Chương 102: Chọc Phải Chí Tôn

Hai người Lê Khải được mang ra khỏi xe, ném vào một khu nhà hoang bên ngoài Bắc Kinh, một đám hơn hai mươi tên vị sĩ mặc vest đen, thậm chí vài người còn có súng, một chiếc xe đen bóng dừng lại, có người mở cửa xe, bước xuống không ai khác chính là Diệp Thành, cha của Diệp Ninh.
- Thành tổng.


Đám vệ sĩ chào hỏi Diệp Thành không để ý bước vào trong, đi tới nơi giam giữ hai người Lê Khải, ánh mắt không khỏi sáng lên nhìn tới Lạc Ảnh, ánh mắt tà ɖâʍ này hẳn là Diệp Ninh được di truyền từ Diệp Thành sang, hai cha con đều có ánh mắt như nhau.


- Rất xinh đẹp, tôi cũng không ngại cưỡng hϊế͙p͙ cô ta tại đây, để cô sống không bằng ch.ết khi dám đụng đến người Diệp gia.
Vệ sĩ ép chặt lấy cánh tay Lê Khải đang dãy giụa, Diệp Thành cởi áo ngoài bộ dạng thật sự muốn làm chuyện đó ở đây, Lạc Ảnh bị hai vệ sĩ chế trụ lắc đầu liên tục.


- Không, xin tha cho tôi.
- Buông cháu tôi ra, lũ khốn tôi sẽ khiến các người phải trả giá.
Diệp Thành cười tà ác liếc mắt sang vệ sĩ.
- Kéo hắn ngẩng đầu trợn to mắt lên mà nhìn, tao hϊế͙p͙ cháu hắn ta trước mặt hắn.


Diệp Thành có đúng hai người con, một trai một gái, hiện tại bị phế mất đứa con trai Diệp Thành hận ý đã bốc lên tận đầu, thứ không biết sống ch.ết Diệp Thành sẽ cho chúng cảm giác được cái gì gọi là địa ngục, trong đầu Diệp Thành đã có ý nghĩ cưỡng hϊế͙p͙ xong Lạc Ảnh sẽ cho những tên vệ sĩ này chơi đến khi nào ch.ết người mới thôi.


Lạc Ảnh muốn dãy giụa nhưng không thể thoát ra khỏi hai cánh tay của vệ sĩ, Diệp Thành đi tới bàn tay chụp thẳng trước ngực đầy đặn của Lạc Ảnh.
"Xoẹt."




Cánh tay Diệp Thành sắp chạm tới thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt Diệp Thành co rụt tựa như đầu kim, khóe miệng như muốn nói cái gì đó run rẩy ngã về sau, bấy giờ bàn tay rơi xuống, máu tươi phun ra, Diệp Thành mặt lập tức trắng bệch, cổ họng phát ra những âm thanh đau đớn rên rỉ.
- Thành tổng.


Đám vệ sĩ bị biến cố thành cho kinh sợ, Diệp Thành muốn động thủ với cô gái đột nhiên ngã về sau bàn tay bị cắt đứt rơi xuống đất lăn lộn kêu gào, cùng lúc đó hai vệ sĩ đang chế trụ hai người Lê Khải, Lạc Ảnh bị một lực lượng mạnh mẽ hất văng về sau ngã cắm đầu trên đất.


- Thôi không giả vờ nữa, ta ngả bài.
Lê Khải cười cười nhìn Diệp Thành được đám vệ sĩ đỡ dậy đi tới.
- Đứng im.


Có người đã rút súng ra chĩa về phía Lê Khải cùng Lạc Ảnh, một cái liếc mắt qua những khẩu súng bị cắt chéo một đường rơi xuống mặt đất trong sự kinh sợ như gặp ma của đám vệ sĩ.
- Chĩa cái cù lằng.


Lê Khải khinh thường nói một câu đậm chất dân dã, cứ thế đi tới chỗ Diệp Thành nụ cười trên môi không giảm.
- Giết hắn.


Diệp Thành không thấy cảnh tượng súng của đám vệ sĩ bị cắt nát, gào lên với đám vệ sĩ, như tỉnh từ trong mộng đám người giật mình lùi về sau, đây không phải người thường, lập tức tên trọc đầu lao tới chỗ Lê Khải, quyền phong gào thét, là một cổ võ giả tu vi không tệ.
- Cút.


Lê Khải nhìn không thèm nhìn, vung một cái tát nhanh đến mức còn chẳng thấy, thân thể đã bị đánh văng về sau đụng nát cả một bước tường, con ngươi Diệp Thành co thành một đoàn, sợ hãi run rẩy muốn lùi về sau, đám vệ sĩ ánh mắt cũng co rụt sau khi người đàn ông đầu trọc bị đánh bay, tất cả chẳng ai nhìn thấy Lê Khải đã ra tay như thế nào, lao tới đối phương hùng hổ rồi bay về sau như đạn pháo.


"Cổ võ giả cao giai."


Đám vệ sĩ dù vạn lần không muốn nhưng vẫn lao tới chắn trước người Diệp Thành, còn Lạc Ảnh đứng ở một bên không ai dám đụng tới, đừng có đùa, không thấy Diệp Thành muốn động tới thân thể người ta cánh tay liền bị chém đứt quỷ dị, đám vệ sĩ này đều không phải người ngu dĩ nhiên không làm chuyện tự mình hại mình, dù đã đứng ra nhưng cái mạng họ vẫn phải tự mình giữ lấy.


- Tiền bối đã đắc đắc tội người, xin người bỏ qua.
- Bỏ qua? Đang nói chuyện cười à.


Nụ cười trên miệng Lê Khải không giảm ngược lại còn tăng, nhìn một đám người vây lấy Diệp Thành, đám vệ sĩ không biết phải nói gì thêm, bỏ qua? Đúng là chuyện cười, người ta đã ra tay dĩ nhiên không có chuyện dễ dàng bỏ qua.


Diệp Thành ngồi lên được vị trí tổng giám đốc một tập đoàn sản nghiệp gia tộc không phải kẻ ngu, biết mình đã đụng tới kẻ không phải người thường như đám vệ sĩ có thể ngăn cản, cổ võ giả gia tộc phái đến bị đối phương không rõ ràng đánh bay, Diệp Thành biết người này khả năng là cao thủ cổ võ giả tiên thiên cảnh, là thứ mà bản thân hắn không thể trêu.


- Cho ngươi một cơ hội, gọi Diệp Thiên Hành tới đây giải quyết bồi thường, không gọi liền không có cơ hội.


Đối phương gọi thẳng tên gia chủ Diệp gia Diệp Thiên Hành làm cho Diệp Thành trong lòng trầm xuống, chuyện này vượt ra khỏi sự khống chế của hắn, gọi Diệp Thiên Hành tới ngang nhiên với việc bản thân mang tới phiền phức cho gia chủ, chuyện này giải quyết xong Diệp Thành sẽ là kẻ bị trừng phạt, đụng tới cao thủ tiên thiên cảnh không phải chuyện nhỏ, lần này xem như hết thật rồi.


Lê Khải khí tức phô thiên cái địa ép cho đám vệ sĩ như đứng trước sóng gió to lớn, tất cả đều nuốt nước bọt trong miệng khó khăn nhìn nhau, quả nhiên đụng phải cổ võ giả cao giai, đám người bọn họ dù là lính đặc chủng đi chăng nữa muốn tay không đối phó với cổ võ giả, chuyện nằm mơ giữa ban ngày, không thực tế.


- Còn không hiểu?
Lời Lê Khải vừa dứt, lập tức có người lấy điện thoại ra liên lạc, Lê Khải không kinh ngạc khi đối phương có thể liên lạc với bên phía gia chủ Diệp gia, trong đám vệ sĩ này kiểu gì chẳng có tai mắt của kẻ lãnh đạo gia tộc, chuyện này xem như đã xong, chờ giải quyết bồi thường.


Lê Khải không tin đám người kia dám kéo cao thủ tiên thiên cảnh tới đây vây giết lão, cho dù có đi chăng nữa Lê Khải cũng đếch sợ, Diệp lão quái có tự mình đến còn phải xem mặt mũi Lê Khải thì đám con cháu không có tư cách lên mặt.
- Hừ, cao thủ sao? Diệp Thành giỏi.


Diệp Thiên Hành độ ngoài năm mươi bộ dạng uy phong tựa như mãnh hổ, buông điện thoại lông mày nhăn lại, sai người ở bên cạnh.
- Đi mời Túc lão.
- Vâng gia chủ.


Lê Khải ngồi trên nóc xe ngáp ruồi chờ đợi, Lạc Ảnh ngồi ngay bên dưới, đám vệ sĩ đang băng bó cho Diệp Thành mặt trắng không còn một giọt máu, không có ai dám tự tiện mang người đi bệnh viện, không nhìn thấy người ta ngồi ở xe mắt sáng quắt nhìn sang đây à, kẻ nào dám làm bậy thì tựa như mấy cây súng rơi trên đất, bị chém nát không biết quỷ dị như nào, cao thủ cổ võ không phải thứ gì hiền lành, đám vệ sĩ đã làm hết chức trách của mình, họ làm vì tiền chứ không phải là để bán đi mạng sống một cách ngu dốt.


- Đến rồi.
Lê Khải vươn vai một cái sau khi ngủ một giấc, Lạc Ảnh quay sang nhìn đoàn xe năm chiếc, dẫn đầu là một chiếc Hồng Kỳ, loại xe dành cho quan chức cấp cao, không có kỳ lạ vì sao gia chủ Diệp gia có thể đi được loại xe này, người ta có tư cách.


Cửa xe mở ra Diệp Thiên Hành bước xuống, theo phía sau lưng hai người, một già một trẻ, ánh mắt của Túc lão nhìn lên chỗ Lê Khải đang ngồi con ngươi co rút lại.
"Khốn kiếp, lũ ch.ết tiệt này chọc ai không chọc sao lại chọc phải người này."


Trong đầu Túc Hạ đang không ngừng thóa mạ tên Diệp Thành, lão không thể giả vờ như không biết đối phương, liền đi lên trước cả gia chủ hành lễ trong giới võ đạo.
- Tiền bối.
- Hả? Thì ra là Túc Hạ đệ tử của lão quái, tí nữa phóng thái làm ta không nhận ra.


Gương mặt của Túc Hạ căng cứng, phóng thái cái rắm, đứng trước mặt tiền bối phong thái của ta còn có thể bày ra? Bất quá Túc Hạ chỉ dám nghĩ trong đầu nào dám nói ra mồm.
- Để tiền bối chê cười.


Diệp Thiên Hành thấy Túc Hạ tự mình hành lễ với đối phương, ánh mắt quét một vòng sang chỗ Diệp Thành, trong đầu cấp tốc suy nghĩ, con ngươi đột nhiên co rút lại vì kết quả, để Túc Hạ tự mình hành lễ chỉ có thể là một trong ba người chí tôn võ đạo, một người là Khả Phiêu của Côn Luân Cảnh, một người là Diệp Lão Quái cũng chính là cha của Tống Thiên Hành, vậy người còn lại chỉ có thể là người đó của Lạc Hồng Nam Sơn Lê Lão Ma.


"Giỏi cho Diệp Thành, đây là muốn chọc thủng trời"
- Lê tiền bối.
- Con trai của Diệp lão quái đúng là có ánh mắt.






Truyện liên quan

Giang Nam Thiện Nương Tử

Giang Nam Thiện Nương Tử

Vân Nhạc10 chươngFull

Ngôn Tình

1.5 k lượt xem

Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Lãnh Phát Công Tử132 chươngFull

Tiên HiệpHuyền Huyễn

305 lượt xem

Nam Thiên Nhất Tuyệt Kiếm

Nam Thiên Nhất Tuyệt Kiếm

Trần Phiên Ngung30 chươngFull

Võ Hiệp

158 lượt xem

Một Năm Thiên Hạ

Một Năm Thiên Hạ

Hoàng Anh50 chươngFull

SủngCung ĐấuCổ Đại

277 lượt xem

Giấc Mộng Ngàn Năm (Thiên Niên Mộng)

Giấc Mộng Ngàn Năm (Thiên Niên Mộng)

Lạc Mai2 chươngFull

Đam MỹCổ ĐạiĐoản Văn

69 lượt xem

Đại Hạ Trảm Ma Trăm Năm, Thiên Hạ Vô Địch! Convert

Đại Hạ Trảm Ma Trăm Năm, Thiên Hạ Vô Địch! Convert

Tào Chủ Tặc135 chươngDrop

Tiên HiệpVõ HiệpHuyền Huyễn

4.5 k lượt xem

Nam Thiên Phong Tiên

Nam Thiên Phong Tiên

Thiên Mặc2,050 chươngTạm ngưng

Tiên Hiệp

2.8 k lượt xem

Hộ Vệ Vô Địch, Ta Muốn Cái Này Chia Năm Năm Thiên Phú Làm Gì Dùng

Hộ Vệ Vô Địch, Ta Muốn Cái Này Chia Năm Năm Thiên Phú Làm Gì Dùng

Tâm An Hồng Trần60 chươngTạm ngưng

Huyền HuyễnHệ Thống

2.5 k lượt xem