Chương 54: Trộm Bảo

Tần Tang tự tin nói:


- Nếu như Tiên Thiên cao thủ dám ra tay giết người, tự có ta đến ứng phó. Điều duy nhất khiến ta lo lắng chính là các tu sĩ của Huyền Tế tự, bọn hắn đều bướng bỉnh bất tuân, tâm vẫn là hướng về Ngụy đế, mà không chịu khuất phục Vương, cho nên mới cần Chu Tướng quân mang binh đến chấn chỉnh. Nếu như bọn hắn thức thời, nhận tội và lãnh phạt, vương gia cũng không nghĩ đuổi tận giết tuyệt. . . Ta đã chuẩn bị kỹ càng rượu thịt, làm phiền Chu Tướng quân mang về khao thưởng binh tướng một bữa no say. Sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành, để tránh chậm trễ hành quân. Sau khi chuyện thành công, Tần Tang đương nhiên sẽ hậu tạ.


- Mạt tướng tuân mệnh!
. . .
Rạng sáng ngày thứ hai, Tần Tang thống lĩnh nhanah thủ của Huyết Y lâu hội hợp cùng Chu Minh Quang, sau khi dùng cơm liền nhanh hành quân, không đến buổi trưa cả binh đoàn đều đã thuận lợi trú tại chân núi phía trước Huyền Tế tự.
Thâm sơn giấu chùa cổ.
*Thâm sơn: núi sâu, hiểm.


Gió núi thổi qua rừng rậm, khiến tán cây ào ào rung động.
Toàn bộ đường lên núi đều là dùng đá vân xanh trải thành, tuy rằng mỗi bậc chỉ rộng bằng nước bước chân, nhưng từ chân núi cho đến cửa chùa, có thể để năm toáng binh cưỡi ngựa song hành cùng đi.
Huyền Tế tự.


Ba con chữ lớn và cứng cáp bên trong, khiến người khác như cảm giác được có một cỗ khí tức nặng nề đang đập vào mặt.
Phía trước cửa chùa là hai cái tượng sư tử mắt lộ ra hung quang, nhìn chằm chằm tại lối vào.


Trên bậc thang là cảnh tượng lá rụng bay tán loạn, nhưng lại không nhìn thấy một tăng nhân nào cả. Hai tòa tháp hình quạt cao mấy trượng chặt chẽ khép lại, bên trong lặng ngắt như tờ.
Gió thu đìu hiu.




Trước cổng miếu là một bãi đất rộng lại vô cùng bằng phẳng. Tần Tang mặc trên người áo giáp binh lính bình thường, ngước đầu nhìn lên toà thánh địa võ lâm này, ánh mắt hắn vượt qua bức tường ngoài cao lớn đó, nhìn đến bên trong là mái cong vểnh sừng.


Hắn có thể nghe được tiếng hít thở khẩn trương bên trong Huyền Tế tự.
Chu Minh Quang dẫn đầu đoàn quân hướng về sau vung tay lên, tiếp đến là liên tiếp những tiếng bước chân vang lên, hàng ngàn binh tướng thứ tự tản ra, năm trăm quân đem Thần Tí Nỗ cùng lên dây cung, sẵn sàng hướng cửa chính mà bắn.


Chu Minh Quang nhìn về phía Tần Tang, Tần Tang có chút gật đầu.
- Đổi hỏa tiễn!
Chu Minh Quang hét lớn một tiếng. Lời vừa dứt, bỗng nhiên bên trong Huyền Tế tự có người tụng một câu Phật hiệu hùng hậu.
- Chậm đã!


Sau đó, bên trong Huyền Tế tự vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập. Cửa chính bị đẩy ra, đi đầu là một lão hòa thượng sắc mặt hồng nhuận, tóc cùng lông mày đều đã bạc trắng.


Sau lưng hắn là một đám tăng lữ nối đuôi nhau mà ra, sắc mặt ai nấy đều vô cùng tức giận, trên tay họ là những cây gậy trúc to dài, hằm hằm chỉ về đám binh sĩ phía xa xa.


Nhìn thấy áo cà sa trên người lão hòa thượng, Tần Tang ám đạo vị này hẳn là phương trượng của Huyền Tế tự - Viên Chân phương trượng, là thân sinh đệ đệ của Viên Giác thượng nhân, và là người được kính trọng nhất trong giới võ lâm tại nước Đại Tùy này.
- A Di Đà Phật.


Viên Chân phương trượng ánh mắt mang theo đau khổ khó nói, tầm mắt hướng qua, nhìn chăm chú lên Chu Minh Quang, cất tiếng hỏi:
- Bần tăng Viên Chân, xin hỏi quý danh của Tướng quân?
Chu Minh Quang trầm giọng nói:
- Mỗ là Chu Minh Quang, chỉ là một người bất tài, là tướng quân dưới trướng của vương gia.


Viên Chân phương trượng nhẹ gật đầu, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, lão chất vấn:


- Chu tướng quân, bên trong Huyền Tế tự đều là người xuất gia, từ trước đến nay lòng mang từ bi, ngày ngày đều làm bạn bên Thanh Đăng Cổ Phật, không hề dính dáng tới thế tục. Không biết đến tột cùng là phạm phải chuyện gì, đến nỗi để tướng quân tự mình dẫn binh đến đòi?


- Thanh Đăng Cổ Phật?
Chu Minh Quang trên mặt trào phúng, cười ha ha:
- Tăng binh bên trong Đô Lăng huyện trợ giúp cho Ngụy đế giữ thành, đồ sát không biết bao nhiêu binh sĩ quận Đông Dương của ta, chẳng lẽ lại đệ tử nơi khác?
Viên Chân phương trượng mặt không đổi sắc mà cãi lại nói:


- Chu Tướng quân có chỗ không biết, những cái tăng binh kia tăng binh gần như chỉ ở Huyền Tế tự học nghệ, sau khi xuống núi liền cùng Huyền Tế tự đoạn tuyệt quan hệ. Đối với cái nguyên nhân này, bần tăng đã sớm ở trước mặt thế tử giải thích qua, tướng quân hỏi một chút liền biết.


- Nghịch tặc ngu ngốc còn dám khua môi múa mép, lừa gạt Thế Tử! Bản Tướng quân nghe lệnh Vương gia đến đây để diệt hết đám nghịch tặc các ngươi! Mấy người các ngươi còn dám nói các ngươi không biết?


Chu Minh Quang giơ ra thủ dụ của Vương gia mà Tần Tang đưa đến, hắn ta mạnh mẽ vung tay lên, tên tay sai của hắn lấy từ trong bao phục ra một cái đầu người, ném ra.
Sắc mặt Viên Chân Phương Trượng biến đổi lớn, vội vàng nhận đầu người, hai tay run lên bần bật.


Tất cả hòa thượng đứng phía sau hắn đồng loạt quỳ rạp xuống, khóc lớn, có người kêu sư phụ, có người kêu sư tổ.
Chu Minh Quang coi như không nhìn thấy, mở tấm vải lụa lấy ra một thẻ tu.


- Huyền Tế Tự, La Hán Đường thủ tọa, pháp hiệu Viên Giác! Hừ! Người này địa vị cao như vậy mà lại chấp nhận làm tay sai cho Ngụy Đế, suýt chút nữa làm hỏng chuyện lớn của Vương gia, đã bị giết chết ngay tại chỗ. Nhân chứng, vật chứng đều ở đây, chứng cứ vô cùng xác thực, đám nghịch tặc ngu ngốc các người còn gì để nói không?


- Nói láo!
Đại hòa thượng trừng hai mắt đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sư phụ là cao thủ Tiên Thiên, một đám phản tặc các ngươi chắc chắn không phải là đối thủ của sư phụ! Các ngươi đã dùng mưu kế hèn hạ gì để hại sư phụ ta!


Nghe đại hòa thượng nói, Chu Minh Quang im lặng nhìn Tần Tang.






Truyện liên quan