Chương 53: Huyền Tế Tự

Đột phá tầng thứ hai một cách thủy đáo cừ thành, hiển nhiên là vô cùng thuận lợi. Tần Tang vốn đang đắc ý mình là thiên tài tu luyện, nhưng hiện tại hắn lại không khỏi bắt đầu tự hoài nghi chính mình.


*Thủy đáo cừ thành: câu thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ thành công sẽ đến một cách tự nhiên khi đã hội tụ đầy đủ các điều kiện.
Coi như hắn không phải thiên tài, là một người tu luyện bình thường còn có thể tiếp nhận, cũng không thể là một kẻ đần độn ngu ngốc đi?


Hắn không biết tình huống này có phải bình thường hay không, nhưng thời gian dài như vậy không có tiến triển gì, khiến sự kiên nhẫn của hắn cũng vơi đi mấy phần, khó tránh khỏi trong lòng có chút nôn nóng.


Không có sư phụ ở bên hướng dẫn, Tần Tang chỉ có thể tự mình suy nghĩ. Chính mình đột phá tầng thứ hai thuận lợi như vậy, bây giờ lại bị kẹt lại tại bình cảnh, ngoại trừ nguyên nhân là do công pháp bản thân bên ngoài, phải chăng còn có nguyên nhân khác?
Tỉ như việc tắm thuốc.


Sau khi sắp xếp ổn thỏa tại Huyết Y lâu, Tần Tang từng tìm một cơ hội trở lại Tam Vu thành một chuyến, lại không nhìn thấy Tịch Tâm đạo trưởng cùng Minh Nguyệt. Nghe người ta nói rằng, không lâu sau khi đạo quán bị cháy, bọn hắn liền đem đạo quán tặng cho dân tị nạn, bản thân lại đi thuyền xuôi về miền nam, rời khỏi Đại Tùy.


Tính toán thời gian, chính là vài ngày nay, khi Đông Dương vương cùng Trấn Thủy vương kéo cờ tạo phản.




Tìm không thấy Tịch Tâm đạo trưởng, Tần Tang chỉ có thể vắt óc ra nghĩ biện pháp khác. Hắn tại Huyết Y lâu cũng vơ vét đến mấy cái phương thuốc cường hóa bồi bổ linh tinh, đáng tiếc hiệu quả của chúng còn không bằng lúc hắn tắm thuốc.
Đột nhiên cửa sân bị gõ vang.


Thủy Hầu Tử ở bên ngoài thấp giọng nói:
- Đường chủ, Chu tướng quân đến.
Tần Tang sắc mặt vui mừng, vội vàng đứng dậy chỉnh chu y phục, lớn tiếng nói:
Mau mau cho mời!"


Không bao lâu, Thủy Hầu Tử liền dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc áo giáp sắt kiên cố đẩy cửa vào tiến vào, người kia đi đến trước mặt Tần Tang, liền cúi người vái chào:
- Mạt tướng Chu Minh Quang gặp qua Tần tiên sinh!"


Với bên ngoài, Tần Tang tuy là phụ tá đắc lực của Đông Dương Quận chúa, nhưng lại không có đến một chức quan chính thức, nên tại Huyết Y lâu người người đều gọi hắn một tiếng Tần Tang là tiên sinh.
Tần Tang đưa tay đỡ Chu Minh Quang, dò xét hắn một chút, rồi cười nói:


- Chu Tướng quân, chúng ta là quen biết đã lâu, không cần phải đa lễ như thế. Lần này làm phiền Chu Tướng quân đi một quãng đường dài đến Hồn Vũ huyện, Tần Tang trong lòng một mực thấp thỏm lo âu, sợ rằng làm lỡ đại sự của Đô đốc đại nhân.


Chu Minh Quang là thân tín của Mục tướng quân. Hai tháng trước, khi đánh sập tường thành của Hòa Ninh huyện thành, Tần Tang từng gặp mặt hắn một lần.


