Chương 005 : Đuổi người trong đêm gió tuyết

Lý Tầm Hoan cầm lấy hũ rượu nốc cạn, rồi không ngừng ho sặc sụa. Trên gương mặt trắng bệch lại xuất hiện màu đỏ bệnh hoạn, hai tay ôm ngực, chàng nói một mình, giọng nói đầy vẻ thê lương: “Tiêu Vân, Thi Âm... Ta tuyệt nhiên không trách các ngươi. Bất luận ai nói gì, ta cũng không trách các ngươi. Ta biết các ngươi không sai, tất cả sai lầm đều do ta.”


Cánh cửa nhà bếp khua lên nhè nhẹ, một người bò từ ngoài vào. Trông hắn như một quả bóng, bụng to như cái trống, thân mình như một khối thịt mỡ lấm lem bùn đất. Tóc râu hắn rối loạn như nhiều năm chưa tắm gội, từ xa đã ngửi thấy mùi chua.


Tư thế di chuyển của hắn nửa như bò, nửa như lăn, vì hai chân đã đứt đến sát thân người.
Lý Tầm Hoan khẽ cau mày: “Nếu ngươi muốn kiếm chén cơm thì đã tới lầm chỗ rồi.”


Quái nhân như không nghe thấy, tuy vừa béo phì vừa tàn phế, nhưng cử động không chậm chút nào. Hai tay hắn vừa ấn xuống, thân hình đã đến phía trước cái chảo lớn.


Lý Tầm Hoan hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ ngươi cũng đến vì Kim Ty Giáp ư?”
Quái nhân lại ấn hai tay xuống, như một con cóc nhảy lên trên bếp. Thi thể Hồng Hán Dân vẫn còn trong chảo, Kim Ty Giáp vẫn còn trên thi thể đó.


Lý Tầm Hoan từ từ nói: “Con dao trong tay ta không phải là không biết giết người. Nếu ngươi không dừng tay thì e rằng trong chảo lại có thêm một thi thể.”




Quái nhân mặc kệ, hai tay nhanh nhẹn lột lấy Kim Ty Giáp. Nhìn qua, đó chỉ là một bộ giáp màu vàng, không có vẻ gì kỳ lạ.


Chỉ kỳ lạ ở chỗ Lý Tầm Hoan vẫn ngồi bất động, phi đao trên tay chưa phóng ra, trừng mắt nhìn quái nhân, vẻ mặt hơi kinh ngạc.


Quái nhân hai tay ôm chặt Kim Ty Giáp, ngửa mặt cười to: “Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Không ngờ bảo bối lại đến tay ta.”
Lý Tầm Hoan lạnh lùng: “Ta hãy còn đây, đao nắm trong tay, ngươi nói như thế e rằng hơi sớm.”


Quái nhân lại nhảy xuống như một con cóc, lăn đến trước mặt Lý Tầm Hoan, nhìn chàng cười khằng khặc, lộ ra hai hàm răng vàng khè: “Đao nắm trong tay, sao không giết ta đi? Tiểu Lý Phi Đao, phóng ra không trật đao nào. Phi đao đã phóng thì một kẻ tàn phế như ta không thể tránh khỏi được.”


Lý Tầm Hoan cũng cười: “Ta thấy ngươi rất đáng thương nên không nhẫn tâm giết ngươi.”
Quái nhân đáp: “Nếu ngươi không muốn nói thì để ta nói giùm.”


Hắn lớn tiếng cười, rồi tiếp: “Bọn chúng tưởng ngươi không trúng độc, nhưng ta biết ngươi đã trúng độc rồi. Chỉ vì ngươi rất trầm tĩnh, nên chúng mới mắc bẫy.”


Vẻ mặt Lý Tầm Hoan hơi biến đổi: “Lại thế nữa ư?”


Quái nhân cười càng lớn: “Ngươi đừng nghĩ rằng ta sẽ mắc bẫy. Chỉ vì ta biết chất độc đó pha vào rượu tuyệt không có mùi vị, dù mũi ngươi có thính hơn chó cũng không thể ngửi thấy.”


Nhìn quái nhân khá lâu, Lý Tầm Hoan điềm đạm mỉm cười: “Ngươi thật sự biết chắc như thế sao?”


Quái nhân cười ha hả: “Đương nhiên là ta biết chắc, bởi chất độc đó là của chính ta. Ngươi trúng độc hay không, ta chỉ nhìn qua là biết. Ngươi có thể lừa được bọn chúng, nhưng tuyệt nhiên không thể lừa ta.”


Sắc mặt Lý Tầm Hoan không thay đổi, nhưng khóe mắt hơi run rẩy.


