Chương 0031 : Tiểu lý phi đao

Long Thiếu Vân thấy Song Phi Yến có vẻ phẫn nộ, vội cười dàn hòa: “Phi đao của ông ấy cũng đúc bằng thứ sắt thường, chẳng phải là binh khí thần kỳ gì. Thế mà giang hồ lại ca tụng như kiếm tiên trong truyền thuyết, chính vãn bối nghe cũng phải bật cười.”


Người áo đen lãnh đạm nói: “Nghe nói chính hắn đã phế bỏ võ công của ngươi, chắc ngươi vẫn còn ôm hận trong lòng chứ?”


Long Thiếu Vân cười đáp: “Lý đại thúc là bậc trưởng bối đã ra tay dạy dỗ, vãn bối sao lại có thể ôm hận trong lòng? Huống chi, một con người không biết võ công cũng chưa chắc không làm nên đại sự. Tiền bối nghĩ xem có phải không?”


Nó cười đầy vẻ ngây thơ.
Người áo đen nhìn sững cậu bé, dường như đang cố nhìn ra bộ mặt thật của nó.


Gia Cát Cương lại xoa tay mỉm cười: “Có chí khí, thật là có chí khí. Chỉ mấy câu nói ấy thôi, cũng đủ xứng đáng là công tử của Long đại gia.”
Long Thiếu Vân cúi mình khiêm tốn: “Tiền bối quá khen.”


Thượng Quan Phi bỗng hỏi: “Nghe nói Lâm Tiên Nhi cũng từng ở đây, có phải không?”




Đến bây giờ hắn mới chịu mở miệng. Ngay cả Long Thiếu Vân hình như cũng hơi lấy làm lạ về thái độ của người này, liền cười đáp: “Không sai.”
Thượng Quan Phi hỏi: “Hiện giờ nàng đã đi đâu?”


Long Thiếu Vân đáp: “Dì Lâm đã biến mất trong một đêm hai năm trước, ngay cả trang sức y phục cũng không mang theo, cũng không ai biết đi đâu. Có người nói dì Lâm bị A Phi bắt mang đi, mà cũng có người nói dì ấy đã ch.ết dưới tay A Phi.”


Thượng Quan Phi chau mày, rồi ngậm miệng không nói gì nữa.
Đoàn chủ khách đi qua cây cầu nhỏ, thẳng tới trước tiểu lâu.


Ánh mắt của Gia Cát Cương vụt sáng ngời. Hình như ngôi lầu nhỏ ấy đối với hắn hấp dẫn hơn bất cứ chỗ nào trên đời.
Cao Hành Không hỏi: “Đây là nơi ở của ai?”


Long Thiếu Vân đáp: “Đó là nơi ở của gia mẫu.”


Cao Hành Không cười hỏi: “Bọn tại hạ đến đây vốn để chúc thọ lệnh đường. Không biết thiếu trang chủ có thể dẫn bọn tại hạ vào bái kiến được không?”


Long Thiếu Vân chớp chớp mắt, cười nói: “Trước nay gia mẫu rất ít tiếp khách. Xin quí vị đợi vãn bối lên hỏi ý kiến của người trước.”
Cao Hành Không đáp: “Vậy xin thiếu trang chủ hỏi giúp.”


Long Thiếu Vân từ từ bước lên lầu. Thân hình nó hơi khọm xuống, hoàn toàn không còn vẻ nhanh nhẹn của một thiếu niên.


Chờ cậu bé lên lầu rồi, Cao Hành Không mới khẽ cười, nói nhỏ: “Đứa trẻ này quá xảo quyệt, lớn lên nhất định không dễ chịu chút nào.”


Đường Độc cười: “Những đứa trẻ như nó mà sống được đến tuổi trưởng thành mới là chuyện lạ.”


Nụ cười trên mặt Gia Cát Cương biến mất, trầm trầm hỏi: “Đã chắc chắn là chỗ này hay chưa?”


Cao Hành Không đáp rất nhanh: “Ta đã nghiên cứu lá thư đêm qua đến mấy lần rất tỉ mỉ. Kho báu của nhà họ Lý chính là ở ngay dưới chân tòa tiểu lâu này. Nhà họ mấy đời làm quan lớn, báu vật rất nhiều, không ai trong thiên hạ có thể sánh kịp.”


Vừa nói chuyện với đồng bọn, Cao Hành Không vừa trông chừng gã áo đen nghe trộm.


Nhưng gã áo đen vẫn đứng xa xa, hắn cúi đầu nhìn hai con dế đang đá nhau trong bụi cỏ, hình như hoàn toàn không chú ý đến cuộc nói chuyện của bọn này.


Mục quang của Gia Cát Cương lại sáng lên: “Châu báu là chuyện nhỏ, nhưng những bức tự họa của Lão Lý Thám Hoa và bí kíp võ công của Tiểu Lý Thám Hoa mới là quan trọng. Dứt khoát hôm nay chúng ta không thể quay về tay trắng.”


Cao Hành Không vừa gật đầu, Long Thiếu Vân đã quay trở xuống.
Sắc mặt của Gia Cát Cương lập tức tươi cười, cất tiếng hỏi: “Lệnh đường đại nhân có đồng ý không?”


Long Thiếu Vân có vẻ kinh ngạc, lắc đầu đáp: “Gia mẫu không ở trên lầu.”
Gia Cát Cương chau mày hỏi: “Lệnh đường đã đi đâu rồi ư?”


Long Thiếu Vân đáp: “Vãn bối cũng đang thấy ngạc nhiên, gia mẫu trước nay rất ít khi xuống lầu.”
Gia Cát Cương nói: “Như vậy thì chắc lệnh đường sẽ về ngay, chúng ta cùng lên lầu đợi vậy.”


Ba đại hán áo vàng bước nhanh tới, nói: “Xin để thuộc hạ lên trên quét dọn sạch sẽ trước, rồi mới thỉnh đường chủ lên lầu.”


Ba tên này đứng còn xa hơn người áo đen, nhưng vừa nói vừa lướt tới như bay. Dường như Long Thiếu Vân muốn cản nhưng lại không dám, cuối cùng đành để cho chúng đi qua mặt.


Gia Cát Cương im lặng một chút, rồi vẫy tay: “Các ngươi lên trước cũng được, nhưng...”


Hắn chưa dứt lời thì ba tên áo vàng đã lướt lên. Cũng ngay lúc ấy, một bóng người từ trên lao xuống, thân hình còn ở trên không trung thì một ngọn roi dài đã vung ra. Nghe vù một tiếng, nhuyễn tiên đã xoáy thành ba cái vòng tròn, tròng đúng vào cổ của ba tên áo vàng này.


Ngọn nhuyễn tiên rít lên một tiếng rồi dừng hẳn lại.
Gã áo vàng lên đầu tiên còn chưa kịp la thì đã ngã sấp, đầu ngoẹo qua một bên, xương cổ đã bị nhuyễn tiên siết gãy.


Gã thứ hai thì hét được một tiếng thê thảm rồi ngã ngửa, mắt trợn trừng, lưỡi thè ra như người bị treo cổ, kêu ằng ặc mấy tiếng rồi đứt hơi.


Gã thứ ba thì đưa tay lên ôm lấy yết hầu, chạy được mười bước rồi cũng ngã lăn quay, giãy giụa dưới đất, hình như nghẹt thở nên rít lên liên hồi.
Hắn chưa ch.ết, nhưng còn đau khổ hơn ch.ết gấp mười lần.


Người lao từ trên lầu xuống, lúc này đã chạm đất, khuôn mặt dài ngoằng, có một cái bớt xanh trên má to bằng bàn tay. Đây chính là Tiên thần Tây Môn Nhu.


Ngọn roi trong tay hắn vừa vung ra đã có ba người rơi xuống đất, ngay cả Gia Cát Cương cũng run rẩy đến dựng tóc gáy.


Chỉ có người áo đen là sắc mặt hoàn toàn không biến đổi, lạnh nhạt nói: “Xà Tiên của Tiên Thần thì ra cũng chỉ có thế.”


Hắn ngửa mặt thở ra một hơi rất dài, càng làm không khí xung quanh có vẻ tiêu điều hơn.
Dường như hắn cảm thấy rất thất vọng.
*
* *


Giả tỉ ngọn roi của Tây Môn Nhu vận dụng đến nơi thì ba gã đó phải tức khắc ch.ết cùng một lúc. Nhưng lúc này thì người ch.ết trước người ch.ết sau, và cái ch.ết cũng không giống nhau, đủ biết oai lực phát roi của Tây Môn Nhu chưa tới mức tối cao. Công lực phân bố không đều trên ngọn roi, nên có thể thấy hỏa hầu còn yếu kém.


