Chương 0030 : Đêm dài thăm thẳm

Sương làm cho ban đêm thêm kỳ bí, cỏ cây thêm thưa thớt. Trong hồ sen nổi đầy lá khô, cỏ dại che lấp hết con đường mòn. Vườn mai rừng trúc ngày xưa tươi lục thắm hồng, nay đã chìm ngập trong không khí âm u.


Cuối chiếc cầu nhỏ có dăm ba gian nhà nát, đó chính là Lãnh Hương Tiểu Trúc.


Đây đã từng là nơi ở của đệ nhất danh hiệp của võ lâm, cũng từng là nơi ở của đệ nhất mỹ nhân trong giang hồ. Vào giờ này, ngày xưa hoa mai thường nở đầy vườn, và hương hoa đủ bắt người ta phải say lòng.


Nhưng bây giờ thì góc tường đã đầy mạng nhện, cửa sổ bám toàn bụi bặm, không còn vết tích gì của vàng son ngày trước. Ngay cả những gốc mai tuy chưa già mà cũng đã khô cằn.


Ngọn đèn trên tiểu lâu vẫn chưa tắt, xa xa tiếng trống cầm canh thưa thớt vọng về.
Đã sang canh tư, đêm tưởng dài vô tận, nhưng cũng sắp hết.
Đột nhiên trong sương mù dày đặc, thấp thoáng một bóng người.


Đây là một người trong đêm khuya không ngủ được? Hay là một âm hồn vất vưởng không tan?




Người này y phục xốc xếch, đầu tóc bù xù, dáng vẻ thật tiều tụy cô đơn, nhưng thần sắc lại rất linh hoạt, mục quang sáng ngời như những ngôi sao trong đêm thu.


Chàng tiến tới ngọn tiểu kiều một cách rất quen thuộc, nhìn vườn mai cằn cỗi mà bất giác thở dài. Hoa mai và chàng vốn là bằng hữu năm xưa, nay cũng cùng nhau mà tiều tụy héo tàn.
Đột nhiên chàng bay lên như một con chim én.


Cánh cửa sổ trên ngôi lầu nhỏ đang khép kín. Ánh đèn lờ mờ rọi lên khung cửa giấy một bóng người rất nhỏ nhắn, hết sức vắng lặng, hết sức cô đơn.


Từ kẽ hở nơi khung cửa sổ nhìn vào, thấy rõ bóng người cô đơn lặng lẽ này đang ngồi đối diện ngọn đèn leo lét, khâu vá một cái gì đó.


Sắc mặt nàng trắng nhợt nhạt, đôi mắt diễm lệ ngày nào đã kém vẻ mỹ miều.


Nét mặt nàng có vẻ bình thản, không bộc lộ cảm giác gì. Hình như nàng đã quên hết cả hoan lạc lẫn sầu khổ của chốn hồng trần.


Nàng ngồi đó, may từng mũi, từng mũi, như đang chầm chậm vá mạng lại ngày tháng thanh xuân đã mất đi, bằng những mũi kim.


Nhưng y phục rách có thể dùng kim để vá lại, còn khoảng trống trong lòng nàng vĩnh viễn không làm sao vá được.
Đối diện với nàng, là một cậu bé trạc mười ba mười bốn tuổi.


Cậu bé này thật khôi ngô, đôi mắt linh hoạt rất thông minh. Nhưng sắc mặt nó thì trắng bệch, không giống một đứa trẻ chút nào.
Nó cũng đang cắm cúi, nhẫn nại tập viết chữ.


Nó tuy còn nhỏ tuổi, nhưng có vẻ đã quen nhẫn nại để chịu đựng sự cô tịch.
Người trung niên tiều tụy treo người ngoài cửa sổ, lặng im nhìn vào trong.
Khóe mắt của chàng hình như cũng đang rơm rớm.


Không biết đã bao lâu, đột nhiên cậu bé buông bút, ngẩng đầu lên nhìn trân trối ngọn đèn lung linh trước mắt, trân trối gần như ngờ nghệch.


