Chương 0040 : Gian tình

A Phi nói: “Hai năm nay, đệ hết sức bình yên. Có thể nói, cuộc đời của đệ chưa bao giờ có một giây an nhiên bình lặng như thế. Nàng... nàng đối với đệ quả thật là tốt.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Nghe ngươi nói những lời này, ta cũng thấy mừng, rất mừng...”


Dường như Lý Tầm Hoan không muốn cho A Phi nhìn thấy vẻ miễn cưỡng của mình. Vừa nói chuyện, chàng vừa đảo mắt quan sát bốn phía, đột nhiên hỏi: “Kiếm của ngươi đâu?”


A Phi đáp: “Đệ không còn dùng kiếm nữa.”
Bây giờ Lý Tầm Hoan mới thật sự kinh ngạc, hơi lạc giọng hỏi: “Ngươi không dùng kiếm nữa ư? Sao vậy?”


A Phi đáp: “Kiếm là hung khí, lại còn bắt đệ phải nhớ lại những chuyện đã qua.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Chuyện đó có phải là nàng khuyên ngươi hay không?”


A Phi đáp: “Chính nàng cũng đã buông bỏ hết tất cả. Bọn đệ đều muốn quên đi quá khứ, làm lại từ đầu.”
Lý Tầm Hoan gật đầu, nói thật chậm: “Rất tốt, rất tốt, rất tốt...”




Hình như chàng còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng từ trong nhà tiếng của Lâm Tiên Nhi đã vang lên: “Thức ăn đã dọn lên bàn, mời hai huynh qua dùng cơm.”


Thức ăn không nhiều, nhưng rất ngon. Lâm Tiên Nhi mà lại nấu ăn rất ngon, thật là chuyện không ai ngờ tới.
Ngoài thức ăn ra, trên bàn còn có mấy chén để uống rượu, nhưng trong ấy lại là trà.


Lâm Tiên Nhi cười: “Đây là chỗ đèo heo hút gió, có khách lại quá cập rập, đành phải thay rượu bằng trà.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “May mà ta có mang theo nửa bình rượu.”


Chàng nhìn quanh, rồi với lấy bình rượu để trên góc bàn khi nãy. Lý Tầm Hoan uống cạn chén trà của mình, rồi cười với A Phi: “Ngươi uống hết chén trà này đi, ta sẽ rót rượu cho ngươi.”


A Phi im lặng không nói gì. Lâm Tiên Nhi mỉm cười, vẫn với nụ cười khả ái.
Đột nhiên A Phi nói: “Đệ đã bỏ rượu rồi.”
Một lần nữa, Lý Tầm Hoan kêu lên kinh ngạc: “Bỏ rượu ư? Tại sao lại thế?”


A Phi làm thinh, mặt hắn không lộ một vẻ gì.
Lâm Tiên Nhi mỉm cười rất dễ thương: “Uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe. Lý đại ca có thấy thế không?”


Lý Tầm Hoan im lặng rất lâu rồi mới từ từ nói: “Không sai! Uống rượu nhiều rồi sẽ giống như ta. Nếu ta có thể quay lại thời gian mười mấy hai mươi năm trước, nhất định cũng sẽ bỏ rượu.”


A Phi cúi mặt xuống ăn cơm. Hình như hắn có gì bứt rứt nên lơ đãng, gắp miếng thịt gà lên lại để rơi xuống bàn.


Lâm Tiên Nhi trố mắt nhìn hắn rồi nói: “Cái anh này! Y như một đứa trẻ, không cẩn thận như thế.”
A Phi lặng thinh, lại gắp miếng thịt dưới bàn lên.


Lâm Tiên Nhi lại lườm hắn một cái, dịu dàng nói: “Cái anh này! Thịt rơi dưới bàn sao lại gắp ăn?”
Sau đó, nàng gắp một miếng thịt khác đút vào tận miệng cho A Phi.
*
* *


Thức ăn tối lại còn ngon hơn thức ăn trưa. Bên ngoài trời đã nhá nhem tối. Lý Tầm Hoan nằm trên giường của A Phi, còn A Phi thì ngủ ngoài phòng khách.


Lâm Tiên Nhi tự tay thu dọn, thay nệm trải giường, lại còn mang một bộ y phục sạch sẽ để trên đầu giường của A Phi. “Muội thích thấy Tiểu Phi mỗi ngày đều thay áo.”