Ánh mắt của Gia Cát Cương rực sáng lên, hắn nham hiểm nói: “Tây Môn Nhu! Đêm qua ngươi may mà trốn thoát. Hôm nay xem ngươi còn trốn được nữa không.”


Sắc mặt của Tây Môn Nhu đổi sang xanh tím, ngọn Xà Tiên trong tay lại phất ra.


Ngọn roi khi vung ra thì không nghe tiếng động. Ngọn roi ra xa rồi, mới nghe một tiếng “vút”. Như vậy đủ thấy ngọn roi quá nhanh, nhanh hơn cả tiếng động mà nó phát ra.


Cùng lúc đó, thân hình của Gia Cát Cương cũng bay lộn lên, cây thiết trượng trong tay hắn đỡ gạt nhoang nhoáng ngọn roi dài trên không. Ngọn roi cuộn lại như một con rắn độc, quấn tròn lấy cây thiết trượng.


Rồi nghe một tiếng “phập”, cây thiết trượng của Gia Cát Cương cắm sâu trên mặt đất.
Cái chân duy nhất của Gia Cát Cương hướng thẳng lên trời, thân hình vụt xoay tròn liên tiếp trên cây thiết trượng.


Ngọn roi dài bị cuộn vào cây thiết trượng, càng cuộn càng chặt, càng cuộn càng ngắn. Thân thể của Tây Môn Nhu không tự chủ được bị kéo gần lại, ngọn Xà Tiên dài ba trượng đã bị cuộn quanh thiết trượng hơn một nửa.


Tây Môn Nhu vung ngọn roi bằng một cánh tay, trong khi Gia Cát Cương vận cả sức lực toàn thân để xoay thiết trượng, nên so về kình lực thì Tây Môn Nhu kém thế.


Sắc mặt họ Tây Môn từ xanh biến thành đỏ, rồi từ đỏ biến thành trắng, mồ hôi trên mũi rịn ra từng giọt.


Gia Cát Cương vụt hét lên một tiếng, thân hình đang trồng chuối trên cây thiết trượng đột nhiên xoay ngang rồi quét ra. Chiêu này chính là chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, nhưng lão đã lấy người làm trượng để quét ngang, dùng trượng làm người để trụ trên đất.


Thiết trượng là vật ch.ết, còn người thì sống, nên chiêu Hoành Tảo Thiên Quân này thật sự đã hoàn toàn thay đổi, kỳ diệu vô cùng.


Nếu Tây Môn Nhu buông roi thì dĩ nhiên có thể tránh né được chiêu này. Nhưng hắn có ngoại hiệu là Tiên Thần, nếu bỏ roi chạy trốn thì từ nay về sau còn mặt mũi nào đi lại giang hồ nữa?


Nhưng nếu hắn không chịu buông roi, thì chỉ có thể dùng một tay còn lại để gượng đỡ chiêu này. Sức của một cánh tay thì làm sao mạnh bằng trọn thân hình Gia Cát Cương, nên nếu đón tiếp chiêu này thì cánh tay nhất định sẽ gãy xương bong gân.


Nếu luận về nội lực hay chiêu số, ngay cả biến hóa trong đấu pháp, thì Tây Môn Nhu nhất định không dưới Gia Cát Cương. Nhưng chiêu Hoành Tảo Thiên Quân này lại là chiêu sinh tử để đặc trị Tây Môn Nhu.


May mà Tây Môn Nhu cũng là cao thủ bậc nhất, nguy mà hoàn toàn không loạn. Hắn khẽ quát một tiếng, thân hình chuyển động, thi triển khinh công tuyệt đỉnh xoay nhanh theo chiều xoay của cây thiết trượng.


Như thế là hắn muốn tháo ngọn roi đang cuộn trên thiết trượng ra, nhưng ngay khi ấy thì Gia Cát Cương như đã đoán trước, vung chân hất một cái, thân hình cũng xoay trên thiết trượng, giống như lá cờ trước gió.


Cái chân độc nhất của lão bám sát trước ngực Tây Môn Nhu như bóng với hình, như con dòi bám trong xương, không gỡ ra được


Chiêu thức sinh động này biến hóa thật là ngụy dị, thật sự không có gì so sánh được.
Nhưng người áo đen lại thở dài một hơi nữa, nói chậm rãi: “Kim Cang Thiết Trượng thì ra cũng chỉ có thế mà thôi...”
*


* *
Đúng như người áo đen than thở, nếu Gia Cát Cương sử dụng chiêu này chính xác, nhanh hơn, chính xác hơn, thì Tây Môn Nhu không thể tránh né, phải ngã ngay dưới đất.


Nhưng Gia Cát Cương đã xuất chiêu chậm mất một chút rồi.
Dù vậy, tình thế của Tây Môn Nhu vẫn hết sức nguy hiểm, sắp ch.ết đến nơi.


Hắn phóng nhanh bằng hai chân, nhưng chạy quanh vòng tròn lớn thì dù sao cũng không nhanh được bằng vòng nhỏ ở trung tâm. Ngọn nhuyễn tiên càng lúc càng bị quấn ngắn lại, chỉ trong chốc lát, nếu hắn chưa chịu buông tay bỏ roi thì chắc chắn phải nhận một cước của Gia Cát Cương.


Đường Độc chớp mắt đầy vẻ nham hiểm, cười lạnh: “Dù sao cũng ch.ết đến nơi rồi, cần gì phí sức vô ích nữa? Để ta giúp ngươi đỡ mệt.”


Hắn đưa hai tay lên, rút cặp Đường Lang Đao ra. Ngọn đao dài, phát sáng xanh rờn, nháy lên rồi xẹt thẳng tới sau lưng Tây Môn Nhu.


Nhưng thanh đao vừa vung ra, thân hình vừa dợm nhảy tới, thì hắn như bị một bàn tay vô hình xô ngược lại, thân thể bật ngửa ra, nhào xuống đất.


Tiếng rú của hắn không kịp phát ra thì hơi thở đã nghẹt rồi, vì trên yết hầu của hắn đã cắm một ngọn tiểu đao.
Con dao nhỏ này xem ra chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng sắc mặt mọi người đều thay đổi hẳn.


Mắt của Gia Cát Cương vừa liếc thấy ngọn tiểu đao, lão buột miệng la lên: “Tiểu Lý Phi Đao!”
Tiếng nói phát ra là tâm thần phải phân tán, thân thể đột nhiên xoay ngược chiều lại, mất thể chủ động.


Tây Môn Nhu vừa kéo một cái mạnh, rút được cây Xà Tiên ra.


Gia Cát Cương quăng mình lên không, lộn đi một cái đã nhảy ra ngoài hai trượng. Rồi nghe một tiếng “Cốc”, cây thiết trượng đã chống xuống đất. Người của lão lập tức như đóng đinh trên mặt đất, tấn vững như núi.


Nhưng ánh mắt của lão lại rất hoang mang, vì đã thấy ở phía ngoài tiểu lâu có một người từ từ bước lên.


Người này y phục xơ xác, đầu tóc bù xù, hình dung tiều tụy chẳng ra gì cả, nhưng mục quang thì lại sắc ngọt hơn dao.


Tay của Gia Cát Cương nắm chặt thiết trượng, chặt đến mức những khớp ngón tay trắng bệch đi, thì thầm: “Tiểu Lý Thám Hoa.”
Người kia cười nhẹ, đáp: “Không dám!”


“Cộc” một tiếng, Gia Cát Cương bất giác lùi lại hai bước, rồi lớn tiếng nói: “Ngươi và bọn ta vốn không thù oán, sao lại đến đây kiếm chuyện?”


Lý Tầm Hoan lạnh lùng đáp: “Từ trước đến nay, ta không thích kiếm chuyện với ai, mà cũng không thích ai kiếm chuyện với ta.”


Chàng nhẹ nhàng vuốt ngọn tiểu đao trên tay, cũng nói thật nhẹ nhàng: “Nơi đây hoàn toàn không có chôn giấu báu vật gì cả, các vị đến đây phí công vô ích, ta cũng cảm thấy rất có lỗi. Khi các vị đi, nhớ mang cả lễ vật về.”


Gia Cát Cương, Cao Hành Không và Thượng Quan Phi đăm đăm nhìn vào con dao trên tay của Lý Tầm Hoan. Yết hầu của chúng bỗng thấy lành lạnh như máu đặc lại, làm cho khó mà nói ra lời được.


Nhưng Yến Song Phi bỗng thét lên: “Nếu chúng ta không đi thì sao?”
Lý Tầm Hoan cười lạnh: “Ta thành thật khuyên, các hạ nên đi là tốt nhất.”


Yến Song Phi quát lớn: “Lý Tầm Hoan! Ta muốn tìm ngươi để so tài từ lâu. Kẻ khác sợ ngươi, chứ Yến Song Phi ta không sợ ngươi chút nào.”
Hắn phanh ngực áo ra, để lộ hai dãy phi thương trước ngực.


Mũi thương nào cũng đỏ tươi, phát sáng nhấp nháy trong ánh sáng ban ngày, giống như hàm răng dã thú đang chờ đợi miếng mồi ngon.
Lý Tầm Hoan như lơ đãng, không thèm nhìn.


Yến Song Phi thét lên một tiếng, hai tay vừa vẫy lên đã tung ra chín ngọn phi thương, ánh đỏ xẹt đầy trời. Nhưng, những ngọn thương chưa đến gần Lý Tầm Hoan thì đã rơi lả tả xuống.


Mọi người đều thấy Yến Song Phi nhào ngửa ra, trên yết hầu của hắn có thêm cán một ngọn tiểu đao.
Tiểu Lý Phi Đao! Không một ai nhìn thấy ngọn đao bay tới.


Chỉ trong một khoảnh khắc Yến Song Phi vẫy tay, còn chưa vận hết sức, thì mũi dao đã xuyên vào yết hầu của hắn. Vì thế mà phi thương phát ra không đủ lực, phải rơi xuống nửa chừng.
Thật là nhanh, cũng thật là chính xác.


Đôi mắt của Yến Song Phi như lồi hẳn ra ngoài, có lẽ hắn ch.ết mà vẫn chưa hết bàng hoàng sợ hãi. Trước nay hắn cứ tưởng mình xuất thủ rất nhanh, hoàn toàn không tin có người nhanh hơn hắn.


Hắn ch.ết mà vẫn không tin rằng ở trên thế gian này lại có phi đao nhanh đến thế.


Người áo đen đứng nhìn thi thể của Yến Song Phi, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, nói chậm rãi: “Ta đã nói trước rồi, nếu ngươi có thể so tài với hắn thì mới là chuyện lạ. Bây giờ chắc ngươi đã tin lời ta.”


Rồi người áo đen chầm chậm ngẩng mặt lên, nhìn Lý Tầm Hoan, nói từng chữ một: “Tiểu Lý Phi Đao thật sự chưa làm ta phải thất vọng.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Các hạ là...”


Người áo đen vội ngắt lời, nói tiếp: “Ta ngưỡng mộ đại danh Tiểu Lý Phi Đao đã lâu. Hôm nay gặp mặt, thấy mình kính trọng không lầm người.”
Nói đến đây, hắn xoay người lại.


Chỉ nghe một tiếng “Xoảng” ngân dài như rồng gầm, kiếm đã rút ra.
Thanh kiếm đen tuyền, hoàn toàn không lộ kiếm quang, nhưng kiếm vừa ra khỏi vỏ, thì hàn khí giàn giụa lan ra khắp xung quanh.


Cao Hành Không vừa cảm thấy ớn lạnh nơi xương sống, thanh kiếm màu đen đã đến hoàn toàn không một tiếng động, khoảng giữa hai mắt của hắn bỗng thấy lạnh ngắt rồi đau nhói lên.


Hắn vừa nhắm mắt lại, thì cái đau đã biến mất. Hắn ngã xuống.


Gia Cát Cương đứng cạnh cũng chỉ thấy ánh kiếm vừa nhoáng lên, máu từ giữa hai mắt Cao Hành Không đã vọt ra như một mũi tên. Họ Cao không những không chống đỡ, mà cũng không né tránh gì.


Gia Cát Cương hiểu rất rõ võ nghệ của Cao Hành Không không phải là địch thủ của người áo đen này, nhưng lão chưa hiểu được tại sao Cao Hành Không lại không thể né tránh.


Nhưng lúc này lão không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Vừa thấy khí lạnh giàn giụa quanh người, lão lập tức thét lên một tiếng, cây thiết trượng đã quét ra, rít gió vù vù.


Ngoại hiệu của lão là Hoành Tảo Thiên Quân, cũng bởi chiêu này mà ra. Nếu nói hơi phóng đại, khi lão sử chiêu Hoành Tảo Thiên Quân thì người cách mười dặm còn bị uy hϊế͙p͙, oai khí không ai bì được.


Kiếm của người áo đen đã tới nơi.
Chỉ nghe một tiếng “Choang”, hoa lửa văng ra tứ tán, ngọn thiết trượng nặng sáu mươi ba cân bị thanh kiếm tiện đứt làm đôi. Thanh kiếm màu đen vẫn còn lực để lướt tới.


