Chương 51: Khu Thương Mại

Nguyễn Trường Sinh
Tuổi: 15/100
Trạng thái: Khỏe mạnh
Đạo Chủng: Cấp 1 (49%) (↑11)

『Học thức』:
Linh Văn Cơ Sở (Khả dụng) (21%) (↑20)
Tạo Tác Học Cơ Sở (Khả dụng) (37%) (↑21)
Luyện Kim Cơ Sở (Khả dụng) (37%) (↑22)
Công Trình Cơ Sở (Sơ hiểu) (75%)
Rèn Chú Cơ Sở (Sơ hiểu) (68%)


Gia Công Châu Báu Cơ Sở (Sơ hiểu) (65%)
Dệt May Cơ Sở (Sơ hiểu) (70%)
Dược Tề Học Cơ Sở (Sơ hiểu) (58%) → Dược Tề Học Cơ Sở (Khả dụng) (2%)
Bạch Dược Cơ Sở (Sơ hiểu) (33%) → Bạch Dược Cơ Sở (Khả dụng) (1%)
Hắc Tề Cơ Sở (Sơ hiểu) (21%)
Xám Chất Cơ Sở (Sơ hiểu) (41%)
Sinh Vật Học Cơ Sở (Sơ hiểu) (66%)


Động Vật Cơ Sở (Sơ hiểu) (44%)
Thực Vật Cơ Sở (Sơ hiểu) (52%)
Thông qua việc hấp thu rất nhiều tri thức nên tiến độ thăng cấp của Đạo Chủng đã đạt gần nửa.


Chờ Tinh Không Quan Tưởng Đồ của hắn đột phá tới giai đoạn Hoàn mỹ và bước vào tầng ba, thì Siêu Trí Lực cũng sẽ được nước lên thuyền.
Năng lực học tập càng mạnh thì thời gian Đạo Chủng lên cấp sẽ càng được giảm ngắn hơn nữa.


Trong khoảng một tuần, Nguyễn Trường Sinh đã từ thư viện tự học được rất nhiều thứ, nhưng chủ yếu hắn vẫn tập trung tinh lực vào Linh Văn, Bạch Dược và toàn bộ các nhánh của Tạo Tác Học.


Nguyên nhân bởi vì, hắn đã quyết định trở thành nhân tài loại hình kỹ thuật và đặt mục tiêu thi đậu vào Học viện nổi tiếng của quốc gia Nam Ninh.
Nếu là nhân tài tu luyện hoặc nhân tài chiến đấu thì tỷ lệ cao xuất thân bình dân như hắn sẽ bị vùi dập, còn nhân tài kỹ thuật phụ trợ lại khác.




Hầu như trên đời này làm gì có ai lại đi chê dưới trướng của mình có nhiều nhân tài loại hình kỹ thuật đâu cơ chứ, dù không dưới trướng đi nữa thì cũng có thể đầu tư hoặc hợp tác nha.


Trừ khi có thù hằn hoặc xích mích lợi ích quá lớn, nếu không chẳng ai dở hơi đi trêu chọc nhân tài kỹ thuật, vì kiểu gì cũng có lúc phải cần sự trợ giúp từ nhóm người này.


Nhờ đó Nguyễn Trường Sinh sẽ tránh được rất nhiều rắc rối không đáng xảy ra, đồng thời có nhiều thời gian hơn để cẩu và âm thầm phát triển.


Cho nên ngoài sáng hắn sẽ bộc lộ tài năng về Kích Linh Pháp và Tạo Tác Học, vì thế các kiến thức và chuyên môn về chuyên ngành Tạo Tác Học phải được đặt lên vị trí quan trọng hàng đầu.
Vị trí phía sau mới là Dược Tề Học, Sinh Vật Học và các loại chuyên ngành học thức khác.


Khác với niềm hứng thú dành cho Tạo Tác Học, hiện tại Nguyễn Trường Sinh học tập và nghiên cứu những học thức trên chủ yếu để phụ trợ cho việc tu luyện của bản thân cũng như tăng cấp Đạo Chủng.


Sau này Siêu Trí Lực mạnh hơn thì hắn mới có nhiều thời gian rảnh để đi sâu vào những chuyên ngành khác được.
Dược Tề Học chi nhánh Bạch Dược là nhu cầu thiết yếu mà hắn đang cần cấp bách giải quyết.


Bởi vậy chúng đều được Nguyễn Trường Sinh tăng lên giai đoạn Khả dụng, tức là đã có thể dùng cho luyện tập, thử nghiệm chế tác dược tề.


Nhưng khu chế tác chỉ có các thiết bị hỗ trợ luyện chế Tạo tác mà không có thiết bị chuyên dành cho Dược Tề Học và Sinh Vật Học, nên ngày mai hắn cẩn phải đi một chuyến tới khu thương mại để tìm mua bọn chúng.
Đồng thời mua thêm vật liệu, dược liệu và tiêu bản sinh vật để thực nghiệm luôn một thể.


Thực hành là cách nhanh nhất để nâng cao trình độ chuyên môn, đặc biệt là những học thức phụ trợ đã tới giai đoạn Khả dụng của hắn đều cần lượng lớn các loại thí nghiệm.
Chỉ có một vấn đề, đó là!
Quá cmn đốt tiền!


Dù biết như thế nhưng Nguyễn Trường Sinh vẫn phải cắn răng chi trả, thả con săn sắt bắt con cá rô nha, không chịu đầu tư thì làm sao có hồi báo.
Hắn sẽ không vì thứ mà xã hội định nghĩa cho là nó tiền bạc mà tham bát bỏ mâm, ảnh hưởng xấu đến tương lai con đường siêu phàm của chính mình.


Thêm vào đó, còn sống sót mới còn chuyển vận, chưa đến một năm nữa hắn lại bị kéo vào Tro Tàn Giới rồi.
Không dùng tiền để đập vào bản thân mình nhanh đi thì còn định chờ đến lúc nào nữa!


Trong lòng đã quyết định kế hoạch cho hôm sau, à không, là chiều nay mới đúng, vì đồng hồ đã sắp điểm một giờ đêm.
Nguyễn Trường Sinh dọn dẹp đống đồ vật trên bàn, sau đó khoan thai bước lên phòng ngủ.

Buổi chiều, Phòng học Tạo Tác.


Trong khi có vài học sinh đang luống cuống chân tay tựa như trời sắp sập tới nơi, Nguyễn Trường Sinh và Khỉ Con đều ung dung nộp lên bài tập về nhà cho giáo viên Phạm Minh Đức.
Gì chứ dăm ba cái bài tập về nhà, chẳng phải có tay là được ư! Khục khục—


Đối với trước kia thì có lẽ bọn chúng sẽ khiến hắn phiền phức đôi chút, nhưng bây giờ hắn chắc chắn có thể dõng dạc trả lời là: chuyện nhỏ!
Mà Khỉ Con cũng không có khó khăn gì với đống bài tập này.
Có mấy câu nói rất hay: vật họp theo loài, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.


Nếu không phải học lực của Nguyễn Trường Sinh, Khỉ Con và Gấu Chó đều xấp xỉ nhau thì chưa chắc ba người đã có cơ hội làm thân với nhau đến vậy.


Nếu không từ thời cấp hai, tâm lý vỗn đã trưởng thành của Nguyễn Trường Sinh cũng không muốn bản thân có hai “cái đuôi” là báo thủ, hết ăn lại hại luôn bám theo mình.
Như thường lệ, sau khi giáo viên xét duyệt, hắn tiếp tục đứng thứ hạng cao nhất của lớp về môn Tạo Tác Học Cơ Bản.


Muốn vào được Ban năng khiếu, hắn cần phải bộc lộ một bộ phận tài năng ngay từ bây giờ.
Mới cả Nguyễn Trường Sinh còn đứng top ba của môn Dược Tề Học, một lô Cộng Linh Tề loại ưu nha.
Chơi suông vẫn là thơm nhất!


Nhưng vì kỹ xảo tiêu trừ tin tức tố ngày càng mạnh nên chỉ có duy nhất giáo viên phụ trách môn học - Phạm Minh Đức là luôn chú ý tới hắn.
Còn các học sinh trong lớp thì chỉ cần ngoảnh mặt cái là vô tình lờ hắn ngay, tất nhiên là ngoại trừ mấy người hay “nhớ thương” đến Nguyễn Trường Sinh.


Ba tiếng trôi qua, chuông báo tan trường đã điểm.
Nguyễn Trường Sinh mau chóng rời trường và trở về nhà.
Hắn chỉ kịp chào Gỗ Mun một câu, sau đó nhanh nhẹn thay đổi quần áo thành thường phục, xuống tầng hầm lấy một chiếc túi đeo của ba hắn từ khu chứa đồ rồi tiếp tục đi ra ngoài.


Chạy tới điểm dừng xe bus, Nguyễn Trường Sinh vuốt lại ngốc mao và cầm sẵn thẻ tín dụng trên tay để quét hình.
Như kế hoạch đã định, hắn nhảy lên tuyến xe tới một trong các khu thương mại lớn nhất của thành phố Vĩnh Hằng.


Theo xe bus tự động di chuyển, khi đi qua vùng phía nam nội thành, khung cảnh đường phố xung quanh bắt đầu trở nên khác biệt.


Thay vì phong cách Baroque kết hợp khoa huyễn tại vùng phía tây nơi hắn ở, kiến trúc tại nơi này đều được xây dựng theo chủ đề phong cách Art Nouveau cách tân rất phù hợp với các loại thực vật bao quanh, khiến không khí như tràn ngập hơi thở của tự nhiên, hoang dã mà thân thiện.


Dù là mùa đông nhưng vẫn có số lượng lớn cây cảnh lục sắc được chăm sóc vô cùng tươi tốt bằng các loại công nghệ khoa học hoặc kỹ thuật siêu phàm.
Hít một hơi lạnh sảng khoái, Nguyễn Trường Sinh không thể không tán thán.


‘Tuy xã hội này nói chung và thành phố Vĩnh Hằng nói riêng còn có rất nhiều vấn đề, nhưng cũng có thật nhiều thứ đáng để mong chờ.’


Đợi tới lúc đủ mạnh mẽ, hắn dự định sẽ cùng Gỗ Mun chu du một vòng thế giới để ngắm cảnh và cảm nhận “màu sắc” của toàn bộ hành tinh Trạm Lam mới được.


Ngồi trên xe ngắm cảnh và nhìn hình bóng của những chiếc xe bay tự động vút qua, hơn hai mươi phút, Nguyễn Trường Sinh cuối cùng cũng tới địa điểm cần đến: Khu thương mại Cy-Epermart.


Tọa lạc ở phía Tây Nam cách khá xa trung tâm thành phố, khu thương mại này có quy mô tương đối lớn cũng như số lượng mặt hàng vô cùng đầy đủ và đa dạng.
Từ phía xa nhìn thấy logo 3D của Cy-Epermart cùng chủ đề kiến trúc kỳ lạ, nội tâm Nguyễn Trường Sinh không ngừng tặc lưỡi.


Xuống xe, hắn đi qua bãi đậu dành cho xe bus được phun vẽ các loại tranh Graffiti lập thể trên nền đất và phần tường, trông rất lộn xộn và…nghệ thuật.
Còn bãi đậu của xe tư nhân được đặt ở dưới tầng hầm.


Nguyễn Trường Sinh bước trên con đường đi vào phần trung tâm thương mại, hai bên ven đường được treo đèn lồng đỏ, các dãy cửa hàng công nghệ cao sáng rực trên nền nền neon đa màu sắc.
Xung quanh là một số lượng lớn cây xanh được trồng thành hàng, đúng theo số lượng quy định của Liên Minh Quốc Tế.


Trông tất cả đều vô cùng quái dị mà hòa hợp.
Nhìn phong cách đậm chất Cyberpunk tràn đầy cảm giác hỗn loạn nhưng mỹ cảm của khu thương mại Cy-Epermart, hắn không thể không cảm thán một câu.
‘Đúng là tỉnh Vĩnh An có khác, cái gì cũng phải có một chút.’


Đặc trưng của tỉnh Vĩnh An chính là nhịp sống và nhịp sinh hoạt khá yên bình so với mặt bằng chung, cùng những quần thể kiến trúc vô cùng đa dạng mà không hề mất trật tự cảm quan.


Chỉ cần đi một vòng quanh tỉnh Vĩnh An, thậm chí chỉ cần đi một vòng quanh thành phố Vĩnh Hằng thôi, là du khách có thể được ngắm hầu như toàn bộ các loại phong cách kiến trúc tiêu biểu trên thế giới.


Sau khi tới tòa nhà cao ốc và lên tầng mười hai theo chỉ dẫn, Nguyễn Trường Sinh đi vào khu bán đồ vật của Dược Tề Học.
Không giống những cửa tiệm nhỏ lẻ thuê nhân viên bán hàng, hầu hết tất cả quầy hàng của khu thương mại đều dùng một thứ khác thay thế:
Androids.


Dù xã hội hiện đại đã vô cùng phát triển, nhưng người máy trí tuệ nhân tạo vẫn là một loại hình khá xa xỉ đối với mọi người.
Hắn chỉ thường thấy bọn chúng ở trong các khâu sản xuất của nhà máy hay trong những cửa hàng lớn như bây giờ.


Nguyên nhân khiến việc Androids không được phổ cập và phát triển mạnh mẽ có rất nhiều, nhưng nguyên nhân chủ yếu chỉ có một, đó là nhu cầu của xã hội siêu phàm.
Linh Tố chỉ có thể được điều khiển và khống chế bởi những sinh vật có linh hồn và trí tuệ.


Mà người máy trí tuệ nhân tạo không có linh hồn nên không thể tự chủ điều khiển Linh Tố, cuối cùng vẫn phải qua tay Linh Tố Sư tự mình khống chế Android mới có thể phát huy ra năng lực siêu phàm.


Cộng thêm vấn đề luyện chế Android thành Tạo tác rất phức tạp và khả năng điều khiển siêu khó, tỷ suất chi phí và lợi ích lại vô cùng thấp dẫn đến Android gần như không được sử dụng trong lĩnh vực quân sự, mà chỉ có thể sử dụng trong lĩnh vực dân dụng.


Dù sao cũng không tự động chiến đấu được, thay vì sử dụng Android, Linh Tố Sư có những vật thay thế khác giá thành vừa phải mà lợi ích cao hơn nhiều, đó là đi theo con đường Khôi Lỗi Sư hoặc Tượng Ngẫu Sư.


Đây cũng là một trong những con đường có thể lẩn tránh vấn đề R2 thấp của Nguyễn Trường Sinh trong chiến đấu.
‘Thật đắt!’
Cắn răng mua xong một đống các thiết bị hỗ trợ cùng dược liệu để thực nghiệm Dược Tề Học, hắn cất chúng vào chiếc túi đeo.


Chiếc túi trông rất nhỏ nhắn nhưng không gian bên trong lại có khoảng rộng tới tận năm mét khối, đây là một Tạo tác cấp cơ sở mà ba hắn để lại dự phòng trong khu chứa đồ.
Những chiếc Tạo tác trữ vật như này được phổ cập khá rộng rãi vì tính tiện lợi và khá dễ để chế tạo.


Không giống với các loại tạo tác cấp cao hơn có không gian riêng biệt, chiếc túi đeo chỉ có một số phụ liệu lúc hợp thành dính dáng đôi chút đến hệ Không Gian.


Sau đó điêu khắc Linh Văn Cơ Sở có tác dụng mở rộng khoảng không bên trong túi và giảm nhẹ trọng lượng là đã luyện chế ra được Tạo tác này.
Sau khi đã nhét tất cả đồ vừa mua vào trong túi, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu lơ đãng đi dạo một vòng quanh khu thương mại.


Không phải tự nhiên hắn tốn thời gian đi tới khu đây, thay vì mua trực hàng trực tiếp thì mua trên mạng chẳng phải nhanh gọn và đỡ tốn thời gian của hắn hơn sao?
Bởi vì Nguyễn Trường Sinh còn có một mục đích khác.






Truyện liên quan