Thiếu phụ cũng ngừng kim, ngẩng lên nhìn con. Ánh mắt của nàng lộ vẻ hiền dịu vô bờ bến, rồi cất tiếng hỏi: “Thiếu Vân! Con đang nghĩ gì thế?”
Cậu bé cắn môi đáp: “Con đang nghĩ, không biết bao giờ cha mới trở về.”


Tay thiếu phụ vụt run lên, mũi kim đâm vào đầu ngón tay. Nhưng hình như nàng không thấy đau đớn, có lẽ vì cơn đau tự đáy lòng còn lớn hơn nhiều.


Cậu bé lại hỏi: “Mẹ, tại sao đột nhiên cha lại bỏ đi? Đã hai năm rồi mà không có chút tin tức nào.”
Thiếu phụ trầm ngâm một lúc, rồi thở dài: “Lúc cha đi, mẹ cũng không biết tại sao.”


Mục quang của cậu bé vụt chớp lên, vừa khôn khéo vừa xảo trá: “Nhưng con thì biết tại sao cha con đi.”
Thiếu phụ chau mày, nhẹ nhàng nói: “Con còn nhỏ lắm, biết gì mà nói?”


Cậu bé đáp: “Dĩ nhiên là con biết, cha vì sợ Lý Tầm Hoan về báo thù nên mới phải đi. Chỉ cần nghe đến cái tên Lý Tầm Hoan, là sắc mặt của cha biến đổi ngay.”


Thiếu phụ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng thì câu nói lại biến thành tiếng thở dài.
Nàng đã biết rồi, đứa bé này hiểu rất nhiều, có lẽ quá nhiều.


Cậu bé lại hỏi: “Nhưng tới nay thì Lý Tầm Hoan vẫn không thấy đến. Sao ông ấy lại không đến thăm mẹ?”
Cả thân hình của thiếu phụ run hẳn lên, hỏi hơi lớn tiếng: “Tại sao y phải đến thăm ta?”


Cậu bé cười khúc khích: “Con biết ông ấy vốn là hảo bằng hữu của mẹ, còn không phải ư?”
Sắc mặt thiếu phụ lại càng trắng hơn, nhưng nàng vụt nghiêm nghị nói: “Trời sắp sáng rồi, con hãy đi ngủ đi.”


Cậu bé chớp mắt: “Con không ngủ, con phải ở đây với mẹ. Hai năm nay, có đêm nào mẹ ngủ đâu? Vì thế mà trong lòng của con không làm sao thoải mái được.”


Thiếu phụ từ từ nhắm mắt lại, những giọt lệ lăn dài trên má.
Cậu bé bỗng đứng lên, cười nói: “Nhưng con đi ngủ thôi. Ngày mai là sinh nhật của mẹ, con phải dậy sớm hơn thường ngày.”


Cậu ta bước lại, vừa cười vừa hôn lên má thiếu phụ rồi nói: “Mẹ cũng nên ngủ đi. Chào mẹ, sáng mai lại gặp.”


Cậu bé vừa đi vừa cười, nhưng vừa khuất sau cánh cửa thì nụ cười vụt tắt. Mắt nó rực lên một ánh sáng lạnh buốt, miệng lẩm bẩm: “Lý Tầm Hoan! Ai cũng sợ ngươi, nhưng ta không sợ ngươi. Sẽ có một ngày, ta bắt ngươi ch.ết trong tay ta.”


*
* *
Thiếu phụ đưa mắt nhìn theo cậu bé bước ra cửa, ánh mắt tràn đầy đau khổ và thương xót. Nó thật là một đứa trẻ thông minh.


Nàng chỉ có một đứa con. Đứa trẻ này là sinh mạng của nàng. Cho dù nó làm những việc khiến nàng phải đau lòng, nhưng nàng vẫn hết mực yêu thương nó.


Tình mẹ thương con là một thứ tình thương không biên giới, hoàn toàn vô điều kiện.


Nàng lại ngồi xuống, khêu ngọn đèn cho sáng hơn. Nàng rất sợ bóng tối. Cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, là nàng lại cảm thấy sợ hãi vô cớ.
Ngay lúc đó, nàng nghe thấy tiếng ho nhè nhẹ ngoài cửa vọng vào.


Sắc mặt của nàng lập tức thay đổi.
Toàn thân nàng bỗng dưng tê dại, ngồi sững sờ, nhìn chăm chăm ra cửa sổ, trong ánh mắt vụt lóe lên một chút vui mừng pha lẫn sợ sệt.


Sau thời gian không biết bao lâu, nàng chầm chậm đứng lên, bước đến bên cửa sổ, đưa tay run run đẩy cửa ra, lên tiếng hỏi: “Là ai thế?”


Sương mù trắng đục như sữa, luồn vào cửa sổ, tản ra trong phòng. Mặt trăng đêm mười bốn bị sương mù che khuất, ngoài cửa sổ chỉ thấy mờ mờ.
Bốn phía đều vắng lặng, không một bóng người.


Ánh mắt của người thiếu phụ nhìn quanh bốn phía như tìm kiếm, giọng của nàng trở nên buồn rầu: “Ta biết huynh đã đến. Đã đến rồi thì sao còn phải tránh mặt ta?”
Không thấy người, cũng không nghe tiếng trả lời.


Thiếu phụ thở ra một hơi rất dài, nói ảm đạm: “Huynh không muốn gặp ta, ta cũng không trách huynh. Chúng ta có lỗi với huynh... thật sự có lỗi với huynh...”


Càng nói, giọng của nàng càng nhẹ. Nàng đứng ngẩn ngơ như thế thật lâu, rồi mới từ từ khép cánh cửa sổ lại.
Ngọn đèn trong phòng cũng từ từ yếu dần, rồi tắt hẳn.


Cả đất trời như bị bóng tối nuốt chửng mất.
Thời gian trước khi mặt trời mọc, luôn luôn là thời gian tối nhất.


Nhưng bóng tối rồi cũng đi qua, ở phương đông đã có những vệt mây hơi xám, và màn sương đêm cũng tan dần.
Phía trước ngôi lầu nhỏ, thấp thoáng một bóng người đứng khuất sau cây ngô đồng.


Chàng đứng bất động ở đó, không biết đã bao lâu. Y phục, đầu tóc của chàng đều ướt đẫm sương.


Ánh mắt của chàng như dán vào khung cửa sổ trên tiểu lâu, nhìn si mê như không di động. Sắc diện của chàng mệt mỏi đến già nua, tiều tụy đến thê lương.


Chàng chính là bóng người đã xuất hiện trong sương như một cô hồn dã quỉ vào đêm qua. Và chàng cũng chính là Tửu Quỷ đã say sưa cho qua ngày tháng trong ngôi quán nhỏ của Tôn Đà Tử.


Tuy chàng không nói gì, nhưng trong lòng chàng thì không ngừng gào thét:
“Thi Âm, Thi Âm, muội hoàn toàn không có lỗi, chính ta có lỗi với muội...”


“Ta không thể gặp mặt muội, nhưng suốt hai năm nay, ngày đêm ta đều ở kế bên để bảo vệ muội. Muội có biết không?”
Những tia nắng đầu tiên đã xuyên thủng màn đêm, bầu trời đã sáng dần.


Chàng đưa tay che miệng cố nén cơn ho, lặng lẽ bước theo con đường mòn trải đá xanh đã lâu không có vết chân người, lá khô mục biến thành đất bùn ẩm thấp.


Chàng vượt qua khung cửa tròn sơn đỏ đã bị tróc nhiều, rồi từ từ tiến lên phía trước.


Khung cảnh hoàn toàn hoang phế. Đại sảnh xưa kia bạn bè đông đúc, nay chỉ còn lại mạng nhện cùng bụi bặm, mấy cánh cửa sổ bị gió bão thổi đập vỡ tan tành, rơi rụng ở đây đó.


Bốn bề không thấy một bóng người, không nghe một tiếng người.


Chàng theo một hành lang rất dài, bước ra sân trước. Ở đây cũng hoang vu tàn tạ, chỉ còn một căn phòng nhỏ ở kế bên cổng lớn là có thể miễn cưỡng ở được.


Bất cứ ai đã từng đến đây ngày trước, đều không thể ngờ rằng một trang viện huy hoàng chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã trở thành tàn tạ đến thế này.


Chàng lại khom lưng ho hắng. Một tia nắng rọi sáng lên đầu chàng, tựa như mới qua một đêm, mái tóc còn xanh đen đã bị đau khổ và thương cảm nhuộm bạc.
Sau cùng, chàng từ từ bước đến gian phòng nhỏ phía trước.


Cánh cửa chỉ khép hờ, chàng đưa tay đẩy nhẹ. Cánh cửa bật mở, một mùi rượu rẻ tiền bay ra. Trong phòng vừa bẩn thỉu vừa bừa bộn, có một người gục đầu trên bàn, trong tay còn nắm chặt hũ rượu.


Lại thêm một Tửu Quỉ! Chàng cười một cách tự trào, rồi mới gõ cửa.


Người gục đầu trên bàn tỉnh dậy, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt của lão đầy vết rỗ, xen lẫn những nếp nhăn do uống rượu rẻ tiền, râu tóc cũng đã bạc cả rồi.


Không ai có thể ngờ được, người này chính là phụ thân của võ lâm đệ nhất mỹ nhân Lâm Tiên Nhi.


Ánh mắt say rượu lờ đờ nhìn quanh, lão dụi dụi mắt, nhừa nhựa nói: “Mới sáng sớm đã có người đến gõ cửa! Là ma quỉ ư?”


Nói tới đó, lão mới nhìn thấy người trung niên mặt mũi tiều tụy, vội quát lên: “Ngươi là ai? Sao lại vào đây? Vào đây để làm gì?”


Giọng lão càng ngày càng lớn, như đã khôi phục khí phách của một vị tổng quản gia hai năm trước.
Người trung niên tiều tụy cười nói: “Hai năm trước chúng ta đã gặp nhau. Chắc ngươi còn nhận ra ta chứ?”


Lão mặt rỗ định thần nhìn chàng, rồi vụt biến sắc đứng dậy, bước tới trước cúi mình toan lạy, vừa kinh hãi vừa vui mừng nói: “Thì ra là Lý...”


Người trung niên tiều tụy không để lão quì xuống đã dìu tay lão, không để lão nói xong đã lấy tay che miệng lão, mỉm cười rồi nói chậm rãi: “Lão còn nhận ra ta là tốt rồi. Chúng ta ngồi xuống đây nói chuyện.”


Lão mặt rỗ lật đật kéo ghế, cười nói: “Tiểu nhân làm sao quên được đại gia? Lần trước có mắt không tròng, lần này không thể như thế được nữa. Chỉ mong... Đại gia hai năm nay đã già đi nhiều quá.”


Người trung niên tiều tụy nói bằng giọng cảm thông: “Ngươi cũng đã già rồi, mỗi người đều già rồi. Hai năm nay ngươi sống có vui vẻ không?”


Lão mặt rỗ lắc đầu than thở: “Trước mặt người khác thì tiểu nhân còn phải giữ thể diện, nhưng trước mặt đại gia...”


Lão thở dài, cười đau khổ rồi nói tiếp: “Không dám giấu đại gia. Suốt hai năm nay chính tiểu nhân cũng không hiểu sao mình còn sống được, hôm nay bán một bức họa, ngày mai bán một cái ghế, chỉ cố qua ngày đoạn tháng...”


Người trung niên tiều tụy chau mày hỏi: “Khốn đốn đến thế hay sao?”
Lão mặt rỗ cúi đầu xuống, dụi dụi mắt.


Người trung niên tiều tụy hỏi tiếp: “Long... khi Long tứ gia đi, chẳng lẽ lại không để lại tiền bạc để chi dụng hay sao?”
Lão quản gia lắc đầu, mắt lão đỏ hoe.


Sắc mặt của người trung niên tiều tụy trắng đến bệch ra, ho sặc sụa không ngừng nổi.


Lão mặt rỗ nói: “Lẽ ra thì phu nhân còn một ít nữ trang, nhưng lòng dạ của người quá tốt, đã chia hết cho kẻ dưới rồi bảo họ đi tìm nơi khác để mưu sinh. Người... người tự mình chịu khổ chứ không nỡ nhìn kẻ khác...”


Nói đến đây giọng nói của lão nghẹn lại.
Người trung niên tiều tụy lặng im một hồi, thương cảm nói: “Nhưng ngươi lại không đi. Ngươi quả là một con người trung thành.”


Lão mặt rỗ cúi đầu, nói chậm rãi: “Chẳng qua vì tiểu nhân cũng không biết đi đâu.”


Người trung niên tiều tụy nói dịu dàng: “Ngươi không cần phải quá khiêm tốn, ta rất hiểu ngươi. Có những người tính tình không tốt nhưng lòng dạ lại rất tốt, tiếc rằng rất ít người có thể hiểu được họ.”


Ánh mắt của lão mặt rỗ đỏ lên, gượng cười: “Rượu này không ngon, nhưng nếu đại gia không chê thì xin uống tạm vài chung.”
Lão ân cần rót rượu, nhưng khi rót mới biết là bầu rượu đã trống rỗng.


Người trung niên tiều tụy tươi cười nói: “Ta không muốn uống rượu, lúc này ta chỉ muốn uống một ly trà. Thật là kỳ lạ, bỗng nhiên ta lại muốn uống trà. Bao nhiêu năm nay, đây là lần thứ nhất.”


Lão mặt rỗ cười đáp: “Chuyện này thì dễ, tiểu nhân sẽ đi nấu nước cho đại gia. Chỉ chốc lát sẽ có ngay một bình trà.”


Người trung niên tiều tụy nói: “Cho dù lão gặp ai, thì dứt khoát cũng đừng nói ta đang ở đây.”
Lão mặt rỗ cười, gật đầu: “Đại gia cứ yên tâm. Tiểu nhân cũng đã biết không nên nhiều chuyện.”


Lão hoan hỉ đi ra ngoài, quên mất cả đóng cửa.


Thần sắc của người trung niên lập tức ảm đạm lại, nói bằng một giọng thê lương: “Thi Âm, Thi Âm! Muội khổ đến thế này, hoàn toàn là do ta hại muội. Dù sao thì ta cũng phải bảo vệ muội, nhất định không để ai khinh khi đến muội.”


Ánh sáng chiếu vào cửa sổ, trời đã sáng hẳn.
*
* *
Trà không được ngon lắm.


Những trà được chế bằng nước sôi, thì cũng giống như nữ nhân còn trẻ. Trà nóng thì ngon hay dở, thiếu nữ dù xấu hay đẹp, đều không làm cho người ta khó chịu.


Người trung niên tiều tụy từ từ nhấm nháp chung trà, uống trà chậm hơn uống rượu rất nhiều. Đến khi uống hết chung trà, chàng chợt cười: “Ta đã có một bằng hữu rất thông minh, từng nói một câu rất thú vị.”


Lão mặt rỗ cười đáp: “Ngay chính đại gia nói chuyện cũng đã thú vị lắm rồi.”


Người trung niên tiều tụy nói: “Hắn đã nói rằng, trên thế gian này không có thứ rượu nào dở đến mức uống không say, cũng không có nữ nhân xấu xí đến mức không thể nhìn được. Hắn nói, chính nhờ hai điều này mà hắn có thể sống được.”


Khóe mắt của chàng gợn lên một nụ cười, rồi nói tiếp: “Thật ra, rượu ngon thực sự thì để càng lâu mới càng thơm, bằng hữu thực sự tốt thì giao du càng lâu mới càng thú vị.”


Lão mặt rỗ không thể hiểu nổi câu nói đó, nên ngẩn ra một lúc, rồi rót thêm một chung trà cho người trung niên tiều tụy, lên tiếng hỏi: “Lần này đại gia về đây chắc phải có việc gì?”


Người trung niên tiều tụy trầm ngâm hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Có người đồn rằng nơi đây có chôn báu vật...”


Lão mặt rỗ bật cười: “Báu vật ư? Nếu ở đây thật sự có báu vật thì tốt quá.”


Nhưng lão vụt nín cười, chăm chú nhìn người trung niên tiều tụy, hỏi thăm dò: “Nhưng nếu nơi đây có chôn báu vật thì đại gia phải biết chứ?”


Người trung niên tiều tụy thở ra một hơi dài: “Tuy ta và ngươi cùng không tin rằng nơi đây có chôn báu vật, nhưng số người tin chuyện đó thì lại không ít.”


Lão mặt rỗ hỏi: “Nhưng kẻ tung tin đồn nhảm này là ai? Sao hắn lại phao ngôn như thế?”


Người trung niên tiều tụy đáp: “Không ngoài hai dụng ý, một là hắn muốn dụ những kẻ có lòng tham đến đây để tranh đoạt tàn sát lẫn nhau, rồi sau đó làm ngư ông thủ lợi.”


Lão mặt rỗ vội hỏi: “Ngoài ra còn ý gì nữa?”


Ánh mắt của người trung niên tiều tụy khẽ chớp lên, nói chậm rãi: “Từ lâu ta đã bị coi là tuyệt tích, trong giang hồ có rất nhiều người muốn tìm hành tung của ta. Hắn làm như thế, cũng có thể vì muốn dụ ta hiện thân xuất thủ.”


Lão mặt rỗ vỗ ngực nói: “Hắn muốn thế thì đại gia cứ xuất thủ, có gì phải sợ đâu? Phải nhân cơ hội này mà cho hắn hiểu biết thủ pháp của đại gia chứ?”


Người trung niên tiều tụy cười đau khổ: “Trong bọn người sắp đến đây, có khá nhiều người mà ngay cả ta cũng thấy khó mà đối phó.”


Lão mặt rỗ kinh hãi hỏi lại: “Chẳng lẽ trên đời lại có những kẻ mà đại gia không đối phó được hay sao?”
Người trung niên tiều tụy chưa kịp đáp, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa.


Một người cao giọng hỏi: “Nơi đây có phải là trang viện của Long đại gia không? Bọn tại hạ là khách từ xa tới, xin được yết kiến.”


Lão mặt rỗ chậm rãi nói: “Thật là kỳ lạ. Suốt hai năm trời, kể cả ma cũng không đến đây. Tại sao hôm nay lại có khách đến thăm?”
*
* *


Đến một giờ sau, lão mặt rỗ mới trở vào, vừa cười hì hì vừa nói: “Hôm nay chính là sinh nhật của phu nhân, thế mà tiểu nhân cũng quên mất. Những người này đến đây để đưa lễ vật mừng phu nhân đấy.”


Người trung niên tiều tụy suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Những người đến đây là ai vậy?”


Lão mặt rỗ đáp: “Tất cả là năm người. Một ông lão rất có khí phách, một thiếu niên tuấn tú, một người chột mắt, một người sắc mặt màu xanh lá cây rất dễ sợ...”


Người trung niên tiều tụy chau mày nói: “Còn một người cụt chân phải không?”
Lão mặt rỗ ngạc nhiên, gật đầu hỏi lại: “Đúng rồi... Làm sao đại gia biết được? Chẳng lẽ đại gia có quen họ ư?”


Người trung niên tiều tụy cúi mình ho khẽ, mục quang bỗng sáng hơn cả dao bén, làm cho chàng hoàn toàn biến thành một con người khác.


Nhưng lão mặt rỗ không chú ý, cứ cười nói: “Năm người này diện mạo kỳ lạ, nhưng lễ mừng sinh nhật lại không nhẹ chút nào. Ngay cả khi Long đại gia còn ở nhà cũng không có ai tặng những món quà sang trọng đến thế.”


Người trung niên tiều tụy “À” một tiếng.


Lão mặt rỗ nói tiếp: “Trong tám món lễ vật mà họ đem đến, có một đồng tiền làm bằng vàng phải nặng đến bốn năm cân. Trong đời tiểu nhân chưa bao giờ thấy món lễ vật nào trọng hậu đến thế.”


Người trung niên tiều tụy chau mày hỏi: “Lễ vật mà họ mang đến, phu nhân có thu nhận hay không?”


Lão mặt rỗ đáp: “Đáng lẽ phu nhân không chịu nhận, nhưng những người ấy cứ ngồi lì trong đại sảnh không chịu đi. Họ nói nhất định phải được gặp mặt phu nhân, còn tự xưng vốn là bằng hữu của Long đại gia. Không còn cách nào nữa, phu nhân đành phải để thiếu gia đến đại sảnh thù tiếp họ.”


Lão mỉm cười, nói tiếp: “Đại gia đừng thấy thiếu gia nhỏ tuổi mà coi thường. Cậu ta đối nhân xử thế rất có bản lãnh, nói năng không thua gì người lớn. Chính mấy vị khách đến đây cũng công nhận thiếu gia là thông minh tuyệt đỉnh.”


Nhìn vào chén trà trong tay, người trung niên tiều tụy chậm rãi tự hỏi: “Năm người này đã đến rồi, thì sau đó còn có ai đến nữa? Còn có ai dám đến nữa?”
*
* *


Gia Cát Cương, Cao Hành Không, Yến Song Phi, Đường Độc và Thượng Quan Phi đang ngồi trong đại sảnh hầu như trống rỗng, chỉ còn rất ít đồ đạc. Chúng đang trò chuyện với một thiếu niên mặc áo đỏ.


Năm người này đều là hào kiệt trong giang hồ, quen mục hạ vô nhân, nhưng bây giờ đối diện với một thiếu niên lại hoàn toàn không có thái độ khinh khi, lời lẽ rất khách sáo.


Chỉ có Thượng Quan Phi là hoàn toàn im lặng. Hắn ngồi yên không nói một tiếng nào, cứ như trên đời này không có chuyện gì có thể bắt hắn mở miệng ra.


Gia Cát Cương thì luôn luôn tươi cười, vui vẻ nói: “Thiếu trang chủ anh tuấn tài giỏi, khí phách hơn người, mai sau thêm phần lão luyện thì có lẽ tài trí không sao lường được. Mong rằng đến lúc đó, thiếu trang chủ đừng xem những người tầm thường chúng ta là không quen biết, thì bọn tại hạ hết sức vui mừng.”


Cậu bé áo đỏ cười đáp: “Nếu có một ngày vãn bối được thành tựu bằng một nửa quí vị ngồi đây, thì đã là toại nguyện rồi. Nhưng được như thế hay không, còn mong được chư vị hỗ trợ cho.”


Gia Cát Cương xoa tay cười ha hả: “Thiếu trang chủ nói chuyện hay quá. Không trách Long đại gia...”
Lão bỗng ngừng nói mà cũng nín cười, mắt nhìn ra ngoài đại sảnh.


Lão quản gia mặt rỗ đang chầm chậm tiến vào. Theo sau lão là một người mặc toàn màu đen, trên đầu đội khăn đen, khoác áo bào đen, chân mang giày đen, sau lưng đeo một thanh kiếm màu đen.


Thân hình của hắn rất khôi vĩ, còn mập hơn lão mặt rỗ rất nhiều. Nhưng nhìn hắn thì lại không có vẻ gì là mập, lại còn cảm thấy rất nhanh nhẹn. Sắc mặt của hắn màu xám rất kỳ dị, đôi mày xiên chếch lên gần tới chân tóc, ánh mắt có vẻ khinh người, dưới cằm chỉ lưa thưa vài sợi râu dài bay phấp phới.


Nhìn chung, hắn là một con người ngạo nhiên tự tại, nghiêm chỉnh một cách tự nhiên.
Bất cứ ai chỉ cần nhìn hắn một cái, cũng phải nhận ra hắn không phải kẻ tầm thường.


Bọn Gia Cát Cương đưa mắt nhìn nhau, ngầm hỏi xem kẻ ấy là ai.
Gã thiếu niên áo đỏ bước ra tận bậc thềm, vòng tay cười nói: “Đại gia quang lâm tệ xá, thật là vinh hạnh cho vãn bối Long Thiếu Vân.”


Nhìn lướt từ đầu tới chân cậu bé, người áo đen hỏi ngay: “Ngươi chính là con trai của Long Tiêu Vân ư?”


Long Thiếu Vân cúi mình đáp: “Vâng. Chắc tiền bối cũng là chỗ cựu giao của gia phụ, chẳng hay vãn bối có được phép biết quí tính đại danh?”


Người áo đen điềm đạm trả lời: “Tên họ của ta, nói ra thì chắc ngươi cũng không biết.”
Hắn sải bước lên tam cấp, ngang nhiên tiến vào đại sảnh.


Bọn Gia Cát Cương cùng đứng dậy nghênh đón. Gia Cát Cương chắp tay, cười nói: “Tại hạ...”


Hắn chỉ nói được hai chữ, thì người áo đen đã cắt ngang: “Ta biết các ngươi, nhưng các ngươi chưa chắc biết được lai lịch của ta.”
Gia Cát Cương đáp: “Nhưng...”


Người áo đen lại lạnh nhạt cắt ngang: “Ý định của ta và các ngươi khác nhau. Ta chỉ đến đây xem chơi, thế thôi.”


Gia Cát Cương nở một nụ cười: “Thế thì hay lắm. Chờ xong việc ở đây, bọn tại hạ sẽ có lời cảm tạ.”


Người áo đen nói: “Ta không cần biết đến việc của các ngươi, thì các ngươi cũng không nên quan tâm tới ta. Chúng ta không ai can thiệp đến ai, thì tại sao phải cảm tạ?”


Hắn tự tìm một chiếc ghế, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Bọn Gia Cát Cương lại đưa mắt nhìn nhau.


Cao Hành Không mỉm cười lên tiếng: “Từ lâu đã nghe nói, nơi đây là đệ nhất trang viện của giang hồ. Chẳng hay thiếu trang chủ có thể dẫn bọn tại hạ du ngoạn một vòng?”


Long Thiếu Vân thở một hơi dài: “Vì vãn bối không đủ khả năng nên gia viên đã phải hoang phế từ lâu.”


Cao Hành Không cố gạ cậu bé: “Núi không cần hùng vĩ, có tiên là nức tiếng, nước không cần thâm sâu, có rồng là linh thiêng. Mười năm nay, rất nhiều danh hiệp, mỹ nhân, cao sĩ đã ghé nơi đây, dù chỉ dăm ba căn nhà tre lá cũng đủ cho thiên hạ trầm trồ.”


Long Thiếu Vân đáp: “Nếu đã thế thì xin mời các vị.”
*
* *
Một đoàn chủ khách dẫn nhau ra hậu viên.


Dĩ nhiên, người đi đầu là thiếu trang chủ Long Thiếu Vân, và cuối cùng là người khách lạ áo đen. Mắt hắn lim dim, hai tay thọc trong túi áo, bộ điệu hết sức tự nhiên.


Long Thiếu Vân chỉ vào vườn mai tàn tạ, giới thiệu: “Đó là Lãnh Hương Tiểu Trúc.”
Ánh mắt Yến Song Phi lóe sáng: “Nghe nói Lý Thám Hoa từng ở nơi đây, có phải không?”


Long Thiếu Vân cúi đầu đáp: “Không sai.”


Yến Song Phi nhẹ nhàng sờ vào giàn lao cài trong ngực áo, lạnh lùng nói: “Hắn có Phi Đao, ta có Phi Thương. Nếu một ngày nào đó ta được so tài với hắn, cũng là một việc thích thú.”


Người áo đen đứng xa xa bỗng lên tiếng: “Nếu ngươi có thể so tài với hắn, cũng là một chuyện quái lạ.”
Song Phi Yến vụt quay lại, trừng trừng nhìn hắn đầy vẻ giận dữ.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem