Chương 29: Tử Tinh Hạch Tâm & Tinh Không Quan Tưởng Đồ

Khu chứa đồ là nơi ba mẹ Nguyễn Trường Sinh để lại một số vật liệu và sách.
Trước kia hắn đã từng tới nơi này kiểm tra, nhưng ở đây toàn là đồ vật siêu phàm mang theo linh tính nên hắn không dám động vào, sợ có chuyện xảy ra.
Dù sao lúc ấy hắn chưa thức tỉnh tu luyện.


Bây giờ có thể đi vào nhìn một chút, đặc biệt là sách, hắn cần nhanh chóng tăng lên cấp độ Đạo Chủng.
Mở cửa bước vào căn phòng, trước mặt Nguyễn Trường Sinh là một tủ sách cùng đống đồ vật xếp đặt trật tự, ngay ngắn.


Bên phải căn phòng khu chứa đồ là một chiếc tủ lớn chia thành từng ngăn nhỏ, mỗi ngăn chứa một loại vật liệu siêu phàm phục vụ cho công việc chế tác của mẹ hắn.
Đi tới tủ sách, hắn bắt đầu lật ra từng quyển một.
Tủ sách được chia làm một ngăn nhỏ và một ngăn lớn.


Ngăn nhỏ đa phần là các loại tạp thư chứa tin tình báo và trinh sát mà cha hắn thu thập, ngoài ra Nguyễn Trường Sinh còn tìm được một số quyển sách dạy Thuật Thức Cơ Sở hệ Ám, Phong và Ảnh.
Ảnh là Linh Tố Đồng Vị của Linh Tố Cơ Sở - Ám, đây từng là một trong các hệ chủ tu của ba hắn.


Thế mạnh của Linh Tố Đồng Vị - Ảnh là che giấu, mô phỏng, ám sát và chạy trốn.
Nhưng đồng dạng, năng lực cường công và cường thủ của nó khá thấp, cho nên chủ yếu chỉ phù hợp với vai trò sát thủ hoặc trinh sát.
Tìm hiểu qua mấy quyển Thuật Thức hệ Ảnh, tâm Nguyễn Trường Sinh có chút ý động:


Hắc Ám Hành, Liễm Tức, Vô Thanh Bộ, Ám Ảnh Áo Choàng, Phù Quang Lược Ảnh, Ảnh Thế Thân, Ảnh Tử Mô Phỏng,...
Thuật thức trâu ngựa gì đây a, toàn các kỹ năng vô cùng âm hiểm, bất quá…hắn thích!




Ba hắn đúng là lão âm bức, cẩu đạo người trong nghề nha, Linh Tố Ảnh thật quá phù hợp khẩu vị của Nguyễn Trường Sinh, với cả R2 cao nhất của hắn cũng là hệ Ám, khi thăng giai Linh Tố Sư cấp 2 có thể tinh luyện thành Linh Tố Đồng Vị Ảnh.


Lưu luyến không rời, nhưng Nguyễn Trường Sinh tạm thời cất lại những quyển sách trên.
Phải lên cấp 1 cấp 2, khi chính thức có năng lực khống chế Linh Tố, hắn mới có thể tu tập những Thuật Thức này được.


Chuyển qua ngăn lớn chứa sách của mẹ hắn, nhìn qua từng quyển một, Nguyễn Trường Sinh nhận ra đây là những tri thức vụn vặt về Tạo Tác Học Cơ Sở, duy nhất đầy đủ là những tri thức về tạo tượng và con rối.


Mẹ hắn là một vị Tạo Tác Sư, hay nói đúng hơn, mẹ hắn là một vị Tượng Sư có chuyên môn Luyện Kim khá tinh xảo, chuyên chế tạo các loại tượng và con rối ngẫu bằng đá, gỗ, hay kim loại.


Khu chế tác bên cạnh chính là nơi làm việc chuyên môn của mẹ Nguyễn Trường Sinh, đến ba hắn còn thường bị cấm vào đó lúc mẹ đang làm việc.


Để đọc hiểu những tri thức trong sách của mẹ, trước tiên Nguyễn Trường Sinh cần tri thức Tạo Tác Học Cơ Bản ở trường làm mồi mới được, chưa thể vội, chưa thể vội.
Nguyễn Trường Sinh nhắc nhở bản thân mình, nỗi lòng kích động đã bắt đầu bình tĩnh trở lại.


Trong khi tiếp tục duyệt đọc, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Đi lùi lại vài bước, Nguyễn Trường Sinh nhìn kĩ kết cấu cả chiếc tủ sách, não bộ hắn không ngừng cao tốc phân tích, tính toán.
‘Nơi này đáng lẽ không cần tạo vách ngăn ở giữa a, ngăn còn rất dày nữa.


Dù màu giống y hệt, nhưng mà hoa văn của vách ngăn có sự khác biệt so với tủ sách.’
Dùng tay sờ vuốt vách ngăn, ngón tay Nguyễn Trường Sinh chạm vào một điểm hơi gồ lên, hắn liền thử ấn xuống.
Hoa văn trên vách ngăn bỗng xoay tròn và hiện ra không gian chứa bên trong.


Nguyễn Trường Sinh rút ra hai thứ đồ vật, là một quyển sách tranh và một chiếc hộp cỡ bàn tay người lớn làm bằng chất liệu nhẵn bóng kỳ lạ màu đen tuyền.
Mở chiếc hộp, hắn thấy được một viên hạch tâm màu tím có bề ngoài tựa như thủy tinh.


Khi Nguyễn Trường Sinh chạm vào nó, hắn chợt nghe thấy tiếng nói mớ quanh quẩn bên tai.
Yi…ra…
Thân thể sởn hết cả gai ốc, hắn rụt tay và đóng nắp hộp ngay lập tức.
“Thật cmn tà dị” Nguyễn Trường Sinh lấy mu bàn tay lau qua mồ hôi lạnh trên trán.


Cảm giác kinh khủng này, tựa như thời điểm hắn nhìn thấy đôi trọng đồng màu xám của con quái vật trong thế giới Tro Tàn kia vậy! Tuy nhiên ảnh hưởng vẫn nhẹ hơn rất nhiều…


Hắn không hiểu tại sao ba mẹ mình lại cất giấu một vật vô cùng quỷ quái và nguy hiểm ở trong nhà như thế, nên bắt đầu kiểm tr.a cuốn sách tranh còn lại.


Mở ra cuốn sách tranh, thứ đập vào mắt Nguyễn Trường Sinh đầu tiên là một bức hình về Tinh Không Vĩ Ngạn, khung cảnh bóng tối sâu thẳm cùng những vì sao lấp lánh huyền bí.
Nhìn bức tranh, tâm trí của hắn như bị hút vào biển sao hùng vĩ, tinh thần lực bắt đầu sinh động không ngừng.


Nguyễn Trường Sinh kịp thời lật ngay sang trang khác trước khi bản thân bị mê thất.
Sau khi đọc hết toàn bộ nội dung, trong lòng hắn mừng rỡ vô cùng.
Cuốn sách tranh này là một loại Công Pháp cực kỳ hiếm thấy có tên Tinh Không Quan Tưởng Đồ.


Tác dụng của nó chỉ có một, đó là tăng cường tinh thần lực, bằng nguyên lý là lấy trí tưởng tượng và năng lực khống chế nghĩ hóa tinh thần thành mười hai tầng trời sao tương ứng với trạng thái mười hai thời thần.


Sau đó dùng phương pháp trong sách dạy, bắt đầu cộng minh với ba động của bức tranh Tinh Không Vĩ Ngạn, từ đó nâng cao tinh thần lực.
Nếu không có bức tranh quan tưởng thì mọi thứ đều không có tác dụng.


Nguyễn Trường Sinh chưa bao giờ đọc được bất kỳ thông tin nào về loại công pháp có thể trực tiếp nâng cao tinh thần lực ở Linh Tố Sư cấp thấp cả.
Mà tại sao ba mẹ hắn lại đặt cuốn sách này ở bên cạnh viên Tử Tinh Hạch Tâm kia?
Nguyễn Trường Sinh đặt ra nghi vấn.


Nếu giấu kỹ như vậy, thì hai thứ này phải rất quý, đồng thời không thể đem ra ngoài sáng cho người khác biết.
Bởi vì chưa có manh mối gì, Nguyễn Trường Sinh quyết định tạm thời gác lại vấn đề trên.
Hắn đem chiếc hộp cất về chỗ cũ và đóng lại cơ quan, sau đó mang theo cuốn sách tranh quay về khu tập luyện.


Mở ra bức tranh Tinh Không Quan Tưởng Đồ và để trước mặt mình, hắn bắt đầu dựa theo chỉ dẫn, thực hiện từng bước một.
Đầu tiên, Nguyễn Trường Sinh vào trạng thái thiền định minh tưởng.


Khi tâm trí đã hoàn toàn tĩnh lặng, hắn từ từ tưởng tượng ra bức tranh trong cuốn sách và điều khiển tinh thần lực tạo thành hình dạng tầng trời sao thứ nhất - Tý Thời Thần.
Vì là lần đầu, nên Nguyễn Trường Sinh rất cẩn thận và chậm rãi tạo hình tinh thần lực của mình.


Dù mới học công pháp, nhưng trí lực và khống chế lực của hắn đã có thể từng bước thuần thục mà không xảy ra vấn đề gì to tác.


Sau khi nghĩ hóa ra biển sao trời giờ Tý, bức tranh Tinh Không Quan Tưởng Đồ trước mặt hắn bỗng tỏa ra từng đợt ba động, nhẹ nhàng cộng minh với biển sao trong tinh thần Nguyễn Trường Sinh.


Hắn liền cảm thấy bản thân như lọt vào tinh không sâu thẳm, cảm nhận xung quanh vô vàn ngôi sao, Nguyễn Trường Sinh phúc chí tâm linh lựa chọn một ngôi sao gần đấy và bắt đầu quan tưởng lấy nó.
Ngôi sao có màu ám kim, quanh nó lóe lên từng đợt quang thải, bí ẩn mà mỹ lệ.


Trong biển sao tinh thần lực, một ngôi sao dần trở nên rõ ràng và chi tiết, trông nó giống y hệt ngôi sao mà hắn đang quan tưởng.
Qua một đoạn thời gian, khi tâm thần Nguyễn Trường Sinh trở nên mỏi mệt, hắn liền dừng lại tu luyện.
Cảm nhận được tinh thần lực tăng lên một tia, trong lòng hắn vui mừng nhìn bảng trạng thái:


Nguyễn Trường Sinh

『Công pháp』:

Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Một (Khả dụng) (7%)

Tiến độ tu luyện tầng đầu của Tinh Không Quan Tưởng Đồ trực tiếp vượt qua giai đoạn Sơ hiểu, đạt tới Khả dụng 7%.


Dù tinh thần lực biến hóa không nhiều, chỉ tăng lên một chút, nhưng bị động Chưởng Khống Nhập Vi và Siêu Trí Lực đều được tăng cường theo.
Nguyễn Trường Sinh thở ra nhẹ nhõm, cuối cùng Đặc Chất và Năng Lực của hắn đã có chỗ dựa vào.


Tuy nhiên công pháp này có chút dị dạng, lại phải sử dụng Quan Tưởng Đồ mới có thể tu luyện, không rõ liệu có bị động tay động chân vào hay không.
Vì thế hắn kiểm tr.a trạng thái của bản thân một lần nữa.


Lấy tâm trí câu thông Đạo chủng một lúc, song cuối cùng nó cũng không phát hiện điều gì xấu khi hắn quan tưởng bức tranh, nên tình trạng sức khỏe của hắn và Tinh Không Quan Tưởng Đồ đều tạm thời không có vấn đề.
Nguyễn Trường Sinh đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi mang cuốn sách tranh đi cất.


Trong lúc rời khỏi tầng hầm, hắn nhìn thấy đồng hồ đã chỉ gần mười giờ đêm.
Gỗ Mun vẫn nằm trên ghế sofa xem TV, hôm nay hắn mất khá nhiều thời gian dưới khu tầng hầm nên quên không quán nó.
“Gỗ Mun, chuẩn bị tắt TV còn đi ngủ, nhanh.”


Nạt cho nó một câu, Nguyễn Trường Sinh liền chạy lên phòng tắm giặt rửa mồ hôi sau tập luyện và thay đồ ngủ.
Qua một lát trước lúc đi ngủ, hắn đi ra ban công, một tay bám vào lan can, một tay cầm điện thoại xem tin báo hàng ngày.


Bầu trời đã lấp ló bóng trăng thượng huyền, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống sân vườn làm từng tán lá cây như rộ lên tia huỳnh quang mờ mờ ảo ảo.
Từng cơn gió nhẹ rơi vào chiếc ngốc mao làm nó đung đưa nhịp nhàng, Nguyễn Trường Sinh nhìn về phía xa xa.


Biểu cảm hững hờ, ánh mắt cẩn thận nhìn lại một lúc lâu, cuối cùng không thấy gì khác lạ, Nguyễn Trường Sinh bèn đi vào phòng.
Như thường lệ, một tay ôm mèo, hắn bắt đầu tập luyện khống chế tiềm thức, khiến bản thân chìm dần vào giấc ngủ sâu…






Truyện liên quan