nhiêu chuyện không làm, sao cứ đến đây làm kỳ đà cản mũi người khác?”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem