Chương 103: Mộc Trường Hồng

Nữ tử gọi là Lưu Ly kia hơi hơi hất cái cằm lên, một bộ bướng bỉnh nói:
-Hừ, nhìn ta giống với dạng người sẽ bỏ bằng hữu ở lại mà một mình thoát thân lắm sao?
-Không giống, không giống.


Nam tử kia vội cười xòa mà đáp, nàng ta vì mình mà quay lại, bây giờ cả hai đã không sao rồi hắn còn có thể nói gì nữa chứ. Hắn nhìn sang hai người Lạc Long, ánh mắt khi nhìn vào Lạc Vân vẫn có chút trì trệ rồi mới quay đi được. Cũng khó trách hắn, Lạc Vân đích thị là dạng mỹ nữ trăm dặm có một, nếu như Lạc Long không có thay đổi dung mạo thật của nàng đi thì nhất định sẽ là dạng họa quốc ương dân, chỉ cần nhìn một lần thì nhất định không thể rời mắt đi được. Hắn quay sang tử y nữ tử mà hỏi:


-Lưu Ly cô nương, hai vị này là …
-À, họ là viện thủ mà ta ngẫu nhiên gặp trong rừng, chính ta còn không biết họ là ai.
Lúc này nàng mới nhớ ra bản thân ngay cả danh tự của hai người kia cũng chưa có hỏi qua, vội vàng quay sang bọn hắn nói:


-Thật thất lễ, tiểu nữ Tử Y Lưu Ly, hai vị cứ gọi ta Lưu Ly là được rồi, không biết hai vị xưng hô như thế nào?
Lạc Long bước lên một bước mỉm cười đáp:
-Chúng ta là huynh muội, ta gọi là Lạc Long, muội muội ta là Lạc Vân, không biết vị nhân huynh này xưng hô như thế nào?


-Tại hạ họ Nhân, nếu hai vị không chê cứ gọi ta là lão Long là được.
-Như vậy không được, ta là Lạc Long, làm sao mà gọi huynh là lão Long được, vẫn nên gọi Nhân huynh thì thôi.


Hắn vội phản đối lời của đối phương nhưng rất nhanh cũng đã nhận ra có chút không đúng, người họ nhân đích thị là không nhiều, quả thực nếu tên của bản thân không có một chữ Long thì gọi đối phương là lão Long vẫn hay hơn. Nam tử gọi là Nhân Long kia cũng có chút lúng túng, hắn cười xòa mà nói:




-Được rồi vậy ta liền gọi huynh là Lạc huynh đi. Chuyện vừa rồi quả thực đa tạ Lạc huynh và Lạc cô nương trợ giúp, nếu không có hai vị thì hai người chúng ta chắc bây giờ đã là đồ ăn trong bụng của tật phong lang rồi.


-Nhân huynh khách khí rồi, cho dù không có chúng ta thì hai người vẫn có thể an toàn đấy, việc chúng ta đến trợ giúp cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Hắn cũng không quá khách sáo với hai người Lạc Long, quay qua nhìn Tử Y Lưu Ly mà hỏi:
-Lưu Ly cô nương, cô với hai người vị đây là làm sao quen biết?


-Ta … ta …
Tử Y Lưu Ly có chút xoắn xuýt, ấp úng mãi không dám nói ra, Lạc Vân thì khẽ mỉm cười nhìn nàng mà nói:
-Nếu như đã làm sai thì phải thẳng thắn thừa nhận, ta nói như vậy có đúng không?
-Làm sai sao? Làm sai chuyện gì?


Nhân Long một bộ nghi hoặc mà hỏi, Tử Y Lưu Ly cũng lúng túng một nhìn hắn. Nàng hít sâu một hơi rồi quyết định kể hết toàn bộ sự việc cho hắn nghe.


-Sao lại có thể như vậy? Cô vì cứu ta mà có ý định giết hai người vô tội sao? Đừng nói là cô thất bại rồi, cho dù có thành công đi nữa thì ta sẽ cảm thấy vui vẻ sao? Tự bản thân cô sẽ cảm thấy vui vẻ hay sao?
Lạc Long vội lên tiếng nói:


-Được rồi Nhân huynh, ta thấy vị Tử Y cô nương này cũng không phải là người tâm địa độc ác, chỉ là hành sự có chút cực đoan mà thôi. Kỳ thực nếu ta là nàng thì trong hoàn cảnh đó cũng có thể làm ra hành động giống như nàng, dù sao tính mạng của người không quen biết vẫn không thể so được với tính mạng của bằng hữu đấy.


Hắn đặt tay lên vỗ vỗ vai đối phương mấy cái nhưng khi bàn tay của hắn vừa mới chạm vào vai đối phương thì chợt sững người tại đó, ánh mắt nhìn vào đối phương như bắn ra tinh quang.


-Lạc huynh, huynh còn nói thay cho nàng sao? Cũng may hai vị đây thực lực phi phàm, bằng không thì nàng đã phạm phải một sai lầm lớn rồi, hừ. Lạc huynh? Lạc huynh?


Thấy đối phương đặt tay lên vai mình ánh mắt lại bắn ra tinh quang, Nhân Long có chút sởn tóc gáy, vội vàng tránh sang một bên mà gọi hắn. Lạc Long cũng bị tiếng hắn gọi làm cho thanh tỉnh trở lại, biết mình vừa rồi có chút thất thố nên vội cười cười nói:


-Ha ha, vừa rồi ta có điều suy nghĩ, đã có chút thất lễ, hy vọng Nhân huynh bỏ qua.
-Ha ha, không sao, Lạc huynh quá lời rồi.
Nhân Long có chút hơi mất tự nhiên nhưng vẫn cười đáp lễ.


-À đúng rồi, vừa rồi ta có để ý hai vị đều có thực lực siêu phàm, đều vượt xa so với tu vi thực tế của bản thân, nhất là Lạc huynh tuy mới chỉ là luyện cốt cảnh sơ kỳ nhưng đã có sức chiến đấu không kém gì luyện tủy cảnh, quả thực khiến lão Long ta mở rộng tầm mắt. Không biết hai vị là người của gia tộc nào, lại đến từ địa phương nào?


-Ha ha, Nhân huynh khen trật rồi, thực lực của chúng ta cũng chỉ thuộc loại tầm thường mà thôi. Huynh muội chúng ta cũng không thuộc gia tộc nào, phụ mẫu cũng mất sớm, trong nhà chỉ có hai huynh muội, vì cơ duyên xảo hợp mà bước chân vào con đường tu luyện võ đạo mà thôi. Không biết hai vị đây thì sao?


Câu trả lời của Lạc Long khiến cho Nhân Long cũng như có điều hiểu ra, như có thâm ý mà nhìn hắn, hắn cũng dùng một ánh mắt tương tự mà nhìn lại đối phương.
-Ta là người của một gia tộc nhỏ tại Hắc Thạch thành mà thôi.


-Hắc Thạch thành sao? Ta cũng từng đi qua đó vài lần, nơi đó thuộc Đông Thạch quận đúng không, tại sao lại chưa từng nghe nói đến Nhân gia nhỉ?
Nhân Long hơi có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã nghĩ ra điều gì đó mà nói:


-Lần cuối Lạc huynh tới Hắc Thạch thành chắc cũng là chuyện đã lâu, gia tộc của ta mới chuyển đến đó được hơn mười năm thôi.
-Ồ, đích thị như Nhân huynh phỏng đoán, lần cuối ta đến đó đã là hơn ba mươi năm trước rồi.


Hắn mỉm cười đáp, thế nhưng lúc này từ phía xa lại có một tiếng cười sang sảng, theo đó là tiếng nói của một nam tử cất lên:
-Long lão đệ quả thực không tồi nha, bị nhiều tật phong lang như vậy vây công mà vẫn không có mệnh hệ gì, lão ca ta bái phục ngươi.


Lạc Long nhìn theo hướng âm thanh phát ra, bên đó có hơn hai mươi thân ảnh đang chậm rãi đi xuống. Đầu lĩnh của đám người là một nam tử có bộ dạng chừng hơn ba mươi, thân hình cường tráng cũng có thể liệt vào dạng lưng hùm vai gấu. Thân trên của hắn mặc một chiếc áo dường như được làm từ da của hổ thú, phía ngoài vẫn còn lưu lại lông thú và họa tiết trên lông của nó. Theo sau hắn là hai mươi mấy nam tử,


tên nào tên nấy đều cao lớn, gương mặt toát lên huyết khí nhàn nhạt có vẻ rất hung hãn, không cần nói cũng biết bọn hắn là người của một chi dong binh đoàn.


-Mộc Trường Hồng, ta nói tại sao Mộc Xà dong binh đoàn của các người có thể vô sỉ như vậy được chứ? Rõ ràng là mọi người cùng nhau đi vào sâm lâm tầm bảo, thế nhưng khi gặp chuyện các ngươi lại để một mình hắn ở lại đối phó với một đám lớn tật phong lang, như vậy thì sau này còn ai dám hợp tác với các ngươi nữa chứ?


Nam tử đầu lĩnh kia thấy Tử Y Lưu Ly thì hai mắt sáng ngời, không quan tâm đến giọng điệu chất vấn của nàng mà cười đáp:


-Lưu Ly cô nương sao có thể nói như vậy được chứ? Chúng ta đang nghỉ ngơi thì bị một đám tật phong lang tấn công, mọi người tản ra chạy trốn là điều tất nhiên. Đừng nói là các huynh đệ trong dong binh đoàn, cho dù là Mộc Trường Hồng ta đã đạt đến luyện khí cảnh cũng không dám tự tin nói có thể chống lại đám lang thú kia, phải biết đây là tật phong lang đấy, tuy thực lực chả ra làm sao nhưng tụ lại một chỗ thì vô cùng khó chơi, chúng ta cũng là muốn phân tán sự chú ý của bọn chúng nên mới tách nhau ra đấy chứ, thật không nghĩ Long lão đệ lại ở lại chiến đấu một mình. Nếu sớm biết vậy thì ta đã ở lại cùng chiến đấu với hắn rồi.


-Hừ, lúc đó ta rõ ràng đã gọi các người quay lại rồi nhưng không có ai thèm ở lại, các người thật cho ta là kẻ ngốc sao?
-Lưu Ly cô nương nói như vậy là oan cho chúng ta rồi.
-Ta quản các người oan hay không oan.


Nàng này đúng là có chút trẻ con lại hơi chút cố chấp. Vừa rồi khi đàn tật phong lang ập tới công kích bất ngờ thì đám đại nam nhân luôn miệng nói sẽ bảo vệ nàng lại chạy đầu tiên, duy chỉ có Nhân Long là ở lại giúp nàng giải vây, còn mở cho nàng một đường máu rồi một mình ở lại chiến đấu với phần lớn số yêu thú còn lại. Kỳ thực nàng cũng không rõ ràng lắm thực lực của hắn nhưng với tu vi là luyện tủy cảnh đỉnh phong thì hắn có thể lợi hại đi nơi nào chứ? Vì vậy sau khi chạy đi được một lát nàng lại có ý nghĩ muốn cắt đuôi đám tật phong lang đuổi theo mình để quay lại trợ giúp hắn, cũng vì vậy mà cơ duyên xảo hợp gặp được hai huynh muội Lạc Long và Lạc Vân. Nhân Long kia thì lại có vẻ không sao, một bộ bình tĩnh kéo tay áo nàng mà nói:


-Lưu Ly, dù sao chúng ta cũng đã không có mệnh hệ gì rồi, tốt nhất là không nên so đo nữa.
Tử Y Lưu Ly thấy thái độ của hắn như vậy thì cũng không có nói gì thêm, đại hán gọi là Mộc Trường Hồng lại cười sang sảng mà nói:


-Quả nhiên vẫn là Long lão đệ thấu tình đạt lý, bây giờ mọi người không sao là tốt rồi, chúng ta … di






Truyện liên quan