Chương 91 : Ảnh phệ chi thú

Nhảy lên hành lang trên cao, Bologo vui sướng thả sợi dây xích ra, xích sắt nặng nề rơi xuống đất, chất thành một đống.
Họ đã thắng một nửa trong cuộc đột kích này, và giờ họ chỉ cần giết ch.ết hai kẻ này là sẽ thắng nốt nửa còn lại.


Là nhiệm vụ đầu tiên của mình, cuộc đột kích đêm nay có ý nghĩa rất lớn đối với Bologo.


Cũng giống như một số kẻ giết người biến thái thường được nhắc đến trên báo chí, mỗi khi thành công, chúng sẽ lấy một thứ gì đó từ mục tiêu làm kỷ niệm, đôi khi là tóc, đôi khi lại là răng, thậm chí có tên còn giữ lại một khúc xương ngón tay.


Trong một khoảnh khắc vừa rồi, Bologo thậm chí còn đang suy nghĩ về việc liệu mình có nên nhặt một thứ gì đó và mang về làm kỷ niệm hay không.


Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ tồn tại trong giây lát, là một chuyên gia, trước khi kết thúc công việc, hắn sẽ không phân tán sự chú ý của mình sang việc khác, đặc biệt là những việc mà mình không hiểu này.


Nhìn vào bóng tối đang vặn vẹo ở đầu bên kia, những con quái vật bóng tối quấn quanh cơ thể David như một chiếc áo giáp tối đen.
Bộ giáp chỉ có thể bảo vệ chứ không thể chữa khỏi cho hắn, trong làn mưa bom bão đạn do Palmer gây ra, Bologo mơ hồ có thể nghe thấy tiếng máu chảy.




David bị thương, cổ chảy máu liên tục, cùng với những phát xạ kích chuẩn xác kia của Palmer, rất nhiều lỗ đạn trên người hắn cũng đang chảy máu.


Nếu như là người bình thường, với những vết thương như thế này, thì bây giờ đa phần đã hôn mê vì mất máu, nhưng David là một người thăng hoa, ý chí chiến đấu kiên cường và sức mạnh siêu phàm đã trợ giúp hắn, giúp hắn vẫn còn chưa ngất xỉu.


"Rất đau đúng không? Anh bạn, sao không nghỉ ngơi một lát?"
Bologo kéo sợi xích sắt, tay kia thì vung vẩy con dao gấp và tiến về phía David.
David phớt lờ những lời của Bologo, hắn thậm chí còn không hỏi Bologo tại sao lại có thể sống lại.


Những nghi vấn đó giờ đều vô nghĩa, bởi vì có tại sao đi chăng nữa thì chúng cũng không thể thay đổi được hiện trạng. Việc tốt nhất nên làm bây giờ là tiết kiệm thể lực và tìm cách trốn thoát.


Một vầng sáng bừng lên trong bóng tối vặn vẹo, giây tiếp theo, Bologo cảm thấy toàn bộ hành lang bỗng bị bóp méo, những bức tường trên mặt đất cũng bắt đầu vặn vẹo... ngay cả chính hành lang cũng bị bóp méo, bóng tối bao trùm khắp nơi như nhận được mệnh lệnh, sống lại thành vô sống quái thú và tấn công về phía Bologo.


Không còn là cuộc tấn công thăm dò trước đó, mà David đã giải phóng toàn bộ, Aether dâng trào lên trong Ma trận giả kim, giống như một trái tim đang đập dữ dội, nó truyền Aether một cách mạnh mẽ, truyền thứ sức mạnh siêu phàm này đến từng nơi trong Ma trận giả kim.


Aether bỗng tăng vọt như một con sóng vỗ vào bờ đê.
Năng lượng bí mật Ảnh Phệ Chi Thú.


Đó là một cảnh tượng kỳ lạ và khó tả đối với Bologo. Trong bóng tối tuyệt đối, hắn không thể nhìn thấy bất kỳ đường nét chi tiết nào mà chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ phát ra từ David. David tựa như một ngôi sao mai giữa màn đêm đen, chỉ đường dẫn lối cho Bologo.


Tất cả rất đơn giản, chỉ cần Bologo đưa lưỡi dao vào ánh sáng rực rỡ kia là mọi chuyện có thể kết thúc, nhưng con đường đến với ánh hào quang đó lại đầy đau khổ và ch.ết chóc.


Những cánh tay đen bóng, mảnh khảnh vươn ra khỏi bóng tối, những móng vuốt sắc nhọn mọc ra từ bàn tay. Chúng dài như vô tận, giống như một biển người mênh mông, vẫy tay trong lễ hội cuồng hoan, hóa thành bụi gai đen nhánh, giận dữ xé toạc mọi thứ trên đường đi.


Đây là những thực thể bóng tối vô hình, Bologo đáng lẽ ra không thể nhìn rõ chúng mới đúng, nhưng dưới ánh sáng rực rỡ đến từ David, nó chiếu rọi hình bóng gớm ghiếc kia.


Giây phút này, Bologo như thể không phải đang đứng trong một hành lang, mà là trong thực quản của một con quái vật nào đó, với những cánh tay mọc đầy ngạnh sắc nhọn xung quanh.
Quái vật nuốt chửng.


Tầm nhìn chìm vào bóng tối, Bologo vung sợi xích nặng nề lên. Chinh Chiêu Chi Thủ kích hoạt, biến nó thành một chiếc khiên tròn ngăn trước mặt hắn.
Âm thanh kim loại cọ xát vào nhau sắc nhọn đến mức gần như xuyên thủng màng nhĩ của Bologo.


Những chiếc gai đập vào tấm khiên tròn, tóe ra vô số tia lửa. Chúng nhiều đến vô kể, mỗi cú quất tựa như một cơn cuồng phong gào thét. Bề mặt nhẵn nhụi của tấm khiên trong thoáng chốc hiện lên vô số vết xước, giống như tảng đá bị gió bào mòn, rạn nứt sắp vỡ.


Từng cơn đau buốt liên tục ập đến, từ lưng, vai, đùi, mắt cá chân... bóng tối bao trùm khắp nơi,
Chiếc khiên của Bologo chỉ có thể ngăn cản những đòn tấn công đến từ phía trước, chứ không thể chặn lại những móng vuốt sắc nhọn tới từ phía sau.
Hắn sắp bị xé xác.
"Một tên đã bị loại!"


Vào thời khắc mấu chốt, giọng nói của Palmer vang lên trong tâm trí hắn.
Âm thanh bùng cháy dữ dội vang lên, sau đó ánh sáng như ban ngày bùng nổ trong nhà máy, hoàn toàn xua tan bóng tối hỗn loạn.


Pháo sáng tạo nên một quỹ đạo màu trắng chói lóa và đánh trúng hành lang nơi Bologo đang đứng. Còn về những thực thể hắc ám quẩn quanh kia, ngay lúc mà chạm vào ánh sáng, chúng giống như tuyết bị ánh mặt trời thiêu đốt, nhanh chóng tan ra và biến mất.


Ngọn đuốc cháy sáng ngàn độ rơi xuống giữa Bologo và David, khiến tất cả những con quái thú bóng tối đều gầm rú rồi ch.ết đi, cùng với cả bộ giáp đen nhánh trên người David nữa.
"Có vẻ như hôm nay là một ngày may mắn của ta."


Lần này Palmer nói thẳng, giọng vang vọng khắp nhà máy. Bologo liếc xuống, cơ thể Bill ngã gục sau lưng Palmer.
"Bill..."
David cũng nhìn về phía cái xác quen thuộc ấy, giọng của hắn không rõ cảm xúc.
"Bất ngờ sao?"


Bologo hỏi, ánh lửa rực cháy trước mặt hắn, ánh sáng mạnh khiến mọi thứ trước mắt trở nên trắng lóa, có lẽ David cũng giống như vậy, cả hai đều không thể nhìn thấy diện mạo của nhau.
"Ngoài ý muốn."
Lần này, David cuối cùng cũng đáp lại Bologo.


"Đôi khi môi trường bóng tối không chỉ là rừng rậm của ngươi, mà còn có thể là dấu hiệu của những gì ngươi đang sợ hãi... giống việc ta cực kỳ ghét bể bơi."
Chiếc khiên tròn trong tay bắt đầu tạo hình, biến thành một ngọn giáo cong queo rồi được Bologo cầm trên tay.


""Học phái "Thống Ngự" chỉ có thể thao túng vật chất tồn tại trong hiện thực, không thể bóp méo chúng ở một tầng sâu hơn, chẳng hạn như ban cho bóng tối hư vô một thực thể... Ngươi thuộc "Học phái Huyễn Tạo", mặc dù không rõ khuynh hướng là "rộng cùn" hay "sắc hẹp", nhưng có vẻ như những Trí tưởng tượng tạo vật này của ngươi cần phải được trung gian bởi bóng tối."


Đôi khi vật trung gian lại là hạn chế.
Đáng tiếc là ánh sáng mạnh đã che kín tầm nhìn, nếu không thì Bologo rất muốn nhìn thấy biểu cảm của David lúc này.
"Chỉ dựa vào mỗi thông tin này mà đoán được nhiều như vậy sao?"


David không bao giờ nghĩ rằng cuối cùng mình sẽ thua ở điểm này. Quái thú bóng tối được sinh ra dựa trên bóng tối. Một khi bóng tối là nền tảng bị xua tan, quái thú bóng tối sẽ tự nhiên biến mất.


Ánh sáng bao phủ hắn và Bologo, ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối vô cùng rõ ràng. Bên ngoài ranh giới, bóng tối vẫn đang nhấp nhô, vô số bàn tay hiện ra điên cuồng đập vào bức tường ánh sáng như muốn xé mở nó ra.


"Cũng không hẳn, chỉ là làm rất nhiều chuẩn bị mà thôi. Rốt cuộc, kế hoạch không thể theo kịp biến hoá. Chuẩn bị nhiều luôn tốt."
Bologo đáp lời.
Đây không phải là thời gian nghỉ giữa hiệp trong một trận đấu, chuyên gia không bao giờ làm những việc thừa thãi trong công việc, Bologo đang tê liệt David.


Hắn vừa nói chuyện với David, vừa lặng lẽ nâng ngọn giáo lên và làm động tác ném.
Ánh sáng trước mặt dần dần yếu đi, rồi sắp tắt, Bologo cũng đại khái phán đoán ra vị trí của David dựa theo hướng giọng nói của hắn.


Ngay vào lúc mà ánh sáng mạnh bị tắt đi, trong mắt mỗi người sẽ tồn đọng dư lượng ánh sáng chói lọi, nó ảnh hưởng đến phán đoán của Bologo, đồng thời cũng ảnh hưởng đến David.
Khoảnh khắc ánh sáng biến mất, những con quái thú bóng tối gầm lên, vồ tới.


Bị bao vây giữa bầy sói, Bologo ném ra một tia sét.
Ngọn giáo nhọn và sắc đến nỗi khi ném ra, chỉ có thể nghe thấy một tiếng rít chói tai, tiếp theo là một phát pháo sáng khác được bắn ra, nhưng lần này nó bắn vào mái nhà đổ nát, ánh sáng chiếu xuống đã giúp Bologo một lần nữa xua tan bầy sói.


Trong bóng tối truyền đến trầm muộn tiếng va đập.
Tầm mắt của Bologo dần dần khôi phục. Nhìn về phía trước, mũi giáo xuyên qua từng con quái thú bóng tối, thân thể còn lại của chúng vẫn đang giãy dụa, giống như một loại quái vật được tạo nên từ hắc ín nào đó.


Chiếc dù của pháo sáng được mở ra, ngọn đuốc đang cháy treo lơ lửng như sao băng ch.ết, rơi từ từ xuống, giúp ánh sáng duy trì thêm một lúc nữa.
Thắp sáng mặt đất chồng chất vết thương.


Tận cùng trong bóng tối, David vẫn đứng đó, nhưng lần này cánh tay trái của hắn biến mất, ngọn giáo sắt dễ dàng xuyên thủng và xé nát cánh tay kia.
Máu tụ lại dưới chân biến thành một vũng máu cạn, vài mũi tiêm trống không lăn lóc trên đỏ, chất lỏng màu đỏ sậm bên trong đã biến mất từ lâu.


David nhìn Bologo, một nụ cười nở trên khuôn mặt trắng bệch của hắn ta.
"Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên ta dùng thứ này."


Sức mạnh cấm kỵ được trao cho David, Aether bùng phát bên trong cơ thể như một cơn sóng biển cuộn trào. Chúng lao đi, điên cuồng tiến về về phía trước, chạy dọc khắp mọi nơi trong Ma trận giả kim.
Cơn đau dữ dội gần như khiến David bất tỉnh, nhưng sức mạnh sau đó khiến hắn cảm thấy như được trao cho một sức sống mới.


Hoa văn được ánh sáng chiếu vào bùng lên với một ánh sáng chói lòa, chói lòa đến mức có thể nói rằng nó làm lu mờ ngọn đuốc đang cháy bay lơ lửng trên đầu.


Ma trận giả kim thuật hoàn toàn không thể chịu tải nổi thứ này. Những hoa văn rườm rà và dày đặc được bao phủ bởi những vết nứt trên ngọn lửa lộng lẫy, dòng điện đang nhấp nháy trên đó, giống như một cỗ máy hư hỏng, sắp vỡ vụn.
"ch.ết tiệt, cái cường độ Aether quái quỷ gì đây!"


Palmer hét toáng lên, hắn không chút do dự, ném chiếc móc ra, đồng thời điều khiển sức gió để nhấc bổng mình lên.
Bologo đưa tay ra và chạm vào bức tường ở một bên, gạch đá sụp đổ và tạo thành một cái gai nhọn. Khi Bologo lao về phía David, cái gai cũng di chuyển theo trên tường.


Không biết David đang làm cái gì, nhưng cả hai người họ đều biết rằng không thể để David kích hoạt Năng lượng bí mật.
Nhưng đã không còn kịp rồi.
David mỉm cười và duỗi cánh tay phải còn lại của mình ra, như một vị tướng đang ra lệnh, hắn thì thầm.
"Tiến công."


Bóng tối vô tận đang ngọ ngoạy, và ngay cả khi Palmer bắn hết số pháo sáng còn lại, thì ánh sáng mạnh của nó cũng khó có thể dập tắt sự phát triển của bóng tối.


David đã vượt qua giới hạn năng lượng bí mật của bản thân và đạt đến cấp độ cao hơn ngay lúc này, mặc dù chỉ là trong chốc lát, mặc dù sau đó hắn sẽ ch.ết, nhưng David không hề hối hận.
Cảnh vệ Thăng Hoa thẳng tiến về phía trước, cướp lấy sức mạnh của Nguyện Cầu Giả trong thoáng chốc.


Toàn bộ nhà máy trở như sống lại, tất cả bóng tối tập hợp lại và biến thành một con quái vật khổng lồ.
Nó thút thít, cướp đi mọi ánh sáng và nhấn chìm đống đổ nát.
"Hắn ta không thể cầm cự được lâu!" Bologo hét lên, "Tìm cách sống sót!"


Một Người thăng hoa khó có thể mà sở hữu cường độ Năng lượng bí mật như này, ngay cả đối với một Nguyện Cầu Giả cũng sẽ cực kỳ khó khăn, cộng thêm việc trước đó David đã bị thương, thì đây hẳn là đòn phản công cuối cùng của hắn trước khi ch.ết, chỉ cần hai người sống sót là có thể giành được thắng lợi.


"Ta biết! Ta biết!"
Palmer cũng lớn tiếng đáp lại, vào lúc tầm nhìn của hắn hoàn toàn chìm vào bóng tối, hắn kêu gọi gió, giải phóng hết toàn bộ Aether còn sót lại của mình và phóng thẳng lên bầu trời như một con chim ưng, cố gắng thoát khỏi phạm vi bóng tối.


Chuyện truy đuổi còn lại phó mặc cho Bologo, hắn có thể tùy ý ch.ết đi, nhưng Palmer cần phải chú ý đến an toàn của mình.
Trong tiếng thở dài của David, bóng tối ch.ết chóc nhấn chìm mọi thứ






Truyện liên quan