Qua một hồi lâu, Lý Tầm Hoan thở dài: “Chưa hết một ngày, mà ta đã gặp đến sáu bảy sự việc ngoài sức tưởng tượng. Xem ra hôm nay vận khí ta không được tốt.”


Quái nhân hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết sẽ mất mạng dưới tay ai sao?”
Lý Tầm Hoan nói: “Ta đang muốn thỉnh giáo.”


Quái nhân nói: “Ngươi biết sâu hiểu rộng, chắc hẳn có nghe đến bảy người ti tiện vô sỉ nhất trong giang hồ...”
Lý Tầm Hoan hơi lạc giọng: “Thất Diệu Nhân?”


Quái nhân cười ha hả: “Hoàn toàn không sai. Thất Diệu Nhân, nam thì ăn trộm, nữ thì ɖâʍ loàn cực kỳ vô sỉ. Võ công chẳng là bao, nhưng những công phu đại loại như phóng thuốc mê, hạ độc, bắt gà trộm chó, dụ dỗ con gái nhà lành, bắt cóc con nít... trên giang hồ không ai sánh được.”


Lý Tầm Hoan mở to mắt nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi là một trong Thất Diệu Nhân ư?”
Quái nhân lại tiếp: “Trong Thất Diệu Nhân có một kẻ ti tiện vô sỉ nhất, gọi là...”
Lý Tầm Hoan nói: “Diệu lang quân Hoa Phong.”


Quái nhân cười: “Sai một chút. Ngoại hiệu đầy đủ của hắn là Hắc Tâm Diệu Lang Quân. Con người ấy bất học vô thuật, giết một con chó cũng không dám, chỉ biết dụ dỗ con gái nhà lành, lừa tiền đoạt sắc. Công phu hạ độc của hắn, thì không chừng Ngũ Độc Cực Lạc Đồng Tử cũng phải dưới một bậc.”


Lý Tầm Hoan nói: “Dường như ngươi biết về con người đó rất rõ.”
Quái nhân lại cười ha hả: “Đương nhiên ta biết rõ, vì ta chính là hắn, hắn chính là ta.”


Lý Tầm Hoan thở dài, lúc này mới thật sự hết cố gắng.
Hoa Phong cười lớn tiếng: “Chắc ngươi ngạc nhiên, không ngờ Diệu Lang Quân lại là một quả cầu thịt.”


Lý Tầm Hoan nói: “Con người như ngươi mà có thể dụ dỗ con gái nhà lành sao, chẳng lẽ họ mù cả à?”


Hoa Phong nói: “Ngươi lại nhầm nữa rồi! Những người mà ta dụ dỗ không những không mù mà cặp mắt lại phải rất đẹp. Nhưng khi một con người bị chặt đứt hai chân, nhốt trong địa lao, mỗi ngày cho ăn một tô mỡ heo không thêm mắm muối, thì cho dù Phan An sau mấy năm cũng biến thành một khối thịt.”


Lý Tầm Hoan chau mày hỏi: “Chẳng lẽ đó là độc thủ của vợ chồng Tử Diện Nhị Lang sao?”


Trầm ngâm một lúc, Hoa Phong lại cười: “Vừa rồi Tử Diện Nhị Lang đã kể cho ngươi nghe một câu chuyện. Bây giờ ta kể lại cho ngươi nghe, dứt khoát là đầy đủ hơn, hứng thú hơn nhiều.”


Hoa Phong nói: “Năm ấy vận khí ta không tốt, hình như bị ma quỉ mê hoặc vậy, cả gan dụ dỗ vợ của Dương Đại Hồ Tử. Cái xui xẻo nhất là ta làm cho nàng có con, do đó ta không thể không dẫn nàng chạy trốn.”


Lý Tầm Hoan ngạc nhiên: “Té ra tên mặt trắng mà Tử Diện Nhị Lang nói là ngươi sao?”
Hoa Phong nói: “Chỉ sai một chút.”
Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Sai chỗ nào?”


Hoa Phong cười: “Thật tình ta không lấy châu báu của mụ đã đánh cắp. Dù ta có muốn cũng không được, bởi vì con mụ này còn ranh ma hơn quỷ, ta thật sự không có cơ hội ra tay.”


Hắn thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Nhưng lúc đó Dương Đại Hồ Tử đã phát giác việc này, truy đuổi rất gấp. Ta vốn nhát gan, muốn tìm người thế mạng, liền bảo Tường Vi dụ dỗ Tử Diện Nhị Lang. Lúc đầu, mụ còn không chịu, bảo rằng mặt hắn không trắng trẻo, nhưng rốt cuộc ta cũng thuyết phục được.”


Lý Tầm Hoan nói: “Thì ra hai ngươi đã tính kế sẵn rồi.”


Hoa Phong nói: “Lúc đó ta cũng muốn tương kế tựu kế, phủi tay một cái là bỏ đi vô sự. Nhưng Tiểu Tường Vi đã cuỗm đi không ít châu báu của Đại Hồ Tử, ta không đành lòng nên hẹn ước với nàng, đợi khi mọi việc chìm xuồng, ta sẽ đến tìm nàng, hất cẳng Tử Diện Nhị Lang.”


Hắn thở dài rồi nói: “Nhưng ta quên mất rằng trong thiên hạ không có nữ nhân nào không thay lòng đổi dạ. Mụ ngày đêm gần gũi Tử Diện Nhị Lang đã động chân tình. Khi ta đến tìm nàng, hai người liên thủ đánh bại ta, rồi cưa đứt hai chân, hành tội ta thế này mười mấy năm trời.”


Lý Tầm Hoan chau mày: “Thế sao mụ lại không giết ngươi cho gọn?”
Hoa Phong cười khổ: “Giá mà ta hiểu được lòng dạ nữ nhân, thì chắc chắn không biến thành thế này!”


Hắn thở dài sườn sượt, nói tiếp: “Từ trước đến giờ ta tự hào hiểu rõ tâm sự nữ nhân, nên mới bị báo ứng thế này. Một nam nhân tự cho rằng hiểu được nữ nhân, chịu bất cứ nghiệp chướng nào cũng là đáng kiếp.”


Lý Tầm Hoan cũng than thở: “Câu chuyện này quả thật hứng thú hơn chuyện của Tử Diện Nhị Lang vừa kể.”
Hoa Phong nói: “Cái việc hứng thú nhất, ngươi còn chưa biết đâu!”
Lý Tầm Hoan “À” một tiếng.


Hoa Phong tiếp: “Ngươi đã trúng độc của ta, không những không thể dùng sức, mà chỉ trong ba giờ nhất định phải ch.ết. Cho nên bây giờ ta không giết ngươi, để ngươi ngồi đây hưởng thụ mùi vị chờ ch.ết.”


Lý Tầm Hoan điềm nhiên: “Không cần lắm đâu. Mùi vị chờ ch.ết ta đã hưởng thụ nhiều lần rồi!”
Hoa Phong cười dữ tợn: “Nhưng ta đảm bảo rằng đây là lần cuối cùng.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Đã thế thì ngươi cứ tự tiện. Nhưng phía ngoài đang bão tuyết, đất trời mù mịt, thân thể ngươi như thế này thì đi được bao xa?”


Hoa Phong đáp: “Chuyện này không cần ngươi phải bận tâm. Người không chân cũng có thể cưỡi ngựa. Ta nghe có tiếng ngựa hí bên ngoài, tiếng hí lại rất khỏe, tất phải là ngựa tốt.”


Hắn cười lớn, vừa lăn vừa bò ra phía ngoài, vẫy tay cười: “Hẹn ngày gặp lại.”
Lý Tầm Hoan cũng mỉm cười: “Các hạ bảo trọng. Tại hạ không tiện đưa xa, xin thứ lỗi.”
*
* *


Bên ngoài ngựa hí vang không dứt, tiếng vó ngựa mỗi lúc một xa...
Lý Tầm Hoan ngồi yên một chỗ, mắt đăm đăm nhìn hũ rượu trên bàn. Một hũ đã cạn, còn lại một hũ.


Lý Tầm Hoan cầm hũ rượu còn lại đưa lên mũi ngửi, nếm một chút, nhẹ nhàng nói: “Quả nhiên không có mùi vị. Bản lãnh hạ độc của hắn quả thật không tồi.”


Chàng uống thêm một ngụm nữa, nhắm mắt lại: “Rượu này cũng không tồi. Uống một ly cũng ch.ết, uống một hũ cũng ch.ết, sao ta không uống nhiều hơn để khỏi phí rượu ngon?”


Quả nhiên chàng uống cạn hũ rượu độc đó, rồi lại từ từ nói: “Lý Tầm Hoan ơi Lý Tầm Hoan! Đáng lý nhà ngươi đã phải ch.ết sớm hơn. Bây giờ ch.ết thì đã sao? Nhưng ít ra thì ngươi không nên ch.ết dưới nhà bếp, không nên nằm ch.ết cạnh hạng người này.”


Cố gắng đứng lên, Lý Tầm Hoan lảo đảo bước ra khỏi tửu điếm.
Trên mặt tuyết, dấu chân ngựa đan chéo nhau thẳng hướng đông nam.


Lý Tầm Hoan chọn một chỗ tuyết tương đối sạch sẽ, ngồi xếp bằng rồi lấy trong bọc ra hình tượng còn đang điêu khắc dở dang.


Nhân tượng này cũng đã có những đường nét chính, đôi mắt tựa như đang chăm chú nhìn Lý Tầm Hoan, ánh mắt rõ ràng có vẻ u uất.


Lý Tầm Hoan cười buồn: “Muội hà tất phải nhìn ta. Ta chỉ là một kẻ lãng tử vô phương cứu chữa, chỉ là một tên nghiện rượu. Muội lấy Tiêu Vân là phải, chỉ có ta sai lầm.”


Chàng dùng sức điêu khắc tiếp, muốn hoàn tất nhân tượng này. Nhưng tay chàng run rẩy, thân thể không còn chút sức lực, không còn điều khiển được mũi dao sắc bén trên khúc gỗ nữa.


Thời tiết u ám. Vòm trời như hạ thấp xuống, tuyết lại rơi.
Lý Tầm Hoan nằm trên tuyết, ho sặc sụa, từng tiếng ho nghe như phảng phất tiếng gọi người xa xưa.
“Thi Âm... Thi Âm...”
Thi Âm có nghe thấy hay không?
*
* *


Chắc chắn Thi Âm không nghe thấy, nhưng có một người khác đã nghe thấy. Gã đại hán râu xồm đang cõng Lý Tầm Hoan trên lưng, đuổi theo dấu chân ngựa trên mặt tuyết.


“Trong vòng hai giờ mà gặp được người cụt hai chân, thân mình như quả cầu thịt thì ta có thể sống sót. Bởi vì người hạ độc tất có thuốc giải.”
Đây là câu nói cuối cùng Lý Tầm Hoan có thể thốt ra.


Đại hán râu cơ hồ đã dùng hết sinh lực của mình, nước mắt đóng thành những hạt băng nhỏ trong khóe mắt. Gió buốt quạt thẳng vào mặt gã như dao cắt.
Bỗng nhiên trong gió rét chợt nghe văng vẳng tiếng rú thê thảm.


Đại hán râu biến sắc, thoáng do dự, rồi dốc toàn lực lao thẳng về phía tiếng rú thê thảm đó.
Điều đầu tiên gã thấy, là một con ngựa bị ngã ở bìa rừng thông đầy tuyết.


Gã chạy vào rừng tuyết, người như đơ cứng lại. Cuối cùng thì gã cũng tìm thấy Diệu lang quân Hoa Phong, nhưng bây giờ chỉ là thi thể của Hoa Phong. Chỉ là...


Thân hình hắn bây giờ như một con nhím, ghim đầy ám khí đủ hình đủ dạng: có phi tiêu, có tụ tiễn, có ngân châm, có ngũ mang châu, có độc tật lê...


Đại hán râu không nén nổi, lộ vẻ thương cảm. Nghiệp báo của người này thật quá thê thảm, bị người ta cưa mất hai chân, rồi bị nuôi nhốt như một con heo mười mấy năm trời, giờ lại bị xem như một bia tập bắn khi còn sống.


Nhưng gã nghĩ đến người này đã ch.ết thì e rằng Lý Tầm Hoan cũng ch.ết theo, vẻ thương tâm biến thành bi phẫn. Gã hạ giọng hỏi: “Chính hắn đấy ư?”


Gã vẫn nuôi một chút hy vọng, hy vọng xác ch.ết không phải là người mà Lý Tầm Hoan cần tìm.
Nhưng Lý Tầm Hoan chợt lên tiếng: “Không sai chút nào.”


Đại hán râu cắn răng, cởi áo khoác bằng da trải dưới gốc cây, rồi dìu Lý Tầm Hoan ngồi xuống. Gã cố cười gượng: “Có lẽ thuốc giải trong mình hắn, hắn ch.ết thế này thì chúng ta lại tiết kiệm được thời gian. Để ta qua đó xem thử.”


Lý Tầm Hoan cũng gượng cười: “Hãy cẩn thận! Đa số ám khí có độc, đừng để bị đứt tay.”
Chàng đang thập tử nhất sinh, vẫn nghĩ đến an nguy của người khác.


Đại hán râu cảm thấy nhiệt huyết bốc lên hừng hực, lén nuốt nước mắt, chạy nhanh đến thi thể Hoa Phong. Gã cúi xuống nhanh nhẹn tìm kiếm, nhưng một hồi lâu sau lại ngừng tay, không đứng dậy nổi.


Lý Tầm Hoan hỏi: “Không có ư?”
Đại hán râu cổ họng cứng đờ, nghẹn ngào không nói nên lời.


Lý Tầm Hoan thản nhiên cười: “Ta cũng biết trước là sẽ không may mắn như thế đâu. Hắn đã bị nhốt mười mấy năm, trong mình làm gì có thuốc giải?”


Đại hán râu nắm chặt tay, đấm vào đầu mình: “Nếu biết được kẻ giết hắn thì còn hy vọng. Không chừng bọn ấy đã cướp thuốc giải đi.”


Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại, nét mặt vô cảm: “Có thể như thế, mà cũng có thể không như thế...”


Đại hán râu nói: “Những loại ám khí mà hắn trúng đều là loại thông thường, ai trong giang hồ cũng có thể dùng. Ngũ mang châu vốn là của người ngoại tộc, nhưng mấy năm gần đây cũng rất thịnh hành.”


Lý Tầm Hoan chỉ “À” một tiếng.
Đại hán tiếp: “Trên người hắn trúng đầy ám khí, chứng tỏ không phải chỉ có một người hạ thủ.”
Lý Tầm Hoan lại “À” một tiếng nữa.


Hơi thở của chàng càng lúc càng khó khăn, như sắp thiếp đi. Chàng luôn quan tâm đến an nguy của người khác, nhưng lại không để ý đến chuyện sống ch.ết của bản thân mình.


Đại hán râu ngồi xoa tay suy nghĩ, thình lình nhảy phắt lên mừng rỡ: “Ta biết kẻ hạ thủ là ai rồi!”
Lý Tầm Hoan hỏi cho có chuyện: “Ai thế?”


Đại hán râu chạy lại trước mặt Lý Tầm Hoan, nói: “Chỉ có một người hạ thủ. Mười ba loại ám khí ở đây đều do người ấy phát ra.”
Lý Tầm Hoan không nói gì.


Đại hán râu tiếp: “Mười ba loại ám khí này, bất cứ loại nào cũng đủ lấy mạng hắn. Thế thì hung thủ phóng hết lên người hắn, chỉ để thấy hả hê. Giang hồ chỉ có một tên vừa điên khùng vừa tàn ác như thế.”


Lý Tầm Hoan thở ra: “Không sai, chỉ có một tên, chính là Thiên Thủ La Sát. Cuối cùng thì Diệu Lang Quân cũng ch.ết dưới tay một nữ nhân.”


Đại hán râu vỗ tay: “Đúng thế! Ngoài Thiên Thủ La Sát ra, không ai có thể phóng một lượt mười ba loại ám khí.”
Gã đột ngột ngừng nói, nhìn Lý Tầm Hoan: “Thiếu gia đã sớm biết rồi phải không?”


Khóe mắt Lý Tầm Hoan ánh lên một nụ cười buồn: “Biết cũng chẳng được gì. Thiên Thủ La Sát hành tung vô định, nay đây mai đó. Chúng ta chắc chắn không thể tìm được mụ ta.”


Đại hán râu lớn tiếng: “Tìm không được, cũng phải tìm.”


Lý Tầm Hoan lắc đầu: “Không cần tìm mụ. Ngươi nên tìm rượu cho ta uống, để ta ch.ết một cách thoải mái. Bây giờ ta cảm thấy rất mỏi mệt, muốn nghỉ ngơi tử tế một chút.”


Đại hán râu quì xuống đất, những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra ràn rụa, rồi khẽ nói: “Thiếu gia, ta biết thiếu gia đã mệt lắm rồi. Mấy năm nay thiếu gia chẳng có ngày nào vui vẻ. Bi thương và sầu khổ chắc chắn khiến người ta mệt mỏi hơn bất cứ chuyện gì khác.”


Đột nhiên gã nắm chặt lấy vai của Lý Tầm Hoan, lớn tiếng: “Nhưng thiếu gia nhất định không được ch.ết, thiếu gia nhất định phải vượt qua. ch.ết một cách không minh bạch như thế này, tất sẽ bị gièm pha là lãng tử, là tửu quỷ, lão gia dưới cửu tuyền sẽ không nhắm mắt được!”


Lý Tầm Hoan nhắm nghiền mắt, những giọt lệ nơi khóe mắt đã kết thành những hạt băng châu.


Nhưng khóe miệng chàng vẫn khẽ cười: “Lãng tử, tửu quỷ... có gì là không tốt? So với ngụy quân tử, giả đạo đức vẫn tốt hơn nhiều, có phải không?”


Đại hán râu giàn giụa nước mắt, khàn khàn nói: “Nhưng... nhưng thiếu gia là người hữu dụng nhất trong thiên hạ. Những điều tốt của thiếu gia không ai sánh được. Sao thiếu gia lại nhụt chí như thế, tự làm mình đau khổ chỉ vì ả Lâm Thi Âm đó. Có đáng hay không?”


Mắt Lý Tầm Hoan vụt lóe sáng, giận dữ: “Câm miệng! Ngươi dám cả gan gọi tên nàng ư?”
Đại hán râu cúi đầu ảm đạm: “Vâng.”


Lý Tầm Hoan trừng mắt nhìn gã một lát, rồi lại nhắm mắt than thở: “Được! Ngươi muốn tìm thì chúng ta cứ tìm. Nhưng trời đất bao la, thời gian hạn hẹp, ngươi tìm ở đâu đây?”


Đại hán râu nhảy dựng lên, phấn khởi nói: “Hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân, trời không phụ những kẻ có lòng. Chúng ta nhất định sẽ tìm được...”


Gã khom người định cõng Lý Tầm Hoan, thình lình bị một cục tuyết trên tàng cây rơi xuống vai. Gã thuận tay đưa lên phủi, bỗng nhiên phát hiện cục tuyết này màu đỏ.


Gã ngước mắt nhìn lên. Trên cây có một nữ nhân không mặc áo, bị một ngọn đoản mâu đâm thủng từ giữa ngực ra sau lưng, đóng đinh vào thân cây.


Đại hán râu thoăn thoắt leo lên cây đem cái xác xuống. Thân thể người này đã đóng một lớp băng mỏng, nhìn qua không rõ lắm, nhưng cũng biết là rất đẹp.


Lý Tầm Hoan cười buồn: “Chúng ta đã tìm được nàng nhanh quá. Quả là Hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân.”


Gã đánh xe nắm chặt tay, tức giận nói: “Đành rằng Thiên Thủ La Sát ác giả ác báo, nhưng sao hung thủ lại nhẫn tâm lột cả y phục của người ch.ết như thế này?”


Lý Tầm Hoan thở dài: “Có lẽ là vì y phục của người ch.ết quá đắt tiền.”


Mắt gã đánh xe sáng lên: “Võ lâm đồn đại Thiên Thủ La Sát phục sức rất sang trọng, quần áo toàn dệt bằng kim tuyến, lại còn gắn rất nhiều châu ngọc.”


Lý Tầm Hoan nói: “Con hươu mà không có nhung, con tê giác mà không có sừng, thì thợ săn cũng không muốn giết.”


Gã đánh xe hỏi lại: “Nhưng hung thủ đã lấy được Kim Ty Giáp, võ lâm chi bảo đã vào tay mà vẫn không chịu bỏ qua một bộ quần áo. Tham lam như thế thì trên đời chỉ có một tên.”


Lý Tầm Hoan chỉ “À” một tiếng.
Gã đánh xe nói tiếp: “Đó là Thi Diệu Tiên, một kẻ nằm trong quan tài còn sợ tang gia tốn kém.”
Lý Tầm Hoan cười: “Ngươi nhổ cây đoản mâu ra xem.”


Ngọn đoản mâu này nước thép sáng choang, nơi cán lại nạm một hạt kim cương lớn.


Lý Tầm Hoan nói: “Thi Diệu Tiên xem tiền quí hơn tính mạng, giết người xong vẫn không bỏ qua y phục của nạn nhân, đâu có chuyện vứt đi một vật quí như cây mâu này?”


Gã đánh xe chau mày lẩm bẩm: “Trên giang hồ, rất ít người dùng binh khí trang sức đắt tiền như thế này, chỉ có... chỉ có Hoa hoa đại thiếu Phan Tiểu An.”


Lý Tầm Hoan gật đầu: “Như thế thì có hai người giết Thiên Thủ La Sát.”
Gã đánh xe nói: “Một kẻ vung tiền như rác, một kẻ quí tiền hơn mạng, sao lại có thể đi chung?”


Lý Tầm Hoan cười nhẹ: “Không những có thể, mà còn buộc phải đi chung. Một kẻ ngồi trên vung tiền, một kẻ đứng dưới khúm núm nhặt tiền, cúc cung tận tụy, quả là một cặp.”


Gã đánh xe phấn khởi hẳn lên: “Thế thì tuyệt diệu. Trời lạnh như thế này, Phan Tiểu An nhất định sẽ không cưỡi ngựa, hắn phải dùng xe. Ngồi xe thì chúng ta thừa sức đuổi kịp.”


Quả nhiên ngoài bìa rừng có hai vệt rất rõ, hướng về nơi xa. Gã chạy ra quan sát tỉ mỉ, lại phát hiện những dấu chân rối loạn, ít nhất phải năm sáu người mới khiến mặt tuyết nhàu nát như thế. Cạnh đó có vết bánh xe, sau một đoạn thì dấu chân thưa thớt hẳn, vết xe thì lại sâu hơn.


Đây là loại xe của nhà giàu chuyên dùng vào mùa đông, ngồi rất thoải mái nhưng không thể đi nhanh được. Đại hán râu phấn chấn hẳn lên, cất bước chạy nhanh. Lần này gã hy vọng không bị mất dấu, chỉ cần men theo đường lớn, bởi vì chiếc xe rộng tám thước này không thể chạy vào đường hẻm được.


Lúc này, trời đã tối đen, trên đường không một bóng người.


Đại hán râu thi triển thân pháp chạy nhanh hơn, tuy lưng cõng người nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng, nhanh nhẹn. Không ai có thể nghĩ rằng người có khinh công như thế lại cam tâm làm nô bộc. Người có khinh công cao như thế, chắc chắn không phải là kẻ vô danh tiểu tốt trong giang hồ.


Chạy tiếp một lúc, gã đột nhiên phát hiện mặt tuyết phía trước phẳng lì như mặt gương, ít nhất đã hai ba giờ không có ai đi qua.
Cỗ xe lớn tại sao lại mất tích?


Đại hán râu khựng lại một chút, rồi quay ngược lại. Lần này gã chạy chậm để quan sát kỹ hơn, mất nửa dặm mới phát giác ra cỗ xe ấy đã rẽ vào một con đường tắt. Vừa rồi gã không lưu ý đến con đường tắt ấy, vì hai bên đầy những cây cổ thụ um tùm rậm rạp. Lại có tượng người bằng đá, chắc hẳn con đường này dẫn đến lăng mộ của một đại phú gia.


Gã thật sự không đoán ra tại sao cỗ xe lại đi vào con đường này, thật sự là con đường dẫn vào tử địa.


Xe đang dừng trước một lăng mộ bằng đá, con ngựa không thấy đâu. Ba đại hán mặc áo da dê đang nằm ch.ết trên mặt tuyết. Trong xe còn có một người mặc áo bào dày đang nằm, sắc mặt trắng bệch, tuổi trạc tứ tuần, mày râu nhẵn nhụi.


Chỉ cần nhìn vào chiếc nhẫn phỉ thúy đắt giá trên tay người này, đủ biết hắn là tên phá gia chi tử Phan thiếu gia của Kim Ngọc Đường.


Bên cạnh hắn còn thi thể của hai thiếu nữ, cũng như Phan thiếu gia, đã bị thủ pháp nặng nề điểm vào tử huyệt mà ch.ết. Ba người hầu nằm cạnh xe lại bị chưởng lực đánh nát lục phủ ngũ tạng. Đây là độc thủ của ai đây?


Đại hán râu chau mày nói: “Chẳng lẽ Thi Diệu Tiên...”


Chưa dứt lời, gã lại phát hiện trên bia đá kế bên lăng mộ lại còn một thi thể khác, đầu trọc lóc, mặt úp xuống tuyết, hai tay nắm chặt, dường như trước khi ch.ết còn cố giữ một vật gì đó, nhưng cuối cùng cũng không giữ được.


Đây chính là Thi Diệu Tiên. Nhưng hắn đã không thể giơ tay ra đòi tiền nữa rồi.


Lý Tầm Hoan đột nhiên than thở: “Háo sắc hay cờ bạc thì cũng không có hại bằng kết giao bằng hữu bừa bãi, nếu không, nhất định sẽ như Phan thiếu gia, ch.ết mà cũng không biết mình ch.ết dưới tay ai.”


Đại hán râu hỏi: “Thiếu gia muốn nói hắn bị Thi Diệu Tiên hạ thủ ư?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Ngươi nhìn mà xem. Sắc mặt hắn ta thoải mái như thế, hiển nhiên là đang nô giỡn với mỹ nhân, thì bị kẻ khác điểm vào tử huyệt. Trong xe chỉ có hắn và Thi Diệu Tiên, thì ngoài Thi Diệu Tiên ra, còn ai có thể hạ thủ?”


Đại hán râu nói: “Nhưng...”


Lý Tầm Hoan nói: “Ngoài hắn ra, thì những người khác đều lộ vẻ sợ hãi, hiển nhiên trước khi ch.ết họ không tin rằng Thi Diệu Tiên có thể hạ độc thủ. Hơn nữa, hai cô gái này lúc còn sống không chừng đã có giao tình với Thi Diệu Tiên, lại càng không tin Thi Diệu Tiên có thể giết họ.”


Chàng thở ra, lắc đầu nói: “Tên này trọng tiền bạc mà khinh nhan sắc. Hắn không hiểu rằng nhan sắc vừa dễ thương vừa ít có hại hơn tiền bạc.”


Đại hán râu nói: “Nghe nói chỉ pháp của Thi Diệu Tiên là đệ nhất ở Sơn Tây, nổi danh là Nhất Chỉ Truy Hồn. Đây đích xác là thủ đoạn của hắn. Nhưng...”


Lý Tầm Hoan đột nhiên lại nói tiếp: “Thi Diệu Tiên sống dựa dẫm Phan thiếu gia không biết đã bao lâu rồi. Lần này Phan thiếu gia muốn đoạt Kim Ty Giáp, Thi Diệu Tiên cũng khó mà từ chối. Thật ra, hắn cũng có thể nói là không làm nổi, nhưng hắn cũng bị Kim Ty Giáp làm động lòng, bèn hạ thủ để trừ hậu hoạn.”


Đại hán râu đã bị ngắt lời đến hai lần. Gã đợi Lý Tầm Hoan dứt lời, rồi mới tiếp: “Nhưng Thi Diệu Tiên hiện cũng đã ch.ết rồi.”


Lý Tầm Hoan khẽ cười rồi nói: “Kẻ giết người, chắc chắn sẽ bị người giết. Lúc Thi Diệu Tiên ra tay, không chừng có một người đang ở khu lăng mộ này. Có thể Thi Diệu Tiên phát giác ra hắn nên muốn sát nhân diệt khẩu, không ngờ lại mang họa sát thân.”


Đại hán râu chau mày: “Võ công của Thi Diệu Tiên đâu phải là tầm thường, không hiểu ai đã giết hắn?”


Gã tiến tới bên thềm lăng mộ, thấy thi thể Thi Diệu Tiên không có vết thương nào, ngoại trừ một lỗ trên yết hầu.
Cứ xem cũng biết cái lỗ này là dấu tích của một thanh kiếm không bén lắm.
*
* *


Lý Tầm Hoan tựa vào vai đại hán râu, hai người nhìn chăm chú một lúc rồi đồng thời thở ra, trên khóe miệng đều lộ nét cười, đồng thanh nói: “Té ra là hắn!”


Đại hán râu cười: “Kiếm của Phi thiếu gia nhanh hơn ý nghĩ, thảo nào Thi Diệu Tiên không kịp phản ứng!”


Lý Tầm Hoan nhắm mắt, mỉm cười: “Rất tốt, rất tốt. Thật là tuyệt diệu! Kim Ty Giáp vào tay A Phi, thật là vật về đúng chủ. Xem ra Mai Hoa Đạo đến hồi xui xẻo rồi.”


Đại hán râu nói: “Chúng ta đi tìm Phi thiếu gia. Chắc là hắn chưa đi xa đâu.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Ngươi tìm hắn để làm gì?”
Đại hán râu nói: “Thuốc giải...”


Lý Tầm Hoan lắc đầu: “Nếu trong mình Hoa Phong quả có thuốc giải, thì Thiên Thủ La Sát lục soát, rồi Thi Diệu Tiên cướp lấy. Như thế thì hiện nay thuốc giải phải ở trên mình Thi Diệu Tiên. A Phi tuyệt nhiên không lấy đồ của kẻ khác một cách bừa bãi, hắn chỉ mang Kim Ty Giáp đi vì hắn cho rằng Kim Ty Giáp đáng lý là của ta.”


Đại hán râu nhìn những chuỗi ngọc trên mình hai thiếu nữ, rồi lại nhìn chiếc nhẫn phỉ thúy cực lớn trên ngón tay Phan thiếu gia, lên tiếng: “Không sai! Dù là một trời vàng bạc châu báu, Phi thiếu gia cũng không đụng đến một đồng.”


Lý Tầm Hoan nói: “Vì thế mà nếu thuốc giải không có trên mình Thi Diệu Tiên, chúng ta đi tìm A Phi cũng vô ích.”


Bàn tay đại hán râu run rẩy lục soát khắp người Thi Diệu Tiên. Gã rất lo lắng, vì đây là tia hy vọng cuối cùng...
Một lúc sau thì gã kéo hết xác người xuống, đỡ Lý Tầm Hoan ngồi vào xe.


Trên thành xe có khắc hai hàng chữ bằng mũi kiếm: “Ta đã báo thù cho ngươi, nên cưỡi ngựa của ngươi đi.”


Lý Tầm Hoan bật cười: “Lúc đầu ta chỉ nghĩ là hắn, bây giờ thì chắc chắn rồi. Chỉ có hắn mới không chiếm đoạt đồ vật của người ch.ết.”


Chàng mỉm cười rồi tiếp: “Thiếu niên này dễ thương thật. Tiếc là ta...”
Lý Tầm Hoan lặng thinh không nói hết câu, nhưng đại hán râu hiểu rõ chàng muốn nói gì.


Thuốc giải không có trên mình Thi Diệu Tiên, chàng tiếc là từ nay về sau sẽ không được gặp thiếu niên dễ thương này nữa.
Đại hán râu không dằn được bi ai, lảo đảo như sắp ngã phịch xuống đất.


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Ngươi đừng vì ta mà khổ tâm. ch.ết không đáng sợ như ngươi tưởng đâu. Bây giờ cả thân thể ta chỉ có trái tim là còn khí lực. Ta muốn đi uống rượu.”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem