Chương 104:

Hắn còn đang định bảo mọi người thu thập một chút thì lúc này mới để ý thấy bên cạnh của Nhân Long và Tử Y Lưu Ly có thêm hai người lạ mặt, nam tử tuy răng anh tuấn cực điểm đối với hắn lại không có gì đáng chú ý thế nhưng nữ tử thì dung mạo và khí chất lại khiến người kinh diễm không thôi. Nàng ta so dung mạo với Tử Y Lưu Ly thì khó phân cao thấp nhưng không hiểu sao vừa mới nhìn nàng lần đầu mà hắn lại có cảm giác nàng này hoàn toàn hơn xa. Hắn đổi từ bộ dạng hào sảng thành một bộ nho nhã hướng về hai người Nhân Long mà hỏi:


-Long lão đệ, hai vị này nhìn lạ mắt như vậy, không biết tại sao lại ở đây?


Lời hắn nói cũng khiến cho một đám dong binh để ý, ánh mắt đảo qua hai người thì như si như ngốc mà dừng lại trên người Lạc Vân, sau khi hồi thần thì trong mắt tên nào tên nấy đều toát lên một tia lửa nóng, vẻ ɖâʍ tà trên khuôn mặt của bọn hắn khó có thể áp chế. Nhân Long thấy vậy thì cũng giới thiệu một chút hai bên với nhau và thuật lại tình hình lúc mà hai huynh muội Lạc Long đã giúp hai người bọn hắn. Về cơ bản thì hai bên đã nắm được thông tin của nhau, đám người của nam tử gọi là Mộc Trường Hồng này thuộc về một dong binh đoàn gọi là Mộc Xà dong binh đoàn thuộc Đông Lâm thành. Bọn hắn muốn tiến tới Sùng duong sơn mạch để liệp sát yêu thú làm chiến lợi phẩm, trên đường đi cũng chiêu mộ thêm một số nhân thủ, Nhân Long kia chính là một trong số đó. Về phần Tử Y Lưu Ly thì là một người thuộc Vạn Dược trai, một thế lực lớn nằm trong Đông Lâm thành. Vạn Dược trai và Mộc Xà dong binh đoàn thường phái người cùng nhau đi đến các khu vực sơn mạch và sâm lâm, một bên săn giết yêu thú, bên còn lại thì hái dược liệu, sau khi trở về Đông Lâm thành thì người của Vạn Dược trai sẽ trả cho người của Mộc Xà thương hội một khoản tiền coi như là phí làm bảo tiêu. Lần này ngoài Lưu Ly ra thì còn có bốn trung niên nam tử đi cùng nàng nữa, trên đường đi nàng ta và Nhân Long làm quen rất nhanh, cũng có vẻ tính khí hợp nhau nên quan hệ rất tốt, cũng thường xuyên nói chuyện với nhau khiến cho những nam nhân khác trong đoàn ghen ghét không thôi. Lạc Long nghe thoáng qua một chút thì liền hiểu ra tiền căn hậu quả. Vừa rồi khi tật phong lang tới tấn công đám người kia phỏng chừng là nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng để lại một mình Nhân Long ở lại chiến đấu, những chuyện phát sinh sau đó thì chính hắn cũng biết tường tận. Trong suốt quá trình giới thiệu thì một đám nam nhân cứ dán mắt lên người của Lạc Vân khiến nàng hơi nhíu nhíu mày. Mộc Trường Hồng là kẻ có tu vi cao nhất, cũng là kẻ có định lực lớn nhất trong đám người, tuy rằng vẫn bị dung nhan khuynh thành của nàng khiến cho tâm trí có chút điên đảo nhưng bộ dạng vẫn rất tự nhiên, chỉ là thường xuyên đảo mắt nhìn về phía nàng một cái rồi thôi. Hắn thấy mỹ nhân có chút không vui với đám người phía bên mình thì quay người lại lạnh giọng khẽ quát:


-Các ngươi đang làm trò gì vậy? Không thấy rằng Lạc cô nương đã có chút khó chịu rồi sao? Còn không mau thu lại ánh mắt của mình, không lẽ chờ lão tử móc mắt từng người các ngươi ra sao?


Đám nam tử của dong binh đoàn tuy rằng có chút không cam tâm nhưng bọn hắn vẫn ý thức rất rõ nữ nhân như vậy không phải thứ mà bọn hắn có thể hưởng dụng, đành nhìn đi chỗ khác, tuy nhiên ánh mắt vẫn thường xuyên liếc qua nàng.


-Ha ha, đám thuộc hạ của ta có điểm thất lễ còn xin hai vị chớ trách, cũng vì dung nhan của Lạc cô nương quả thực là đẹp như thiên tiên, khiến người muốn trầm luân.




Lạc Long từ mỉm cười còn Lạc Vân thì lãnh đạm từ chối cho ý kiến. Lời nói của Mộc Trường Hồng tuy rằng mang theo một chút ý tứ nịnh nọt nhưng cũng không thể phủ nhận được.
-Hai vị dù sao cũng muốn lịch luyện trong Sùng duong sơn mạch, tại sao không tham gia cùng dong binh đoàn của chúng ta?


Lạc Long ra vẻ hơi khó xử mà nói:
-Chuyện này … chúng ta thực lực thấp kém, đi theo các vị cũng sẽ làm vướng tay chân, chỉ sợ không hay lắm nha.


-Có gì không hay chứ, thực lực hai vị trong đoàn đội của chúng ta cũng thuộc hàng nhất đẳng rồi, tuyệt đối sẽ không làm vướng tay chân của chúng ta. Lại nói chúng ta gặp nhau là do duyên phận, có thể cùng nhau đi lịch luyện nơi sâm lâm này cũng là do thượng thiên sắp đặt. Cứ quyết định vậy đi, chúng ta liền cùng đồng hành đi, Lạc lão đệ thấy như thế nào?


-Chuyện này … ta vẫn cảm thấy …
-Ài, lão đệ ngươi còn có gì lo lắng nữa chứ? Có câu tại gia nhờ phụ mẫu, xuất môn nhờ bằng hữu, ta thấy hai người không cần phải khách sáo nữa rồi, trực tiếp đi theo chúng ta đi.


Nhân Long và Tử Y Lưu Ly ngoài mặt không có thể hiện gì nhưng trong lòng thì đã âm thầm khinh bỉ tên Mộc Trường Hồng này rồi. Từ khi bắt đầu khởi hành đến giờ hắn luôn nhất mực quan tâm Tử Y Lưu Ly, thấy Nhân Long có quan hệ rất tốt với nàng thì cũng thường xuyên quan tâm giúp đỡ hắn, thế nhưng trong lúc nguy cấp thì lại cùng với đám người kia bỏ mặc hắn trong nguy hiểm. Bây giờ thấy một đại mỹ nữ thì liền quay ngoắt sang lấy lòng ca ca của nàng, quả thực không phải loại tốt lành gì. Lạc Vân mặc dù không hiểu tại sao ca ca lại đồng ý đi theo đám người này nhưng hắn đã quyết định như vậy thì nàng cũng sẽ không phản đối. Đám người nhóm lửa ngồi nói chuyện với nhau, Lạc Long lại có dịp trổ tài nấu nướng siêu hạng khiến cả đám bọn họ được một bữa ăn ngon đến chảy cả nước mắt, tên nào tên nấy đều ăn như hổ đói uống quên trời đất, ngay cả hai mỹ nữ cũng cảm thấy vô cùng cao hứng. Sau một hồi tiệc rượu thì nguyên một đám nam tử đều say khướt lăn ra đất mà ngủ, chỉ còn lại hai huynh muội Lạc Long và hai người Nhân Long. Bốn người ngồi cạnh đống lửa, Nhân Long lại một lần chắp tay hướng hai người Lạc Long mà nói:


-Chuyện hôm nay quả thực đa tạ hai vị rồi, nếu sau này có gì cần trợ giúp thì hai vị cứ việc đến Hắc Thạch Thành tìm ta, lão Long ta nhất định sẽ không chối từ.
-Ha ha, Nhân huynh cũng không cần quá để ý việc này, chúng ta đến trợ giúp cũng sẽ lấy tiền đấy.
-Lấy tiền sao?


Hắn nghe vậy thì hơi ngạc nhiên hỏi lại, Lạc Long lại mỉm cười mà nói:
-Đúng vậy, Tử Y cô nương đã nói xong chuyện sẽ hậu tạ chúng ta, hơn nữa vì nàng ta động sát tâm với chúng ta nên giá cả càng là gấp hai lần đấy.
Tử Y Lưu Ly nghe vậy thì hơi ngượng ngùng nhìn hắn, hắn lại thở dài nói:


-Cũng tại ta liên lụy đến nàng. Được rồi, ta nghĩ hai vị cũng là người thẳng thắn, chúng ta liền nói chuyện tiền bạc đi, giá cả như thế nào hai vị cứ việc nói.


-Ha ha, tuy rằng nói giá cả tăng gấp đôi nhưng chúng ta cũng không có thương lượng qua giá cả ban đầu là bao nhiêu. Chi bằng như thế này đi, Nhân huynh cảm thấy sự trợ giúp của chúng ta đáng giá bao nhiêu liền đưa cho chúng ta bấy nhiêu.


Lúc này Nhân Long cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cho dù không có hai người bọn họ giúp thì hắn vẫn tự tin có thể bình an vô sự, thế nhưng trong suy nghĩ của người ngoài thì sự trợ giúp của hai người họ chính là cứu mạng chi ân, tuyệt đối không phải sự tình không đáng nhắc tới.


-Hay là như vậy đi, trên người của ta tổng cộng có khoảng gần hai mươi vạn linh tệ, hai vị nếu không chê xin cứ việc cầm lấy, coi như là cảm tạ ân cứu mạng của hai vị.
-Như vậy sao được?
Tử Y Lưu Ly vội vàng xen vào nói.


-Chuyện này do ta mà ra, là ta không phải với hai người, nếu vậy ta sẽ thay lão Long trả số tiền này.
-Không được, người được cứu là ta, tất nhiên ta phải là người trả tiền.
-Không được …
Hai người bọn họ còn đang tranh cãi thì Lạc Long lại mỉm cười xen vào nói:


-Hai vị, chúng ta cũng chưa có nói là bản thân thiếu linh tệ mà.
Lời của hắn khiến cho cả hai ngẩn ra, Nhân Long gãi gãi đầu một lát rồi lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái bình ngọc, len lén đưa cho hắn nói:


-Đây là một bình thượng phẩm luyện thể linh dịch, chất lượng cũng thuộc hàng rất tốt, bên trong có tổng cộng bốn mươi hai giọt, giá trị tuyệt đối không thấp hơn hai mươi vạn linh tệ kia, hơn nữa đối với tu luyện lại có trợ giúp rất lớn. nếu Lạc huynh không chê thì có thể nhận lấy.


Một bình luyện thể linh dịch gồm chín giọt mà Lạc Long bán ra trong đấu giá hội có giá bảy đến tám vạn linh tệ, trên thị trường thì khoảng sáu vạn năm còn luyện thể linh dịch của Nhân Long này chất lượng hơi kém hơn một chút, giá cả chắc là khoảng sáu vạn. Nếu như quy đổi một chút thì giá cả của bình luyện thể linh dịch kia giá cả cũng khoảng hơn hai mươi vạn, hơn nữa chất lượng còn tốt hơn đan dược phổ thông trên thị trường nhiều, nếu như giữ lại dùng thì giá trị nhất định không nhỏ. Nhân Long vốn là muốn để dành chỗ luyện thể linh dịch này cho một số tộc nhân trong tộc của hắn nhưng bây giờ hắn muốn báo đáp của hai người Lạc Long nên cũng chỉ đành mang ra. Lạc Long thấy vẻ hơi tiếc rẻ của hắn thì trong lòng lại tán thưởng tên tiểu tử này thêm mấy phần. Tất nhiên một kẻ thân gia có cả ức linh tệ như hắn tuyệt đối sẽ trướng mắt bình dược dịch này, thế nhưng hai mắt của hắn khi nhìn thấy bình dược dịch này thì sáng lên rồi nhanh chóng thu liễm, hắn bình thản mà nói:


-Chắc Nhân huynh có thể thấy được muội muội ta đã là luyện tủy cảnh đỉnh phong, bản thân ta thì cũng không quá cần đến luyện thể linh dịch, chi bằng huynh cứ giữ lại số dược dịch đó mà dùng.
-Ta … ta …






Truyện liên quan