Trước khi đi ngủ, nàng mang một chậu nước vào cho A Phi rửa mặt rửa tay. Chờ hắn rửa xong, nàng lại lấy khăn lau mặt, lau tai cho hắn. “Tiểu Phi giống như một đứa trẻ to xác, rửa mặt chẳng không bao giờ chịu rửa tai.”


A Phi nằm xuống ngủ, nàng lại tự tay kéo mền đắp cho hắn. “Ở đây lạnh hơn trong phòng, phải cẩn thận kẻo bị cảm.”


Nàng chăm sóc cho A Phi chu đáo đến từng li từng tí, một bà mẹ chưa chắc đã chu đáo với con mình đến như thế.
A Phi cũng đáng gọi là hạnh phúc rồi.


Nhưng không hiểu tại sao, Lý Tầm Hoan mơ hồ cảm thấy có gì đó không rõ ràng. Chàng không biết cuộc sống của A Phi có hạnh phúc không, hay chỉ có những đau khổ?


Hơn nữa, khi nghe Lâm Tiên Nhi dịu dàng gọi A Phi bằng Tiểu Phi, Lý Tầm Hoan lại phải nhớ đến những âm thanh phát ra từ trong kiệu, mình đã nghe thấy đêm hôm trước.
“Tiểu Phi... Đừng như thế... Ở đây không được...”


Thượng Quan Phi là Tiểu Phi, A Phi cũng là Tiểu Phi. Ngoài hai người họ ra, còn có bao nhiêu Tiểu Phi nữa?


Nếu tất cả nam nhân trên đời này cùng có tên gọi là Phi, thì quả thật rất thuận tiện cho cô ta. Tối thiểu, cũng không thể gọi nhầm tên người này sang người kia.


Lý Tầm Hoan nghĩ đến đó, không biết mình buồn cười hay thương xót.
Bên ngoài đã có tiếng ngáy khò khò, A Phi quả nhiên đụng vào gối là ngủ say như ch.ết.


Lý Tầm Hoan thì không có được cái phúc ngủ ngon như thế. Từ hồi ba tuổi, chàng đã không ngủ sớm được như vậy nữa. Có giết chàng thì giết, chàng không tài nào ngủ sớm được.


Trong phòng Lâm Tiên Nhi cũng không có động tĩnh gì, hình như nàng cũng đã ngủ rồi.
Lý Tầm Hoan đứng dậy, khoác áo đi ra ngoài. Chàng muốn gặp A Phi để nói rất nhiều chuyện.


Nhưng A Phi lại ngủ rất ngon, lắc cũng không chịu tỉnh. Dù là một con heo cũng không thể ngủ say như thế, huống hồ A Phi vốn cảnh giác hơn cả con chó sói.


Lý Tầm Hoan đứng lặng trên đầu giường của A Phi, khuôn mặt trầm tư, đột nhiên lộ nét giận dữ.
“Nàng tối nào cũng ngủ rất sớm... trước nay chưa từng đi ra ngoài...”


Lý Tầm Hoan nhớ lại bữa cơm tối vừa rồi có món canh xương hầm rất ngon, A Phi đã ăn rất nhiều. Lâm Tiên Nhi cũng múc cho Lý Tầm Hoan một bát đầy nước canh.


May mà canh xương này nấu với măng. Lý Tầm Hoan không kén ăn lắm, nhưng trước nay chàng không ăn măng.


Nhưng trước nay chàng cũng không thích thẳng thừng cự tuyệt lòng tốt của người ta, nên thừa lúc Lâm Tiên Nhi vào bếp lấy cơm, chàng trút hết chén canh của mình vào chén của A Phi, và A Phi đã húp một cách ngon lành.


Chàng còn nhớ, khi Lâm Tiên Nhi trở lên, thấy chén canh của chàng đã cạn, nàng đã cười rất ngọt.
Nàng đã bỏ cái gì vào chén canh đó?


Mỗi đêm đều có một chén canh to như thế, thảo nào A Phi ngủ rất ngon. A Phi ngủ say rồi thì cô ta làm bất cứ chuyện gì, hắn làm sao biết được?


Nhưng tại sao cô ta không bỏ độc dược trong canh? Đương nhiên vì A Phi hãy còn giá trị lợi dụng.


Đột nhiên trong ánh mắt của Lý Tầm Hoan bắn ra những tia giận dữ. Chàng vụt quay người lại, vỗ mạnh vào cửa phòng của Lâm Tiên Nhi.


Trong cửa không có tiếng trả lời, cũng không một tiếng động. Suốt đời Lý Tầm Hoan chưa đập cửa ai, chưa xông vào nhà người khác. Nhưng lần này thì ngoại lệ.


Trong phòng quả nhiên không có ai, Lâm Tiên Nhi không biết đã đi đâu.
*
* *
Trong gian tiểu lâu ngoài thị trấn vẫn có ánh đèn màu hồng phấn, nhàn nhạt.


Lần trước, chàng đi từ ngôi tiểu lâu này đến nhà A Phi phải hết gần một đêm, nhưng lần này đi ngược lại từ nhà A Phi đến ngôi tiểu lâu chỉ có nửa tiếng đồng hồ.


Lần này chàng đã đoán chắc là Lâm Tiên Nhi đang có mặt trên căn lầu nhỏ đó, còn đang suy nghĩ có nên xông vào trong hay không, thì cửa lầu vụt mở ra.


Một người từ từ bước ra, thần sắc hết sức khoan khoái thỏa mãn, nhưng có chiều mệt mỏi, y như Thượng Quan Phi đêm trước. Trong khe cửa có ánh sáng lọt ra ngoài, hắt lên người của hắn.


Y phục của hắn cũng màu đen, rất vừa vặn, mục quang cũng sáng chói.


Lý Tầm Hoan là một con người rất ít khi kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy hắn thì chàng phải giật mình. Chàng không thể ngờ, con người từ cánh cửa này bước ra lại là Quách Tung Dương.


Trong khe cửa còn nhìn thấy một cánh tay rất trắng đang kéo tay của Quách Tung Dương.
Gió đêm đưa tới những lời đối thoại, hình như cũng đang tạm biệt, cũng trân trọng, cũng dặn dò.


Qua một hồi rất lâu, hai bàn tay từ từ mới buông nhau. Qua một hồi lâu nữa, Quách Tung Dương mới từ từ đi xuống cầu thang. Hắn đi rất chậm, thỉnh thoảng quay đầu lại, hình như còn có chút luyến tiếc.


Cánh cửa trên lầu đóng lại...
Tất cả đều giống hệt lúc Thượng Quan Phi rời khỏi đây. Ngoài Thượng Quan Phi và Quách Tung Dương ra, có bao nhiêu người đã từng đi lên căn lầu nhỏ này?


Ngôi lầu nhỏ này gọi là Thiên Đàng hay Địa Ngục?
Chẳng những đau buồn, Lý Tầm Hoan còn thấy rất phẫn nộ. Chàng vì A Phi mà đau buồn, cũng vì A Phi mà phẫn nộ. Phẫn nộ tới mức trong đời của Lý Tầm Hoan chưa có bao giờ.


Vừa rồi, suýt nữa chàng đã xông lên trên đó để vạch ra bí mật của Lâm Tiên Nhi, nhưng Quách Tung Dương với chàng cũng là bằng hữu, hơn nữa, lại là một nam tử hán.
Chàng không muốn Quách Tung Dương khó chịu.


Quách Tung Dương ngửa mặt lên trời hít một hơi dài, bước chân cũng mau dần. Nhưng mới được hai bước, hắn vụt dừng lại, quát: “Ai?”


Tung Dương Thiết Kiếm không thẹn là cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm ngày nay, cảnh giác đã cao mà phản ứng lại càng nhanh nhẹn, Thượng Quan Phi không thể so sánh được. Bất cứ đi từ đâu ra, đầu óc hắn vẫn tỉnh táo lạ thường, nhưng hắn cũng không ngờ rằng người mà hắn vừa phát giác lại là Lý Tầm Hoan.


*
* *
Từ ngôi lầu nhỏ này đến quán rượu Đình Xa Túy Ái Phong Lâm Vãn không xa lắm. Trên đoạn đường này, hai người nói chuyện không nhiều, mà cũng không nói những điều mình thật sự muốn nói.


Nhưng cũng có một số chuyện không sớm thì muộn cũng phải nói ra.


Tiệm rượu này đã đóng cửa, nhưng trên đời này không có cánh cửa nào ngăn cản được họ. Họ để lại một thỏi bạc trên quầy, và lấy ở sau quầy ra một hũ rượu.


Sau đó họ ngồi trên mái nhà của tiệm rượu nhỏ này, bắt đầu uống.


Lý Tầm Hoan đã uống rượu ở nhiều nơi, nhưng uống ở trên mái nhà thì đây là lần đầu tiên trong đời. Bây giờ chàng mới nhận ra uống rượu ở nơi này thật là hấp dẫn.


Bây giờ thì hũ rượu đã vơi non nửa.
Quách Tung Dương uống cũng không ít. Có một người bạn rượu như Lý Tầm Hoan, có gió mát, có trăng thanh, thì bất cứ ai cũng có thể uống hơn mức bình thường.


Có một số chuyện, cần phải uống rượu hơn mức bình thường rồi mới tiện nói ra.
Đột nhiên Quách Tung Dương hỏi: “Huynh... Đương nhiên huynh biết ta đến ngôi lầu đó làm gì rồi chứ?”


Lý Tầm Hoan cười: “Ta biết, huynh là một nam nhân.”
Quách Tung Dương lại hỏi: “Đương nhiên huynh cũng biết người trên ngôi lầu đó là ai rồi chứ?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đã biết.”


Quách Tung Dương nói: “Ta... ta cũng ít khi đến đó lắm.”
Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Vậy ư?”
Quách Tung Dương đáp: “Chỉ khi nào tâm tình không được thoải mái lắm, ta mới đến tìm nàng.”


Lý Tầm Hoan im lặng gật đầu.
Chàng rất thông cảm với tâm tình của Quách Tung Dương, khi bị người khác vạch ra bí mật thì thật không dễ chịu chút nào.


Quách Tung Dương nói tiếp: “Ta cũng đã biết khá nhiều nữ nhân, nhưng nàng là người làm cho ta hứng thú nhất.”
Lý Tầm Hoan im lặng một chút, hỏi chậm rãi: “Huynh có biết nàng là một nữ nhân như thế nào không?”


Uống xong một hớp rượu, Quách Tung Dương mới đáp: “Ta biết nàng cũng đã khá lâu.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Nàng đối với huynh ra sao?”


Quách Tung Dương cười: “Nàng đối với ta thế nào ư? Hạng nữ nhân này đối với bất cứ nam nhân nào cũng như nhau, chỉ xem người đó có giá trị lợi dụng hay không mà thôi.”


Lý Tầm Hoan lại hỏi: “Huynh cũng biết nàng đang lợi dụng huynh?”


Quách Tung Dương lại cười: “Đương nhiên là ta biết. Nhưng ta hoàn toàn không để ý đến, vì ta cũng đang lợi dụng nàng. Nàng đem lại cho ta những lúc vui vẻ, thì ta trả lại chút xíu cũng là phải.”


Lý Tầm Hoan chầm chậm gật đầu: “Hay lắm, đó là chuyện công bằng giữa huynh và nàng. Nhưng... nếu sự trao đổi của hai người làm tổn hại cho người khác, thì huynh có để tâm hay không?”


Quách Tung Dương hỏi: “Có thể tổn hại đến ai?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đương nhiên là người đang yêu nàng.”


Quách Tung Dương thở ra một hơi rồi nói: “Nhiều lúc ta thật sự không hiểu nữ nhân, tại sao họ cứ làm những chuyện tổn hại đến người yêu của họ.”


Lý Tầm Hoan cười: “Có thể vì họ chỉ có thể làm tổn hại đến người yêu họ. Nếu ai không yêu họ, thì họ làm sao làm tổn hại được? Nếu huynh không yêu nàng, thì bất cứ nàng làm việc gì, huynh cũng hoàn toàn không để tâm.”


Quách Tung Dương mỉm cười: “Hình như huynh hiểu nữ nhân rất rõ.”


Lý Tầm Hoan nói: “Trên đời này, không có một nam nhân nào dám nói rằng mình thật sự hiểu được nữ nhân. Nếu có ai cả gan nghĩ như thế, thì nhất định người đó phải khổ hơn cả những người khác.”


Quách Tung Dương im lặng rất lâu, mới chậm rãi nói: “A Phi thật sự rất yêu nàng.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đúng vậy.”
Quách Tung Dương nói: “Ta biết nàng là bằng hữu của A Phi, và A Phi là bằng hữu của huynh.”


Lý Tầm Hoan không nói gì.
Quách Tung Dương nói tiếp: “Nhưng ta lại không quen biết A Phi, cũng chưa từng gặp hắn.”
Lý Tầm Hoan nói: “Huynh không cần phải thanh minh, vì ta cũng không trách huynh.”


Quách Tung Dương lại im lặng rất lâu, rồi mới hỏi: “Hiện nay A Phi vẫn còn ở chung với Lâm Tiên Nhi chứ?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đúng thế.”


Chàng thở dài, nói tiếp: “Hắn yêu nàng hơn huynh, nhưng quan hệ giữa nàng và hắn thì lại không bằng giữa nàng và huynh.”
Quách Tung Dương ngạc nhiên: “Chẳng lẽ nàng lại chưa cùng hắn...”


Lý Tầm Hoan gượng cười: “Bất luận là ai cũng có thể được, nhưng hắn thì không thể.”
Quách Tung Dương hỏi: “Tại sao lại thế?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Bởi vì hắn rất tôn kính nàng, nên không muốn cưỡng ép nàng. Nàng biết mình là thánh nữ trong lòng hắn, dĩ nhiên cố giữ nguyên ấn tượng như thế.”


Chàng cười chua chát, nói tiếp: “Thật ra thì nữ nhân sinh ra là để được yêu chứ không phải để cho người ta tôn kính. Đặc biệt, nếu một nam nhân tôn kính một nữ nhân không đáng tôn kính, thì coi như chuốc khổ sở và phiền não về mình.”


Quách Tung Dương hỏi: “Nói vậy, thì A Phi hoàn toàn không biết tất cả việc làm của cô ta?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Hoàn toàn không biết.”
Quách Tung Dương lại hỏi: “Tại sao huynh không nói cho hắn biết?”


Lý Tầm Hoan than thở: “Dù ta có nói thì hắn cũng không tin. Một nam nhân khi đã quá yêu một nữ nhân thì tai kể như bị điếc, mắt kể như bị mù, có thông minh cách mấy cũng biến thành một thằng ngốc.”


Quách Tung Dương im lặng, rồi từ từ nói: “Có phải huynh muốn ta đi nói với hắn?”


Lý Tầm Hoan buồn bã nói: “Hắn là một thanh niên có tiền đồ rực rỡ, lại là bằng hữu thân thiết của ta. Ta không đành thấy cuộc đời của hắn bị hủy diệt trong tay của người đó.”


Quách Tung Dương trầm ngâm, không nói gì.
Lý Tầm Hoan nói tiếp: “Suốt đời ta chưa hề cầu xin ai, nhưng lần này...”
Quách Tung Dương ngắt lời chàng: “Nhưng... lời ta nói thì hắn có tin không?”


Lý Tầm Hoan nói: “Ít nhất, nàng không thể phủ nhận cái quan hệ giữa huynh và nàng.”
Đột nhiên, Quách Tung Dương đứng phắt lên: “Được, ta đi với huynh.”


Lý Tầm Hoan nắm chặt tay Quách Tung Dương: “Ta thật đã không nhìn lầm huynh. Ta tin rằng huynh và A Phi cũng sẽ trở thành bằng hữu tốt.”


Quách Tung Dương than thở: “Hảo bằng hữu, chỉ cần một người là đủ rồi. A Phi có một bằng hữu như huynh, coi như không uổng cuộc đời này.”
*
* *
Trong gian nhà gỗ không một bóng người.


Chiếc giường của A Phi nằm ngủ vẫn còn trong phòng khách, nhà bếp vẫn còn những thức ăn thừa của buổi tối, nhưng nồi canh thì trống rỗng, lại đã được rửa rất sạch sẽ.


Đồ đạc trong phòng ngủ của Lâm Tiên Nhi hãy còn nguyên vẹn, chỉ có cái cửa bị Lý Tầm Hoan đánh vỡ đang lắc lư trong gió, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ken két.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem