Chương 90 : Nhân viên mới xuất sắc nhất của năm

Rõ ràng là sứ giả thao túng bóng tối, nhưng David lại đang bùng cháy với ánh sáng chói lòa.
Hắn bước ra khỏi văn phòng và đứng trên hành lang cao, triệu hồi những con quái thú bóng tối.


Hàng loạt tiếng gầm rú lao thẳng về phía Bologo từ mọi hướng, giờ phút này việc tìm kiếm tên Người thăng hoa còn lại đã không còn quan trọng nữa rồi, David quyết định cùng Bill giết ch.ết Bologo trước.


Nếu Palmer ra tay vào lúc này thì sẽ bại lộ, còn nếu không ra tay hỗ trợ Bologo, thì David có thể giết ch.ết trở ngại này trước.
Hết thảy đều nghĩ rất tốt đẹp, nhưng bọn hắn tuyệt đối nghĩ không ra đối mặt mình địch nhân, hắn cũng sẽ không ch.ết đi.


Bill giơ nắm đấm lên bất chấp cơn đau dữ dội, chuẩn bị đập tan Bologo, những con quái vật bóng tối tấn công tới cũng đã bao vây toàn bộ không gian chạy trốn.


Theo họ nghĩ, đây là một tử cục, Bologo không còn hy vọng sống sót. Bologo cũng nhận ra điều này, hắn không còn nơi nào để trốn... Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trốn.
Ngươi đang cười sao?


Bill nhìn vào đôi mắt đáng sợ đó, chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy niềm vui sướng từ trong đó, như thể thứ tiếp theo đang chờ hắn là một cái bẫy càng đáng sợ hơn.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, nhưng cũng không cần phải nghĩ nữa.




Cú đấm nặng nề giáng xuống, hình bóng Bologo lập tức bị bao trùm bởi khói bụi, mặt đất rung chuyển, những con quái vật bóng tối cũng nhào đến cắn xé.


David cảm thấy rằng mình là một Người thăng hoa thuộc "Học phái Huyễn Tạo", những người mà có thể tạo ra những con quái vật bóng tối để chiến đấu thay cho chủ nhân, đồng thời hắn cũng có thể chia sẻ các giác quan với chúng.


Ngay từ khi bước chân vào nhà máy này, Bologo đã bước chân vào lãnh địa của những con quái vật bóng tối. Đám ác ma chưa bao giờ là những kẻ bảo vệ thực sự cho cái nhà máy này, mà chính là những sinh vật huyễn tưởng đang dạo quanh trong bóng tối.


Một nụ cười say mê nở trên khuôn mặt hắn. Nhờ giác quan của quái vật bóng tối, David như thể đang tự tay xé xác Bologo. Cảm giác giết chóc đầy thống khoái này khiến cơn cáu kỉnh và tức giận trước đây bị cuốn phăng đi. Mãi cho đến khi Bologo bị giết ch.ết, vẫn không có gì khác thường xảy ra trên chiến trường.


Đồng đội của Bologo không đến cứu hắn, từ đầu đến cuối dường như chỉ có Bologo là người duy nhất. Dường như đối phương đã từ bỏ cuộc chiến sau khi Bologo ch.ết, hoặc là... hắn đang chờ cơ hội này, cơ hội đúng vào lúc mà Bologo ch.ết đi.
Ngay lúc David nghĩ đến khả năng này, tiếng súng vang lên.


Đầu tiên là một cơn gió lướt qua má, sau đó là một cơn đau kéo dài, máu trào ra, trong thoáng chốc David cảm thấy thân nhiệt của mình bỗng giảm vài độ.
Phía trên chiến trường này, một ngôi sao khác bùng cháy, Aether đang lao về phía trước.


Khoảnh khắc Bologo ch.ết đi cũng là lúc mà David mất cảnh giác, Palmer chớp thời cơ bóp cò. Tuy nhiên, không rõ là David bỗng phát hiện điều gì hay là do Palmer luôn đen đủi như vậy.


Khi viên đạn sắp nổ tung đầu David thì cái tên này lại hơi nhích một chút, cũng chính nhờ động tác hơi nhích một chút này khiến viên đạn đáng lẽ ra đã bắn nổ đầu David lại sượt qua cổ hắn, xé rách một mảng da thịt, máu me đầm đìa.
"Ở phía trên!"


David rống lên với tất cả sức lực của mình, giọng hắn khàn đi, kèm theo sự vặn vẹo. Càng nhiều máu tuôn ra hơn.
Nếu không phải đúng vào giây cuối cùng mình chợt phát giác ra khả năng này, thì có lẽ bây giờ mình đã là một cái xác.


Hắn cảm thấy cổ họng mình như bị đập nát, gió lạnh tràn vào đường hô hấp từ miệng vết thương. Một tay che vết thương cố cầm máu, đồng thời bóng tối sâu thẳm ập vào cơ thể David, bao quanh hắn.
Palmer không ngừng bắn trong lúc David cố tự vệ, hắn cười lớn.


"Cái này hữu ích hơn nhiều so với Năng lượng bí mật!"
Sau khi xả hết đạn, ngay cả khi David cố gắng bỏ chạy, mấy phát đạn đầu tiên vẫn găm trúng cánh tay và cơ thể hắn, mãi cho đến khi đám quái thú bóng tối quấn quanh người thì những viên đạn còn lại mới bị chặn đứng bởi bóng tối cô đặc.


"Đến đây!"
Bill hét lớn về phía bóng tối đang vặn vẹo, với khả năng cứng lại của mình, những phát súng thông thường không thể khiến cho hắn bị thương dù chỉ một chút, việc còn lại là David chỉ cần ra lệnh cho đám quái thú bóng tối xé xác kẻ thù ra thành từng mảnh.


Nếu như nói David và Kodling là tình anh em, thì Bill và David là tình đồng đội trên chiến trường, Năng lượng bí mật của Bill có thể chống chọi hầu hết các thiệt hại.


Dùng bản thân mình để thăm dò sức mạnh của kẻ địch, sau đó phối hợp với đám quái thú bóng tối xảo quyệt của David kia để giết ch.ết đối phương. Với cách hợp tác này, họ đã tiêu diệt không biết bao nhiêu cường địch.
Bill cảm thấy tối nay cũng sẽ như thế, họ sẽ không thua.


Sau lưng truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, giọng nói khiến người ta rùng mình của hồn ma vang lên từ phía sau.
"Ngươi đang nhìn đi đâu?"
Bologo cầm một miếng kim loại sắc nhọn trên tay và đột ngột đâm vào người Bill.


Khi miếng kim loại sắc nhọn đâm vào Bill thì nó cũng cắt vào lòng bàn tay của Bologo. Hắn cố đâm sâu thêm nữa, nhưng hoa văn phức tạp đã sáng lên từ miệng vết thương, nó không thể tiến sâu thêm được nữa.


Do cũng chẳng còn cách nào khác, một khi Năng lượng bí mật được kích hoạt, sự biến động của Aether chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Bill, nên Bologo chỉ có thể nhặt bừa một thứ gì đó và đâm vào hắn.
"Sao có thể?" Bill không thể tin nổi.


"Anh bạn, thế giới này rất rộng lớn, còn nhiều điều không thể lắm."
Bologo cười lớn, rồi dùng dây thừng gắn móc nhanh chóng thoát ra khỏi gần Bill, tên này có sức mạnh cực lớn, nhưng tốc độ lại không đủ nhanh.


Sau khi trở thành Người thăng hoa, Bologo đã từng hỏi Jeffrey một câu, nếu "Trở về từ cõi ch.ết" của hắn tiêu thụ Aether, vậy thì khi hắn tự phục hồi và hồi sinh, chắc chắn sẽ khiến Aether biến động, khiến những Người thăng hoa khác để ý tới, vậy thì tại sao trong trận chiến với Noam, dường như đối phương lại không hề phát giác ra chuyện này.


Câu hỏi này khiến Jeffrey suy nghĩ một lúc, lấy ra một tài liệu từ đâu đó, đọc nó cẩn thận và giải thích cho Bologo.


"Khi "Ban ân" của ngươi được kích hoạt, nó quả thực sẽ tiêu thụ Aether. Điều thú vị là quá trình tiêu thụ Aether này không gây ra biến động. Nói chính xác là nó gây ra biến động, nhưng các cách thức thông thường sẽ không thể cảm nhận được nó. Nói dễ hiểu thì khi ngươi kích hoạt "Ban ân", đồng thời, ngươi cũng đã kích hoạt "Aether ẩn nấp"."


Bologo gật đầu, cái hiểu cái không, sau đó khăng khăng muốn xem tài liệu, nhưng Jeffrey nhất quyết từ chối. Trong đó hẳn phải có có một bản ghi chép chi tiết về khả năng "Trở về từ cõi ch.ết" theo suy đoán của Bologo.
"Đúng là một "Ban ân" hữu ích a, Bologo." Giọng Palmer vang lên trong tâm trí.


"Đúng vậy, vậy thì như ngươi nói, tên này giao cho ngươi!"
"Đôi khi ngươi phải tin tưởng cộng sự của mình", giọng Palmer tiếp tục vang lên, "Ngươi biết dù gì thì ta cũng là Nhân viên mới xuất sắc nhất của năm a!"


Cục diện trên chiến trường bỗng thay đổi đáng kể. Bologo sau khi hồi sinh ném lưỡi móc và vọt tới cái bóng đang vặn vẹo ở trên cao. Palmer thì lướt gió lao về phía Bill. Hai người hoán đổi đối thủ trong nháy mắt.


Bill không thể đuổi kịp Bologo nên chỉ có thể gầm lên một tiếng và nghênh đón Palmer. Ngay khi cả hai sắp chạm vào nhau, Palmer bật ra một tràng cười sảng khoái, và cũng học theo Bologo, ném cái móc và vọt sang một bên.
Bill còn chưa kịp chửi bới gì cuồng phong đã hoàn toàn bao trùm lấy hắn.


Nhờ những thông tin có được từ trận chiến của Bologo, Palmer phát hiện ra rằng mình là thiên địch trời sinh của Bill. Không phải hắn có thể gây ra tổn thương nặng nào cho Bill, mà là hắn có thể ép Bill phải liên tục tiêu hao Aether.


Cơn cuồng phong thổi bay xỉ sắt vỡ vụn, sắc bén, giống như những lưỡi dao chí mạng ẩn hiện trong gió, liên tục cứa vào Bill. Hắn chỉ còn cách ứng phó với nó bằng việc cứng lại toàn thân, nhưng điều này cũng có nghĩa lượng Aether tiêu thụ sẽ tăng lên rất nhiều. Chẳng mấy chốc mà những hoa văn trên cơ thể hắn bắt đầu mờ đi, thậm chí khả năng cứng lại cũng dần không thể bao trùm tất cả, trên người dần dần xuất hiện những vết xước nhỏ.


Máu tuôn ra theo gió, Bill hoàn toàn từ bỏ phòng ngự, trên người hắn đã có vô số vết thương. Không phải là hắn chịu thua, mà là kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm nói cho hắn biết, không thể tiêu hao như thế này nữa, nhất định phải phá vỡ cục diện bế tắc này.


Bill chạy hùng hục về phía Palmer, nhưng cái tên này đúng như một con chạch, đung đưa sợi dây gắn móc, đôi khi lại còn lướt nhanh trên không trung nhờ gió mạnh.


Ngay cả khi cú đấm tụ lực của Bill có thể trực tiếp giết ch.ết Bologo, nhưng khi gặp phải cái tên thần kinh Palmer này, một thân man lực quả thực là không có đất dụng võ.
"Thằng khốn này!"


Bill mắng chửi, cũng may là thương tích do xỉ sắt gây ra đều là ở ngoài da, nhìn có chút thê thảm, nhưng vẫn còn sức chiến đấu.


Cuộc rượt đuổi thảm hại kéo dài không lâu, Palmer bỗng đột ngột dừng lại, nhìn Bill đang thở hổn hển, rồi lấy khẩu súng trường sau lưng và chĩa súng về phía Bill. Hắn đang đội một chiếc mũ trùm đầu màu đen, trông chẳng khác nào một tên xã hội đen.
Bóp cò.


Tiếng súng dữ dội phả vào mặt Bill, Bill giơ cánh tay lên, cùi chỏ chắn trước mặt như một tấm khiên chặn mọi đầu đạn.


Năng lượng bí mật đã đến cực hạn, phía trước Bill cứng ngắc như một cánh cửa sắt nặng nề, vừa chống lại phát súng, vừa tiến lên phía trước, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại từng chút một.


Palmer bắn hết đạn súng trường, liền rút khẩu súng lục ra và tiếp tục bắn, nhưng ngay sau đó đạn khẩu súng lục cũng cạn sạch, thấy thế hắn dứt khoát vứt khẩu súng xuống và nhìn Bill một cách lạnh lùng.


Bill bị Palmer cùng Bologo giày vò tới mức sợ hãi, mặc dù trong lòng tràn đầy tức giận nhưng vẫn không tiến lên, mà cảnh giác nhìn Palmer.


"Ngươi biết không? Các giác quan của con người có thể bị đánh lừa, giống như cảm giác đau", Palmer lẩm bẩm. "Xỉ sắt có thể gây ra cơn đau dữ dội, nhưng một con dao đủ sắc có thể khiến ngươi không cảm thấy gì khi nó cắt qua cơ thể, đặc biệt là khi ngươi đã bị bao trùm bởi cảm giác đau của xỉ sắt".


Bill sững sờ tại chỗ. Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại duỗi tay ra, sờ vào lưng mình, trong lòng bỗng lạnh như băng.
Hắn chạm vào một vết thương hẹp kéo dài từ cổ xuống lưng, gần như cắt đôi cơ thể hắn.


Bill đã bị lừa. Con dao ném ch.ết người kia ngay từ đầu đã lẫn vào trong đống xỉ sắt, bởi vì xung quanh tối om nên mình hoàn toàn không nhận ra điều này. Vụ nổ súng ác liệt vừa rồi cũng là do Palmer cố tình khiến mình dồn hết sự chú ý ra phía trước, không để ý đến vết thương sau lưng.
"ch.ết tiệt!"


Bill vô cùng tức giận. Vệt sáng lan ra khắp cơ thể, hắn không còn điểm yếu nào nữa.
"Ta vẫn đang đoán rằng nơi duy nhất mà Năng lượng bí mật của ngươi hoạt động là bề mặt cơ thể, vậy còn các cơ quan nội tạng yếu ớt thì sao? Chắc hẳn sẽ không cứng như bề mặt này đi."


Đối mặt với Bill cuồng nộ, Palmer vẫn tự lẩm bẩm một mình, sau đó thì hắn đan hai tay vào nhau, như thể đang cầu nguyện điều gì đó.
"Làm ơn, "Ban ân" của ta, để ta đoán đúng đi mà, hãy cho ta một lần được may mắn."


Nói xong, cơn gió thổi ầm ầm lại cuốn lấy Bill, nhưng lần này không còn dao ném và xỉ sắt nữa, chỉ là một cơn cuồng phong, một cơn cuồng phong khiến người ngột ngạt.


Trong cơn cuồng phong, Palmer bỗng lao tới với tốc độ cực nhanh, như hòa làm một với luồng gió, ánh sáng chói lọi xuất hiện trên người Palmer, tựa như những vì sao sáng chói.
Năng lượng bí mật Nguồn Gió.


Palmer hóa thành một hình bóng ma quái, nhờ sự hỗ trợ của cơn cuồng phong, hắn dễ dàng né được cú đấm thẳng của Bill, đồng thời nhảy lên đầu và dùng tay ấn vào miệng vết thương ở cổ Bill.


Aether tăng vọt tạo ra một cơn bão gần như nhấn chìm mọi thứ, nhưng ngay khi nó vừa nổi lên, cơn bão bỗng tự sụp đổ, như thể nó chưa từng tồn tại.
Cùng lúc đó, tất cả đều kết thúc.
Sóng yên gió lặng.


Bill cảm thấy rất mệt, rất rất mệt, ngay cả ánh sáng trên người cũng không ngừng mờ đi, cuối cùng hoàn toàn dập tắt.


Hắn quay lại nhìn Palmer đang ăn mặc như một tên xã hội đen, chỉ cần hắn giơ nắm đấm lên là có thể đập tan xác cái tên khốn kiếp này, nhưng Bill lại không còn chút sức lực nào, như ch.ết đứng, chân tay tê dại.
"Ngươi... đã làm cái gì?" Hắn hỏi.


"Năng lượng bí mật của ngươi chỉ có thể bao phủ bề mặt cơ thể, nhưng nó không thể bảo vệ các cơ quan nội tạng yếu ới, và miệng vết thương hở chính là "cái đuôi" ch.ết người của ngươi.


Về phần Năng lượng bí mật của ta, rất đơn giản, chỉ là điều khiển gió, nhưng gió là một thứ rất thú vị, nó vô hình và ở khắp mọi nơi, nó có thể khiến người ta ngạt thở, nó cũng có thể đi xuyên qua vết thương... Ngươi có biết một khi mạch máu của con người bị tiêm quá nhiều không khí vào thì sẽ có chuyện gì xảy ra không? "


Palmer giơ tay lên và bắt con dao ném đang lao vút tới từ trong bóng tối.
"Thuyên tắc khí, nhồi máu não, nhồi máu phổi, suy tim cấp, đột tử, vân vân..."
Bước qua Bill đã ch.ết, giọng Palmer vọng lại.
"Đừng coi thường Nhân viên mới xuất sắc nhất của năm a."


(*) Thuyên tắc khí: bong bóng khí xuất hiện trong lòng mạch máu làm tắc nghẽn tĩnh mạch hoặc động mạch






Truyện liên quan