Mục Tướng quân không tốn một binh một tốt đã thành công phá được Hòa Ninh huyện, đã lập được đại công. Về sau lại là hiền tài được Quận chúa tiến cử, liền thăng chức thành Kiêu Dũng doanh Hữu đô đốc. Chu Minh Quang nước lên thì thuyền lên, trở thành Du Kích tướng quân, thống lĩnh Nỏ Binh doanh.


Tần Tang cũng danh chính ngôn thuận thăng lên làm Huyết Y lâu đường chủ, có điều văn thư sắc phong vẫn còn chưa tới.


Điều duy nhất khiến Tần Tang khó chịu, chính là Vương Lưu, tiểu tử này làm hỏng quân tình, vậy mà không chỉ không bị trừng trị, ngược lại lại nhặt được cái tiện nghi lớn khi tấn công Giang châu Châu thành, hiện tại cũng đã được phong làm Tuyên Uy doanh Hữu đô đốc.
- Mạt tướng không dám!


Chu Minh Quang từng tận mắt chứng kiến quang cảnh như địa ngục trần gian trong Chử phủ, nên đối Tần Tang hết mực cung kính:


- Tần tiên sinh, Đô đốc đại nhân nhờ ta gửi lời hỏi thăm đến ngài. Đại nhân vốn định tự mình đến bái kiến Tần tiên sinh, không ngờ quân tình khẩn cấp, đành phải thân chinh dẫn binh gấp rút đến Bắc Bình châu. Nhưng các tướng dưới trướng Đô đốc đại nhân trong Nỏ Binh doanh, mạt tướng đều đã dẫn đến đây, để tiện bề phối hợp với năm trăm quân của Thần Tí Nỗ, tất cả đều nhất mực nghe theo Tần tiên sinh điều khiển!


- Tốt!
Tần Tang vỗ tay một cái, hớn hở ra mặt, hắn đem chiến công chia cho Mục tướng quân hơn phân nửa, lại ở Hồn Vũ huyện dây dưa lâu như vậy, chính là vì những cái này nỏ binh.
Mục đích của hắn tự nhiên là Huyền Tế tự bên trong Hồn Vũ huyện!


Sau khi từ trong miệng người dân ở Viên Giác biết được Huyền Tế tự có bảo vật của một vị tu sĩ đã độ kiếp thăng thiên, Tần Tang liền suy nghĩ đến việc làm sao để đem đồ vật đó đoạt tới tay mình.


Khinh công của hắn so ra kém hơn rất nhiều so với các đại cao thủ trong giang hồ. Giả dụ hắn có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào Huyền Tế tự đi nữa và người dân Viên Giác dù có ch.ết hết, thì Huyền Tế tự vẫn còn có các vị Tiên Thiên cùng vô số cao thủ hàng đầu canh giữ.


Hắn đương nhiên có thể mượn nhờ Diêm Vương năng lực, lặng lẽ giết người. Nhưng ở Đại Tùy thì không ai không biết rằng Huyền Tế tự chính một thánh địa. Một khi có tin tức cao tăng ở Huyền Tế tự đều đột nhiên ch.ết hết truyền đi, nhất định sẽ khiến toàn bộ nước Đại Tùy nước xôn xao một trận.


Nước Đại Tùy tuy nhìn là thế nhưng thật ra luôn có các vị tiên sư lăm le dòm ngó.


Suy ngẫm một lúc, an toàn nhất vẫn là mượn nhờ lực lượng của thiên hạ. Đối mặt với năm trăm quân của Thần Tí Nỗ , thì phương trượng của Huyền Tế tự cũng không dám làm càn, trừ phi bọn hắn muốn Huyền Tế tự diệt môn.


Nghe được mục tiêu của Tần Tang đúng là Huyền Tế tự, Chu Minh Quang lúc này mới lộ vẻ mặt khó khăn, nói:
- Tần tiên sinh, mạt tướng nghe nói, bên trong Huyền Tế tự có Tiên Thiên cao thủ canh giữ, ta chỉ có năm trăm nỏ binh, e là. . .
- Chu Tướng quân không cần lo lắng!






Truyện liên quan