Chương 103: Diệp Lão Quái

Nghe được lời nói đầy ẩn ý của đối phương, trong lòng Diệp Thiên Hành muốn làm thịt Diệp Thành ngay tại chỗ, chọc phải người này gây phiền toái cho mình, chuyện đã rồi đành phải cúi đầu.


- Để tiền bối chê cười, con cháu trong Diệp gia không đúng mong tiền bối bỏ quá cho, chuyện này nhất định Diệp gia sẽ trừng trị cha con Diệp Thành, đưa ra một câu trả lời thích đáng, sẽ bồi thường cho Lạc tiểu thư.
Lê Khải không nói gì nhìn qua Lạc Ảnh, nhận được ánh mắt của sư tổ liền lên tiếng.


- Con bị con cháu nhà họ nhắm vào con sợ lắm sư tổ.
"Sư tổ?"


Trong đầu hai người Túc Hạ, Tống Thiên Hành nổ đoành một cái, trước kia họ còn thắc mắt tại sao Lê Khải lại tham gia vào việc này, bây giờ thì hoàn toàn tỉnh ra, giỏi cho hai cha con Diệp Thành, tính cưỡng hϊế͙p͙ người ta đảo mắt một cái đã biến thành đệ tử trong nhà của một chí cường giả, một cổ võ giả lại bị hạ thuốc mê suýt chút nữa bị người ta hãm hϊế͙p͙, còn chưa biết đối phương là đang giả vờ hay là thật, cho dù thế nào đi chăng nữa chuyện hai cha con Diệp Thành định cưỡng bức là thật, chuyện này đúng là tự đưa đầu vào họng súng, bây giờ chỉ chờ người ta làm sao bóp cò.


Nếu là người khác bị cưỡng hϊế͙p͙ mấy người ở đây đều nhắm một con mắt mở một con mắt không thèm để ý, nhưng lần này đối tượng lại là đệ tử trong nhà của chí cường giả, cái này không phải muốn vung tay tạt thật mạnh vào mặt người ta, chuyện này không chút nào buồn cười, thậm chí còn mơ mơ hồ hồ có sát khí khắp nơi.


- Chuyện này để ta lo con không cần sợ hãi, ở ẩn lâu quá có người quên mất tên tuổi ta rồi, haiz...




Hai người Túc Hạ, Tống Thiên Hành liếc mắt nhìn nhau, trong lòng kêu khổ không thôi, chọc phải người không nên chọc đúng là phiền phức, thỉnh thần thì dễ tiễn thần mới khó, người ta lúc đầu ngoan ngoãn cho ngươi túm cổ mang đi, bây giờ thì sao? Phải cúi rạp đầu xuống đất người ta không chịu đi, lần này không cho một lời giải thích rõ ràng thì đừng hòng xong.


- Tiền bối, chuyện này người nể mặt sư phụ ta, người dơ cao đánh khẽ chỉ cần thứ mà Lạc Ảnh thích, chúng ta nguyện đưa ra bồi thường.


Lê Khải vuốt vuốt mấy sợi râu của mình, đây là đối phương đưa ra cái bút, chỉ cần khoanh đất nó sẽ là của ngươi, lợi ích này là thứ bồi thường, thực lực chi phối, nếu đối phương không có bối cảnh, hiện tại đã trở thành một cái xác, không cần khiến bọn họ phải cúi đầu, nhưng đối phương có đại bối cảnh phía sau, còn không lộ ra ngoài sáng, hiện tại đá phải mới biết là tấm sắt cứng rắn.


- Xem trên mặt mũi lão quái ta dĩ nhiên phải nể mặt, cũng vì nguyên nhân chính là ta rộng rãi, không so đo chấp nhận chịu ủy khuất, như vậy đi tòa tứ hợp viện phía thành Đông cho nó, hiện tại nó ở ký túc xá của Thanh Hoa có chút không tiện.


Diệp Thiên Hành cắn răng đảo mắt, trong lòng khó chịu vô cùng nhưng không tiện phát tác đành gật đầu.
- Vâng tiền bối, chúng ta nguyện bồi thường.
Lê Khải cười ha ha vui vẻ nói.
- Dĩ hòa vi quý, đôi bên xuống một bậc, ta chỉ đành để cho con cháu chịu thiệt, còn may không có vấn đề lớn...


Lê Khải sau đó mượn tạm một chiếc xe để Lạc Ảnh lái xe rời đi, còn đám Tống Thiên Hành ở lại nhìn bóng người rời đi khẽ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt của Tống Thiên Hành đã lạnh xuống nhìn về phía Diệp Thành đang hôn mê.


- Cắt tất cả chức vụ của hai cha con Diệp Thành, Diệp Ninh, đá chúng về nơi chúng nên xuất hiện đi.
- Vâng gia chủ.
- Hừ.
Buổi tối trong một tứ hợp viện rộng lớn, Diệp Thiên Hành cùng Túc Hạ đi vào bên trong, thấy người ngồi ở bàn trà phía ngoài vườn, cả hai nhìn nhau tiến lên.
- Cha.
- Sư phụ.


Người đàn ông tuổi độ bảy mươi, đầu tóc đã bạc trắng, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắt có thần, cả người mạnh mẽ khí độ không giống người già về tuổi xế chiều.
- Lê lão ma đi rồi?
- Vâng sư phụ.
Diệp Minh nhấp một ngụm trà nhìn hai người.


- Nói cách nhìn của hai người về chuyện này.
Diệp Thiên Hành vẻ mặt hiện rõ vẻ khó chịu nói.


- Lê lão ma đây là đang cố ý khiêu khích, đệ tử đồ tôn của lão một cổ võ giả lại bị mấy loại thuốc mê tầm thường của Diệp Ninh làm cho hôn mê, chuyện này thằng đần cũng nhìn ra được là một cái bẫy...
- Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.


Diệp Minh nhìn con trai lắc đầu nói, nghe lời của cha như vậy Diệp Thiên Hành ngậm miệng lại, Túc Hạ ở bên cạnh trầm mặc không nói gì, Diệp Minh cười cười lại hỏi.
- Cảm thấy lão ma không có phong phạm bắt nạt nhỏ yếu? Làm chuyện không có chừng mực?


Diệp Thiên Hành bị nhìn chằm chằm áp lực rất lớn, cái đầu nhẹ gật một cái.
- Vâng.
- Ha ha tầm nhìn hạn hẹp.
- Vậy thế giới này chỗ nào không phải như vậy? Thiên Hành, chính con cũng rõ đạo lý này, vì sao lại để mình rơi vào trong suy nghĩ đó.


Diệp Thiên Hành giật mình, tại sao bản thân lại rơi vào trong suy nghĩ đó? Đây chính là suy nghĩ của những kẻ yếu khi đối mặt với kẻ mạnh, đạo lý này Diệp Thiên Hành phải rõ hơn ai hết nhưng vẫn để bản thân nhấn chìm vào trong đó không thoát ra được.


- Chuyện này không sao, con người luôn luôn có suy nghĩ, ai ở trong hoàn cảnh đó cũng nghĩ như vậy, ta cũng vậy, người khác không sai biệt đều như vậy.
Diệp Minh nói để cho hai người Túc Hạ, Diệp Thiên Hành như rơi vào trong sương mù chưa tỏ, Diệp Minh không có ý định nói thêm vấn đề này.


- Dạo gần đây lão ma hoạt động mạnh mẽ?
- Vâng sư phụ, không lâu trước xuất hiện ở Hoa Kỳ đại chiến với thủ lĩnh của tổ chức Nhện Đen, bốn dị năng cấp A bị Lê lão ma làm thịt.
- Nguyên nhân?
- Chuyện này chưa điều tr.a ra.
Diệp Minh gật đầu nói.


- Vì đám Nhện Đen động đến chắt của lão ma.
Túc Hạ không kinh ngạc khi sư phụ mình có thể biết nguyên nhân, Diệp Thiên Hành như nhận ra được ám chỉ trong lời nói của cha.
- Ý người nói là Lê lão ma đang chuẩn bị hậu sự?
- Không làm ta thất vọng.


Diệp Minh cười một nụ cười đầy hài lòng khen ngợi Diệp Thiên Hành, Túc Hạ ở một bên kinh ngạc xen vào.
- Ý của sư phụ là Lê lão ma không sống được nữa?
Diệp Minh thở dài nhìn lên trời lặng người đứng, cả hai người Túc Hạ, Diệp Thiên Hành nhìn biểu hiện bất thường của Diệp Minh.


- Ta với lão ma đột phá chênh lệch thời gian không nhiều, ta sắp ch.ết há lão có thể sống nhiều hơn.
Hai người Diệp Thiên Hành nhìn nhau đều nhận ra vấn đề nghiêm trọng, đúng vậy con người ai mà không ch.ết, cường giả chí tôn thì sao? Một ngày nào đó sẽ ch.ết.


- Lão ma và ta giống nhau, đều chuẩn bị hậu sự sau khi cả hai trở về cát bụi, tâm tư đặt lên hậu bối các ngươi.
Túc Hạ lên tiếng.
- Sư phụ người không thể đột phá nữa?


- Không thể, dường như đã đi đến giới hạn cuối cùng, chưa từng nghe tới có ai vượt qua Khí Cảnh, thôi không nói chuyện này nữa, làm việc cho cẩn trọng chọc tới lão ma nổi điên, lão chạy tới kéo theo các ngươi đi cùng lúc đó ta cũng chẳng làm gì được đâu.


Hai người đều hiểu ý tứ của Diệp Minh, hai người sống không được bao nhiêu thời gian nữa, ai chọc bọn họ chính là tự tìm đường ch.ết cho mình, đằng nào cũng ch.ết ngại gì không kéo theo một đám tự lao đầu tới, Diệp Thiên Hành rời đi một mình trên hành lang tứ hợp viện.


- Tranh đấu liên tục, cuối cùng trở về cát bụi, để lại đời sau một cái tên.






Truyện liên quan