Chương 0027: Lại có quái khách vào tiểu điếm

Hôm nay Tửu Quỷ có vẻ khác lạ. Chàng uống rượu chậm hơn mọi khi, mục quang cũng sáng hơn mọi khi, trong tay không cầm gỗ để điêu khắc, lại còn dời cây nến của mình qua bàn khác.


Ánh mắt chàng luôn nhìn ra ngoài cửa, hình như đang đợi một ai đó.
Nhưng đã qua giờ tuất lâu rồi, mà trong tiểu điếm vẫn chẳng có một người khách nào.


Tôn Đà Tử vươn vai, ngáp một cái hết sức dài: “Xem ra hôm nay đã hết khách rồi. Thôi, ta nghỉ sớm để uống mấy ly với huynh.


Nhưng Tửu Quỷ lại đáp: “Lão đừng lo lắng. Ta biết là hôm nay lão buôn bán rất được.”
Tôn Đà Tử hỏi: “Sao ngươi biết?”
Tửu Quỷ cười đáp: “Ta biết bói toán.”


Quả thật chàng biết bói toán, lại bói rất linh. Chưa đầy nửa giờ sau thì trong cái quán nhỏ này đã có mấy nhóm khách.


Nhóm thứ nhất có hai người. Một người đầu tóc bạc phơ, tay cầm cái ống điếu dài, mặc áo lam. Người kia có lẽ là cháu gái của lão. Trên đầu cô ta thắt hai bím tóc dài và đen nhánh, cặp mắt trong veo như mặt nước mùa thu, còn đen và sáng hơn cả bím tóc.




Nhóm thứ hai cũng có hai người. Cả hai đều cao lớn, râu ria đầy mặt, ăn mặc giống hệt nhau, đến cả thanh đao đeo ngang lưng cũng như nhau. Hai người này như được đúc từ một khuôn mà ra.


Nhóm thứ ba đông hơn, gồm có bốn người. Một người to lớn, một người thấp bé, và một người trẻ tuổi mặt đỏ tím, vai vác trường thương. Người thứ tư là một nữ nhân mặc áo màu xanh lá cây, trên mình đeo đầy nữ trang, đi đứng uốn éo lắc qua lắc lại, mới nhìn thì đến tuổi lấy chồng, nhưng nhìn kỹ thì đến tuổi làm sui gia.


Tôn Đà Tử cứ sợ cô nàng không cẩn thận, đi lắc mạnh quá mà trật mất eo lưng.
Nhóm thứ tư chỉ có một người.


Người này ốm kỳ lạ mà cũng cao kỳ lạ. Mặt của hắn còn dài hơn mặt ngựa, lại có một vết chàm xanh lét lớn bằng bàn tay, trông thật kinh người.


Người hắn không đeo binh khí gì cả, nhưng trong lưng áo hằn lên một cái vòng rất rõ ràng, dường như là cái gì đó vừa mềm dẻo vừa dài ngoằng.
*
* *


Trong cái quán nhỏ này chỉ có tất cả năm cái bàn, bốn nhóm người này vào ngồi là kín hết. Tôn Đà Tử quá sức bận rộn, xoay tới xoay lui đến chóng mặt, chỉ mong ngày mai đừng đông khách quá như thế này.


Bốn nhóm người này đều ngồi uống rượu cầm chừng. Họ rất ít nói chuyện, có nói thì cũng chỉ nói rất nhỏ, chỉ sợ người ta nghe thấy.


Tôn Đà Tử cảm thấy người nào trong bọn này cũng có vẻ kỳ lạ khác thường. Người như thế, lúc bình thường sẽ không ghé vào cái quán nhỏ như sợi lông gà này.


Uống được mấy ly, thiếu niên mặt tím mang ngọn trường thương bắt đầu nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương thắt bím. Cô nương tóc bím vẫn rất tự nhiên, hình như không thèm để ý đến hắn.


Thiếu niên mặt tím bỗng cười rồi lên tiếng hỏi: “Cô nương có phải là một người đi hát rong không?”
Cô nương tóc bím lắc đầu, trông cũng rất yểu điệu.


Thiếu niên mặt tím nói tiếp: “Dù cô không phải là người đi hát rong, nhưng chắc cũng biết hát vài câu chứ? Nếu hát hay thì đại gia sẽ trọng thưởng.”


Cô gái tóc bím mỉm cười: “Ta không biết hát, chỉ biết kể.”
Thiếu niên mặt tím hỏi: “Kể cái gì?”
Cô gái tóc bím đáp: “Kể sách, kể chuyện.”


Thiếu niên mặt tím cười nói: “Cũng hay lắm. Cô định kể chuyện gì? Sau vườn hoa tài tử gặp giai nhân, hay Thiên kim tiểu thư gieo cầu chọn lang quân?”


Cô gái tóc bím lắc đầu: “Không phải. Chuyện mà ta kể là những tin tức mới mẻ chấn động giang hồ, những đại sự quan trọng chấn động võ lâm, đảm bảo là sôi nổi nhất, nóng hổi vừa thổi vừa nghe.”


Thiếu niên mặt tím xoa tay cười tán thưởng: “Tuyệt diệu, tuyệt diệu! Loại chuyện này thì ta nghĩ chư vị ở đây đều hết sức hoan nghênh. Cô kể nhanh lên đi.”


Cô gái thắt bím đáp: “Ta không biết kể, gia gia ta mới biết kể.”
Thiếu niên mặt tím liếc ông lão một cái, chau mày hỏi: “Thế cô thì biết làm gì?”


Cô gái tóc bím đảo mắt thật nhanh, cười khe khẽ: “Ta chỉ biết giúp gia gia.”
Đôi mắt trong veo của tiểu cô nương vừa chớp lên, hồn vía gã thiếu niên mặt tím tựa như bay mất.


Thiếu phụ áo xanh trầm mặt hẳn xuống, cười lạnh: “Kể gì thì kể nhanh lên, liếc liếc cái gì?”


Cô gái tóc bím không tức tối, lại mỉm cười: “Nếu vậy thì gia gia kể một đoạn đi, chắc cũng kiếm được chút tiền uống rượu.”


Lão già tóc bạc lim dim đôi mắt, hớp một ngụm rượu, rít một hơi thuốc rồi mới khàn khàn nói: “Ngươi đã từng nghe đến cái tên Lý Tầm Hoan chưa?”


Trừ thiếu niên mặt tím ra, những người có mặt đều chẳng chú ý gì đến cặp ông cháu này. Nhưng vừa nghe đến tên Lý Tầm Hoan thì tai họ đồng thời dựng ngược lên.


Cô gái tóc bím cười đáp: “Dĩ nhiên là cháu đã nghe rồi. Đó chính là vị Tiểu Lý Thám Hoa đại danh lẫy lừng, khinh tài trọng nghĩa, chứ còn gì nữa?”
Lão già đáp: “Không sai.”


Cô nương thắt bím lại hỏi: “Nghe nói, Tiểu Lý Phi Đao phóng ra không trật phát nào, đến nay vẫn chưa có ai tránh khỏi ngọn đao ấy. Chuyện đó là thật hay là giả?”


Lão già thở khói thuốc ra rồi đáp: “Nếu ngươi không tin thì cứ việc đi hỏi Sinh hồ Bá Hiểu Sinh, đi hỏi Ngũ Lạc Đồng Tử, sẽ biết chuyện đó là thật hay là giả.”


Cô gái tóc bím hỏi: “Bá Hiểu Sinh và Ngũ Lạc Đồng Tử đã ch.ết từ lâu rồi mà?”
Lão già chậm rãi đáp: “Đúng thế. Họ đã ch.ết, chính vì họ đã không tin câu nói này.”


Cô gái tóc bím thè lưỡi ra, cười rất điệu: “Vậy thì cháu không dám không tin nữa. E rằng ai mà không tin chuyện đó đều là ngốc nghếch.”


Hán tử vừa cao vừa ốm có bớt xanh trên mặt “khịt” một tiếng trong lỗ mũi, nhưng mọi người đang bị cuốn hút bởi những câu đối đáp của hai ông cháu, nên không ai chú ý tới thái độ của hắn.


Tửu Quỷ đang gục xuống bàn, hình như đã say rồi.
Lão già tóc bạc rít thêm hai hơi thuốc, uống một ngụm trà, rồi tiếp tục nói: “Nhưng hình như vị anh hùng hào kiệt Lý Tầm Hoan cũng đã ch.ết rồi.”


Cô gái tóc bím ngạc nhiên hỏi: “ch.ết rồi ư? Ai đủ bản lãnh để giết được y?”
Lão già tóc bạc nói: “Không ai đủ bản lãnh giết y, trừ một người duy nhất.”


Cô gái tóc bím vội hỏi: “Là ai thế?”
Lão già tóc bạc đáp gọn: “Chính là y.”
Cô gái tóc bím ngẩn ra, bật cười: “Chẳng lẽ y lại tự giết mình hay sao? Thế thì chắc y vẫn còn sống trên thế gian này.”


Lão già tóc bạc thở ra một hơi dài: “Cho dù y còn sống trên thế gian này, cũng không khác gì đã ch.ết. Chuyện bi thương nhất trên đời là tâm hồn ch.ết trước thể xác. Thật là đáng tiếc, ôi, thật là đáng tiếc...”


Cô gái tóc bím cũng thở dài, im lặng hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Ngoài Lý Thám Hoa ra, còn ai đáng gọi là anh hùng hảo hán nữa không?”


Lão già tóc bạc hỏi lại: “Ngươi đã từng nghe đến cái tên A Phi chưa?”
Cô gái tóc bím đáp: “Hình như cháu đã nghe thấy.”


Đôi mắt cô ta long lanh, nói tiếp: “Nghe nói kiếm pháp của người này nhanh đến mức chẳng ai bằng. Không hiểu có đúng thế không?”
Lão già tóc bạc hỏi: “Võ công của Y Khốc như thế nào?”


Cô gái tóc bím đáp: “Trong Binh Khí Phổ thì Thanh Ma Thủ đứng vào hàng thứ chín, võ công hắn đương nhiên rất giỏi.”


Lão già tóc bạc lại hỏi: “Thiết Địch tiên sinh, Tâm Giám ở chùa Thiếu Lâm, Triệu Chính Nghĩa, những người đó võ công ra sao?”


Cô gái tóc bím đáp: “Họ đều là cao thủ hạng nhất trên giang hồ, chuyện đó ai cũng biết.”
Lão già tóc bạc hỏi: “Nếu kiếm pháp của A Phi không nhanh thì những người ấy sao lại bị hại dưới tay của y?”


Cô gái tóc bím hỏi lại: “Hiện nay vị A Phi ấy đang ở đâu?”


Lão già tóc bạc thở dài, đáp: “Y cũng giống như Tiểu Lý Thám Hoa, đột nhiên mất tích. Không ai biết tin tức của y, chỉ nghe đồn y và Lâm Tiên Nhi mất tích cùng một lượt.”


Cô gái tóc bím nói: “Lâm Tiên Nhi? Chính là Lâm cô nương nổi danh Đệ nhất mỹ nhân đấy ư?”
Lão già tóc bạc đáp: “Không sai.”


Cô gái tóc bím thở ra, chầm chậm nói: “Hỏi thế gian, tình là vật chi? Lắm người đời mãi khổ vì tình, nhưng chẳng có nơi nào để mà thổ lộ...”


Thiếu niên mặt tím không chờ nổi, chau mày nói: “Đừng nói lung tung nữa, có kể thì kể ngay đi. Tin tức sốt dẻo của lão đâu?”


Lão già tóc bạc thở một hơi rồi lắc đầu nói: “Trên giang hồ còn có chuyện gì lớn hơn chuyện nhân vật cỡ như A Phi và Lý Tầm Hoan mất tăm mất tích? Lão chẳng còn gì để nói nữa.”


Hán tử cao kều mặt có bớt xanh đột nhiên cười lạnh, lớn tiếng nói: “Chuyện đó chưa đủ lớn.”
Lão già tóc bạc nói: “Ồ, có lẽ các hạ còn thông suốt tin tức hơn cả lão.”


Hán tử cao kều đảo mắt nhìn quanh bốn phía, nói từ từ: “Theo ta biết, không bao lâu nữa sẽ xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.”
Lão già tóc bạc hỏi: “Xảy ra ở đâu? Xảy ra vào lúc nào?”


Hán tử cao kều vỗ tay “bốp” một tiếng, cao giọng: “Xảy ra ngay tại đây, chỉ chốc lát nữa.”


Hắn vừa nói xong, sắc mặt của cặp huynh đệ song sinh và nhóm bốn người đều thay đổi. Nữ nhân áo xanh mỉm cười đầy vẻ khêu gợi rồi nói: “Ta thật sự muốn biết lát nữa ở đây sẽ xảy ra những việc gì.”


Hán tử cao kều cười đầy vẻ lạnh lùng: “Theo ta biết, tối thiểu có sáu người sắp ch.ết tại đây.”
Nữ nhân áo xanh hỏi: “Là sáu người nào thế?”


Hán tử cao kều uống một hớp rượu, chậm rãi kể: “Bạch mao hầu Hồ Phi, Đại lực thần Đoàn Khai Sơn, Thiết thương tiểu bá vương Dương Thừa Tổ, Thủy xà Hồ Mị, và huynh đệ Nam sơn song hổ Hàn gia.”


Hắn kể xong một hơi, cặp huynh đệ song sinh và nhóm bốn người cùng lúc đứng dậy, đều đập bàn quát lớn: “Ngươi là cái thứ gì mà dám phát ngôn bừa bãi ở đây?”


Tiếng quát vang dội nhất chính là của gã Đại lực thần Đoàn Khai Sơn.


Người này vừa đứng dậy, lập tức trông giống như nửa cái tháp bằng sắt. Huynh đệ họ Hàn đã mang danh là Nam Sơn Song Hổ, cũng to lớn lắm rồi, nhưng so với hắn thì còn thấp hơn nửa cái đầu.


Hắn quát tháo chưa đã miệng, lại tiếp tục: “Ta thấy cái mặt ngươi mới là xui xẻo, không chừng khó sống qua khỏi đêm nay...”


Câu này còn chưa nói hết thì đã bị âm thanh khác dập tắt. Hán tử cao kều vừa nhấc chân lên đã tiến đến trước mặt, tát vào mặt hắn một lúc mười mấy chưởng, những tiếng “bốp bốp bốp bốp” giòn giã vang lên.


Đoàn Khai Sơn rõ ràng có đủ hai tay nhưng không thể đỡ gạt, có đủ hai chân nhưng không thể tránh né, hình như bị tát mạnh đến mức đầu óc lùng bùng, nên tuyệt đối không nhúc nhích chút nào.


Những người khác cũng ngớ ngẩn hẳn, trông như một lũ ngố.


Hán tử cao kều lạnh nhạt nói: “Ngươi tưởng là ta muốn giết bọn ngươi hay sao? Bọn ngươi chưa đáng để ta phải động thủ. Đây chỉ là ta dạy dỗ một chút, để bọn ngươi biết cách nói chuyện cho đàng hoàng hơn.”


Y vừa nói, vừa từ từ đi về chỗ.
Thiết thương tiểu bá vương Dương Thừa Tổ hét lớn: “Khoan đã! Ngươi hãy nói thử xem, ai muốn giết chúng ta?”


Cùng với tiếng hét, cây trường thương đã được rút ra, vùng vẫy như một con rắn độc. Tay hắn vung một cái đã ra mấy đóa thương hoa, đó chính là Dương Gia Thương Pháp chính tông.


Hán tử cao kều không quay đầu lại, chậm rãi đáp: “Kẻ muốn giết các ngươi sẽ đến ngay bây giờ...”


Hắn vung tay một cái, đã kẹp được ngọn trường thương vào nách. Dương Thừa Tổ vận hết sức lực cũng không giật ra được, càng ráng sức thì mặt càng đỏ, giống như mặt heo quay.


Hán tử cao kều nói tiếp: “Các ngươi không còn đường chạy trốn đâu. Cứ từ từ ngồi đó mà chờ xem.”


Hắn đột nhiên thả lỏng tay. Dương Thừa Tổ đang lôi kéo mạnh, đột nhiên mất trọng tâm ngã ngửa ra sau. Nếu Thủy xà Hồ Mị không nhanh tay đỡ lấy họ Dương, thì chắc chắn cái bàn này sẽ bị lưng hắn đập vỡ nát.


Nhìn lại, cây thiết thương của hắn đã biến thành cây thiết côn, cái mũi nhọn bằng sắt đã bị bẻ gãy không biết từ lúc nào.


Rồi nghe thấy “sột” một tiếng, hán tử cao kều cắm cái mũi nhọn của trường thương lên bàn, từ từ rót một ly rượu, từ từ uống, như không có chuyện gì xảy ra.


Nhưng sáu người Dương Thừa Tổ, Hồ Phi, Đoàn Khai Sơn, Hồ My, cùng huynh đệ họ Hàn thì không thể thoải mái như hắn. Họ đều nhìn nhau, mặt ai cũng xám như gà ch.ết.


Sáu người cùng phải nghĩ: “Ai sắp đến giết chúng ta? Là ai?”
Gió bên ngoài lớn dần, ánh đèn chao nghiêng, soi lên cái mặt xanh lè của hán tử cao kều, trông vừa huyền ảo vừa dễ sợ.
“Người này là ai?”


“Hắn có công phu như vậy, thì chắc chắn là một cao thủ võ lâm hạng nhất, nhưng sao chúng ta không nhận biết hắn?”
“Tại sao hắn lại đến nơi này?”
Trong lòng không yên tâm, làm sao có thể uống rượu thấy ngon?


Có người nghĩ rằng nên chuồn đi là hơn, nhưng bỏ trốn như thế thì không khỏi sau này bị mất mặt trên giang hồ.
Huống hồ, hán tử mặt xanh hình như cũng đã nói: “Các ngươi không còn đường chạy trốn đâu.”


Gã Bạch mao hầu Hồ Phi rất ốm yếu khô cằn, trên mặt có những sợi lông màu trắng, mục quang vừa rất sáng vừa đảo lia lịa như khỉ, đột nhiên đứng dậy đi đến bàn của anh em họ Hàn, chắp tay nói: “Uy danh của Nam Sơn Song Hổ, bọn tại hạ đã ngưỡng mộ từ lâu.”


Nam Sơn Song Hổ cũng đứng dậy. Đại hổ Hàn Ban chắp tay đáp: “Không dám.”


Nhị Hổ Hàn Minh nói: “Huynh muội Hồ đại hiệp và Hồ cô nương, ám khí và khinh công được gọi là song tuyệt, huynh đệ tại hạ cũng ngưỡng mộ từ lâu.”
Hồ Phi khách sáo: “Hàn nhị hiệp quá khen rồi.”


Thủy xà Hồ Mị ở bên kia cũng cười yểu điệu, rồi uốn éo người thi lễ.
Hồ Phi nói: “Nếu nhị vị không trách tại hạ là mạo muội, thì xin mời qua bàn chuyện một lúc.”


Hàn Ban đáp: “Tại hạ cũng đang có ý định đó.”


Hai nhóm người này, nếu gặp nhau ở nơi khác, không chừng đã rút binh khí ra quyết sinh tử với nhau. Nhưng bây giờ họ đã có kẻ thù chung, không phải một nhà thì cũng phải trở thành một nhà.


Mọi người cùng nâng chén, rồi Hồ Phi lên tiếng: “Nhị vị ở tận Quan Đông, bọn tại hạ cứ lẩn quẩn Giang Hoài. Thật không thể đoán ra, sao lại có người nào muốn giết chúng ta.”


Hàn Ban đáp: “Tại hạ cũng không giải thích được.”


Hồ Phi nói: “Theo lời của vị bằng hữu đó, thì người muốn giết chúng ta chắc chắn phải có võ công rất cao. Có thể mỗi người chúng ta thật sự không phải là đối thủ của hắn, nhưng...”


Hắn bỗng mỉm cười rồi nói tiếp: “Ba người thợ da còn hơn ông Gia Cát Lượng. Sáu người bọn ta hợp lực, chẳng lẽ không thể chống trả hay sao?”
Thần sắc của anh em họ Hàn lập tức phấn chấn hẳn lên.


Hàn Ban lớn tiếng: “Hồ huynh nói hay lắm! Sáu người bọn ta đâu phải là người gỗ, chẳng lẽ cam tâm cúi đầu cho chúng chém hay sao?”
Hắn liếc nhìn hán tử mặt xanh, nhưng gã này làm như chẳng nghe thấy hắn nói gì.


Hàn Minh cũng lớn tiếng: “Người ta thường nói, binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì đất lấp. Nếu không có ai đến thì thôi, nếu thật sự có người đến đây... hà hà...”


Giọng cười của Hồ Mÿ cũng nối theo: “Nếu quả thật hắn đến, thì bọn ta sẽ không cho hắn quay về.”


Đúng là người đông thì chí lớn, ngay cả Đoàn Khai Sơn và Dương Thừa Tổ cũng chợt nghe hào khí bừng bừng trở lại.
Sáu người cứ anh khen ta một câu, ta khen anh một câu mất một lúc.


Ngoài cửa đột nhiên có một tiếng cười khô khốc nổi lên.


Sắc mặt của sáu người chợt thay đổi, cổ họng như bị ai nhét cái gì vào làm nghẹn lại. Chẳng những họ không nói được gì nữa, mà dường như hơi thở cũng không thông.
*
* *


Tôn Đà Tử cũng bất giác hoảng sợ đến cứng người, nhưng sáu người đó còn sợ sệt hơn cả lão. Lão nhịn không nổi, cũng cùng bọn họ đưa mắt nhìn ra ngoài.
Ở bên ngoài đã xuất hiện thêm bốn người.


Cả bốn người đều mặc trường bào màu vàng rất chói, trong đó có một người mày rậm mắt to, một người mũi cong như mỏ chim ưng, chính là hai người sáng nay đã đến mua tin tức của Tôn Đà Tử.


Họ đã đến cửa nhưng không vào, chỉ thõng tay đứng bên ngoài, không nói tiếng nào. Nhìn kỹ thì cũng không có gì đáng phải sợ sệt.


Tôn Đà Tử không sao hiểu nổi, sáu người vừa rồi đang oai khí bốc trời, tại sao lại chuyển điệu sang sợ sệt nhanh như vậy được. Nếu chỉ nhìn vào sắc mặt của sáu người này, thì hình như bốn tên áo vàng không phải là người, mà là ma quỷ.


Chắc là cả sáu người đang ước được như gã Tửu Quỷ say mèm, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe, thì đương nhiên chẳng phải sợ hãi cái gì.


Nhưng kỳ lạ nhất là hai ông cháu, một người già đến mức không còn một cái răng nào, một người mềm mại như ngọn cỏ non, chỉ cần gió thoảng qua cũng ngã rạp. Thế mà lúc này hai ông cháu vẫn rất bình tĩnh, chẳng tỏ ra sợ sệt chi hết. Thậm chí ông lão vẫn tiếp tục uống rượu.


Bốn tên áo vàng bên ngoài bỗng dạt ra, chừa một lối đi. Một thiếu niên rất trẻ, chắp tay sau lưng, từ ngoài bước thẳng vào trong quán.


Thiếu niên này cũng mặc áo vàng, trông rất đẹp trai, phong độ thanh nhã. Cái áo của hắn có chỗ khác nhau duy nhất với bốn cái áo vàng kia, là có viền thêm hai đường bằng vàng.


Vẻ mặt hắn tuy khôi ngô, nhưng lại lạnh băng không lộ chút tình cảm nào. Hắn vừa đi vào nhà, mục quang đã đảo khắp bốn phía, rồi dừng lại ở hán tử cao nghều mặt có cái bớt xanh.


Hán tử mặt xanh thì vẫn ngồi uống rượu tự nhiên, như không thấy hắn.


Thiếu niên áo vàng khẽ nhếch mép cười, cái cười rất lạnh nhạt. Hắn chầm chậm quay người lại, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía bàn có sáu người bọn Dương Thừa Tổ.


Dáng điệu bên ngoài của sáu người này trông có vẻ hung hãn hơn, nhưng mục quang như điện của thiếu niên áo vàng vừa quét qua là chân tay của chúng bủn rủn hết, xem chừng khó mà ngồi vững nữa.


Thiếu niên áo vàng chầm chậm đi vòng quanh bàn của sáu người, không biết từ bao giờ đã móc trong bọc ra mấy đồng tiền bằng vàng, đặt lên đầu của mỗi người một đồng tiền.


Sáu người này hình như đã trở thành sáu pho tượng gỗ, mắt trợn trừng nhìn gã thiếu niên này để đồ chơi trên đầu mình, tưởng như nếu buồn rắm cũng không dám đánh.


Còn thừa lại mấy đồng tiền trên tay, thiếu niên áo vàng lắc lắc cho kêu xủng xoẻng, rồi chầm chậm đi về phía bàn của lão già đầu bạc và cô gái có hai bím tóc.


Lão già ngẩng đầu lên nhìn hắn, lên tiếng: “Nếu bằng hữu muốn uống rượu thì mời ngồi xuống, uống với ta hai ly.”


Hình như lão đã say đến nửa phần, giọng nói nghẹt nghẹt như đang ngậm cái gì, mà đầu lưỡi cũng to hơn bình thường gấp ba lần, không ai có thể nghe rõ ràng được.


Thiếu niên áo vàng trầm mặt xuống, lạnh nhạt nhìn lão. Rồi hắn chợt vỗ tay lên bàn một cái, đĩa đậu phộng rang trước mặt ông lão bắn tung tóe lên, giống như mưa đá tạt vào mặt của lão già.


Lão già không biết là say quá hay hoảng sợ quá, không tránh né chút nào, cứ nhìn những hạt đậu đang bắn vào mắt mình.


Đột nhiên thiếu niên áo vàng phất tay một cái, bao nhiêu hạt đậu đều bị cuốn hết vào tay áo rộng. Rồi hắn nghiêng tay áo, trút lại xuống đĩa y như cũ.


Lão già lờ đờ mắt, há hốc mồm, không nói được câu nào.


Nhưng cô gái tóc bím thì vỗ tay cười: “Tiếc mục đó thật là hay! Không ngờ huynh cũng biết làm ảo thuật. Huynh biểu diễn thêm mấy màn cho bọn ta coi một chút, nhất định ta sẽ bảo gia gia mời huynh một bữa rượu.”


Thiếu niên áo vàng vừa hiển thị nội công hết sức tinh thâm, công phu thu phát ám khí cực kỳ xảo diệu. Nào ngờ vị khán giả không sành điệu này lại coi bản lãnh của hắn như những trò ảo thuật.


Thế mà thiếu niên áo vàng không hề giận dữ. Hắn nhìn cô gái từ đầu xuống chân, một nụ cười dễ dãi hiện lên ánh mắt, rồi từ từ bước ra.


Cô gái tóc bím gọi với theo: “Sao huynh không chịu làm ảo thuật nữa? Ta còn muốn xem mà?”
Hán tử cao nghều có cái bớt xanh trên mặt bỗng cười khẩy: “Những cái trò ảo thuật ấy, không xem thì tốt hơn.”


Cô gái tóc bím chớp mắt, hỏi lại: “Sao lại thế?”


Hán tử mặt xanh lạnh lùng đáp: “Nếu các ngươi có võ công, thì cái trò ảo thuật ấy đã biến hóa các ngươi từ người sống thành người ch.ết rồi.”


Cô gái tóc bím khẽ liếc nhìn thiếu niên áo vàng, hình như có vẻ không tin, nhưng cũng không dám hỏi thêm.
Thiếu niên áo vàng làm như không nghe gã mặt xanh nói gì, chầm chậm bước lại bàn của Tửu Quỷ.


Gã lắc lắc, những đồng tiền trên tay lại kêu xủng xoẻng.
Tửu Quỉ đã say mèm từ lâu, gục đầu lên bàn y như người ch.ết.


Thiếu niên áo vàng cười lạnh, đưa tay nắm tóc lôi mặt của Tửu Quỷ ngửa lên, nhìn chăm chú một hồi rồi thả tay.


Mặt Tửu Quỉ đập xuống bàn đánh “bình” một tiếng, nhưng chàng vẫn không nhúc nhích, không hiểu là bất tỉnh vì say hay vì bị dập mặt.


Hán tử mặt xanh phát biểu: “Một ly giải được ngàn sầu, câu nói này quả thật không sai. Người say lúc này còn khỏe hơn kẻ tỉnh.”


Không thèm đếm xỉa đến hắn, thiếu niên áo vàng cứ chắp tay sau lưng, thong thả bước ra ngoài.


Thật là kỳ lạ, Hồ Phi, Hồ Mị, Hàn Ban, Hàn Minh, Đoàn Khai Sơn, Dương Thừa Tổ, sáu người này cũng lập tức theo ra ngoài. Họ nối đuôi nhau như một đàn bò ngoan ngoãn.


Sắc mặt của họ rất khó diễn tả, cổ vươn thẳng, chân bước thận trọng, nửa thân trên không dám cử động. Dường như họ đều rất sợ đồng tiền đang đặt trên đầu bị rớt xuống.


Dáng vẻ của họ rất sợ sệt, mà cũng cẩn thận quá đỗi, tựa như nếu đồng tiền rơi xuống, thì lập tức cái đầu của họ cũng sẽ rơi theo.


Tôn Đà Tử đã sống già nửa đời người, chưa từng thấy chuyện quái lạ như thế.


Trước đây lão đã nghe người ta kể, trong những thâm sơn cùng cốc có một loài quỉ một mắt rất thích ăn óc khỉ. Mỗi khi có hứng, nó triệu tập hết khỉ trong rừng lại, ngó qua một lượt, thích ăn con nào thì đặt trên đầu con đó một hòn đá. Con khỉ được chiếu cố tuyệt nhiên không dám phản kháng mà cũng không dám chạy trốn, ngoan ngoãn đội hòn đá ngồi chờ ch.ết.


Tôn Đà Tử trước đây vẫn tưởng rằng đây chỉ là chuyện cổ tích không đáng để tin, nhưng bây giờ lão thấy dáng vẻ của bọn Đoàn Khai Sơn y hệt những con khỉ đó, đâm ra tin rằng câu chuyện kia có thể là thực.


Với võ công của sáu người này liên thủ, dù là gặp phải đối thủ nào thì bét ra cũng phải đánh được một trận, nhưng chúng gặp phải thiếu niên áo vàng thì y hệt như chuột gặp mèo.


Tôn Đà Tử thật không hiểu ra sao.


Nhưng lão cũng không muốn hiểu làm gì. Sống đến tuổi này, lão đã biết rằng có những việc nên mặc kệ đừng thèm hiểu, hồ đồ càng tốt hơn, nếu hiểu rõ ràng thì chỉ thêm phiền não.
*
* *


Trời đã ngừng mưa, nhưng trong ngõ hẻm này gió vẫn thổi lồng lộng.
Không biết từ lúc nào, bốn tên áo vàng đã vẽ lên mặt đất mấy chục cái vòng tròn, mỗi vòng to bằng cái rổ.


Sáu người đám Đoàn Khai Sơn bước ra, không chờ ai ra lệnh, mỗi người tự giác bước vào đứng trong một cái vòng tròn, đôi chân đặt vừa vặn lọt trong vòng.
Rồi sáu người biến thành sáu pho tượng gỗ.


Thiếu niên áo vàng lại chắp tay sau lưng, từ từ đi vào quán nhỏ, ngồi ở cái bàn của bọn Đoàn Khai Sơn lúc nãy.
Mặt hắn vẫn lạnh băng băng, từ đầu đến cuối chưa hé miệng nói một tiếng nào.


Sau thời gian uống được hai bình trà, lại có một người áo vàng nữa đi vào trong ngõ hẻm.
Người này hơi lớn tuổi, hai tai đã bị ai xẻo mất một, mắt cũng chỉ còn một mắt. Con mắt còn lại chiếu ra những tia sáng hung hãn.


Trường bào của hắn có một đường viền bằng vàng. Theo sau hắn là một đám bảy tám người, già có, trẻ có, cao có, thấp có.


Nhìn cách ăn mặc thì hình như họ cũng là những người có tên có tuổi, nhưng bây giờ thì chẳng khác gì bọn Đoàn Khai Sơn, nghĩa là cũng thảm đạm như đi đưa đám, cổ vươn thẳng, cẩn thận bước theo người áo vàng một mắt đến trước cửa quán, rồi cũng ngoan ngoãn đứng vào trong những vòng tròn.


Trong đám người mới tới, có một gã ốm tong teo nhưng vẻ mặt hết sức dữ dằn.
Nhìn thấy gã này, bọn Đoàn Khai Sơn đều có vẻ kinh ngạc, hình như lấy làm lạ, không hiểu tại sao tên này cũng đến đây.


Tên áo vàng một mắt khẽ liếc bọn Đoàn Khai Sơn, khóe miệng cười lạnh nhạt, hai tay chắp sau lưng từ từ đi thẳng vào trong quán, đối diện với thiếu niên áo vàng.
Hai người nhìn nhau khẽ gật đầu, không ai nói một lời.


Sau một lúc nữa, phía sau ngõ hẻm lại xuất hiện thêm một người áo vàng nữa.


Người này tuổi tác khá cao, râu tóc đã hoa râm. Lão cũng mặc trường bào màu vàng, nhưng có thêu hai đường viền bằng vàng, phía sau lão cũng dắt theo một đoàn mười mấy người.


Nhìn xa thì lão chẳng có vẻ gì dị dạng, nhưng khi đến gần thì có thể thấy sắc mặt của lão màu xanh lục. Màu xanh này chiếu lên mái tóc hoa râm của lão, lại càng dị kỳ đáng sợ.


Không những mặt của lão màu xanh, mà bàn tay của lão cũng màu xanh.
Những người ở ngoài quán nhìn thấy lão áo vàng mặt xanh này cứ như nhìn thấy ma. Tất cả chợt rùng mình, thậm chí có người còn hơi run rẩy.
*
* *


Không đến nửa giờ mà mấy chục cái vòng tròn vẽ trên mặt đất trước cửa quán đã chật cả người. Người nào cũng như nín thở, run rẩy không dám động đậy, cũng không dám nói chuyện.


Tất cả đã có bốn người mặc áo vàng thêu hai đường viền bằng vàng. Người sau cùng là một lão già râu tóc bạc phơ, thân hình còm cõi. Bước đi của lão cũng có phần chậm chạp, xem ra còn lớn hơn lão già kể chuyện vài tuổi, già đến nỗi không đi lại nhanh nhẹn được nữa, nhưng số người do lão dắt tới thì lại đông nhất.


Bốn người áo vàng hai gạch này, mỗi người đều ngồi trên một chiếc bàn ở một góc, không ai nói với ai một tiếng, cứ như đều bị câm.


Những người đứng ngoài sân trong vòng tròn thì ai cũng như đã bị may miệng lại, ngoài tiếng hô hấp thì không nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác.


Ngôi quán nhỏ này bây giờ giống như một cái nhà mồ, ngay cả Tôn Đà Tử cũng không chịu nổi. Nhưng hai ông cháu và gã cao kều có bớt xanh trên mặt vẫn chưa bỏ đi. Không chừng họ còn muốn xem những chuyện sẽ xảy ra.


Đây quả thật là những tiết mục ch.ết người.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem