- Chương 1-1: Phần trước: chuyện cũ trước kia
- Chương 1-2: Thập tam cô nương lười nhác
- Chương 2: Tất cả mới vừa bắt đầu
- Chương 3: Dễ hợp dễ tan
- Chương 4: Xuân thưởng yến
- Chương 5: San nương hiểu mà
- Chương 6: San nương không hiểu
- Chương 7: Trong nhà loạn quá
- Chương 8: Từ biệt
- Chương 9: Ra oai phủ đầu
- Chương 10: Lão yêu tinh mười bốn tuổi
- Chương 11: Cuộc chiến bảo vệ tú lâu
- Chương 12: Ông trời con
- Chương 13: Đứng ở một bên xem náo nhiệt
- Chương 14: Phu nhân bằng lòng từ bỏ món yêu thích
- Chương 15: Giả vờ lỡ tay
- Chương 16: Đi dạo phố
- Chương 17: Gặp phải tình địch kiếp trước
- Chương 18: Tính tình lớn thật
- Chương 19: Xem trò vui
- Chương 20: Bị vây xem
- Chương 21: May mà huynh không học theo ta
- Chương 22: Làm khó dễ
- Chương 23: Phản bội lừa hứa
- Chương 24: Thua thiệt là phúc
- Chương 25: Thỉnh tội
- Chương 26: Cao lãnh hoa
- Chương 27: Mỏi mắt mong chờ
- Chương 28: Thiện chí giúp người
- Chương 29: Lão gia trở về
- Chương 30: Năm tháng yên bình
- Chương 31: Mời phụ huynh
- Chương 32: Bóng lưng bảo vệ
- Chương 33: Được lý không buông tha người
- Chương 34: Gió mưa sắp tới
- Chương 35: BỘ MẶT thật CỦA NGŨ LÃO GIA
- Chương 36: Gặp lại
- Chương 37: Vô cùng dẻo miệng
- Chương 38: Nàng biết ngay
- Chương 39: Lộ tẩy
- Chương 40: Tuần hoàn ác tính*
- Chương 41: Sắm vai một nữ chủ nhân
- Chương 42: Lấy ơn báo oán
- Chương 43: Xuân thưởng yến
- Chương 44: Hiệu ứng bươm bướm*
- Chương 45: Giống nhau trong khác biệt
- Chương 46: Dạo chơi hoa viên
- Chương 47: Vô tình gặp được
- Chương 48: Mê cung
- Chương 49: Lòng tò mò hại chết con mèo
- Chương 50: Bắt mèo
- Chương 51: Lâm lão phu nhân tới chơi
- Chương 52: Mặt dày
- Chương 53: Có nề nếp
- Chương 54: Tâm vi hình dịch*
- Chương 55: Lam nhan họa thủy
- Chương 56: Mất mặt
- Chương 57: Thập tam nhi
- Chương 58: Nghe lén không tốt
- Chương 59: Tình nghĩa tỷ muội
- Chương 60: Viên Trường Khanh chẳng hiểu gì hết
- Chương 61: Niềm hạnh phúc gia đình
- Chương 62: Một bức tranh
- Chương 63: Náo nhiệt bảy ngàn lượng
- Chương 64: Ngẫm lại thấy phiền
- Chương 64-2: Ngẫm lại thấy phiền 2
- Chương 65: Ngoài ý muốn
- Chương 66: Ngoài ý muốn 2
- Chương 67: Du xuân
- Chương 68: Trời hanh vật khô
- Chương 69: Hồ yêu quỷ quái
- Chương 70-1: Đăng Đồ Tử (yêu Râu Xanh)
- Chương 70-2: Đăng Đồ Tử (yêu Râu Xanh)
- Chương 71: Nghi Ngờ
- Chương 71-2: Nghi ngờ 2
- Chương 72-1: Tân Tư Ta người đừng đoán
- Chương 72-2: Tân Tư Ta người đừng đoán 2
- Chương 73-1: Suy nghĩ
- Chương 73-2: Suy nghĩ 2
- Chương 74: Đua thuyền rồng
- Chương 75: Một hòn đá ném nhiều con chim
- Chương 76: Vinh Dưỡng
- Chương 77: Tin đồn
- Chương 78: Vô sự hiến ân cần
- Chương 79: Bắt cóc
- Chương 80: Nhìn thấu
- Chương 81: Chiếc lông vũ màu đen
Thể loại: Trọng sinh, gia đấu, nữ cường, sửa chữa sai lầm, 3S
Nguồn convert: TTV
Editor: Nhóm editor CQH
Số chương 181C + 2PN
Viên đại phu nói: Trời giá rét, bệnh của phu nhân cũng nên có lời giải thích.
Sau đó, Hầu San Nương qua đời.
Nhắc tới vị Hầu gia thập tam cô nương tên San Nương này ai cũng phải giơ ngón tay cái. Bởi nàng tuy chỉ là thứ nữ nhưng ở nhà cũng là nữ nhi sủng ái nhất, lấy chồng rồi cũng là vị hôn phu có tiền đồ nhất, con trai nhỏ tuổi đã đổ lưỡng bảng tiến sĩ...Cả đời này của nàng người đời đều nhất trí bình luận: Gía trị.
Gía trị sao? Dùng mọi thủ đoạn, thân trọng từng bước để đổi lấy phu quân không tình cảm, con cái không quan tâm. San Nương chỉ cảm thấy cuộc đời mình chỉ nhận được chữ: Mệt.
Nếu có kiếp sau, nhất định cô không cầu phú quý, cũng không tranh đoạt tính toán chỉ làm bông hoa góc tường tự tìm niềm vui cho bản thân mình.
Tỉnh lại lần nữa, chẳng phải kiếp sau mà là làm lại từ đầu. Vì thế sau khi sống lại cô liền có câu cửa miệng: Phiền Toái.
Gia đấu tranh giành tình cảm...phiền toái.
Cái gì "Viên môn Hầu thị" gì đó thì cuộc đời này xin miễn đi.
Nhưng ai nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra? Đóa hoa cao ngạo chẳng thèm liếc nàng lúc trước lại đột nhiên quấn người như vậy? Nàng mới phát hiện ra rằng hóa ra Viên Trường Khanh mới là phiền toái lớn nhất của nàng.
Hầu San Nương: Viên lão đại a! ngài cứ làm tài tử cao ngạo lạnh lùng của ngài đi, còn ta làm hoa nhỏ góc tường. Chúng ta không quấy rầy nhau được không?
Viên Trường Khanh ngẩng đầu nhìn trời: Trời giá rét, San Nương nên xuất giá rồi.