Chương 38: Dược Tề Học?

Là người theo dõi trận xung đột diễn ra từ đầu tới đuôi, nhìn đôi cẩu nam nữ cùng năm tên chó săn đều bị “bế đi” phòng giám hiệu, Nguyễn Trường Sinh không khỏi cảm thán:
“Xem được trận kịch cẩu huyết trang bức đánh mặt này thật đúng là không lỗ…”


Khỉ Con đứng bên cạnh gật đầu lia lịa nói:
“Phải nha, cũng quá thú vị rồi, không biết Võ Tiểu Phàm nói đến kẻ đứng sau nhóm năm nam sinh kia là ai…
Nhưng dù sao việc đánh nhau trong trường là tội nặng, không biết bọn họ sẽ ra sao đây?”


“Năm tên nam sinh kia thì ta không biết, nhưng Võ Tiểu Phàm chắc chắn sẽ chỉ bị phạt nhẹ.”
Nhìn Khỉ Con hoang mang không hiểu, Nguyễn Trường Sinh bèn giải thích:
“Trong toàn bộ cuộc xung đột, tên kia đều khích bác năm tên học sinh nhằm khiến bọn họ ra tay đánh người trước.


Khi đó Võ Tiểu Phàm liền có lý do quang minh chính đại để đánh trả, cái này gọi là tự vệ phản kích.”
“Oa! Thật âm hiểm, Cục Đá ngươi có đối thủ rồi— khụ khụ, xin lỗi, ta nói nhầm.”
Đứng trước biểu cảm lạnh băng của Nguyễn Trường Sinh, Khỉ Con vội vàng sửa sai rồi nói tiếp:


“Không ngờ tên Võ Tiểu Phạm đó thật mạnh, lực chiến không kém lúc ngươi đánh với Lý Toàn Hưng là bao.
Nhưng hắn cũng không cần giải quyết vấn đề cực đoan như vậy nha, dù sao hắn chỉ có Đặc Chất cấp F và R2 cấp D.
Sau khi mọi người đều thăng giai Linh Tố Sư cấp 1, hắn ch.ết chắc rồi.”


“Cũng chưa chắc.”
Nguyễn Trường Sinh híp híp mắt, giọng thì thào.
Nhớ lại trận chiến vừa diễn ra, não bộ phân tích khiến hắn rõ ràng.
Chỉ với Cao Đẳng Thể Thuật giai đoạn Thuần thục, Võ Tiểu Phàm không thể thực hiện được Thể thuật diễn sinh phức tạp và tinh xảo như ban nãy được.




Hắn đã nhìn ra thể chất hoặc Đặc Chất của tên kia có gì đó quái lạ, nhưng không tiện phán xét nên chỉ đáp lại Khỉ Con bằng một câu cụt ngủn.
Nhìn đồng hồ điện thoại rút từ túi quần, sắc mặt Nguyễn Trường Sinh hơi biến, hắn cao giọng nói:


“Còn chưa đầy ba mươi giây là tới giờ, chúng ta sắp muộn rồi. Đi mau!”
Cúi người! Trùng gối! Phát lực!
Thuấn • Nước Đến Chân Mới Nhảy!
Hắn liền cùng Khỉ Con hốt hoảng dùng Thuấn phóng về lớp.


Cùng mọi người trong lớp di chuyển tới Phòng Dược Tề, Nguyễn Trường Sinh và Khỉ Con đồng thời thở phào một hơi.
May mà hai người bắt kịp thời gian, nếu không khả năng cao sẽ bị phạt như tên Lý Toàn Hưng hồi sáng.


Qua một thời gian ngắn, khi đi tới nơi, cả lớp liền nhìn thấy một vị giáo viên có dáng người hơi mập nhưng khuôn mặt phúc hậu đang mỉm cười hướng phía bọn họ vẫy vẫy.
Lấy tay chỉnh lại bộ quần áo chính thức có chút lôi thôi, hắn nói:


“Chào các học sinh của lớp 10-2, ta là Nguyễn Hữu Trí, giáo viên dạy môn Dược Tề Học Cơ Bản.
Rất vui mừng được gặp các trò trong buổi học đầu tiên.
Đi! Chúng ta mau vào phòng học thôi nào.”
Phòng Dược Tề được xây dựng không kém Phòng Tạo Tác là bao, cảnh vật bố trí cũng gần tương tự.


Tuy nhiên, trái ngược với các loại dụng cụ hỗ trợ luyện chế tạo tác khá to lớn, dụng cụ của dược tề lại là khá nhỏ, đa phần là các loại bình bình lọ lọ, Nguyễn Trường Sinh còn nhìn thấy mấy cái vạc chế dược, thậm chí là dụng cụ trông khá giống…lò vi ba.


Đồng thời, hắn còn cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi Nguyễn Trường Sinh quan sát được một số máy ghi hình xếp đặt ở các góc phòng.
Sau khi cả lớp an tọa, giáo viên Nguyễn Hữu Trí liền tặng cho mọi người một sự bất ngờ.


“Dược Tề Học là một chuyên ngành rất thú vị, nó mang đến cho chúng ta rất nhiều sự tiện lợi cùng những cảm xúc khác biệt, đặc biệt là niềm vui thú.
Thật sự rất vui thú nha! Các trò không tin? Vậy ta sẽ giúp các trò cảm nhận được niềm vui thú ở môn học này.


Đây là món quà, cũng như niềm vui thú đầu tiên mà giáo viên Dược Tề ta sẽ tặng cho mọi người!”
Vừa nói, vị giáo viên vừa từ trên bàn cầm lấy một chiếc bình xịt.


Lắc lắc nhẹ bình xịt, hấp háy mắt như sắp thấy được trò vui, hắn lập tức dùng nó phun sương trắng khắp căn phòng, sau đó bật nhạc xập xình lên!
Các học sinh trong lớp liền có cảm giác không lành nhưng đã quá muộn để phản ứng.


Nguyễn Trường Sinh cũng không kịp nín thở nên hít phải một hơi sương trắng, hắn bỗng chốc cảm thấy được…thế giới này thật đáng yêu!


Trong lòng không ngừng hân hoan vui vẻ, khuôn mặt Nguyễn Trường Sinh vô thức nở ra một nụ cười sáng lạn, theo nhịp trống bốc lửa của bài nhạc, hắn muốn đứng lên cùng mọi người bắt nhịp “bay lắc”!
‘Không được!’ dây thần kinh xấu hổ của Nguyễn Trường Sinh phát ra tiếng báo động!


Cuối cùng, hắn đã kịp thời dùng Chưởng Khống Nhập Vi khống chế và điều tiết lại cơ thể, tránh được vụ việc sắp diễn ra khiến bản thân phải mất mặt xấu hổ.
Không khí xung quanh lớp học của hắn hiện tại đang vô cùng hân hoan.


Học sinh cùng giáo viên vui vẻ cười ha ha, đồng thời không ngừng làm những động tác múa tự do làm Nguyễn Trường Sinh đánh rùng mình.
A? Hắn nhìn thấy gì kia?
Khỉ Con đang thực hiện động tác moonwalk, nữ lớp trưởng đang nhảy popping tựa như robot, Lý Toàn Hưng thì chẳng khác nào con tinh tinh xổng chuồng,...


Không được, quá không ra thể thống gì!
Cho nên khoảnh khắc này phải được ghi nhớ và bảo tồn!
Nguyễn Trường Sinh không thể nhịn được nữa mà phát ra giọng tươi cười hòa cùng âm thanh vui vẻ của mọi người, đồng thời lén lấy điện thoại bật chế độ quay chụp ba trăm sáu mươi độ.


Kẻ độc ác mới thường sống thảnh thơi, dù sao tất cả đều là lỗi của giáo viên, hắn cũng là nạn nhân nha, cạc cạc cạc…


Hơn một phút trôi qua, khi tác dụng của sương trắng biến mất, khuôn mặt cười của cả lớp dần dần cứng ngắc, từ hồng chuyển đỏ, từ đỏ chuyển xanh, từ xanh chuyển tím,...qua một loạt các loại màu sắc mới cuối cùng chuyển thành khuôn mặt mếu, động tác đang “bay lắc” đều đông hết lại giữa chừng.


Hiện trường xã ch.ết? Lịch sử đen?
Nguyễn Trường Sinh cũng không biết phải miêu tả thể nào màn mở đầu của vị giáo viên phúc hậu này.
Hiện tại, vị giáo viên “phúc hậu” mới tắt âm nhạc và mỉm cười ha hả:


“Đây là nồng độ cao Hoan Nhạc Tề, nó có tác dụng tạo ra cảm xúc vui vẻ, yêu đời và khiến người sử dụng tiêu trừ những suy nghĩ tiêu cực.
Thế nào? Các trò đã cảm nhận được niềm vui thú của môn Dược Tề Học rồi chứ?” sau đó sung sướng quan sát mọi người đang có biểu cảm phức tạp.


Cả lớp bối rối chạy về chỗ ngồi và nhìn hắn với ánh mắt giận dữ, ai oán.
Nguyễn Trường Sinh vô ngữ, im lặng không nói gì.
Ngài ở chỗ nào thấy bọn hắn vui thú? Trên trán lớp trưởng Trần Băng Băng còn nổi cả gân xanh rồi kia a!
Không để ý cảm xúc cả lớp, Nguyễn Hữu Trí tiếp tục câu chuyện:


“Dù cảm nhận hay không cảm nhận được niềm vui thú, các trò vẫn phải cố gắng học tập tốt môn học này.
Dược Tề Học Cơ Bản bao gồm ba nội dung chính: Phân biệt cùng xử lý dược liệu, bảo quản dược tề và cuối cùng là luyện chế một số loại dược tề đơn giản.


Tất cả đều rất có ích cho hành trình sinh tồn tại thế giới khác của mọi người sau này.
Hôm nay chúng ta sẽ học một phần nội dung về phân biệt dược liệu.
Nếu ai dám xao nhãng chuyện học…”


Dừng lại một chút, giáo viên lấy tay chỉ vào những chiếc máy ghi hình ở các góc phòng, hắn cười khặc khặc quái dị:


“Thấy những thứ đó chưa? Đoạn video vận động tập thể vô cùng vui vẻ của cả lớp hôm nay đã được ghi chép, các trò không muốn lịch sử đen của mình bị lộ ra đâu, đúng không?”
Cả lớp: !!!


Biết được “quá trình hoan nhạc” của bản thân bị ghi hình lại, mọi người đều có cảm tưởng như trời sập, biểu cảm phẫn uất muốn tuyệt.
Giả vờ bản thân sắp tan vỡ giống cả lớp, nhưng trong lòng Nguyễn Trường Sinh cũng cười khặc khặc quái dị.


Hiểu rằng trương thì có độ, đã qua giai đoạn uy bức, giáo viên bắt đầu lợi dụ:


“Chỉ cần học tập chăm chỉ, tất nhiên video sẽ không bị ta phát tán, ngoài ra mỗi học kỳ ta còn có thưởng đối với ba người có thành tích xuất sắc nhất, phần thưởng là ba tổ Cộng Linh Dược Tề hoặc một tổ Chú Linh Dược Tề, đều là loại ưu nha!”


Nghe giáo viên dụ dỗ, mọi người liền bị hấp dẫn, không còn có tâm lý phản kháng mãnh liệt như trước.
Ai…cuộc đời nha, nếu đã không thể phản kháng thì nên yên lặng mà hưởng thụ.


Nhìn các học sinh trong lớp trở nên rộn ràng, trong lòng Nguyễn Hữu Trí đắc chí, sáo lộ của hắn tuy cũ nhưng vẫn có tác dụng tốt vô cùng.


Hai dược tề loại ưu đều là cây nhà lá vườn, chính hắn có thể luyện chế nên không đáng là bao, trong đó Cộng Linh Dược Tề là loại dược tề tăng phúc tốc độ hấp thu Linh Tố, phù hợp với Linh Tố Sư cấp 1.


Còn Chú Linh Dược Tề là loại dược tề tăng phúc tốc độ tinh luyện Linh Tố, phù hợp với Linh Tố Sư cấp 2.
Hai dược tề loại ưu này tại cửa hàng được bán với giá khá đắt đỏ, những học sinh có gia cảnh bình thường chưa chắc đã mua được.
Ngồi ghế bên cạnh, Khỉ Con chợt cảm thán:


“Vị giáo viên Dược Tề Học của chúng ta đúng là ma quỷ nha!
Cục Đá, phần thưởng mỗi kỳ đều nhờ ngươi rồi, lúc lấy được nhớ chia cho ta một ít.”
Không quan tâm mấy lời lảm nhảm của kẻ bên cạnh, Nguyễn Trường Sinh đang nghĩ đến Hoan Nhạc Tề vừa nãy.


Nếu không phải vị giáo viên “sa điêu” làm dược tề này có chút biến vị, thì nó đúng là một loại dược tề rất hữu ích, làm hắn bắt đầu có chút hứng thú với Dược Tề Học.


Sau khi cả lớp đã ổn định, giáo viên Nguyễn Hữu Trí phát sách Dược Tề Học Cơ Bản và tiếp tục nội dung bài giảng cho tới lúc tan học.

Đây đúng là một ngày không thể quên, đồng thời cũng là ngày không muốn nhớ nhất của cả lớp 10-2.






Truyện liên quan