Gia Cát Cương không thấy lạnh nữa, mà cũng chẳng đau đớn gì, vì hắn cũng đã ngã xuống.
Đột nhiên Tây Môn Nhu tặc lưỡi, thở dài rồi nói: “Xem ra giang hồ hiện tại không còn chỗ để Tây Môn Nhu ta khoe giỏi nữa.”


Hắn giậm chân nhảy lên, vọt ngang qua mái nhà rồi mất hút.
Thân hình hắn vừa cất lên, thì Thượng Quan Phi cũng vọt tới.
Ngay lúc đó, Thượng Quan Phi thấy kiếm khí lạnh như băng phả thẳng vào mặt.


Hắn quát lên một tiếng, đôi Tử Mẫu Cương Hoàn trong tay cũng xuất chiêu.
Lại nghe một tiếng “keng”, ánh lửa bay tứ tán, đôi vòng của Thượng Quan Phi nhập một, kẹp lấy thanh thiết kiếm.


Người mặc áo đen nhẹ nhàng nói: “Giỏi lắm!”
Lời chưa kịp dứt, thiết kiếm đã giật qua, đôi Cương Hoàn gãy làm bốn mảnh.
Thanh kiếm đã kề vào cổ họng Thượng Quan Phi.


Thượng Quan Phi nhắm mắt lại, vẻ mặt lạnh như băng, hoàn toàn không biểu lộ chút sợ hãi hay kinh ngạc nào, cứ như được đúc bằng sắt hay tạc bằng đá.


Người áo đen nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Ngươi có phải là đệ tử Thượng Quan Kim Hồng không?”
Thượng Quan Phi gật đầu.


Người áo đen nói: “Thanh kiếm này trước giờ chưa để ai sống sót, nhưng ngươi còn rất trẻ mà có thể đỡ nổi ta một kiếm thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.”


Ông ta trở bản kiếm, nhẹ nhàng gõ lên vai Thượng Quan Phi, rồi dịu giọng: “Ngươi hãy đi đi!”


Thượng Quan Phi vẫn đứng yên một chỗ. Hắn từ từ mở mắt, nhìn thẳng vào mặt người áo đen rồi nói: “Ngươi không giết ta, thì có một câu ta phải nói cho ngươi nghe.”
Người áo đen đáp: “Ngươi nói đi.”


Thượng Quan Phi gằn từng tiếng một: “Tuy rằng hôm nay ngươi tha cho ta, nhưng sau này ta nhất định phải báo mối thù này. Lúc đó, ta không thể tha cho ngươi.”


Người áo đen ngửa mặt cười ha hả: “Hay lắm! Quả không thẹn là con trai của Thượng Quan Kim Hồng...”


Tiếng cười của ông ta đột nhiên ngừng lại, nhìn Thượng Quan Phi rồi nói: “Nếu sau này ta ch.ết dưới tay ngươi, ta không những không oán trách mà còn thấy hài lòng, vì ta đã không nhìn lầm người.”


Thượng Quan Phi đáp, vẫn lạnh lùng: “Nếu là như thế, tại hạ xin cáo từ.”
Người áo đen vẫy tay: “Ngươi cứ tiếp tục luyện công. Ta sẽ đợi ngươi.”


Thượng Quan Phi nhìn ông ta chằm chằm, rồi chậm chạp cúi mình, rất chậm chạp xoay mình.
Người áo đen bỗng gọi: “Khoan đã!”
Thượng Quan Phi dừng lại.


Người áo đen nói: “Ngươi hãy nhớ, hôm nay ta tha ngươi không phải vì ngươi là con của Thượng Quan Kim Hồng, mà vì chính bản thân ngươi.”
Thượng Quan Phi không quay đầu lại mà cũng không nói gì, từ từ bước đi.


*
* *


Người áo đen nhìn theo Thượng Quan Phi rất lâu, rồi mới từ từ quay lại Lý Tầm Hoan, dùng mũi kiếm chỉ hai thi thể nằm dưới đất, điềm đạm nói: “Hôm nay gặp nhau không có gì ra mắt, xin tạm dùng hai cái mạng này để tỏ lòng kính trọng.”


Lý Tầm Hoan chăm chú nhìn thanh kiếm trong tay người áo đen rồi hỏi: “Là Tung Dương Thiết Kiếm ư?”
Người áo đen đáp: “Tại hạ chính là Quách Tung Dương.”


Lý Tầm Hoan thở một hơi rất dài: “Tung Dương Thiết Kiếm quả nhiên danh bất hư truyền.”


Cúi xuống nhìn thanh kiếm của mình, Quách Tung Dương nói chậm rãi: “Nhưng không biết Tung Dương Thiết Kiếm so với Tiểu Lý Phi Đao thì như thế nào?”
Lý Tầm Hoan cười buồn: “Ta không muốn biết.”


Quách Tung Dương hỏi: “Tại sao lại thế?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Bởi vì... giữa hai chúng ta, e rằng ai muốn biết điều này đều phải hối hận.”
Quách Tung Dương bỗng ngẩng đầu lên.


Khuôn mặt vốn sạm đen của hắn bỗng hơi ửng đỏ, lớn tiếng hỏi: “Nhưng việc này thì dù sớm hay muộn cũng phải biết rõ ràng, có phải vậy không?”
Lý Tầm Hoan thở dài, từ từ nói: “Ta chỉ mong càng muộn càng hay.”


Quách Tung Dương lớn tiếng: “Nhưng ta lại mong càng sớm càng tốt.”
Lý Tầm Hoan “À” một tiếng.
Quách Tung Dương nói tiếp: “Bởi vì ngày nào giữa ta và ngươi chưa phân cao thấp, thì ngày ấy ta ăn ngủ chưa yên.”


Lý Tầm Hoan im lặng một hồi, rồi mới thở dài, hỏi: “Huynh định vào lúc nào?”
Quách Tung Dương đáp: “Trong ngày hôm nay.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ngay tại nơi này ư?”


Quách Tung Dương đảo mắt nhìn quanh, cười nhạt: “Đây là nơi ở cũ của ngươi. Nếu ta và ngươi giao đấu tại đây, thì ngươi chiếm được địa lợi.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười, gật đầu: “Không sai. Chỉ câu nói này thôi, huynh đã không thẹn là cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh.”


Quách Tùng Dương nói: “Thời gian đã do ta quyết định, thì địa điểm phải do ngươi lựa chọn.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Cũng không nhất định phải như thế.”


Trầm ngâm một lúc khá lâu, Quách Tung Dương nói dứt khoát: “Hay lắm. Đã thế, xin mời theo ta.”
Lý Tầm Hoan đáp gọn: “Được.”


Chàng vừa bước đi mấy bước, rồi không tự chủ được, lại nhìn lên ngôi lầu nhỏ.
Lúc này thì Lý Tầm Hoan mới phát hiện ra Long Thiếu Vân đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tràn đầy oán độc.


Dù đường kiếm của Quách Tung Dương thần diệu đến đâu, Gia Cát Cương ch.ết thê thảm thế nào, đôi mắt của đứa trẻ này không động chút nào.


Nhưng Lý Tầm Hoan vừa nhìn thấy nó, thì nó bỗng cười, cúi mình thi lễ: “Lý đại thúc khỏe chứ?”
Lý Tầm Hoan nén tiếng thở dài, mỉm cười. “Chào cháu.”


Long Thiếu Vân nói: “Cả nhà cháu đều rất nhớ đại thúc. Đại thúc phải thường xuyên đến thăm mới phải.”
Lý Tầm Hoan cười khổ, gật gật đầu.


Cách nói chuyện của đứa bé này khiến chàng nhiều lúc không biết phải đối đáp thế nào.


Ánh mắt của Long Thiếu Vân lộ vẻ sợ hãi, chạy tới kéo tay áo của Lý Tầm Hoan, nhẹ giọng: “Người áo đen ấy xem chừng hung hãn quá, đại thúc không nên đi theo hắn.”


Lý Tầm Hoan gượng cười: “Khi cháu lớn lên thì sẽ biết. Có những chuyện dù mình không muốn làm, nhưng không thể không làm.”


Long Thiếu Vân run giọng hỏi: “Nhưng... nhưng... nếu đại thúc có bề nào thì còn ai có thể bảo vệ cho mẫu thân và cháu?”
Lý Tầm Hoan khựng lại.


Không biết qua bao lâu, Lý Tầm Hoan mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Thi Âm đang đứng trên lầu, cúi xuống nhìn hai người, cũng không biết tự bao giờ.


Ánh mắt của nàng tuy chứa đầy đau khổ không bút nào tả xiết, nhưng cũng có vẻ được an ủi.


Cuối cùng rồi đứa con trai yêu quí của nàng cũng hòa thuận với Lý Tầm Hoan, lại còn thân thiết như thế, trên thế gian này chẳng có điều gì làm nàng vui mừng hơn thế.


Nhưng Lý Tầm Hoan thì nghe đau nhói, không đủ can đảm ngẩng mặt nhìn lên.
Long Thiếu Vân lớn tiếng gọi: “Mẹ... mẹ nhìn xem, Lý đại thúc vừa mới về đã phải đi ngay.”


Lâm Thi Âm gượng cười: “Lý đại thúc có chuyện, ông ấy... ông ấy không thể không đi.”
Nụ cười của nàng thật u uất thê lương. Lúc này nếu Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên, e rằng trái tim của chàng phải vỡ ra.


Long Thiếu Vân gọi: “Mẹ! Chẳng lẽ mẹ chẳng nói gì với Lý đại thúc ư?”
Khóe môi của Lâm Thi Âm khẽ run rẩy: “Có chuyện gì thì cũng phải chờ Lý đại thúc trở lại rồi hãy nói, cũng chưa muộn đâu.”


Long Thiếu Vân bĩu môi, chớp mắt: “Con sợ... sợ lần này đại thúc đi không trở về nữa.”
Lâm Thi Âm nhẹ nhàng trách: “Đừng nói bậy! Con mau lên đây, để cho đại thúc đi.”


Cuối cùng Long Thiếu Vân cũng gật đầu, từ từ buông tay áo Lý Tầm Hoan, cúi mặt nói: “Được, đại thúc cứ đi đi, cũng không cần phải nhớ đến mẹ con cháu nữa. Dù sao thì mẹ con cháu cũng đã quen cái cảnh sống không nơi nương tựa rồi, chẳng cần ai lo lắng nữa.”


Cậu bé dụi mắt, hình như đang rấm rứt khóc.
Quách Tung Dương đã đi lên cây cầu nhỏ, đứng khoanh tay nhìn một cách lạnh nhạt.
Cuối cùng, Lý Tầm Hoan cũng quay lưng, đi tới chỗ hắn.


Chàng không quay đầu lại nhìn nữa, mà cũng chẳng nói gì.
Ở khoảnh khắc này, dù nói gì cũng bằng thừa. Huống hồ, chàng thật sự không biết phải nói gì, mà cũng không dám nhìn khuôn mặt và ánh mắt của Lâm Thi Âm.


Con người khi có nhiều tình cảm quá, thì lại biểu hiện rất giống kẻ vô tình.


Đến khi Lý Tầm Hoan đi đã xa, Long Thiếu Vân mới ngẩng đầu lên nhìn theo lưng chàng. Mục quang của nó tràn đầy oán độc, khóe miệng cũng nở một nụ cười ác độc, lầm bầm: “Ta biết, bây giờ trong lòng ngươi nhất định rất khó chịu. Bất luận là ai, mang một tâm tình nặng trĩu như thế mà đi giao đấu với Quách Tung Dương, thì chỉ còn một con đường ch.ết.”


*
* *
Trời thu bên ngoài lại còn sâu thẳm hơn bên trong khu vườn.
Quách Tung Dương hai tay vẫn đút trong tay áo, từ từ bước phía trước.
Lý Tầm Hoan im lặng đi sau lưng hắn.


Con đường rất dài, rất hẹp, rất quanh co. Không biết đích đến là nơi nào.
Gió thu hiu hắt, cây cỏ hai bên đường cô quạnh đìu hiu.
Quách Tung Dương đi chậm, nhưng bước đi của hắn thật dài.


Ánh mắt của Lý Tầm Hoan nhìn vào bước đi của hắn một cách xuất thần.


Trên con đường nhỏ hẹp này, mỗi bước đi của Quách Tung Dương đều để lại những vết chân sâu cạn rất đều, mà khoảng cách giữa hai bước cũng như nhau.


Thoạt nhìn thì hắn rất ung dung, như không hề phải chú tâm, nhưng thực ra thì đang lưu chuyển nội lực toàn thân, để phối hợp tay chân với nhau. Vì thế mà mỗi bước đi đều không sai lệch một phân một tấc nào.


Đến lúc nội lực lưu chuyển trơn tru cực điểm, thân thể, tứ chi, tâm ý đã hòa hợp đến mức độ cực điểm, thì hắn tự nhiên dừng lại.
Đó chính là đích đến của con đường.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem