Chương 0028 : Đồng tiền đòi mạng

Không biết sau bao lâu, đột nhiên ở cuối ngõ hẻm vang đến những tiếng “Cốc! Cốc!”, âm thanh đơn điệu, hết sức nặng nề.


Trong cảnh tượng như thế này, âm thanh đó tạo cho người ta cảm giác nguy hiểm và kỳ bí, tựa như tiếng gậy đang gõ trong lòng.


Cốc! Cốc! Cốc! Những tiếng động rõ dần, vang lên rùng rợn như tiếng âm hồn về gõ cửa nhà để vào thăm.
Bốn người áo vàng khẽ đưa mắt cho nhau, tất cả cũng đứng lên một lúc.


Cốc! Cốc! Cốc! Âm thanh càng lúc càng gần, càng lúc càng vang.
Trong màn đêm đầy vẻ thê lương, từ từ xuất hiện một bóng người.
Người này đã cụt chân trái đến sát bụng, đang chống một cây trượng.


Cây trượng được làm bằng sắt, mỗi lần chống xuống đất lại phát ra một tiếng “Cốc”.


Ánh sáng của mấy ngọn đèn nhỏ hắt ra từ cái quán, chiếu vào mặt người chống gậy đầy vẻ khác thường. Mặt lão đen sì như đáy nồi, trên mặt đầy những vết sẹo dao.




Mắt của lão hình tam giác, lông mày rậm, mũi to kỳ lạ, miệng cũng rất lớn. Khuôn mặt đó mà không có những vết sẹo thì cũng đủ xấu xí cho người ta phải hoảng sợ rồi.


Bất cứ ai nhìn thấy người này, trong lòng cũng không khỏi ớn lạnh.
Bốn tên áo vàng trong quán cùng đứng lên một lúc, khúm núm vái chào thi lễ.


Lão một chân chỉ vẫy vẫy tay đáp lễ. Rồi “Cốc! Cốc! Cốc!”, lão đi vào trong quán nhỏ.


Bây giờ Tôn Đà Tử mới nhìn được kỹ. Lão một chân cũng mặc trường bào màu vàng, nhưng vạt áo phải cuộn lên giắt vào thắt lưng. Bộ y phục này dơ đến nỗi khó mà nhận rõ màu sắc.


Trên cái áo vàng dơ dáy đó, cũng có thêu hai đường viền màu vàng.
Hán tử cao kều mặt có bớt xanh nhìn thấy lão này đi vào, sắc mặt cũng thay đổi hẳn.


Cô nương tóc bím đã quay đầu đi từ lúc nãy, không dám nhìn.


Đôi mắt tam giác của lão một chân lộ ra những tia hung quang, đảo nhanh qua một lượt. Khi nhìn thấy hán tử cao kều, lão chau mày một cái rồi quay lại nói: “Các ngươi đã một phen vất vả.”


Tướng mạo của lão rất hung ác, nhưng giọng nói thì lại hiền hòa.
Bốn tên áo vàng lại khom mình đáp: “Không dám.”
Lão một chân hỏi: “Đã đem hết đến đây cả rồi chứ?”


Một tên áo vàng đáp: “Vâng.”
Lão một chân hỏi: “Tổng số bao nhiêu?”
Một tên áo vàng khác đáp: “Bốn mươi chín người.”


Lão một chân hỏi: “Có chắc rằng họ đều vì chuyện ấy mà đến đây không?”


Lão già áo vàng đáp: “Tại hạ đã điều tr.a kỹ lưỡng, họ đến trong vòng ba ngày nay, nhất định đều vì chuyện ấy. Nếu không thì tại sao họ không hẹn mà lại cùng đến đây?”


Lão một chân gật đầu rồi nói: “Đã điều tr.a rõ ràng thì tốt. Chúng ta không nên trách lầm người tốt.”
Người áo vàng đáp: “Vâng.”


Lão một chân hỏi: “Họ đã hiểu rõ ý của chúng ta chưa?”
Một người áo vàng đáp: “Có thể họ chưa rõ.”
Lão một chân nói: “Vậy thì ngươi ra đó nói rõ cho họ biết đi.”


Lão già áo vàng “Vâng.” một tiếng.
Rồi lão từ từ đi ra ngoài, nói chậm rãi: “Chúng ta là ai, có lẽ các ngươi đã biết rồi. Mục đích đến đây của các ngươi, chúng ta cũng đã rõ.”


Lão lại từ từ lấy trong thắt lưng ra một lá thư, rồi nói tiếp: “Chắc chắn các ngươi cũng đã nhận được một phong thư như thế này, nên mới đi đến đây. Có phải thế không?”


Mọi người đều không dám gật đầu, mà cũng sợ nói năng thất thố, nên chỉ hừm một tiếng trong mũi. Tiếng đồng thanh bằng giọng mũi đó nghe rất kỳ lạ.


Lão già áo vàng lạnh nhạt nói: “Bằng vào chút bản lĩnh của các ngươi mà cũng hăng hái đến đây, thì e rằng không được xứng đáng. Vì thế các ngươi nên đứng yên nơi đây, đợi sau khi chuyện xong rồi thì cứ thong thả ra đi. Ta bảo đảm an toàn cho các ngươi, chỉ cần các ngươi đứng yên thì không bị động đến một sợi lông chân.”


Lão cười khẩy rồi nói tiếp: “Có lẽ các ngươi cũng biết, chỉ trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ, còn chúng ta nhất định không hại người vô cớ.”
Lão nói đến đó, bỗng nhiên có tiếng hắt hơi.


Người hắt hơi là Thủy xà Hồ Mị.
Nữ nhân thường sợ vòng eo của mình có vẻ hơi lớn, nên thà chịu ch.ết còn hơn mặc nhiều áo. Đại đa số nữ nhân đều có tật như vậy.


Cái tật này của Hồ Mị lại càng trầm trọng.


Cô nàng mặc rất ít vải, trong ngõ hẻm này gió lại lớn, thế mà cô nàng lại đứng ở hàng đầu nên bị gió thổi ngay mặt. Bị gió lạnh thổi đến hơn nửa giờ thì làm sao không hắt hơi được?


Lúc bình thường, mỗi khi hắt hơi thì bất quá chỉ sổ mũi là cùng, nhưng cái hắt hơi này lại sắp lấy mạng của cô ta.
Hồ Mị vừa hắt hơi một cái, đồng tiền trên đầu rơi xuống.


Nghe một tiếng “keng”, đồng tiền đã rơi xuống tới đất, lại còn lăn đi rất xa. Chẳng những Hồ Mị biến sắc, mà màu mặt của tất cả những kẻ đứng trong vòng cũng thay đổi theo.


Lão già áo vàng chau mày, lạnh lùng nói: “Qui củ của chúng ta, chắc ngươi cũng đã biết rồi.”
Hồ My run rẩy đáp: “Biết... “


Lão già áo vàng lắc đầu: “Nếu ngươi đã biết, thì làm như thế là thiếu cẩn thận rồi.”
Thân mình Thủy xà Hồ Mị run bắn lên, rồi đáp: “Vãn bối không cố ý, xin tiền bối tha cho một lần này.”


Lão già áo vàng nói: “Ta biết ngươi không cố ý, nhưng qui củ cũng không thể vì thế mà thay đổi. Qui củ bị hủy thì oai khí cũng không còn, ngươi cũng là người lịch lãm giang hồ, có lẽ đã hiểu rõ.”


Hồ Mị quay đầu lại nhìn Hồ Phi, ai oán gọi: “Đại ca! Huynh... huynh không nói vài lời giúp muội hay sao?”
Hồ Phi từ từ nhắm mắt, mặt không ngừng giần giật, ảm đạm đáp: “Ta có nói thì cũng chẳng ích gì.”


Hồ My gục đầu thê thảm: “Muội cũng biết... Muội không trách huynh.”
Rồi cô nàng quay sang Dương Thừa Tổ nói: “Tiểu Dương, còn huynh thì sao? Muội... muội sắp phải đi rồi, huynh có gì để nói với muội không?”


Ánh mắt của Dương Thừa Tổ nhìn thẳng về phía trước, trên mặt hoàn toàn không biểu lộ một chút tình cảm nào.
Hồ Mị hỏi: “Chẳng lẽ huynh không nhìn ta một lần cuối cùng hay sao?”
Dương Thừa Tổ nhắm mắt lại.


Hồ Mị đột nhiên phá lên cười hăng hắc, chỉ thẳng mặt Dương Thừa Tổ rồi nói: “Các vị hãy nhìn xem. Người này là tình nhân của ta, mới đêm qua còn nói với ta rằng, chỉ cần ta chiều chuộng hắn thì hắn không tiếc mạng. Nhưng bây giờ, ngay cả nhìn ta hắn cũng không dám, cứ như liếc một cái là bị lây bệnh hủi vậy...”


Giọng cười của Hồ Mị thấp xuống, nước mắt ứa ra trên mặt, nhẹ nhàng nói: “Trên đời này làm gì có tình yêu? Sống chẳng có ý nghĩa gì, không chừng ch.ết đi lại tốt hơn. ch.ết còn tránh được nhiều phiền não...”


Đang nói dở câu, cô nàng đột nhiên nhào xuống đất, lăn ra xa bảy tám thước, hai tay giơ lên, phát ra mười mấy đốm hàn tinh, bay vèo vèo xẹt thẳng vào ông lão áo vàng.


Rồi thân hình Hồ Mị tung lên không, dường như muốn nhảy vượt qua bức tường cao.


Thủy xà Hồ Mị vốn nổi danh nhờ ám khí khinh công, thân thủ quả thật không phải tầm thường. Ám khí cô nàng phóng ra rất nhiều, vừa nhanh vừa chính xác, hung hiểm vô cùng.


Lão già áo vàng còm nhom chỉ khẽ chau mày, nói thật chậm: “Như thế thì có ích gì đâu?”


Lão nói chuyện và đi đứng thì rất chậm chạp, nhưng xuất thủ lại nhanh đến nỗi kinh người, chỉ nói mấy tiếng ngắn ngủi là mười mấy ngôi sao ám khí đều bị cuộn hết vào trong tay áo.


Hồ Mị vừa nhảy lên, chợt nghe một luồng kình lực từ sau đập tới. Thân thể cô nàng không tự chủ được, đập mạnh vào tường, rồi từ lưng chừng tường rơi xuống, miệng mũi tai đều ứa máu.


Lão già áo vàng lắc đầu nói: “Lẽ ra ngươi được ch.ết một cách nhẹ nhàng, sao lại phải làm thế này chi cho đau khổ?”
Hồ Mị ôm ngực ho sù sụ, mỗi lần ho lại phun ra một búng máu.


Lão già áo vàng nói: “Trước khi ngươi ch.ết, chúng ta có thể chấp nhận cho ngươi một yêu cầu.”
Hồ Mị cố gượng, thoi thóp hỏi: “Đây... Đây cũng là qui củ của các ngươi hay sao?”


Lão già áo vàng đáp: “Không sai.”
Hồ Mị hỏi: “Bất luận ta có yêu cầu gì, ngươi cũng đồng ý chứ?”


Lão già áo vàng đáp: “Nếu ngươi còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, chúng ta có thể làm thay cho ngươi. Nếu ngươi có mối thù nào chưa trả, chúng ta cũng có thể trả thù giúp ngươi.”


Lão mỉm cười lạnh lẽo, bình thản nói: “Được ch.ết trong tay chúng ta, cũng là một điều may mắn.”


Mục quang của Hồ Mị vụt sáng lên một cách khác thường: “Ta đã nhất định phải ch.ết, nhưng không biết có thể yêu cầu người giết ta hay không?”


Lão già áo vàng nói: “Chuyện đó dĩ nhiên là được. Không biết ngươi định chọn ai?”
Hồ Mị nghiến răng, nói từng tiếng một: “Chính là hắn, Dương Thừa Tổ.”


Dương Thừa Tổ tái mặt, run giọng hỏi: “Ngươi... ngươi làm vậy có ý gì? Ngươi muốn hại ta ư?”


Hồ Mị cười thê thảm: “Huynh đối với muội giả tình giả nghĩa, nhưng muội đối với huynh lại chung tình đến ch.ết. Chỉ cần được ch.ết dưới tay huynh, muội có ch.ết cũng yên lòng!”


Lão già áo vàng lạnh nhạt nói: “Giết người thì nhấc tay một cái là xong chuyện. Chẳng lẽ ngươi chưa từng giết người ư?”


Lão vẫy tay một cái, một tên áo vàng mang đến một thanh đao, đưa cho Dương Thừa Tổ rồi mỉm cười nói: “Thanh đao này rất sắc bén, giết người nhất định không cần nhát thứ hai.”


Dương Thừa Tổ mất hết bình tĩnh, lắc đầu nói: “Không...”
Vừa nói tiếng “không”, đồng tiền trên đầu hắn đã rơi xuống đất.
Một tiếng “keng” vang lên, đồng tiền lăn ra xa.


Dương Thừa Tổ khựng hẳn người, trong chốc lát mồ hôi ướt đầm lạnh cả áo.


Hồ Mị vừa cười như điên dại vừa nói: “Huynh đã từng nói nếu muội ch.ết đi thì huynh không sống nổi. Quả nhiên huynh sắp ch.ết chung với muội, kể ra cũng còn có chút lương tâm.”


Toàn thân Dương Thừa Tổ run rẩy, mắng rống lên: “Ngươi là đồ yêu phụ! Ngươi là con đàn bà độc ác.”


Hắn điên cuồng chụp lấy thanh đao, chỉ một nhát đã chém đứt cổ Hồ Mị. Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ bộ y phục của Dương Thừa Tổ.
Rồi hắn thở hồng hộc, người run bần bật, từ từ ngẩng đầu lên.


Tất cả mọi cặp mắt đều nhìn về hắn, lãnh đạm.
Màn đêm rất thê lương, rất mơ hồ. Không biết từ lúc nào, sương đã phủ trắng xóa cả đất trời.


Dương Thừa Tổ giậm giậm chân mấy cái, rồi trở ngược lưỡi đao, cứa mạnh vào cổ mình.
Thây hắn ngã xuống, nằm chồng lên thây của Hồ Mị.
*
* *


Bây giờ thì Tôn Đà Tử đã hiểu tại sao bọn người này lại đi đứng quá sức cẩn thận như thế. Sở dĩ họ phải cẩn thận, là vì nếu làm rơi đồng tiền trên đầu thì mất mạng.


Qui củ của bọn áo vàng thật là đáng sợ, thật là độc ác.


Hán tử có bớt xanh trên mặt không hề nhăn mặt, hình như hắn đã quá quen nhìn những cảnh như vậy rồi. Tôn Đà Tử cảm thấy kỳ lạ, không hiểu sao bọn áo vàng lại không để đồng tiền lên đầu hắn.


Ngay lúc đó, lão già một chân bỗng đứng dậy, bước từ từ đến chỗ hán tử cao kều mặt có bớt xanh, ngồi đối diện với gã.
Hán tử mặt xanh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn lại lão.


Hai người không nói gì, nhưng vì thế mà Tôn Đà Tử lại cảm thấy hồi hộp hơn, hình như những việc rất đáng sợ sẽ xảy ra ngay tức khắc.


Lão cảm thấy mục quang của hai người này bừng bừng sát khí, cứ như chỉ muốn đâm thẳng một đao vào ngực của đối phương.
*
* *
Ngoài sân, sương xuống càng lúc càng dày.


Không biết đã bao lâu, sắc mặt của lão già một chân bỗng điểm một nụ cười.


Nụ cười của lão kỳ lạ đặc biệt, khi cười lên thì vẻ hung ác xấu xí của lão bỗng biến đâu mất hết. Giọng nói của lão cũng rất dịu dàng thân thiết.


Lão mỉm cười nói: “Các hạ là ai, chúng ta cũng đã biết rồi.”
Hán tử mặt xanh chỉ “À” một tiếng.
Lão già một chân nói tiếp: “Chúng ta là ai, chắc các hạ cũng đã biết.”


Hán tử mặt xanh nói lạnh nhạt: “Hai năm gần đây, những kẻ không biết các ngươi càng lúc càng hiếm.”
Lão già một chân cười cười, từ từ lấy trong người ra một bức thư.


Phong thư này cũng giống y như phong thư mà lão già áo vàng khi nãy đã móc ra, nhìn thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng ngay cả Tôn Đà Tử cũng không nhịn nổi, rất muốn xem thử trong phong thư ấy viết những gì.


Đôi mắt to của cô nương tóc bím cũng liếc chừng chừng về phía đó.
Nhưng lão một chân đã đặt lá thư lên bàn, rồi mỉm cười nói: “Các hạ từ xa ngàn dặm đến, có lẽ cũng vì phong thư này.”


Hán tử mặt xanh đáp gọn: “Không sai.”
Lão già một chân hỏi: “Các hạ có biết phong thư này do ai viết không?”
Hán tử mặt xanh đáp: “Không biết.”


Lão già một chân cười nói: “Theo chúng ta biết, thì trong giang hồ có ít nhất một trăm người nhận được bức thư này, nhưng không ai biết người viết lá thư này là ai. Chúng ta cũng đã dò xét khắp nơi, nhưng đến nay vẫn chưa ra manh mối.”


Hán tử mặt xanh lạnh lùng nói: “Nếu ngay cả các ngươi dò la cũng không ra, thì còn ai có thể dò ra được?”


Lão già một chân cười nói: “Chúng ta tuy không biết ai viết phong thư này, nhưng biết rất rõ dụng ý của hắn.”
Hán tử mặt xanh chỉ “À” một tiếng.


Lão già một chân nói tiếp: “Hắn muốn dụ tất cả hào kiệt giang hồ đến đây, mục đích là muốn mọi người tranh giành báu vật chôn giấu ở nơi này mà tàn sát nhau, để hắn ngư ông đắc lợi.”


Hán tử mặt xanh hỏi: “Đã thế thì tại sao các ngươi cũng đến đây?”
Lão già một chân đáp: “Chính vì hắn mang lòng hiểm ác, nên chúng ta không thể không đến.”


Hán tử mặt xanh lại “À” một tiếng nữa.


Lão già một chân cười nói: “Chúng ta đến đây chỉ cốt để khuyên các vị không nên trúng kế của hắn. Chỉ cần các vị dừng tay, thì đại họa này sẽ tiêu tan một cách vô hình.”


Hán tử mặt xanh cười lạnh: “Thế thì tâm địa của các ngươi cũng không tồi.”


Như không thấy ý mỉa mai trong câu nói của hắn, lão già một chân vẫn cười: “Chúng ta chỉ hy vọng có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành vô sự, để mọi người đều được yên bình mà sống.”


Hán tử mặt xanh nói chậm rãi: “Thật ra ở đây có chôn giấu báu vật hay không, chắc chắn tất cả chúng ta đều chưa biết.”


Lão già một chân xoa tay, đáp: “Chính vì như thế, nên nếu mọi người vì việc đó mà đánh nhau thì thật là không đáng.”


Hán tử mặt xanh nói: “Nhưng chúng ta đã đến đây rồi, thì tốt xấu gì cũng phải tìm hiểu cho rõ ràng. Đâu có phải chỉ vài câu nói là đuổi được chúng ta đi?”


Sắc mặt của lão một chân vụt trầm xuống: “Nói vậy, có nghĩa là các hạ không chịu buông tay?”
Hán tử mặt xanh cười lạnh nhạt rồi nói tiếp: “Giả tỉ ta có buông tay, thì cũng chưa chắc đến phần các ngươi.”


Lão già một chân cười nhạt: “Ngoài các hạ, ta chưa nghĩ ra ai là người có thể tranh hơn thua với chúng ta.”


Cây thiết trượng nặng nề trên tay lão đâm mạnh xuống một cái. Nghe một tiếng “Cốc”, những tia lửa văng ra tứ phía, cây thiết trượng dài bốn thước đã lún sâu xuống đất khoảng ba thước.


Thần sắc của hán tử mặt xanh hoàn toàn không thay đổi. hắn chỉ cười lạnh nhạt rồi nói: “Hảo công phu! Chẳng trách Bá Hiểu Sinh khi viết cuốn Binh Khí Phổ đã xếp cây thiết trượng này vào hàng thứ tám.”


Lão già một chân rít lên giận dữ: “Xà Tiên của các hạ thì xếp vào hàng thứ bảy, ta đã muốn xem từ lâu.”
Hán tử mặt xanh đáp: “Ta cũng đang muốn cho các ngươi xem.”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem