Quyển 3 - Chương 47

Mọi chuyên vốn nên kết thúc như vậy.
Nhưng lại giống như một đoạn nhạc, chỉ đàn được một nữa, còn nửa cuối cùng chưa kịp đàn thì đã bị đứt dây, phát ra tàn âm làm người ta kinh hãi.
Âu Dương Minh Đức ch.ết.


Khi đó, tất cả mọi người đều đã buông lỏng cảnh giác, nhưng bất ngờ Mộ Tuấn Bân nằm trên đất bật dậy, liều mạng quơ loan đao về phía Âu Dương Minh Lý. Rõ ràng không có nội lực, nhưng tốc độ lại rất nhanh, tựa như một tia chớp. Thậm chí ngay cả Đức Pháp đứng gần đó cũng không kịp trở tay.


Máu tươi bắn phụt ra ngoài, giống như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ, cực kỳ diễm lệ, nhưng chớp mắt liền úa tàn, rơi vào mặt của Âu Dương Minh Lý. Hắn trợn to mắt, không thể tin được nhìn vị huynh trưởng của mình.


Bên kia, Mộ Tuấn Bân thả đao xuống, khóe miệng nhếch lên cười điên cuồng, Có xu hướng ngày càng lớn, cười đến mức khàn cả giọng.
“Âu Dương Minh 0, ta bị hủy, chẳng lẽ ngươi còn chạy thoát nổi sao?


Ngươi cũng nên ch.ết, đáng ch.ết!” Còn chưa dứt lời, lão đã tắt thở. Âu Dương Minh Đức cứng rắn rút thanh loan đao ra rồi ném đi. Lần này hắn đã dùng hết toàn bộ sức lực.
Nam nhân có khuôn mặt vạn năm băng sơn rốt cuộc kiệt sức ngã vào lòng em trai mình.


“May quá, cuối cùng ta đã bảo vệ được đệ.” Hắn chậm rãi đưa tay ra, muốn lau vết máu trên má đối phương, nhưng lại chạm đến vệt nước mắt.
Âu Dương Minh Lý siết chặt tay hắn, há miệng, nhưng không nói được lời nào.




“Minh Lý, Minh Lý.” Ánh mắt của nam nhân đã không còn tiêu cự, nhưng vẫn dùng giọng nói trầm thấp dịu dàng hô, nét mặt không còn lạnh lùng bằng sơn như thường ngày nữa. Hắn dùng một chút, sau đó lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Khuôn mặt đã lâu không cười nên có chút cứng ngắc, hắn nói “Minh Lý, ta rất thích đệ, rất thích đệ.” Âu Dương Minh Lý cảm nhận thân thể trong lòng ngày càng lạnh lẽo, bỗng nhiên run rẩy “Âu Dương Minh Đức, Âu Dương Minh Đức, ca...


ca?" Hắn cúi đầu, vùi mặt vào trong lòng Âu Dương Minh Đức, ai cũng không thấy được vẻ mặt của hắn.


“Thật ra để không hề muốn làm minh chủ võ lâm một chút nào. Chẳng qua lúc nào cũng không bằng huynh, đệ không cam lòng, đệ không cam lòng a. Đệ muốn cùng huynh sánh vai, muốn lợi hại hơn cả huynh, nhưng mà huynh đã không còn, những chuyện đó còn có ý nghĩa gì chứ?” Đại sư Đức Pháp đi tới, thở dài khuyên nhủ “Xin thí chủ nén bị thương. Có lẽ Âu Dương minh chủ không muốn thấy người như vậy.” Âu Dương Minh Lý không để ý tới ông.


Buổi sáng hôm sau, đã không còn thấy bóng dáng hắn nữa. Còn có cả thi thể của Âu Dương Minh Đức cũng không thấy đâu.


Hắn để lại tờ giấy, giao hết toàn bộ Phi Cảnh môn cho vị quản gia trung thành, sau đó biến mất. Bởi vì không có chứng cứ xác thật, Phi Cảnh môn vẫn giữ vững danh tiếng như ngày nào, còn Âu Dương Minh Lý vẫn sạch sẽ như cũ trong mắt người khác.


Sau đó, những người bị giam giữ cũng được cứu ra. Chẳng qua người của Ma giáo đã sớm rút lui hết, kế tiếp là giai đoạn ngừng công kích.
Bất quá đây là chuyện sau này.


Nhưng ta vẫn cảm thấy lo lắng. Mỗi một người là thông qua yêu vài người rồi mới tới yêu thế giới này, làm người người vui vẻ, mong manh như vậy, chớp mắt tan biến đi.


Một chuyện, có lẽ Y Phong vẫn không có bao nhiêu giá trị cả, không chừng sẽ bị Giáo chủ giết, hắn vốn thuộc loại nhân vật phản diện tính khí thất thường. Bây giờ đã đột nhiên cảm thấy, nếu thế giới này mà thiếu mất đi Y Phong thì sẽ ảm đạm nhàm chán biết bao nhiêu.


Cái ý tưởng đầy tính văn nghệ này thật là ngu ngốc. Bởi vì tránh để nó thành hiện thực, ta quyết định chạy trốn. Sống được ngày nào hay ngày đó. Dù sao Giáo chủ cũng chưa bảo chừng nào ta sẽ ngưng tuồng kịch vui vẻ này, nhưng ta là người rất nghe lời, chuyện mà Giáo chủ chưa nói thì nhất định sẽ không làm.


Mấy ngày kế tiếp, xông xáo giang hồ cái gì ta đều quen của quen nẻo hết. Nói lời tạm biệt với Mộc Sinh xong, ta kéo Y Phong chạy đến nơi giang hồ mới hơn. Tuy nói là bây giờ nó nổi danh thành thiếu hiệp phá tan âm mưu của Ma giáo, quả thực không nên khiêm tốn bỏ chạy như thế. Nhưng ta là sự phụ, ta có quyền định đoạt.


Cao mộc xuân phong, cẩm tú phồn hoa. Vốn là một phong cảnh rất tuyệt, đáng tiếc là ta không thể nào cao hứng nổi. Bởi vì gần đây ta rất là xui xẻo. Một khi người đã xui rồi thì sẽ gặp vô số chuyện tệ hại không thể giải thích được, ví dụ như đang đi trên đường thì ngã sấp mặt, húp cháo thì bị hóc xương, tệ hơn nữa là đang đi thì ném mất bạn đồng hành của mình...


Nói cho ta biết rốt cuộc thằng nhóc Y Phong đó chạy đi đâu rồi!


Rời khỏi thành An Minh, chúng ta đi phiêu bạc khắp nơi, đi thăm cảnh đẹp hoa hạnh mờ sương ở Giang Nam, ngắm Tam Sơn Ngũ Nhạc đầy nguy nga tráng lệ, nhưng vẫn còn thấy thèm, thế là đi tới biển chơi. Chính là vào lúc này, vận khí của ta bỗng tuột dốc không phanh, mắt thấy sắp phá nát giới hạn cuối cùng.


Hết ngã rồi lại té, kết quả ta lạc mất luôn Y Phong. Mới sáng sớm trong khách trọ, thì đã không thấy tăm hơi của nó.


Dù sao nó cũng là đồ đệ của ta, huống chi ví tiền của ta còn nằm trong tay nó, cho nên ta vội vàng xuống lầu tìm, vừa mới bước ra khỏi cửa thì đã thấy nó đang lưng thẳng đi về phía ta, thấy ta đi ra, lại còn vui vẻ phất tay mấy cái. Ta xông tới đập cho nó một cú.


“Mới sáng sớm mà người đi đâu?” Hắn cũng không để ý ta đánh, khóe miệng cười sung sướng, cẩn thận lấy ra một cái túi “Dĩ nhiên là đi mua điểm tâm. Mấy ngày trước ngươi không thích húp cháo mà, ta nhớ chứ.” Ta nhìn cái túi trong tay nó, là bốn cái bánh bao nóng hổi. Hơi nóng bốc lên ngập tràn, làm cho khuôn mặt vui vẻ của người trước mắt trở nên mơ hồ.


Có người mua đồ ăn cho dĩ nhiên là rất vui rồi, nhưng ta không thích ăn bánh bao, Y Phong hẳn phải nên mua bánh đậu chứ.


Thừa dịp nó không đề phòng, ta bắt lấy cổ tay của nó, lật lại nhìn, trầm giọng nói “Ta và Y Phong từng tắm suối nước nóng với nhau, chỗ này của nó có một nốt ruồi.” Người nọ đột nhiên ngưng cười, nhàn nhạt nói “ À? Đúng đó. Nhưng người nhớ nhầm rồi, nốt ruồi của ta không ở bên này.” Vừa nói hắn vừa rút tay về, vén ống tay áo bên kia cho ta nhìn, quả nhiên có một nốt ruồi màu đen.


Thế nhưng ta lập tức lui về sau, rút kiếm ra “Ta và Y Phong chưa từng tắm suối nước nóng chung với nhau. Ngươi là ai, Y Phong đâu rồi?” Giờ phút này bầu trời đã sáng hơn, trên đường dần dần có người qua lại, hơi lạnh sáng sớm còn chưa tản đi. Người đối diện nhìn ta, bỗng nhiên cười, khiến ta có chút ớn lạnh.


“Chưa tắm chung? Cái này rất tốt. Nhưng ta vẫn không vui nổi. Lạc Vũ, ngươi có thể nhận ra được hắn, nhưng tại sao lại không nhận ra ta?" “...Giáo chủ?” Tay cầm kiếm của ta khẽ run, Giáo chủ chớp mắt bắt lấy sơ hở, rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta, hơi nghiêng người nó mũi kiếm, rồi giơ tay lên bóp cổ ta, không có dùng sức, nhưng ta cũng không dám động. Người đi đường vốn thưa thớt, thấy vậy liền rối rít nó tránh chạy mất dép, để lại mình ta và Giáo chủ đang nộ khí xung thiên.


Hắn cũng không để ý tới xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm ta, con ngươi đen sẫm như mực bình tĩnh"không gợn sóng, sâu không lường được.


“Ngươi ngược lại đi chơi vui nhỉ, không sợ ta giết ngươi?” Hắn giống như nhớ đến chuyện gì đó liền bật cười, nhưng biểu tình lại lạnh lùng như tuyết “Đúng rồi, quả thật ta không muốn giết ngươi.” Ta nơm nớp lo sợ nhìn Giáo chủ, đã lâu rồi chưa thấy hắn tức giận như bây giờ. Lần duy nhất là lúc chúng ta năm tuổi, ta lỡ tay làm bể cây trâm bạch ngọc mà hắn thích nhất.


Đối mặt với Giáo chủ khoảng 10 giây, lúc này ta mới trưng ra vẻ mặt Sợ sệt, âm thanh run rẩy nói “Chuyện đó, Giáo chủ, chẳng lẽ mấy ngày nay ta gặp xui là đều là do ngươi làm?” Hắn trợn mắt nhìn ta một hồi, rốt cuộc thở dài buông tay “Ngươi đúng là không thay đổi chút nào, luôn chú ý vào những chỗ kỳ quái.” Dừng một chút, rồi buồn bực nói tiếp “Là Tội Ca làm đó, về mà tìm nàng tính sổ." Nhìn hắn có vẻ tốt lên được chút, ta liền hỏi hắn “Giáo chủ, ngươi ở chỗ này, còn Y Phong đâu rồi?” “Ngươi đúng là rất quan tâm hắn.” Hắn rũ mi nhìn ta “Bất quá sau này ngươi không cần phải dây dưa với hắn nữa.” “Cái gì...” Ta còn muốn hỏi thêm những đột nhiên trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.


===Hết chương 47=== Tiểu kịch trường:
Giáo chủ đại nhân khẩn cấp triệu hồi Diệu Phác. Diệu Phác đến, phát hiện Lạc Vũ cũng ở đây.
Giáo chủ nói: Tay của hắn bị thương, ngươi mau qua xem, nếu không chữa được, mang đầu đi gặp Diêm vươngđi!


Bé ngốc Diệu Phác lặng lẽ nhìn một chút rồi nói “Giáo chủ, vết thương này có lâu rồi mà.
Giáo chủ đáp: Không tệ, là vết thương do kiếm.
Diêu Phác: Aizz, đã trễ thế rồi các người kêu ta tới đi chỉ để coi cái này thôi à..
Giáo chủ và Lạc Vũ: Thì sao?


Diêu Phác: Vết thương này lành nhanh ghê.






Truyện liên quan

Xuyên Nhanh Chi Nhân Tra Tẩy Trắng Sổ Tay

Xuyên Nhanh Chi Nhân Tra Tẩy Trắng Sổ Tay

Na Lan Nhược Vân50 chươngDrop

Đô ThịSủngĐam Mỹ

1.1 k lượt xem

Trọng Sinh Tu Chân Sổ Tay

Trọng Sinh Tu Chân Sổ Tay

Chước Nhiễm202 chươngFull

Tiên HiệpĐô ThịTrọng Sinh

1.9 k lượt xem

Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông

Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông

Lam Bạch Sắc75 chươngFull

Ngôn Tình

360 lượt xem

Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Nhã Vy75 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngHài Hước

977 lượt xem

Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Khấu Tử Y Y51 chươngFull

Ngôn TìnhHuyền Huyễn

190 lượt xem

Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ

Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ

Nhất Cân Lộc Dung45 chươngFull

Xuyên KhôngĐam MỹCổ Đại

142 lượt xem

Sổ Tay Hình Cảnh

Sổ Tay Hình Cảnh

Ngô Đồng Tư Ngữ104 chươngFull

Ngôn TìnhTrinh Thám

2.1 k lượt xem

Thẳng Nam Bị Công Lược Sổ Tay

Thẳng Nam Bị Công Lược Sổ Tay

Thực Nguyệt101 chươngFull

Khoa HuyễnXuyên KhôngĐam Mỹ

2.1 k lượt xem

Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Hồ Thập Tam69 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngHài Hước

1 k lượt xem

Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Hà Mễ Sao Phấn Ti98 chươngFull

Đam Mỹ

1.5 k lượt xem

Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Thịnh Thế Thanh Ca72 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhTrọng SinhCung Đấu

718 lượt xem

Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Mạc Như Quy70 chươngFull

Đam MỹKhác

1.5 k lượt xem