Chương 004 : Sắc đẹp mê người

Tôn Đạt cười nói: “Ngươi chẳng hiểu gì hết. Nếu ta giết được Mai Hoa Đạo thì chẳng những được nở mặt nở mày, mà còn không biết bao nhiêu lợi ích.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Lại còn những lợi ích gì nữa?”


Tôn Đạt nói: “Ba mươi năm trước Mai Hoa Đạo đột nhiên ẩn tích, trên giang hồ ai cũng tưởng hắn không thoát được lưới trời. Không ngờ nửa năm trước đây hắn lại xuất hiện, chỉ trong bảy tám tháng đã gây ra bảy tám mươi vụ án, ngay cả ái nữ của chưởng môn phái Hoa Sơn cũng bị hắn hãm hại.”


Lý Tầm Hoan thở dài: “Người này tính ra cũng đã trên dưới bảy mươi tuổi rồi. Ta không hiểu nổi, sao hắn vẫn còn có những hứng thú kiểu như vậy?”


Tôn Đạt nói: “Từ ngày hắn tái xuất giang hồ đến nay, ai có chút tài sản đều cảm thấy bất an, ai có con gái đẹp lại càng ăn ngủ không yên...”


Ngừng một chút, lão nói tiếp: “Cho nên đã có hơn chín mươi thế gia âm thầm hẹn ước, bất cứ ai giết được Mai Hoa Đạo, thì họ sẽ trích ra một phần tài sản để tặng cho người ấy, con số dĩ nhiên là rất lớn.”




Lý Tầm Hoan hỏi: “Đó chính là điều bí mật mà không còn bí mật nữa ư?”


Tôn Đạt gật đầu: “Ngoài việc ấy ra, vị đệ nhất mỹ nhân được giang hồ công nhận đã tuyên bố rằng, bất luận già trẻ tăng tục, ai trừ khử được Mai Hoa Đạo, nàng sẽ nguyện nâng khăn sửa áo.”


Lý Tầm Hoan thở hắt ra, cười buồn: “Tài sắc động nhân tâm. Không trách ngươi lại vứt bỏ những ngày tháng an nhàn để nhúng chân vào vũng nước đục. Không trách ngươi đang tâm giết vợ, xem ra bây giờ sắp đến lượt ta.”


Tôn Đạt nói: “Nói thật lòng, ta cũng thấy ngươi ch.ết oan uổng, nhưng tiếc là ta không giết ngươi không được.”


Lý Tầm Hoan chợt mỉm cười, ôn tồn đáp: “Nói thật lòng, ngươi có cảm thấy giết ta là chuyện dễ dàng không?”


Nắm đấm sắt của Tôn Đạt đang giơ lên, bây giờ lại hạ xuống, nhìn sững Lý Tầm Hoan một lúc rồi cũng mỉm cười: “Người nhiều chuyện như ngươi mà có thể sống đến bây giờ, thì giết ngươi cũng không phải là dễ. Nhưng...”


Từ ngoài cửa, đột nhiên bật lên giọng cười sang sảng.
Một người lớn tiếng nói: “Nói thật lòng, ngươi xem hắn có giống như người đã trúng độc hay không?”
*
* *


Tôn Đạt kinh ngạc quay lại. Tại khung cửa hẹp dẫn vào nhà bếp, không biết tự bao giờ, một người mặc áo xanh đang đứng ở đó. Tầm vóc của hắn không thấp lắm mà cũng không cao lắm, sắc thái nhàn hạ lịch sự, nhưng gương mặt xanh xám, tối sẫm như đang đeo mặt nạ, mà không chừng chân tướng của hắn cũng xanh xám, tối sẫm như thế.


Hắn chắp tay sau lưng ung dung đi vào, miệng than thở: “Thằng ngu nào muốn hạ độc vào rượu của một tên nghiện rượu, thì bất cứ một chuyện ngu xuẩn nào khác hắn cũng có thể làm. Ngươi thấy có đúng không?”


Câu cuối cùng hình như là để hỏi Lý Tầm Hoan. Bây giờ Lý Tầm Hoan mới phát hiện ánh mắt người này rất động lòng người. Khuôn mặt hắn ta và đôi mắt không hòa hợp chút nào. Đôi mắt đó như hai hạt trân châu gắn vào miếng thịt lợn đã ôi.


Nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Lừa gạt một tên bạc bịp, hạ độc trong ly của một con sâu rượu, khen nữ nhân khác đẹp trước mặt vợ mình, làm một trong ba chuyện ấy nhất định phải hối hận.”


Người áo xanh lạnh lùng: “Đáng tiếc là thông thường họ không kịp hối hận.”
Tôn Đạt ngơ ngác nhìn hai người, rồi đột ngột xông đến nắm lấy hũ rượu.


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Ngươi khỏi phải xem. Hũ rượu ấy có độc, ta không nói dối ngươi đâu.”
Tôn Đạt hạ giọng, như thì thầm: “Thế thì ngươi... “


Lý Tầm Hoan nói: “Trong rượu có độc hay không, người khác có thể không nhận ra. Nhưng kẻ nghiện rượu như ta, chỉ cần dùng mũi hít một cái cũng đủ biết rượu có mùi khác lạ rồi.”


Chàng vừa cười vừa nói tiếp: “Đó cũng là ích lợi của việc nghiện rượu. Người không nghiện rượu thì không thể hiểu được.”


Tôn Đạt nói: “Nhưng chính mắt ta thấy ngươi đã uống cạn ly rượu đó mà?”
Lý Tầm Hoan cười: “Tuy ta có uống, nhưng khi ho ta đã phun hết ra rồi.”


Tôn Đạt run rẩy, hũ rượu trên tay rơi xuống gạch nghe “bịch” một tiếng.
Người áo xanh nói: “Xem chừng bây giờ thì hắn hối hận rồi đấy, nhưng đã muộn rồi.”


Tôn Đạt vừa gầm lên một tiếng vừa nhắm về phía người áo xanh phóng ra ba quyền.


Hai mươi năm qua, võ công của hắn không lùi mà lại tiến. Mấy thoi quyền này không nhanh lắm nhưng cực mạnh, quyền phong đầy oai lực áp chế đối phương. Ai cũng phải thấy ba quyền của hắn tuy chưa đến mức đánh tảng đá nát thành bụi, nhưng nếu đánh vào đầu người thì chắc chắn hiệu quả có thừa.


Toàn thân người áo xanh nằm gọn trong quyền phong, xem ra muốn đỡ cũng không đỡ kịp, muốn tránh cũng không tránh kịp.


Nào ngờ hắn không đỡ mà cũng không tránh, chỉ nhè nhẹ phất tay. Rõ ràng hắn ra tay sau khi Tôn Đạt xuất quyền, nhưng không hiểu tại sao quyền của Tôn Đạt chưa đụng đến tay áo hắn, thì bàn tay của hắn đã đụng vào mặt Tôn Đạt.


Phát chưởng nhẹ nhàng như đuổi ruồi, thế mà Tôn Đạt hộc lên như heo bị chọc tiết, ngã ngửa xuống đất.


Đến lúc hắn giãy giụa đứng dậy được thì một bên mặt đã sưng lên nửa thước, da mặt tím bầm trong bóng, một mắt như bị dời lệch sang một bên.


Người áo xanh điềm đạm nói: “Nói thật lòng, ta cũng thấy ngươi ch.ết oan uổng, nhưng tiếc là bàn tay ta...”


Nửa mặt chưa sưng của Tôn Đạt trắng bệch không còn chút máu. Nửa mặt đã sưng thì da thịt giần giật trông như một miếng thịt có giòi lúc nhúc bên trong. Cái dáng vẻ ấy thật không thể diễn tả, đáng sợ khôn lường. Con mắt còn lại của hắn đầy vẻ sợ hãi, nhìn vào tay của người mặc áo xanh, miệng hét lên: “Tay... tay của ngươi... tay của ngươi...”


Người áo xanh đeo hai chiếc bao tay bằng sắt màu xanh sẫm, xấu xí thô kệch, nhưng người hiểu biết thì vừa nhìn thấy đã dựng tóc gáy.


Ánh mắt của Tôn Đạt từ kinh hoàng chuyển sang tuyệt vọng, giọng yếu dần, chầm chậm nói: “Không hiểu ta đã gây ra oan nghiệt gì, mà hôm nay phải gặp Thanh Ma Thủ... Lý... Lý Thám Hoa! Ngươi là người tốt, ngươi giết ta giùm đi... giết ta mau đi!”


Lý Tầm Hoan ngồi yên không động đậy, đôi mắt nhìn sững vào đôi tay của người áo xanh. Chàng chỉ dùng mũi chân khều phân nửa ngọn Liễn Tử Thương, hất về phía Tôn Đạt.


Tôn Đạt cố hết sức mới nhặt được ngọn thương, run giọng: “Đa tạ... đa tạ... Ta ch.ết cũng không quên lòng tốt của ngươi.”


Hắn gom hết tàn lực, đâm mũi thương ngược vào yết hầu mình. Máu tươi tuôn ra, nhưng không đỏ mà lại tím đen như nước thải từ cống rãnh chảy ra.


Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại, thở dài, ảm đạm nói: “Trong võ lâm có bảy loại độc, độc nhất là Thanh Ma Thủ. Câu nói ấy thật là không khoa trương chút nào.”


Người áo xanh nhìn xuống tay mình, rồi cũng thở dài: “Võ lâm đồn rằng người bị Thanh Ma Thủ động tới thì sống không bằng ch.ết, chỉ muốn ch.ết càng sớm càng tốt. Câu nói ấy cũng thật là không khoa trương chút nào.”


Ánh mắt của Lý Tầm Hoan chuyển lên mặt người áo xanh, nói chậm rãi: “Nhưng các hạ không phải là Thanh Ma Y Khốc!”
Người áo xanh hỏi: “Tại sao ngươi biết ta không phải là hắn? Ngươi biết hắn ư?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười, chỉ “À” một tiếng.
Người áo xanh hơi cười: “Ta thật không muốn mạo danh hắn, bất quá là hắn...”
Lý Tầm Hoan cắt lời: “Y Khốc không có đồ đệ.”


Người áo xanh nói: “Ai bảo ta là đệ tử của hắn? Hắn làm đệ tử của ta còn chưa đáng!”
Lý Tầm Hoan nhướng mắt: “Thế ư?”
Người áo xanh hỏi: “Ngươi cho rằng ta tự thổi phồng chăng?”


Lý Tầm Hoan điềm đạm: “Ta hoàn toàn không có hứng thú để tìm hiểu lai lịch và thân thế của các hạ.”


Đôi mắt rung động lòng người của người áo xanh bỗng lóe sáng như dao sắc, nhìn chằm chằm Lý Tầm Hoan: “Thế ngươi hứng thú với cái gì? Kim Ty Giáp ư?”


Lý Tầm Hoan không trả lời, mấy ngón tay cứ mân mê ngọn tiểu đao.


Ánh mắt của người áo xanh cũng nhìn xuống con dao đó: “Người ta đồn rằng Tiểu Lý Thần Đao, phóng ra không trật đao nào. Không hiểu câu nói này có khoa trương không?”


Lý Tầm Hoan thản nhiên đáp: “Trước kia cũng có nhiều người hoài nghi câu nói đó!”
Người áo xanh hỏi: “Thế còn bây giờ?”


Ánh mắt Lý Tầm Hoan chợt buồn buồn, từ tốn nói: “Bây giờ thì những người ấy đã ch.ết hết rồi.”
Lặng thinh một lúc, người áo xanh chợt bật cười.


Giọng cười của hắn thật kỳ lạ, nghe như cố rặn từ cổ họng ra, tiếng cười thật lớn, mà gương mặt thì y như con cá ch.ết. Hắn nói: “Nói thật lòng, ta cũng có ý muốn thử!”


Lý Tầm Hoan cười: “Ta khuyên ngươi, tốt nhất là không nên thử.”
Người áo xanh ngưng cười, trừng mắt nhìn Lý Tầm Hoan, vụt hỏi: “Kim Ty Giáp có phải đang ở trong cái thây nằm nơi chảo kia không?”


Lý Tầm Hoan gật đầu: “Đúng thế.”
Người áo xanh nói: “Bây giờ ta qua đó, như vậy thì... như vậy thì...”


Lý Tầm Hoan ngắt lời hắn, nói: “Như vậy chỉ sợ rằng ngươi cũng sẽ biến thành cái thây đó!”


Người áo xanh cười: “Ta không sợ ngươi, nhưng con người của ta bẩm sinh không thích đánh cược, cũng không thích mạo hiểm.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Đây là một thói quen tốt, nếu ngươi giữ được thì nhất định sẽ trường thọ.”
Người áo xanh chớp mắt: “Ta có cách khiến ngươi nhường lại Kim Ty Giáp cho ta.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Thế ư?”


Người áo xanh nói: “Chắc ngươi biết, Thanh Ma Thủ là do Y Khốc luyện bằng thép ròng, sau đó tẩm bách độc tổng cộng bảy năm. Có thể nói nó là một trong những binh khí bá đạo nhất trong võ lâm.”


Lý Tầm Hoan nói: “Bá Hiểu Sinh viết tập Binh Khí Phổ đã liệt Thanh Ma Thủ vào hàng thứ chín, kể cũng là vật quí.”


Người áo xanh hỏi: “Thế thì nếu ta đem Thanh Ma Thủ tặng ngươi, ngươi có thể nhường Kim Ty Giáp cho ta không?”


Lý Tầm Hoan trầm ngâm một lúc, nhìn vào ngọn dao trên tay mình, chậm rãi nói: “Ngọn tiểu đao này làm bằng sắt thường, do một thợ rèn ở Đại Giả làm mất khoảng ba giờ. Nhưng Bá Hiểu Sinh đã viết: Phi đao họ Lý liệt vào hàng thứ ba.”


Người áo xanh hỏi lại: “Theo ý ngươi thì binh khí tốt xấu không quan hệ, chủ yếu là phải xem người dùng binh khí ấy là ai, có đúng thế không?”
Lý Tầm Hoan mỉm cười đáp: “Ngươi quả là thông minh.”


Người áo xanh hỏi: “Vì thế nên ngươi không bằng lòng?”
Lý Tầm Hoan nói: “Nếu ta muốn vật đó, thì bây giờ nó không còn nằm trong tay ngươi.”


Suy nghĩ một lúc lâu, người áo xanh bèn móc trong lưng ra một chiếc hộp dài dài.


Hắn chầm chậm đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó dùng bàn tay đeo bao tay sắt thô kệch mở hộp ra một cách khó khăn. Lập tức một luồng kiếm khí lan tỏa ra không gian. Chiếc hộp đen đó đựng một thanh đoản kiếm, hàn quang kinh người.


Người áo xanh nói: “Thanh Ngư Trường Kiếm thiên hạ vô song có xứng để trao đổi với ngươi hay chăng?”
Sắc mặt Lý Tầm Hoan hơi đổi: “Không lẽ các hạ là đệ tử của Tàng Long Lão Nhân ở Tàng Kiếm Sơn Trang?”


Người áo xanh đáp: “Không phải! “
Lý Tầm Hoan hỏi: “Thế thì thanh đoản kiếm ấy các hạ từ đâu có?”
Người áo xanh đáp: “Lão Long đã ch.ết rồi. Đây là Du Long Sinh, con lão tặng tôi.”


Lý Tầm Hoan nói: “Ngư Trường Kiếm vốn là thượng cổ thần binh, là võ lâm chi bảo. Tàng Kiếm Sơn Trang vì nó mà nổi danh. Giả tỉ Tàng Long Lão Nhân không kết bạn sinh tử chi giao với chưởng môn các phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân thì kiếm này cũng đã sớm bị kẻ khác đoạt mất. Tuy vậy Tàng Kiếm Sơn Trang cũng đã vì thanh kiếm này mà nhiều lần đổ máu. Vị thiếu trang chủ họ Du đó, sao lại phải đem bảo vật truyền gia này tặng cho ngươi?”


Người áo xanh cười nhạt: “Đừng nói thanh kiếm này, dù ta cần thủ cấp của hắn, hắn cũng không cự tuyệt. Ngươi có tin không?”


Trầm ngâm hồi lâu, Lý Tầm Hoan nói: “Giá trị thanh kiếm này còn cao hơn Kim Ty Giáp. Sao các hạ lại chịu lỗ lã như thế?”


Người áo xanh cười: “Ta đây vốn có tính khí kỳ lạ, vật càng khó thì ta lại càng muốn lấy.”
Lý Tầm Hoan cũng cười: “Thật là trùng hợp, ta cũng có tính khí như thế.”


Người áo xanh nói: “Ngươi vẫn không đồng ý ư?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Không đồng ý.”
Người áo xanh hỏi gặng: “Nhưng sao ngươi nhất định phải lấy được Kim Ty Giáp?”


Lý Tầm Hoan nói: “Đó là chuyện của ta, không can hệ gì đến ngươi.”


Người áo xanh ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Từ lâu đã nghe Tiểu Lý Thám Hoa không màng danh lợi, coi phú quí như phù vân, hai mươi năm trước đã ruồng bỏ công danh như bụi đất, mười năm trước đã bỏ hết gia sản, ra ngoài biên ải mai danh ẩn tích. Con người như thế mà lại xem trọng Kim Ty Giáp đến vậy ư?”


Lý Tầm Hoan nói: “E rằng nguyên nhân của ta rất giống các hạ.”
Người áo xanh khẽ liếc Lý Tầm Hoan: “Chẳng lẽ ngươi cũng vì thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?”
Lý Tầm Hoan cười: “Có thể là vậy!”


Người áo xanh cũng cười: “Không sai. Ta cũng từng nghe ngươi chưa hề cự tuyệt giai nhân cùng mỹ tửu.”
Lý Tầm Hoan nói: “Tiếc rằng ngươi không phải tuyệt thế giai nhân.”


Người áo xanh cười nói: “Sao ngươi biết là không phải?”
Giọng cười của hắn chợt thay đổi, êm tai như tiếng khánh bạc. Hắn vừa cười vừa từ từ cởi đôi găng tay ghê gớm, để lộ hai bàn tay.
*
* *


Trước nay Lý Tầm Hoan chưa bao giờ thấy một bàn tay đẹp như thế.


Tiểu Lý vốn phong lưu, trong đời đã từng hò hẹn với không biết bao nhiêu mỹ nhân tuyệt sắc. Trong lúc tay chàng không cầm phi đao, không cầm ly rượu, thì đã cầm không biết bao nhiêu bàn tay đẹp, mềm mại như cọng hành non mùa thu.


Người đẹp thường cũng có bàn tay đẹp, nhưng chàng đã phát hiện ra rằng, bàn tay đẹp đến đâu thì ít nhiều cũng có khiếm khuyết, hoặc là làn da hơi sẫm, hoặc là ngón tay hơi lớn, hoặc hơi thô kệch, hoặc lỗ chân lông quá lớn... Kể cả bàn tay của người trong mộng của chàng cũng không phải là không có tì vết, vì cá tính của nàng mạnh mẽ nên bàn tay không khỏi to hơn mức bình thường.


Nhưng bàn tay đang đưa ra trước mặt Lý Tầm Hoan thì thật sự thập toàn thập mỹ, không một khiếm khuyết, như một miếng ngọc đẹp đã được thợ khéo điêu khắc, tinh túy hoàn toàn không có chút sắc khác nhiễm vào. Bàn tay này lại còn rất mềm mại, cân xứng đến mức thêm chút thịt là quá mập, giảm chút thịt là quá ốm, không quá dài mà cũng không quá ngắn.


Cho dù một con người khó tính đến đâu cũng không thể tìm được khiếm khuyết ở bàn tay này.
Người mặc áo xanh dịu dàng nói: “Ngươi xem, bàn tay ta có đẹp hơn cái Thanh Ma Thủ đó không?”


Thanh âm nàng đột nhiên trở thành dịu dàng trong trẻo, nếu hình dung bằng tiếng hoàng oanh thánh thót thì vẫn còn chưa xứng.


Lý Tầm Hoan thở ra: “Cô nương dùng hai bàn tay này để giết người, e rằng đã không ai chống cự nổi, hà tất phải đeo Thanh Ma Thủ làm gì.”


Người áo xanh cười: “Bây giờ ta với ngươi đàm phán chuyện trao đổi, có tốt hơn không?”
Lý Tầm Hoan nói: “Cũng chưa được tốt lắm.”


Người áo xanh dùng hai bàn tay không tì vết để cởi bớt một cúc áo, tay áo lụa rơi ra, để lộ một cánh tay tuyệt đẹp, đầy đặn mà không thấy thịt, thon thả nhưng không thấy xương. Bàn tay nàng khiến người ta ngưỡng mộ, cánh tay nàng khiến người ta hoa mắt.


Người áo xanh hỏi tiếp: “Bây giờ thì sao?”
Lý Tầm Hoan nói: “Vẫn chưa đủ!”
Người áo xanh cười khúc khích: “Bọn nam nhân các ngươi đều tham lam. Người càng có bản lãnh thì lòng tham càng lớn.”


Thân thể nàng nhẹ nhàng lay động, khi nói xong câu đó thì trên người chỉ còn lại một cái áo yếm bằng tơ mỏng. Cái thú ngắm hoa qua lớp sương mù, thật là tiêu hồn lạc phách.


Lý Tầm Hoan đã rót đầy một ly rượu không có độc, nâng lên cười: “Ngắm hoa không thể thiếu rượu, xin mời!”
Người áo xanh nói: “Ta biết ngươi hãy còn cảm thấy chưa đủ, phải không?”


Lý Tầm Hoan cười: “Nam nhân nào cũng tham lam!”
Người áo xanh cười, thanh âm trong trẻo như tiếng chuông bạc, rồi cởi cả giày tất.


Bất cứ ai đang cởi giày đều rất khó coi, nhưng nàng là một ngoại lệ. Bất cứ đôi chân của ai cũng có chỗ thô kệch, nhưng nàng là một ngoại lệ.


Bàn chân của nàng đã đẹp, trọn đôi chân càng hút hồn hơn. Nếu tất cả nam nhân trên thế gian đều đến sắp hàng, tình nguyện bị đôi chân này đạp ch.ết, chắc cũng không ai thấy ngạc nhiên.


Nàng đã để lộ toàn bộ đôi chân vừa thon vừa dài.
Trong thời khắc đó Lý Tầm Hoan dường như ngưng thở.
Người áo xanh nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ đã đủ chưa?”


Lý Tầm Hoan uống cạn ly rượu trên tay, cười: “Nếu bây giờ ta bảo là đủ, thì quả là một thằng ngốc.”
*
* *


Không ai có thể tưởng tượng trên thế gian này lại có một thân thể hoàn mỹ như thế. Bây giờ nàng không giữ lại chút nào, hiển thị toàn bộ trước mặt Lý Tầm Hoan.


Ngực nàng đầy đặn, đôi chân thẳng tắp, khép chặt...


Phía sau thân thể mê hoặc lòng người này có ba tử thi, nhưng chúng hoàn toàn không giảm được mức độ mê hoặc của nàng, lại còn gia thêm một sức khuấy động ma quái.


Sức mê hoặc này có thể làm cho bất kỳ nam nhân nào phải phạm tội.
Tuy vậy, nàng không hề cởi chiếc mặt nạ xanh sẫm ra.


Đôi mắt nàng nhìn Lý Tầm Hoan đầy quyến rũ, ngực thở ra nhè nhẹ, miệng nói: “Bây giờ đã đủ rồi chứ?”
Lý Tầm Hoan cười nói: “Cũng tương đối đủ, chỉ còn thiếu một chút.”


Người áo xanh hỏi: “Ngươi... ngươi phải biết thế nào là đủ chứ?”
Lý Tầm Hoan nói: “Người dễ thấy hài lòng, thì cũng dễ đánh mất nhiều thứ bảo vật.”


Bộ ngực của người áo xanh nhấp nhô theo hơi thở, hai đóa hoa kiêu ngạo sừng sững trước mặt Lý Tầm Hoan, dường như đang run rẩy.


Nàng nhè nhẹ run rẩy thêm: “Ngươi không nên biết mặt ta. Như thế sẽ tăng thêm vài phần tưởng tượng, vài phần hứng thú.”


Lý Tầm Hoan nói: “Ta đã biết nhiều nữ nhân có thân hình tuyệt mỹ, nhưng khuôn mặt lại giống như Trư Bát Giới.”
Người áo xanh hỏi: “Ngươi nghĩ ta có giống Trư Bát Giới không?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Chưa chắc đã giống.”
Người áo xanh thở ra nói: “Ngươi cố chấp quá! Nhưng ta vẫn khuyên ngươi, không nên nhìn thấy mặt ta thì hơn.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Tại sao lại thế?”


Người mặc áo xanh nói: “Bởi vì sau khi trao đổi lấy Kim Ty Giáp, ta phải đi ngay lập tức, sau này vĩnh viễn không còn gặp lại. Ngươi trao cho ta Kim Ty Giáp, ta trao cho ngươi khoái lạc tột đỉnh của trần gian. Đây là một cuộc giao dịch công bằng, hai bên cùng có lợi. Cho nên từ nay trở đi, không ai cần thiết phải nhớ đến ai.”


Lý Tầm Hoan nói: “Cô nương nói có lý lắm.”


Người mặc áo xanh nói: “Nếu ngươi được thấy gương mặt ta, thì vĩnh viễn không thể quên ta được. Nhưng ta thì nhất định không thể cùng ngươi trò chuyện được nữa. Như vậy, ngươi sẽ không tránh khỏi nhớ nhung, có phải là tự chuốc lấy phiền não không?”


Lý Tầm Hoan khẽ cười: “Cô nương quá tự tin rồi đấy!”
Người áo xanh cho bàn tay thon thả trôi chầm chậm từ cổ xuống, nở một nụ cười quyến rũ rồi nói: “Chẳng lẽ ta không nên tự tin ư?”


Lý Tầm Hoan điềm đạm đáp: “Giả tỉ ta không chịu giao dịch với cô nương thì sao?”
Người áo xanh hơi khựng lại, nói: “Ngươi không chịu ư?”
Cuối cùng nàng cũng đưa tay lên, gỡ mặt nạ ra.


Sau đó, nàng đứng im lặng nhìn Lý Tầm Hoan, như thầm hỏi “Ngươi có chịu không?”
*
* *


Khuôn mặt này đẹp đến nỗi khiến người ta ngừng thở, không thể nhìn lâu. Lại đi kèm với một thân thể như thế này, thật khó có ai kháng cự nổi.


Dù là người mù cũng có thể ngửi thấy mùi hương dìu dịu tỏa ra từ thân thể của nàng, cũng có thể nghe thấy thanh âm du dương tiêu hồn lạc phách.


Đó là những thứ mà bất cứ nam nhân nào cũng không muốn kháng cự.


Lý Tầm Hoan chợt thở ra: “Không trách được Y Khốc đem Thanh Ma Thủ tặng cô nương. Không trách được Du thiếu trang chủ đem bảo vật truyền gia đặt dưới chân cô nương. Bây giờ, ta không thể không tin!”


Tuyệt thế giai nhân vẫn đứng đó mỉm cười, không nói. Có lẽ vì nàng biết là không cần phải nói thêm gì nữa.


Đôi mắt nàng biết nói, nụ cười nàng biết nói, bàn tay bàn chân của nàng, mỗi phân mỗi tấc trên thân hình nàng đều biết nói.


Nàng biết như thế cũng đã rất đủ rồi. Nếu nam nhân nào không hiểu được ý nghĩ của nàng, thì nhất định đó là một thằng ngốc.
Nàng đang chờ đợi, cũng đang mời gọi.


Nhưng Lý Tầm Hoan vẫn không đứng dậy. Chàng lại rót đầy ly rượu rồi chậm rãi uống cạn, lại rót tiếp ly khác, rồi nâng ly cười nói: “Đã lâu, ta không được hưởng nhãn phúc như thế! Đa tạ cô nương!”


Nàng cắn môi cúi đầu, không hiểu nổi vì sao một nam nhân thế này lại phải uống rượu để lấy can đảm.
Lý Tầm Hoan cười nói: “Ta biết, chiều chuộng được mỹ nhân cũng không phải dễ dàng.”


Nàng rên lên một tiếng, giống như con rắn trơn tuột, ngã vào lòng Lý Tầm Hoan.
Ly rượu rơi xuống đất đánh xoảng, mảnh vỡ tung tóe.


Một tay của Lý Tầm Hoan áp sát vào tấm lưng trần của nàng, nhưng tay kia vẫn nắm lấy cán dao, ngọn tiểu đao cực kỳ bén nhọn.
Thân thể nàng lay động, khẽ hỏi: “Những lúc như thế này, nam nhân có cần phải cầm dao hay không?”


Lý Tầm Hoan dịu giọng: “Cô nương cũng không nên ngồi vào lòng một nam nhân đang cầm dao.”
Mỹ nhân cười: “Chẳng lẽ ngươi vẫn có thể nhẫn tâm giết ta sao?”


Lý Tầm Hoan cười đáp: “Nữ nhân không nên quá tự tin, càng không nên cố gắng dụ dỗ nam nhân. Cô nương nên mặc y phục đàng hoàng để chờ đợi nam nhân đến dụ dỗ thì đúng hơn, nếu không thì nam nhân sẽ không cảm thấy hứng thú.”


Tay chàng đã đưa lên, lưỡi dao nhè nhẹ lướt trên cổ nàng. Máu tươi từng giọt từng giọt lăn xuống bộ ngực ngà ngọc, giống như mặt đất phủ tuyết nở ra từng nụ hồng mai tươi tắn. Nàng khựng lại, sợ hãi, thân thể đang mềm mại bỗng trở nên cứng đờ.


Lý Tầm Hoan mỉm cười nói: “Bây giờ cô nương còn tự tin nữa không? Còn cho rằng ta không thể nhẫn tâm giết cô nương nữa không?”
Lưỡi dao vẫn dừng nơi cổ của nàng.
Đôi môi nàng run rẩy, không nói nên lời.


Lý Tầm Hoan thở dài: “Ta chỉ mong sau này cô nương nên nhớ: thứ nhất, nam nhân không bao giờ thích bị động; thứ hai, thật ra cô nương không xinh đẹp như mình tưởng.”


Thiếu nữ cắn chặt môi, run giọng: “Ta... ta đã phục ngươi rồi, xin ngươi hãy cất dao đi...”
Lý Tầm Hoan nói: “Ta còn một việc cần hỏi cô nương.”
Thiếu nữ đáp: “Ngươi... ngươi cứ hỏi...”


Lý Tầm Hoan nói: “Nếu cô nương thích tài sản thì sẽ có rất đông nam nhân muốn dâng tặng, vì lẽ đó nhất định cô nương không phải là kẻ tham tiền tài. Cô nương là nữ nhân, chắc chắn không tham nữ sắc. Thế thì cô nương muốn gì mà hy sinh tất cả, nhất quyết muốn đoạt Kim Ty Giáp?”


Thiếu nữ đáp: “Ta đã nói rồi. Vật nào càng khó lấy được, ta càng muốn lấy...”


Trầm ngâm một chút, Lý Tầm Hoan cười: “Ta không lấy đao ra khỏi cổ cô nương, chẳng lẽ cô nương không lấy cổ ra khỏi đao hay sao?”
Thiếu nữ tức khắc chui từ trong lòng chàng ra, tựa như một con mèo bị chủ nhân trách mắng.


Lý Tầm Hoan lại nói: “Tiết trời rất lạnh. Cô nương nên mặc y phục vào, nếu không sẽ rất dễ bị cảm.”
Thiếu nữ trừng mắt nhìn Lý Tầm Hoan, đôi mắt kiều diễm như đang tóe lửa...


Nhưng qua một giây, nàng vụt cười: “Ta đã biết, ngươi không nỡ giết ta!”
Lý Tầm Hoan nhướng mắt: “Ái chà! Thật thế ư?”


Bàn tay chàng vẫn mân mê cán đao, thong thả nói: “Khi ta nói hết câu này, mà cô nương còn chưa đi, thì mũi đao sẽ xuyên qua cổ cô nương đấy. Cô nương có tin hay không?”


Thiếu nữ không nói thêm tiếng nào, nghiến răng, nhặt lấy y phục, chuồn đi nhẹ nhàng như một con mèo. Chỉ còn nghe những lời mắng nhiếc ác độc từ xa xa vọng lại: “Lý Tầm Hoan! Ngươi không phải là nam nhân, thậm chí không phải là con người... Ngươi cũng không có bản lãnh gì cả! Thảo nào hôn thê của ngươi, bằng hữu thân nhất của ngươi cũng xa lánh ngươi. Bây giờ thì ta biết vì sao rồi!”


*
* *
Mặt đất phủ đầy băng tuyết. Tuyết trắng phản chiếu sáng rực lên, khiến ngoài trời có vẻ quang đãng, nhưng trong nhà bếp vẫn u ám như phần mộ, làm cho người ta không muốn lưu lại chút nào.


Nhưng Lý Tầm Hoan vẫn ngồi im lặng, tư thế không hề thay đổi...
Ánh mắt chàng đầy nỗi bi ai thống khổ. Những lời chàng vừa phải nghe tựa như muôn ngàn kim châm đâm thấu ruột gan.
Hôn thê... Bằng hữu thân nhất...






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem