Chương 0017 : Bại lộ nguyên hình

Long Tiêu Vân nghe Lý Tầm Hoan nói vậy, cúi mặt xuống lặng thinh khá lâu rồi ảm đạm nói: “Ngày mai... ngày mai đệ phải lên đường rồi. Ta...”


Lý Tầm Hoan nói: “Đại ca đừng tiễn đệ. Trước nay, đệ vốn không thích đưa tiễn ai, mà cũng không thích người khác tiễn mình. Mỗi lúc nhìn thiên hạ đưa tiễn nhau mà vẻ mặt bịn rịn, dáng vẻ như đưa đám, đệ ngán ngẩm chỉ muốn nôn ra.”


Chàng cười cười rồi lại nói tiếp: “Vả lại nơi mà đệ sắp đến cũng không xa lắm, không chừng bốn năm ngày lại trở về.”


Long Tiêu Vân trấn tĩnh lại, nhoẻn miệng cười: “Không sai! Đợi khi đệ quay về, huynh đệ ta sẽ uống say một bữa.”


Một giọng nói u uất cất lên: “Huynh cũng đã biết lần này hắn đi, vĩnh viễn không thể trở về được. Hà tất huynh phải tự dối mình như thế.”


Lâm Thi Âm chậm rãi bước vào, trên khuôn mặt diễm lệ có thêm mấy phần tiều tụy.




Ánh mắt Lý Tầm Hoan bỗng gợn lên vẻ buồn khổ, nhưng chàng vẫn tiếp tục cười: “Sao đệ lại không trở về chứ? Hai vị đều là hảo bằng hữu của...”


Lâm Thi Âm không để chàng nói hết câu, lạnh lùng hỏi: “Ai là hảo bằng hữu của ngươi? Ở đây không có bằng hữu của ngươi.”


Đột nhiên nàng chỉ mặt Long Tiêu Vân, tiếp: “Ngươi tưởng hắn là hảo bằng hữu của ngươi sao? Nếu hắn là hảo bằng hữu, thì đã để ngươi đi rồi.”


Long Tiêu Vân lúng túng: “Nhưng... nhưng Lý đệ không chịu...”


Lâm Thi Âm ngắt lời: “Hắn không đi vì sợ liên lụy đến huynh, nhưng sao huynh không thả hắn ra? Chạy hay không là chuyện của hắn, còn thả hay không là chuyện của huynh.”


Nàng không đợi Long Tiêu Vân trả lời, bước thẳng ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Đột nhiên Long Tiêu Vân đứng phắt dậy, hạ giọng: “Nàng nói rất đúng. Dù đệ muốn đi hay không, ta cũng nên thả đệ ra.”


Lý Tầm Hoan chợt cười lớn tiếng.
Long Tiêu Vân hơi khựng lại: “Hiền đệ cười gì thế?”


Lý Tầm Hoan hỏi lớn: “Đại ca đã học nghe lời nữ nhân từ bao giờ vậy? Vị Long Tiêu Vân mà Lý mỗ đã kết giao là một anh hùng hảo hán, đâu phải là một kẻ sợ vợ đáng tội nghiệp?”


Long Tiêu Vân siết chặt hai bàn tay, không cầm được hai dòng lệ tuôn ra: “Hiền đệ! Đệ... đệ đối với ta tốt quá. Ta không phải không biết nỗi khổ tâm của đệ, nhưng... nhưng... cuộc đời này làm sao báo đáp đệ được?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Đệ có một chuyện muốn thỉnh cầu huynh.”
Long Tiêu Vân chụp lấy vai chàng: “Chuyện gì? Hiền đệ cứ nói, nói đi, nói nhanh lên đi!”


Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Đại ca còn nhớ gã thiếu niên A Phi hôm qua đến đây chứ?”
Long Tiêu Vân đáp: “Đương nhiên là ta nhớ.”


Lý Tầm Hoan nói: “Nếu hắn gặp chuyện gì nguy hiểm, huynh nhất định phải giúp đỡ hắn.”


Buông lỏng dần hai bàn tay trên vai Lý Tầm Hoan, Long Tiêu Vân ngước mặt thở dài: “Đến tận lúc này, đệ vẫn cứ lo giùm hắn. Chẳng lẽ đệ không biết nghĩ đến mình hay sao?”


Lý Tầm Hoan nhắc lại: “Đệ chỉ muốn hỏi, huynh có đồng ý hay không?”
Long Tiêu Vân gật đầu: “Đương nhiên là ta đồng ý, nhưng không biết ta có gặp hắn nữa không?”


Lý Tầm Hoan biến sắc: “Sao lại thế? Không lẽ hắn...”
Long Tiêu Vân gượng cười: “Hôm qua hắn đã bỏ đi, chính mắt đệ cũng thấy. Hắn còn trở lại làm chi?”


Lý Tầm Hoan thở hắt ra: “Đệ cũng chỉ mong hắn đừng trở lại, nhưng nhất định hắn sẽ trở lại.”
Long Tiêu Vân hỏi: “Nếu hắn muốn cứu hiền đệ, thì sao đến bây giờ vẫn chưa đến?”


Hắn thở dài rồi nói tiếp: “Đệ đối với người khác thì nghĩa trọng như non, nhưng người khác đối với đệ chưa chắc đã được như thế.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Hắn đối với đệ như thế nào, đó là quyền của hắn. Nhưng đệ vẫn yêu cầu huynh, sau này bất luận gặp hắn ở đâu, cũng xin huynh đừng quên hắn là bằng hữu của đệ.”


Lý Tầm Hoan vội gật đầu: “Được lắm! Bằng hữu của đệ cũng là bằng hữu của ta.”
Bên ngoài chợt có tiếng người hô hoán: “Long tứ gia... Long tứ gia...”


Long Tiêu Vân đứng bật dậy, nhưng lại ngồi xuống ghế: “Hiền đệ! Đệ...”


Lý Tầm Hoan cười: “Đệ uống rượu đủ rồi, huynh cứ lo việc của mình đi. Dù sao huynh cũng phải nhớ kỹ, sáng mai huynh nhất định không được đến đây tiễn đệ.”
*
* *


Long Tiêu Vân chầm chậm bước ra khỏi cửa, nhưng vừa ra đến bên ngoài là hắn liền rảo bước thoăn thoắt. Điền Thất đang đợi dưới một gốc cây giữa khu vườn, đưa tay vẫy gọi hắn.


Long Tiêu Vân vội bước nhanh đến, nói hết sức nhỏ: “Xong rồi chứ?”
Điền Thất lắc đầu: “Chưa xong!”


Long Tiêu Vân biến sắc: “Chưa xong ư? Bọn ngươi mười mấy người, lại thêm cả Tâm Mi đại sư và Thiết Địch tiên sinh, thế mà đối phó không nổi một tên tiểu tử hay sao?”


Điền Thất cười khổ: “Tên tiểu tử đó quả nhiên lợi hại, thật là đáng sợ. Triệu lão đại bị hắn đả thương thì không nói làm chi, ngay cả Thiết Địch tiên sinh cũng trọng thương dưới kiếm của hắn.”


Long Tiêu Vân giậm chân lia lịa: “Ta đã biết trước tên tiểu tử này khó nhai lắm. Thế mà ngươi lại bảo Thiết Địch tiên sinh thừa sức đối phó với hắn.”


Điền Thất đáp: “Tuy hắn chạy thoát, nhưng đã trúng một đòn của Tâm Mi đại sư.”
Mắt Long Tiêu Vân sáng rực lên: “Nếu vậy thì nhất định hắn chạy không xa. Tại sao các ngươi không đuổi theo?”


Điền Thất nói: “Người của Thiếu Lâm Tự đã đuổi theo rồi. Một mình ta trở về để báo cho ngươi biết.”
Long Tiêu Vân nói: “Ta đi xem tình hình ra sao. Ngươi phái người đến đây canh giữ.”
*
* *


Sau rừng cây có một hòn non bộ.
Hai người vừa đi khỏi, một bóng người xuất hiện từ sau hòn non bộ, ánh mắt diễm lệ đang lộ vẻ kinh hãi hoài nghi, mà cũng tràn đầy bi ai phẫn hận.


Toàn thân nàng đang run lên, nước mắt giàn giụa đầy mặt.
Nàng không ngờ chồng mình lại là một tên bán đứng bạn bè.


Trái tim Lâm Thi Âm tan nát. Nàng âm thầm khóc, rồi tựa như đã hạ quyết tâm, đi vào gian nhà đang nhốt Lý Tầm Hoan.


Bỗng nhiên có nhiều tiếng bước chân gấp rút vang lên, Lâm Thi Âm vội nép qua một bên, lại lùi vào góc tối sau hòn non bộ.


Điền Thất dắt bảy tám đại hán áo chẽn tới, nghiêm giọng ra lệnh: “Giữ chặt cửa này, bất luận ai cũng không được vào. Người nào bất tuân, cứ việc giết không tha.”


Chính hắn cũng đang nóng lòng muốn đuổi bắt A Phi, nên chưa dứt lời đã tung mình vọt đi.
Đám đại hán lắp tên vào cung, canh giữ các cửa sổ.
Lâm Thi Âm cắn chặt môi đến rướm máu.


Nàng hận bản thân mình trước đó xem thường võ công, không chịu khổ công luyện võ. Nàng cứ nghĩ rằng trên thế gian có rất nhiều chuyện không thể giải quyết bằng vũ lực.


Bây giờ nàng mới biết, có rất nhiều việc phải giải quyết bằng vũ lực.
Nàng nghĩ không ra cách lọt vào bên trong gian nhà đó.


Chợt có tiếng thở nhè nhẹ, một người tiến tới, bước chân tuy hơi loạng choạng nhưng rất nhanh nhẹn. Lâm Thi Âm nhận ra đó chính là Thiết Địch tiên sinh vừa đến sáng nay.


Rồi nàng nghe Thiết Địch tiên sinh quát lên: “Có phải gã họ Lý đang ở trong này không?”
Đám đại hán ngơ ngác nhìn nhau, một tên mở miệng đáp: “Bọn tiểu nhân không được rõ.”


Thiết Địch tiên sinh nói: “Được lắm! Các ngươi tránh ra một bên, để ta vào xem.”
Đại hán kia nói: “Điền Thất gia đã có lệnh, bất luận là ai cũng không được vào.”


Giọng Thiết Địch tiên sinh giận dữ: “Điền Thất, Điền Thất là cái thứ gì? Các ngươi có biết ta là ai không?”


Đại hán kia đưa mắt nhìn những vết máu trên mình lão, lắc đầu: “Là ai thì cũng không được vào.”
Thiết Địch tiên sinh nói: “Được lắm.”


Cánh tay của lão đột nhiên đưa lên, chỉ nghe “vù” một tiếng, một chùm sao lạnh đột nhiên bắn ra.
*
* *
Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại, hình như đang ngủ.


Đột nhiên chàng nghe một tiếng hét thê thảm. Tiếng hét không vang lắm, hơn nữa còn rất ngắn ngủi.


Lý Tầm Hoan biết, chỉ có ám khí bén nhọn ghim vào yết hầu thì mới có thể khiến tiếng hét vừa thê thảm vừa nghẹn lại, không thể phát ra. Bản thân chàng đã chứng kiến rất nhiều cảnh như vậy.


Chàng chau mày lẩm bẩm: “Không lẽ lại có ai đến cứu ta?”
Rồi chàng trông thấy một người mặc áo bào xanh, tay cầm thiết địch, rảo bước đi vào trong. Mặt lão trắng bệch không một chút huyết sắc, nhưng đầy sát khí.


Lý Tầm Hoan ngước mắt nhìn cây thiết địch trên tay lão, khẽ nhếch môi: “Là Thiết Địch tiên sinh ư?”


Nhìn trừng trừng vào mặt Lý Tầm Hoan, Thiết Địch tiên sinh không đáp mà hỏi lại: “Ngươi đã bị điểm huyệt?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Khi trước mặt có rượu mà ta không uống, nhất định là vì ta không nhúc nhích được.”


Thiết Địch tiên sinh lạnh lùng nói: “Ngươi hoàn toàn không còn sức phản kháng, đáng lý ta không nên giết ngươi. Nhưng ta không thể không giết ngươi.”
Lý Tầm Hoan chỉ “À” một tiếng.


Thiết Địch tiên sinh nhìn y, hỏi: “Sao ngươi không hỏi, tại sao ta lại giết ngươi?”


Lý Tầm Hoan lại mỉm cười: “Nếu ta hỏi, nhất định sẽ phải bực mình mà giải thích với ngươi. Dĩ nhiên ngươi không tin, vẫn cứ giết ta. Hà tất ta phải hỏi làm gì cho phí sức.”


Thiết Địch tiên sinh trừng mắt, lớn tiếng: “Không sai! Bất luận ngươi nói gì chăng nữa, ta cũng phải giết ngươi.”


Sắc mặt lão trở nên kích động, đau khổ lão khàn giọng nói: “Như Ý, nàng ch.ết thật là thê thảm. Nhưng ta sắp báo thù cho nàng rồi.”
Thiết địch đã được nhấc lên.


Lý Tầm Hoan thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Như Ý! Lát nữa khi nàng gặp ta thì chắc chắn phải kinh ngạc, vì nàng không biết mặt ta, mà ta cũng chẳng quen nàng.”


Đột nhiên Lâm Thi Âm xông vào, thét lên: “Khoan đã! Ta có chuyện muốn nói.”


Thiết Địch tiên sinh giật mình, quay đầu lại: “Phu nhân đấy ư? Tốt nhất là phu nhân đừng ngăn cản ta. Không ai có thể ngăn cản ta được.”


Mặt Lâm Thi Âm trắng bệch lại: “Ta không có ý ngăn cản tiên sinh, nhưng đây là nhà của ta. Muốn giết người này, phải để ta ra tay.”
Thiết Địch tiên sinh chau mày: “Cô cũng muốn giết hắn à? Tại sao?”


Lâm Thi Âm đáp: “Ta đáng được giết hắn hơn tiên sinh. Tiên sinh bất quá chỉ phục thù cho thê thiếp, còn ta lại phục thù cho con. Ta... ta... ta chỉ có một đứa con mà thôi.”


Rõ ràng nàng ám chỉ Thiết Địch tiên sinh không phải chỉ có một thê thiếp.
Im lặng hồi lâu, Thiết Địch tiên sinh nói: “Tốt! Ta nhường phu nhân ra tay trước, ta sẽ ra tay sau.”


Lão tin rằng kim châm trong thiết địch của lão nhanh như điện chớp, tuy phóng ra sau nhưng sẽ đến trước.
Nào ngờ lúc Lâm Thi Âm bước qua trước mặt lão, nàng đột ngột vung tay đánh một chưởng vào trước ngực lão.


Lâm Thi Âm vốn không hiểu võ công, chỉ là một nữ nhân yếu đuối không chịu nổi gió lạnh, nhưng nàng đã dốc hết sức lực để đánh phát chưởng này, mà Thiết Địch tiên sinh lại không phòng bị, nên lão ngã vào tường.


Lão đã bị A Phi đả thương nên khó mà động thủ được, chỉ có thể sử dụng ám khí để đối phó với người khác. Lúc này, thân thể bị chấn động khiến vết thương toác miệng, máu tươi tràn ra ngoài, lão lăn qua một bên rồi bất tỉnh.


Lâm Thi Âm kinh hãi quá, tưởng chừng muốn bất tỉnh theo.


Lý Tầm Hoan biết, nàng chưa từng đạp ch.ết ngay cả một con kiến. Lúc này lại thấy nàng xuất thủ đả thương kẻ khác, chàng không hiểu nên thương xót hay nên vui mừng, nhưng vẫn cố nén tình cảm, nói một cách chậm rãi: “Cô đến đây làm gì?”


Lâm Thi Âm hít sâu mấy hơi, cố trấn tĩnh rồi nói: “Ta đến để thả ngươi đi.”
Lý Tầm Hoan thở dài: “Chẳng lẽ ta nói chưa rõ sao? Ta không đi, nhất định không đi.”


Lâm Thi Âm ảm đạm nói: “Ta biết ngươi vì Long Tiêu Vân mà không chịu đi. Nhưng ngươi có biết không? Hắn... hắn...”


Toàn thân nàng lại run lên bần bật, còn mạnh hơn lúc nãy. Nàng dùng sức siết chặt hai bàn tay, móng tay đâm thủng vào thịt, dùng hết khí lực của toàn thân mới nói tiếp được: “Hắn đã bán đứng ngươi. Hắn đã sắp đặt âm mưu từ trước với bọn người kia.”


Nói xong câu ấy, nàng không còn chút sức lực nào, nếu không dựa vào thành bàn thì đã ngã quÿ xuống đất. Nàng đinh ninh rằng, sau khi Lý Tầm Hoan nghe mấy câu này, nhất định không tránh khỏi kinh ngạc.


Nào ngờ thần sắc của Lý Tầm Hoan không chút thay đổi, cả khóe mắt cũng không máy động, vẫn cười nói một cách thản nhiên: “Chắc cô đã hiểu lầm Long huynh rồi. Làm sao Long huynh có thể bán đứng ta?”


Lâm Thi Âm dùng hết sức nắm chặt mép bàn. Những chiếc ly trên bàn va vào nhau leng keng.
Nàng gần như thét lên: “Chính mắt ta nhìn thấy, chính tai ta nghe thấy.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Cô nhìn lầm rồi, nghe lầm rồi.”


Lâm Thi Âm hỏi lại: “Ngươi... Ngươi đến lúc này còn chưa tin sao?”


Lý Tầm Hoan dịu giọng: “Cô đã mệt mỏi hai ngày nay, không tránh khỏi lầm lẫn, nên nghỉ ngơi là hơn. Đến sáng mai, cô sẽ thấy phu quân của mình có phải là người đáng tin tưởng hay không.”


Lâm Thi Âm trố mắt, nhìn sững Lý Tầm Hoan bằng cặp mắt vô hồn, nhìn lâu, thật lâu, rồi đột nhiên gục xuống bàn khóc rống lên.


Lý Tầm Hoan nhắm chặt mắt lại, hình như không nhẫn tâm nhìn nàng khóc, nhỏ nhẹ nói: “Tại sao muội...”
Chàng chưa dứt lời, đột nhiên máu tươi phun ra khỏi miệng.


Lâm Thi Âm cũng không còn khống chế được bản thân mình nữa. Tình cảm bị dồn ứ mười mấy năm nay, bây giờ bộc phát như dòng nước lũ trên núi tràn xuống.


Lâm Thi Âm lảo đảo, nhoài người đến cạnh Lý Tầm Hoan nói: “Huynh không chịu đi, muội sẽ ch.ết trước mặt huynh.”


Lý Tầm Hoan nghiến chặt răng, gằn giọng nói rõ từng chữ: “Cô ch.ết hay sống thì đâu có quan hệ gì đến ta?”
Lâm Thi Âm vụt ngẩng đầu lên, trừng trừng nhìn chàng, nói một cách khó khăn: “Ngươi... ngươi...”


Mỗi tiếng bật ra, nàng lảo đảo lui một bước.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy mình đã ngã gọn vào vòng tay của một người.
*
* *
Mặt của Long Tiêu Vân nặng như một khối sắt.


Hắn ôm chặt lấy đôi vai của Lâm Thi Âm, dường như sợ rằng chỉ buông tay ra thì Lâm Thi Âm sẽ mất hút, không còn ở bên cạnh hắn nữa, vĩnh viễn không bao giờ quay lại với hắn nữa.


Lâm Thi Âm nhìn vào bàn tay hắn đặt trên vai mình, đột nhiên bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói: “Buông tay ra... Ngươi vĩnh viễn đừng bao giờ chạm vào ta nữa.”


Khuôn mặt của Long Tiêu Vân đột nhiên co giật, tựa như bị quất một roi rất mạnh.
Bàn tay hắn từ từ buông xuống, cặp mắt thê thảm nhìn Lâm Thi Âm, miệng nói: “Muội đã biết hết mọi việc rồi ư?”


Lâm Thi Âm lạnh nhạt nói: “Trên đời không có bất cứ điều gì có thể giấu giếm được mãi mãi.”
Long Tiêu Vân nói: “Muội... muội đã nói rõ hết với y rồi hay sao?”


Đột nhiên Lý Tầm Hoan cười, lên tiếng: “Không cần nàng phải nói, đệ đã biết từ lâu rồi.”


Hình như Long Tiêu Vân không dám nhìn thẳng vào chàng, nên đến lúc này hắn mới ngẩng mặt lên, hỏi lại: “Hiền đệ cũng đã biết ư?”
Lý Tầm Hoan chỉ “À” một tiếng.


Long Tiêu Vân nói: “Hiền đệ biết từ lúc nào?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ngay lúc huynh quàng vai đệ để Điền Thất điểm huyệt. Thật ra, lúc đó đệ cũng không trách huynh.”


Long Tiêu Vân run rẩy nói: “Hiền đệ! Đệ đã biết, sao lại không nói ra?”
Lý Tầm Hoan cười, thản nhiên hỏi lại: “Tại sao đệ lại phải nói?”


Lâm Thi Âm chăm chú nhìn chàng, người nàng chợt run lên, cất tiếng hỏi: “Ngươi không chạy, phải chăng là vì ta?”
Lý Tầm Hoan chau mày hỏi lại: “Tại sao lại vì cô?”


Lâm Thi Âm nói: “Ngươi sợ ta biết rồi sẽ thương tâm. Ngươi không muốn phá hoại gia đình của ta, cái gia đình... vốn là của ngươi...”
Nàng chưa nói xong, nước mắt đã giàn giụa.


Lý Tầm Hoan cười rộ lên, vừa cười vừa lớn tiếng nói: “Thật không hiểu tại sao nữ nhân nào cũng muốn tự tìm những lý lẽ để đề cao mình... Ta không nói, vì nói ra cũng vô dụng. Ta không đi, chỉ vì ta hiểu rõ Long huynh không để ta đi.”


Chàng không ngớt cười, mà cũng không ngớt ho sặc sụa, hình như những giọt nước mắt đã tràn ra khóe mắt. Chàng cũng không biết mình cười ra nước mắt hay ho ra nước mắt.


Giọng nói Lâm Thi Âm đầy vẻ thê lương: “Bây giờ ngươi có nói thế nào thì cũng chẳng còn quan hệ gì nữa. Dù sao thì ta cũng đã hiểu...”


Lý Tầm Hoan vụt ngưng cười, lớn tiếng: “Cô đã hiểu ư? Cô đã hiểu được gì? Cô có hiểu Long Tiêu Vân làm như thế là vì ai không? Cô không hiểu được, Long huynh vì sợ ta trở về phá tan gia đình của các ngươi nên mới làm như thế. Chỉ vì Long huynh xem gia đình này là quí giá hơn tất cả mọi thứ trên đời, lại càng xem cô là quan trọng hơn tất cả...”


Lâm Thi Âm nhìn chàng, vụt hét lên: “Hắn đã hại ngươi rồi, ngươi còn nói tốt cho hắn. Được lắm, rõ ràng ngươi là một hảo bằng hữu. Nhưng ngươi có biết không? Ta cũng là một con người, ngươi đối xử với ta như vậy có được hay không?”


Đến lúc này, không ai biết chắc nàng đang cười hay đang khóc.
Lý Tầm Hoan ho sặc sụa, ho ra cả máu.


Long Tiêu Vân nhìn chàng trừng trừng, nói nhỏ: “Hiền đệ nói không sai. Ta quả là vì gia đình này, vì thê tử của ta. Chúng ta vốn đang sống rất êm ấm, nhưng đệ đã trở về, làm xáo trộn tất cả...”


Hắn điên cuồng hét lớn lên: “Ta vốn là chủ nhân của gia đình này, nhưng đệ vừa trở về là ta đã cảm thấy mình chỉ là một người khách ở đây. Ta vốn có một đứa con ngoan, nhưng đệ vừa trở về là nó đã trở thành sống dở ch.ết dở.”


Lý Tầm Hoan than thở: “Đại ca nói không sai. Đệ... đệ thật sự không nên trở về đây.”


Đột nhiên Long Tiêu Vân ôm chặt lấy Lâm Thi Âm, dịu giọng: “Thật ra, điều quan trọng nhất chính là muội. Ta có thể trả tất cả mọi thứ cho y mà không luyến tiếc chút nào, nhưng ta nhất định không thể mất muội.”


Nói chưa dứt, nước mắt của hắn lại trào ra.
Lâm Thi Âm nhắm mắt lại, từng giọt lệ ở khóe mắt nối nhau lăn xuống như hai chuỗi trân châu: “Nếu ngươi còn nghĩ đến ta một chút, thì càng không nên làm như thế.”


Long Tiêu Vân nói: “Ta cũng biết không nên làm như thế, nhưng ta thật sự sợ hãi.”
Lâm Thi Âm hỏi lại: “Ngươi sợ cái gì?”


Long Tiêu Vân nói: “Ta sợ ngươi rời khỏi ta. Tuy muội không nói ra, ta cũng biết muội hoàn toàn không quên y. Ta sợ muội lại quay về với y.”


Lâm Thi Âm đột nhiên nhảy bật lên, lớn tiếng nói: “Buông bàn tay dơ bẩn của ngươi ra! Tay của ngươi đã dơ bẩn, lòng ngươi càng dơ bẩn hơn. Ngươi coi ta là con người như thế nào? Ngươi coi y là một con người như thế nào?”


Nàng rũ người xuống, khóc òa lên: “Chẳng lẽ ngươi đã quên, ta... ta rốt cuộc cũng đã là vợ của ngươi?”
Long Tiêu Vân đứng sững như đã biến thành tượng gỗ, chỉ có nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.


Lý Tầm Hoan nhìn ra khoảng trống, ảm đạm tự hỏi: “Đây là lỗi của ai? Cuối cùng thì là lỗi của ai...”
*
* *


A Phi cảm thấy thân thể lâng lâng như đang nằm trên một đám mây, trong không khí phảng phất một mùi thơm như có như không, như lan như huệ.


Chàng đã tỉnh dậy, nhưng vẫn như đang trong mơ. Chàng thật sự không muốn tỉnh dậy, vì từ trước đến giờ, chàng chưa từng được ở một nơi nào ấm áp thơm tho như thế, thậm chí cả trong mơ cũng chưa từng thấy.


Ngay cả trong mơ, chàng cũng chỉ thấy băng tuyết, hoang dã, tai họa, lang sói, giày vò...
Đột nhiên chàng nghe một người hỏi: “Huynh tỉnh rồi ư?”
Âm thanh cực kỳ êm dịu, cực kỳ quan thiết.


A Phi mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt tuyệt đẹp, chắc là dịu dàng nhất thế gian, ánh mắt như toát ra nụ cười, như mang đầy tình ý nồng nàn.


Khuôn mặt này cũng có những vẻ tuyệt vời như khuôn mặt của mẫu thân chàng.
Chàng còn nhớ, hồi còn thơ ấu bị bệnh, mẫu thân chàng cũng ngồi bên cạnh như thế, cũng dịu dàng chăm sóc như thế.


Nhưng đó là những việc đã lâu rồi. Rất lâu rồi là khác, nhưng vĩnh viễn chàng không quên được...
A Phi cựa quậy muốn nhảy xuống giường, khẽ hỏi: “Đây là đâu?”


Nhưng chàng vừa ngồi dậy đã ngã xuống.
Lâm Tiên Nhi nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho chàng, dịu dàng nói: “Huynh đừng thắc mắc đây là đâu, cứ xem như nhà mình là được.”
A Phi hỏi: “Nhà của ta ư?”


Trước nay, chàng chưa hiểu chữ “nhà” có thể mang một ý nghĩa như thế nào, vì thật sự từ trước đến giờ chàng chưa có một ngôi nhà.


Lâm Tiên Nhi êm dịu nói: “Ta nghĩ, ngôi nhà của huynh phải là một ngôi nhà rất êm ấm, vì huynh đã có một người mẹ hiền. Chắc chắn bà rất dịu dàng, rất đẹp, mà cũng rất thương huynh.”


A Phi im lặng, rất lâu mới chậm rãi nói: “Ta không có nhà, cũng không có mẫu thân.”
Lâm Tiên Nhi khựng lại: “Nhưng... nhưng trong lúc mê sảng, huynh liên tục gọi mẫu thân mà?”


A Phi vẫn im lặng, nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, đáp lại: “Mẫu thân ta ch.ết lúc ta lên bảy.”
Tuy nét mặt chàng vẫn trơ trơ, nhưng ánh mắt đã hơi ẩm ướt.


Lâm Tiên Nhi cúi đầu: “Xin lỗi. Muội... muội không nên nhắc tới những chuyện buồn của huynh.”
Lại im lặng một hồi lâu, A Phi mới nói: “Chính cô đã cứu ta ư?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Lúc đó huynh đã mê man bất tỉnh, nên muội phải tạm thời đưa huynh về đây. Huynh cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng, không một ai dám xông vào nơi này đâu.”


A Phi nói: “Lúc mẫu thân ta sắp ch.ết, bà đã dặn ta: “Đừng bao giờ nhận ân huệ của một ai”. Câu nói này ta không muốn quên, nhưng bây giờ...”


Nét mặt như đá hoa cương của chàng đột nhiên khích động, chàng nhẹ nhàng nói: “Bây giờ ta đã nợ cô một cái mạng.”


Lâm Tiên Nhi dịu dàng nói: “Huynh chẳng nợ gì ta cả. Huynh đừng quên rằng cái mạng của muội cũng là do huynh cứu.”
A Phi thở dài, hỏi nhẹ: “Sao cô lại cứu ta? Sao cô lại cứu ta?”


Ánh mắt Lâm Tiên Nhi đầy tình tứ. Tự như không nén nổi tình cảm, nàng đưa tay lên vuốt nhẹ nhàng lên mặt của chàng, dịu dàng nói: “Bây giờ thì huynh đừng nghĩ ngợi gì hết. Sau này... sau này huynh sẽ biết, tại sao muội phải cứu huynh, tại sao muội phải đối xử với huynh như thế.”


Bàn tay của nàng đẹp như chuốt bằng ngọc, nhưng dịu dàng, mềm mại và ấm áp hơn ngọc.
Trên mặt của nàng ửng lên một màu hồng nhạt, như mây trời lúc bình minh.
A Phi nhắm hẳn mắt lại.


Lòng dạ chàng vốn cứng như đá, nhưng lúc này không biết vì sao mà ngay cả những nơi sâu thẳm nhất trong lòng cũng rung lên, giống như một mặt hồ yên lặng đột nhiên xao động, gợn sóng lăn tăn.


Từ trước đến giờ chàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có những tình cảm như thế này.
Nhưng chàng vẫn nhắm mắt, lại hỏi: “Lúc này là giờ nào rồi?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Còn chưa hết canh ba.”


A Phi lồm cồm bò dậy.
Lâm Tiên Nhi nói: “Huynh... huynh định đi đâu?”
A Phi nghiến răng lại nói: “Ta nhất định không để bọn chúng mang Lý Tầm Hoan đi.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Nhưng Lý huynh đã đi rồi.”


A Phi ngã phịch lại xuống giường, trán ướt mồ hôi như gặp mưa rào, chàng hỏi lại: “Cô vừa nói bây giờ còn chưa hết canh ba kia mà?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Bây giờ còn chưa hết canh ba thật, nhưng Lý Tầm Hoan đi từ sáng hôm qua rồi.”
A Phi thất thanh kêu lên: “Sáng hôm qua ư? Chẳng lẽ ta đã mê man suốt một ngày một đêm?”


Lâm Tiên Nhi dùng chiếc khăn lụa màu hồng nhạt, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên đầu của chàng rồi nói: “Huynh bị thương rất nặng, giả tỉ là người khác thì khó mà chịu nổi. Bây giờ huynh nhất định phải nghe lời muội, yên tâm mà dưỡng thương.”


A Phi nói: “Nhưng còn Lý...”


Lâm Tiên Nhi đưa tay bịt miệng chàng: “Muội không cho huynh nhắc đến tên của Lý huynh, vì tình trạng của y cũng không nguy hiểm bằng huynh. Vả lại, nếu huynh muốn cứu y thì ít ra cũng phải chờ cho vết thương lành lại đã.”


Nàng đỡ đầu chàng tựa lên một cái gối, rồi an ủi: “Huynh cứ yên tâm. Tâm Mi đại sư nói là sẽ mang y đến chùa Thiếu Lâm, chắc chắn dọc đường y chẳng gặp gì nguy hiểm đâu.”
*
* *


Lý Tầm Hoan nằm nghiêng, tựa vào thành xe, nhìn Tâm Mi đại sư và Điền Thất ngồi đối diện. Hình như chàng đang nghĩ gì lạ lắm, đột nhiên nhịn không nổi, cười phá lên.


Điền Thất trừng mắt hỏi chàng: “Ngươi thấy chúng ta buồn cười lắm ư?”
Lý Tầm Hoan dửng dưng đáp: “Ta chỉ cảm thấy rất thú vị.”
Điền Thất hỏi: “Ta mà thú vị à?”


Lý Tầm Hoan cười ha hả, rồi nhắm mắt lại, tựa như lại ngủ thiếp đi.
Điền Thất đưa tay lắc mạnh người chàng, gặn hỏi: “Ta có gì là thú vị?”


Lý Tầm Hoan lạnh nhạt nói: “Xin lỗi. Không phải ta đang nói về ngươi. Trên đời này có khá nhiều người làm cho ta thú vị, nhưng ngươi không có trong số đó. Thật ra thì ngươi chẳng có chỗ nào thú vị hết.”


Sắc mặt Điền Thất thay đổi hẳn, hắn nhìn trừng trừng Lý Tầm Hoan một lúc lâu, rồi mới buông tay ra.


Nãy giờ Tâm Mi đại sư vẫn im lìm, tựa như không để ý đến câu chuyện giữa hai người, nhưng tới đây thì lão nhịn không nổi, cất tiếng hỏi: “Ngươi thấy lão nạp là thú vị ư?”


Suốt đời lão, chưa có người nào nói lão có chỗ thú vị.


Lý Tầm Hoan lại cười ha hả rồi mới nói: “Ta thấy đại sư rất thú vị, chỉ vì ta chưa thấy hòa thượng nào đi xe. Ta cứ tưởng kẻ tu hành thì chẳng nên đi ngựa, mà cũng chẳng nên đi xe.”


Quả nhiên Tâm Mi đại sư cũng biết cười: “Hòa thượng cũng là người, chẳng những cần đi xe mà còn cần ăn cơm nữa.”


Lý Tầm Hoan nói: “Thế thì đại sư đã quen ngồi trên xe rồi. Sao đại sư lại không ngồi cho thoải mái một chút? Ta thấy đại sư ngồi cứ như thể đã bị người khác điểm huyệt vậy.”


Mặt của Tâm Mi đại sư chợt trầm xuống: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta bịt cái miệng của ngươi lại ư?”


Lý Tầm Hoan nói: “Nếu đại sư muốn bịt cái miệng của ta, thì ta đề nghị đại sư nên dùng một bình rượu, tốt nhất là một cái bình chứa đầy rượu.”


Tâm Mi đại sư nhìn Điền Thất. Điền Thất từ từ đặt tay vào tử huyệt của Lý Tầm Hoan, lạnh lùng hỏi: “Nếu tay của ta ấn xuống thì sẽ như thế nào?”


Lý Tầm Hoan cười đáp: “Nếu tay của ngươi ấn xuống, ngươi sẽ không còn được nghe những câu chuyện thú vị nữa.”
Điền Thất nói: “Vậy là ta không còn được nghe...”


Hắn mới nói đến đây, tay chưa ấn xuống, bỗng nghe bên ngoài có tiếng ngựa hí, rồi tiếng quát của gã đánh xe. Cỗ xe dừng ngay lại.


Xe đang chạy nhanh mà đột ngột dừng gấp, mọi người ngồi trên xe đều bị hất tung lên, suýt đụng đầu vào trần xe.
Điền Thất giận dữ la lên: “Chuyện gì thế? Không lẽ bọn ngươi...”


Hắn thò đầu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, lập tức cứng họng, sắc mặt cũng thay đổi hẳn.


Trên con đường trắng xóa những tuyết, có một người đứng sừng sững. Tay phải người này nắm chặt dây cương, mặc cho con ngựa hí liên hồi, lồng lộn giãy giụa, nhưng cánh tay hắn vẫn không hề nhúc nhích, tựa như được đúc bằng sắt.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem