Chương 0016 : Giả nhân giả nghĩa

Ngoài cửa không có ai canh gác, có lẽ vì bất cứ ai cũng không ngờ rằng A Phi dám đột nhập vào giữa ban ngày, cũng có thể vì mọi người nhân cơ hội này ngủ trưa một giấc.


Kho chứa củi chỉ vỏn vẹn có mỗi một cánh cửa sổ rất nhỏ, giống như một nhà giam được thiết kế hoàn chỉnh, rất âm u, rất tối tăm. Phía dưới đống củi chất cao như núi, một người đang nằm co quắp, không biết đang mê man hay đang ngủ. Vừa nhìn thấy cái áo bằng da điêu trên thân người đó, máu nóng sôi lên trong người A Phi. Chính chàng cũng không hiểu tại sao mình lại có tình bằng hữu thâm trọng như thế đối với Lý Tầm Hoan.


Chàng cất bước tới, nhẹ giọng gọi: “Huynh...”
Dưới tấm áo da điêu đó đột nhiên lóe lên một ánh kiếm.
Kiếm quang như một làn chớp, quét ngang đôi chân của A Phi.


Biến diễn đột ngột khó ngờ, thanh kiếm quét ngang lẹ làng đến kinh người.


Rất may, trên tay của A Phi cũng đang cầm kiếm. Thanh kiếm của chàng lại càng nhanh hơn, nhanh đến nỗi không thể nghĩ đến. Thanh kiếm của A Phi tuy đâm ra sau nhưng lại đến trước thanh kiếm kia. Chỉ nghe “xoảng” một tiếng, mũi kiếm của A Phi đã điểm trúng sống kiếm của đối phương.


Cổ tay của người đó bị chấn động, thanh kiếm trên tay rơi xuống.




Người đó đúng là cao thủ hiếm thấy, lâm nguy mà không loạn, thân mình lộn đi một cái đã bay ra mấy trượng. Lúc này người đó mới lộ diện. Đó cũng là một người đã bỏ đi và đã quay về. Tên hắn là Du Long Sinh.


A Phi không biết hắn, cũng không nhìn hắn. Thanh kiếm vừa thu chiêu, thân hình đã nhảy lui về sau.
Chàng lùi lại rất nhanh nhưng cũng trễ rồi.
Ngoài cửa đã xuất hiện một ngọn nhuyễn tiên, và một thanh kim đao, phong tỏa đường lui.


A Phi đứng sững lại giây lát. Bỗng nghe tiếng rào rào, đống củi cao ngất đã đổ xuống, để lộ mười mấy người nấp bên trong. Bọn này đều mặc áo chẽn, trong tay cầm cung nhắm vào A Phi. Loại cung Gia Cát này, ở cự ly gần thì có oai lực rất mạnh, không gì có thể sánh bằng.


Dù ai bản lãnh bằng trời, đang đứng trong kho củi này, bị mười mấy cây cung Gia Cát vây quanh, muốn thoát thân còn khó hơn là lên trời.
Điền Thất mỉm cười: “Các hạ còn gì để nói không?”


A Phi thở dài, chầm chậm ngồi xuống, nói: “Xin mời động thủ.”
Điền Thất ngửa mặt cười to: “Các hạ đúng là một người mau lẹ. Điền mỗ xin học hỏi.”
Lão vẫy tay một cái, mấy chục mũi tên bắn ra như mưa.


Ngay lúc đó, A Phi đột nhiên nằm xuống đất lăn một vòng, tay trái nhặt thanh Vô Tình Kiếm vừa rơi từ tay của Du Long Sinh.


Kiếm quang vừa loáng lên liền biến thành một bức màn thép, mấy chục mũi tên bị gạt văng ra tứ phía. Vùng kiếm quang di chuyển từ từ ra cánh cửa. Triệu Chính Nghĩa giận dữ gầm lên một tiếng, thanh Tử Kim Đao bổ xuống theo chiêu Lập Tiễn Hoa Sơn.


Không ngờ ngọn đao của hắn chưa chặt xuống thì trong vùng kiếm quang lại phát xuất một chiêu kiếm.
Lại là một chiêu kiếm nhanh như điện chớp.


Triệu Chính Nghĩa hoảng hốt biến chiêu, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Một tiếng “sột” vang lên, thanh kiếm đã đâm vào yết hầu của lão, máu tươi phun ra như pháo hoa bắn lên trời.


Điền Thất thụt lui nửa bước, vung nhuyễn tiên bổ xuống. Lúc này kiếm quang đã hóa thành một lằn chớp bay ra ngoài cửa.


Điền Thất muốn đuổi theo, đột nhiên lại dừng chân. Hai tay Triệu Chính Nghĩa ôm lấy cổ họng, trong cổ họng vẫn còn nổi lên những tiếng ậm ạch. Lão chưa đứt hơi.


A Phi mở đường thoát thân là chính, còn đâm người là phụ, cho nên mũi kiếm đã lệch đi hai tấc. Nó đâm vào giữa khí quản và thực quản của Triệu Chính Nghĩa, không trúng vào yếu điểm của lão.


A Phi đã đến trước cánh cổng tiểu viện, phóng ngược cánh tay, thanh Vô Tình Kiếm bay đến phía Điền Thất, làm cho lão ta vừa định rượt theo lại phải thụt lùi.


Thanh bảo kiếm kêu “xoảng” một tiếng, cắm ngập vào vách tường đối diện.
Đến lúc này, Du Long Sinh mới thở phào: “Thân thủ của gã thiếu niên này thật là nhanh nhẹn.”


Điền Thất mỉm cười: “Vận khí của hắn cũng không tồi.”
Du Long Sinh hỏi lại: “Vận khí? Hắn may mắn ư?”


Điền Thất nói: “Chẳng lẽ vừa rồi Du thiếu trang chủ không nhìn thấy trên người hắn đã trúng hai mũi tên ư?”


Du Long Sinh đáp: “Tại hạ không nhìn thấy. Nhưng tại hạ thấy hắn múa kiếm bằng tay trái, trong kiếm pháp nhất định phải có sơ suất, tất nhiên là đỡ không hết cung tên của bọn thuộc hạ Thất gia. Tại hạ chỉ thấy kỳ lạ ở chỗ hắn không bị thương.”


Điền Thất cười: “Chỉ vì trong mình hắn có mặc Kim Ty Giáp. Lão phu đã tính rất kỹ nhưng lại quên mất điều này. Nếu không, dù hắn có bản lãnh cao bằng trời thì hôm nay cũng đừng nghĩ đến việc thoát khỏi kho củi này.”


Nhìn thanh kiếm trên vách, Du Long Sinh thở nặng nề: “Đáng lý hắn đừng đến vào hôm nay.”


Điền Thất an ủi: “Thắng bại là chuyện thường của binh gia, thiếu trang chủ hà tất phải than thở như thế. Huống hồ, hắn đã qua được cửa ải của chúng ta, nhưng còn cửa ải thứ hai, hắn có vượt qua được không?”
*
* *


Vừa ra khỏi cửa, A Phi chợt nghe tiếng A Di Đà Phật sang sảng vọng lại từ cả bốn phương tám hướng.
Tiếp đến, chàng đã bị năm tăng nhân Thiếu Lâm mặc áo bào xám, mang giày trắng vây chặt.


Cả năm người vẫn chắp tay lên ngực trông thật trang trọng, oai nghiêm. Đôi chân lúc di động thì như nước chảy mây trôi, lúc dừng lại thì lập tức vững như ngọn núi.


Người đứng giữa là một lão tăng mày trắng râu dài, không giận mà oai, trong tay đang lần chuỗi hạt màu đồng. Đó chính là Tâm Mi đại sư, hộ pháp của Thiếu Lâm.


Ánh mắt A Phi lướt nhìn tứ phía, thần sắc vẫn không đổi, lạnh lùng nói: “Thì ra người xuất gia cũng biết mai phục.”


Tâm Mi đại sư nói bằng một giọng trầm trầm: “Lão tăng vốn không có ý hại người, thí chủ hà tất phải nói những lời sắc bén như thế. Thí chủ nên biết, những lời sắc bén chưa chắc làm thương tổn được người khác, nhưng chắc chắn làm thương tổn chính miệng lưỡi mình.”


Lão nói bằng một giọng rất chậm rãi bình hòa, nhưng khi lọt vào tai A Phi thì lại vang vang như chuông đồng, đến nỗi dứt lời rồi mà tai chàng vẫn vang những tiếng “ù ù”.


A Phi nói: “Miệng lưỡi của hòa thượng còn sắc bén hơn, nhất định không ở dưới tại hạ.”
Miệng thì nói nhưng người đã nghiêng nghiêng xông ra.


A Phi biết, nếu tung mình nhảy lên không trung thì ở phía dưới chân sẽ lộ ra khoảng trống. Xâu chuỗi của Tâm Mi mà quăng tới thì đôi chân của chàng chỉ còn vứt cho chó ăn.


Vì thế mà chàng nhắm vào khoảng giữa hai người để xông ra.


Không ngờ thân thể chàng vừa nhúc nhích, bọn tăng nhân Thiếu Lâm đột nhiên chuyển động như hành vân lưu thủy. Năm người này quay quanh A Phi như một cái vành đai kín.


Chân của A Phi dừng lại, thì chân của các nhà sư cũng đều dừng lại.


Tâm Mi đại sư nói: “Kẻ xuất gia không muốn sát sinh. Trong tay thí chủ có kiếm, dưới đùi thì có đôi chân. Chỉ cần thí chủ xông ra được khỏi cái La Hán Trận nhỏ bé này thì lão tăng sẽ tâm phục khẩu phục, cung kính tiễn đưa đúng lễ.”


A Phi hít một hơi dài nhưng chỉ đứng yên một chỗ.


Chàng đã nhận thấy những nhà sư này chẳng những công phu thâm hậu mà việc phối hợp thân hình như thiên y vô phùng, áo trời không có đường may, giọt nước cũng không chảy lọt qua được.


Lúc bảy tám tuổi, A Phi đã từng xem một con hạc bị một con trăn lớn vây quanh. Mỏ của con hạc tuy lợi hại, nhưng trước sau gì cũng không chịu xuất kích.


Chàng cảm thấy kỳ lạ, sau này mới hiểu ra, tiên hạc đã hiểu được cách tấn công của loài trăn. Con trăn cuộn lại thành hình bánh xe, đầu đuôi tương ứng với nhau. Nếu hạc mổ xuống đầu trăn thì hai chân không khỏi bị đuôi trăn quấn chặt. Còn nếu mổ vào đuôi trăn thì hạc không khỏi bị đầu trăn nuốt chửng.


Vì thế con hạc cứ đứng không động đậy. Chờ đến khi con trăn đợi không nổi, nhịn không nổi nữa mà xuất kích trước, thì cái mỏ sắc của con hạc lập tức mổ nhanh như điện chớp vào chỗ bảy tấc của con trăn.


A Phi nấp trên cây quan sát một đêm, mới hiểu rõ đạo lý bên trong. Nếu gặp trường xà trận, đầu đuôi tương ứng với nhau, bắt buộc phải đối phó bằng cách lấy tĩnh khắc chế động, lấy nhàn hạ để khắc chế nhọc mệt. Làm được như thế, sẽ nắm được thượng phong.


Chàng nhất định không bao giờ quên đạo lý này.
Vì thế, khi bọn tăng nhân Thiếu Lâm chưa nhúc nhích, thì A Phi cũng bất động.


Sau không biết bao lâu, chính Tâm Mi đại sư không kiên nhẫn nổi nữa, cất tiếng hỏi: “Thí chủ định bó tay chịu trói ư?”
A Phi đáp gọn: “Ta không muốn.”


Tâm Mi đại sư lại hỏi: “Đã không muốn chịu trói, tại sao không chạy?”
A Phi đáp: “Ngươi không muốn giết ta, thì ta cũng không muốn giết ngươi. Vì thế ta không đi được.”


Tâm Mi đại sư cười lạnh lẽo: “Nếu thí chủ có thể giết được lão tăng, lão tăng ch.ết cũng không oán trách gì.”
A Phi cũng cười: “Tốt.”


Chàng nhân một cái chớp mắt mà động thủ, khi đã động thủ thì nhanh như điện chớp.


Kiếm quang nhấp nháy đâm thẳng vào yết hầu của Tâm Mi đại sư. Bọn tăng nhân Thiếu Lâm cũng lập tức di động, tám phát thiết chưởng đều đánh vào A Phi cùng lúc. Không ngờ kiếm vừa đâm ra, bộ pháp chàng đột nhiên thay đổi. Không ai có thể nhìn thấy bước chân chàng đã biến hóa thế nào, chỉ nhìn thấy thân hình chàng đã thay đổi phương hướng.


Chiêu kiếm đó rõ ràng là đâm thẳng vào Tâm Mi đại sư nhưng lại đột nhiên thay đổi phương vị, tựa như bàn tay của bốn người kia đều sắp bị xâu vào lưỡi kiếm của chàng. Tâm Mi đại sư trầm giọng nói: “Tốt.”


Tiếng “tốt” vừa thốt ra khỏi miệng, tay áo của ông ta vung lên, cuốn thành một trận kình phong Thiếu Lâm Thiết Tụ còn sắc bén hơn cả đao kiếm. Chiêu này tấn công ngay vào yếu điểm, buộc A Phi phải ứng phó.


Bốn vị tăng nhân kia tuy đã gặp nguy hiểm, nhưng không cần phải ra tay tự cứu. Đây chính là bí quyết tạo nên oai lực cho La Hán Trận phái Thiếu Lâm.


Nào ngờ, trong một chớp mắt, thanh kiếm của A Phi lại thay đổi phương hướng lần nữa.


Kiếm của người khác biến chiêu, chỉ là thay đổi bộ vị xuất thủ mà thôi. Nhưng kiếm của A Phi biến chiêu thì thay đổi hoàn toàn, thanh kiếm đang đâm về phía Đông, đột nhiên lại hướng về phía Tây.


Thật ra chiêu kiếm không thay đổi. Chỉ có bộ pháp của chàng thay đổi, nhưng biến hóa nhanh chóng tới mức người khác không thể tin được trên thế gian lại có một đôi chân như thế.


Chỉ nghe “soạt” một tiếng, ống tay áo của Tâm Mi đại sư bị đâm trúng.
Tiếp đó, kiếm quang tỏa rộng ra, thân và kiếm tựa như hòa thành nhất thể. Kiếm quang lướt qua, người đã theo kiếm thoát ra khỏi trận.


Mặc dù chàng gặp nguy hiểm nhưng còn rất may mắn, quả nhiên đã đắc thủ. Nhưng sau lưng chàng đã lộ ra một khoảng trống.


Chỉ nghe thấy Tâm Mi đại sư trầm giọng nói: “Thí chủ bảo trọng. Để lão tăng tiễn đưa một bước.”


A Phi chợt nghe một luồng kình phong ập tới, tựa như một cây búa sắt đập vào sau lưng. Dù trên mình chàng có mặc Kim Ty Giáp, nhưng ngực cũng nóng ran lên, tựa như máu đã chảy vào trong phổi.


Như một con diều bị đứt dây, thân người của A Phi bay ra phía ngoài.
Một tăng nhân trẻ tuổi quát lớn: “Đuổi theo.”
Tâm Mi đại sư khẽ lắc đầu: “Không cần.”


Tăng nhân này hỏi: “Hắn không chạy xa được, tại sao sư thúc lại không hạ lệnh đuổi theo?”
Tâm Mi đại sư đáp: “Hắn không thể chạy xa được, đuổi theo để làm gì?”


Suy nghĩ một lát, vị tăng nhân mỉm cười, cúi đầu xuống nói: “Sư thúc nói rất phải.”


Nhìn theo hướng A Phi, Tâm Mi đại sư nói thật chậm: “Người xuất gia lấy từ bi làm trọng, không đả thương người thì vẫn tốt hơn.”


Điền Thất từ nãy vẫn đứng xa xa nhìn, bây giờ bỗng cười thành tiếng: “Người xuất gia quả là lấy từ bi làm trọng. Khi đã có kẻ giết người thay cho lão, thì lão không chịu động thủ.”
*
* *


A Phi nương theo chưởng lực của đối phương mà bay lên, lại mượn thế bay lên mà hóa giải chưởng lực.


Chưởng lực của Thiếu Lâʍ ɦộ pháp quả nhiên thâm hậu hơn người. A Phi bay qua hai mái nhà rồi mới gượng đứng lại được.


Đến khi chàng tung mình nhảy lên lần nữa, mới phát hiện mình đã bị nội thương, nhưng tự tin rằng mình sẽ chịu đựng được chút thương thế ấy.


Những rèn luyện khắc khổ, những năm tháng khó khăn đã khiến chàng trở thành một con người rất khó bị quÿ xuống. Thân thể chàng tựa như được đúc toàn bằng sắt.


Màn đêm dần dần buông xuống, bốn bề không còn bóng người qua lại, nhưng ở mỗi cành cây, mỗi mái nhà, mỗi ngóc ngách đều có thể có địch nhân mai phục.


Thoát khỏi cửa ải vừa rồi, A Phi kể như là may mắn. Trong vòng vây của Hộ pháp và bốn đại cao thủ Thiếu Lâm, có thể nói là trong thiên hạ rất ít ai thoát được.
Chỉ có điều, A Phi chưa muốn chạy trốn.


Việc chưa xong, chàng nhất định không bỏ dở.
Không hiểu bọn Điền Thất đã đem giam Lý Tầm Hoan vào nơi nào?


A Phi giương đôi mắt như chim ưng đảo tìm bốn phía, từ mái nhà này vọt qua mái nhà khác như một con mèo rừng, rồi sau đó chuồn vào vườn sau. Bởi vì nếu một người đứng trên mái nhà mà quan sát thì mục tiêu quá lớn, còn ở trong hậu viên thì có nhiều nơi ẩn náu.


Thình lình chàng nghe có tiếng cười.
Giọng cười không lớn, nhưng khoảng cách thật gần, nghe như là ở sát bên tai. A Phi quay đầu lại, phát hiện người có giọng cười đó cách chàng không gần đến thế.


Có một ngôi đình nhỏ ở cách mấy trượng, người đó đang ngồi trong tiểu đình, dựa vào lan can đọc sách một cách xuất thần, tựa như không còn để ý bất cứ việc gì.


Lão mặc một chiếc áo bào bằng vải bông cũ kỹ, khuôn mặt rất ốm, rất vàng, hàm răng lưa thưa, trông giống như một lão thầy đồ bị thiếu ăn.


Nhưng một thầy đồ thiếu ăn thì không thể có một giọng cười vang xa mấy trượng, người nghe lại tưởng tiếng cười phát ra ở sát bên mình. Chỉ những cao thủ có nội công tuyệt đỉnh mới có thể cười như thế.


A Phi dừng lại, im lặng nhìn lão.
Lão tựa như không thấy A Phi, đưa ngón tay thấm nước bọt lật qua trang khác, lại xem tiếp, tựa như rất tâm đắc.


A Phi từng bước từng bước lùi ra sau. Lùi khoảng chục bước, chàng đột nhiên quay người lại.


Chàng vừa quay người lại, đã nhảy ra ngoài ba trượng, rồi không quay đầu lại nữa, chỉ hai ba cái giẫm chân đã đi vào giữa rừng mai. Hoa mai đang nở rộ, mùi thơm của hoa mai cũng làm lòng người khoan khoái.


A Phi hít một hơi dài, mong đè nén mùi máu đang tanh nồng trong cổ xuống.


Chàng phát hiện vết thương này nặng hơn mình tưởng, vừa vận chân khí là máu trong ngực đã muốn trào ra ngoài, khó mà giao đấu với người khác.
Ngay lúc đó, chợt có tiếng sáo nổi lên.


Tiếng sáo du dương mà thanh thoát. Tuyết đọng trên hoa mai bị tiếng sáo làm rung động, từng mảng từng mảng rơi xuống. Một mảng đã rơi trên người A Phi. Giữa đám tuyết hoa đang bay phấp phới đó, có thể nhìn thấy một người đang đứng dựa vào gốc mai mà thổi sáo, trên người mặc một cái áo bào cũ kỹ. Hiển nhiên đó chính là lão thầy đồ đọc sách vừa rồi.


Tiếng sáo chợt bổng chợt trầm, rất khúc chiết, rất uyển chuyển có thể bắt người ta phải trầm tư mà nghe.
Lần này A Phi không chạy nữa, chăm chú nhìn lão, nói từng chữ: “Thiết Địch tiên sinh?”


Tiếng sáo ngừng bặt, Thiết Địch tiên sinh ngẩng đầu lên, đôi mắt đột nhiên thay đổi, sáng lấp lánh như sao trên trời.
Ngay lúc đó, lão già này đột nhiên trẻ lại mười tuổi.


Nhìn chằm chằm vào A Phi khá lâu, Thiết Địch tiên sinh vụt hỏi: “Ngươi bị thương ư?”
A Phi hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm: “Nhãn lực lão này thật là lợi hại”.


Thiết Địch tiên sinh lại hỏi tiếp: “Ngươi bị thương ở sau lưng ư?”
A Phi đáp: “Ngươi đã thấy thì còn hỏi làm gì?”
Thiết Địch tiên sinh hỏi tiếp: “Dưới tay của Tâm Mi đại sư ư?”


A Phi nói: “Đúng thế.”
Thiết Địch tiên sinh khẽ cười: “Thiếu Lâʍ ɦộ pháp té ra cũng chỉ có thế.”
A Phi hỏi: “Thế nghĩa là sao?”


Thiết Địch tiên sinh lạnh nhạt nói: “Với thân phận như Tâm Mi, đáng lý không nên đả thương sau lưng người khác. Nếu đã đả thương ngươi rồi, thì không nên để ngươi sống sót mà đến gặp ta.”


Lão đột nhiên cười khẩy, chầm chậm nói: “Chẳng lẽ lão hòa thượng muốn mượn dao giết người hay sao?”


A Phi lạnh lùng: “Ta nói với ngươi ba việc. Thứ nhất, nếu không đánh sau lưng, Tâm Mi không thể đánh trúng ta. Thứ hai, cho dù có đánh trúng cũng không giết được ta. Thứ ba, ngươi cũng không thể giết ch.ết ta.”


Thiết Địch tiên sinh cười lớn: “Khẩu khí của thiếu niên này thật là lớn.”


Lão ngưng cười, lớn tiếng nói: “Ngươi đã bị thương, ta không muốn ra tay. Nhưng khẩu khí của ngươi quá lớn nên buộc lòng ta phải cho ngươi một bài học.”


A Phi tựa như cảm thấy mình đã nói quá nhiều, nên không nói nữa.
Thiết Địch tiên sinh nói tiếp: “Ngươi đã bị thương, ta nhường ngươi ba chiêu.”


A Phi nhìn lão rồi đột nhiên mỉm cười, cài thanh kiếm vào thắt lưng, quay mặt bỏ đi.


Thiết Địch tiên sinh cười lớn hơn, phi thân theo. Chiếc áo bào bằng vải bông bay phần phật, trông tựa một con chim ưng bay đến trước mặt A Phi, quát lớn: “Đã gặp ta rồi, ngươi còn muốn chạy ư?”


A Phi không thèm nhìn lão, lẳng lặng nói: “Ta mà không đi thì ngươi phải ch.ết.”
Thiết Địch tiên sinh cười ha hả: “Ta ch.ết hay ngươi ch.ết?”
A Phi đáp: “Không ai có thể nhường ta ba chiêu.”


Thiết Địch tiên sinh hỏi lại: “Nếu ta nhường ngươi ba chiêu thì phải ch.ết hay sao?”
A Phi đáp: “Đúng thế.”
Thiết Địch tiên sinh lại hỏi: “Ngươi cứ thử xem sao?”


A Phi không trả lời mà quay lại nhìn thẳng vào mắt đối phương. Thiết Địch tiên sinh chợt nghe một luồng hàn khí từ trong người bốc lên.


Lão nổi danh cũng không phải là do may mắn, đã trải qua vô số trận huyết chiến lớn nhỏ mới có danh tiếng hôm nay. Trong mỗi trận huyết chiến, lão đều phải đối diện với mỗi cặp mắt khác nhau.


Có những cặp mắt tràn đầy hung ác, có những cặp mắt tràn đầy phẫn nộ và sát khí, có những cặp mắt tràn đầy hoảng sợ và van vỉ.
Nhưng chưa bao giờ Thiết Địch tiên sinh thấy một đôi mắt như thế.


Trong đôi mắt này hoàn toàn không có một chút tình cảm nào cả. Cặp mắt của chàng thiếu niên này tựa như hai hòn sỏi. Cặp mắt này nhìn vào người khác, rất giống như cặp mắt của bức tượng thờ trên hương án, cứ mãi nhìn vào chúng sinh một cách vô cảm.


Thiết Địch tiên sinh bất giác lùi lại một bước.
Ngay lúc ấy, thanh kiếm của A Phi đã rút ra.
*
* *
Kiếm đã rút ra, thấm máu mới về.


Đó là sự tự tin của A Phi. Nếu chưa nắm chắc phần thắng, chàng chưa rút kiếm.
Thiết Địch tiên sinh đột ngột tung mình lên khỏi ngọn mai. Chỉ nghe một loạt tiếng động xào xạc, tuyết và mai hoa đã tung đầy trời.


Màu trắng của tuyết và màu hồng của hoa mai đã tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp. Từ phía dưới nhìn lên, chỉ thấy thân người của Thiết Địch tiên sinh đang vùng vẫy giữa một đám mây nửa trắng nửa hồng.


A Phi không ngẩng đầu lên, kiếm đã thu về.


Thiết Địch tiên sinh đã đáp xuống đất. Lão rơi rất chậm tựa như một con người được dán bằng giấy. Trong lúc lão còn trên không trung, dưới đất đã hiện thêm một dây máu tươi.


A Phi đưa mắt nhìn theo dây máu, nói chậm rãi: “Không ai có thể nhường ta được ba chiêu. Một chiêu cũng không thể.”


Thiết Địch tiên sinh đứng dựa vào gốc mai thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch. Ngực áo lão thấm đầy máu.
Cây thiết địch nổi danh thiên hạ của lão hoàn toàn chưa xuất thủ.


A Phi nói: “Ngươi không ch.ết chỉ vì ngươi đã nhường ta ba chiêu. Ngươi không thất tín.”
A Phi vụt cười rồi nói tiếp: “Tối thiểu, ngươi cũng cao hơn Tâm Mi đại sư.”


Tâm Mi đại sư đã nói chỉ cần chàng xông ra khỏi La Hán Trận thì sẽ không đả thương chàng, nhưng đã không giữ lời. Bài học này, chàng vừa thề rằng vĩnh viễn không bao giờ quên.


Thiết Địch tiên sinh vừa thở dốc vừa nói: “Còn hai chiêu nữa.”
A Phi hỏi lại: “Hai chiêu nữa ư?”
Thiết Địch tiên sinh cắn răng cố nén cơn đau, cười gượng: “Ta nhường ba chiêu, nhưng ngươi mới ra tay có một.”


A Phi quay lại lần nữa, nhìn vào đối phương, nhìn lâu, rất lâu rồi mới nói: “Được.”
Chàng nhẹ nhàng ra tay, xoa vào mặt lão hai cái, nói: “Bây giờ thì ba chiêu đã...”


Câu nói chưa dứt thì nghe “phụt” một tiếng, mười mấy đốm hàn tinh từ cây thiết địch phóng ra như mưa bão.
A Phi vọt lên không trung, lộn một vòng rồi văng ra ngoài ba trượng, khi rơi xuống thì không đứng vững được.


Đôi chân chàng mềm nhũn, khuỵu xuống đất.


Sắc mặt Thiết Địch tiên sinh hình như hồng trở lại, hưng phấn lên, vừa thở vừa nói: “Hôm nay ta đã học được một bài học, nhất định không thể nhường ai ba chiêu. Nhưng ngươi cũng đã học được một điều: khi đã xuất thủ phải làm cho đối phương ngã quÿ hẳn, nếu không thì đừng xuất thủ.”


A Phi nghiến răng nhìn vào một điểm hàn tinh ghim sâu trên chân mình, mở miệng nói: “Bài học này nhất định ta sẽ không bao giờ quên.”
Thiết Địch tiên sinh nói: “Tốt. Ngươi hãy đi đi.”


A Phi chưa trả lời, thì nghe nhiều tiếng bước chân dồn dập chạy tới. Có tiếng người hô hoán: “Thiết Địch tiền bối! Đã đắc thủ rồi ư?”


Thiết Địch tiên sinh chau mày nhìn A Phi, bảo: “Đi mau! Ta không muốn giết ngươi, cũng không muốn ngươi ch.ết dưới tay người khác.”
A Phi nhào xuống đất, lăn ra hai trượng.


Chân chàng tuy không đi được, nhưng cánh tay chàng vẫn còn sức lực, nên vẫn có thể đi.


Nhưng chàng cũng tự biết mình không thể đi xa được. Chàng cũng không còn sức để xóa đi những vết tích đã lưu lại trên mặt tuyết trắng.


Bọn Điền Thất trước sau gì cũng đuổi đến đây. Huống hồ, ngay trong lúc này, chàng cảm thấy hơi thở từ cổ họng mình đầy mùi máu tanh. Tuy chàng vẫn còn miễn cưỡng nén lại, nhưng búng máu này trước sau gì cũng phải khạc ra.


Không cần kẻ khác đuổi đến, chính bản thân chàng cũng không gắng gượng được bao lâu nữa. Chàng chỉ muốn được gặp Lý Tầm Hoan lần cuối, để nói với Lý Tầm Hoan rằng chàng đã tận lực.


Giữa lúc đó, có một bóng người phóng đến, hướng về phía chàng.
*
* *
Trong nhà chỉ có một ngọn nến.


Ánh nến đang soi vào nét mặt trắng bệch, ửng mấy vệt hồng bệnh hoạn của Lý Tầm Hoan. Chàng không ngừng ho sù sụ, ho đến độ thở không ra hơi.


Long Tiêu Vân im lặng ngồi nhìn chàng, đợi chàng ho xong mới đưa ly rượu đến gần, từ từ rót vào miệng chàng.


Uống xong ly rượu, Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Đại ca nhìn xem! Một giọt rượu cũng không rớt ra ngoài, đúng không? Cho dù đệ bị kẻ khác treo ngược giữa trời, nếu có ai rót rượu cho đệ uống, nhất định đệ không bỏ phí giọt nào.”


Long Tiêu Vân muốn cười nhưng cười không thành tiếng, buồn bã hỏi: “Tại sao đệ không để cho ta giải huyệt?”


Lý Tầm Hoan cười: “Đệ là một con người không chịu được cám dỗ. Nếu huynh giải khai huyệt đạo cho đệ, không chừng đệ lại muốn chạy trốn.”


Long Tiêu Vân nói: “Bây giờ... bây giờ bọn chúng không ở đây, nếu hiền đệ...”
Lý Tầm Hoan ngắt lời: “Đại ca! Đến lúc này, huynh vẫn chưa hiểu ý đệ sao?”
Long Tiêu Vân thở ra: “Ta hiểu, nhưng...”


Lý Tầm Hoan cười: “Đệ biết huynh lại muốn nói câu đó, nhưng thực ra huynh chẳng có lỗi gì cả. Huynh đưa đệ từ kho củi vào đây, lại cho rượu uống, cũng đã không phụ tình huynh đệ chúng ta rồi.”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem