Chương 5

*  Đầu mùa xuân năm sau, Lãnh Duệ được phong làm Thái tử.*


*          Nghe được tin này, Lãnh Giác đang ngồi dưới tàng cây ngắm hoa. Một trận gió nhẹ thổi qua, vài đoá hoa trên cây khẽ run run, theo thế gió mà xoay tròn rơi xuống. Lãnh Giác vươn tay, khiến đoá hoa nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay mình. Đoá hoa nho nhỏ, năm cánh li ti hướng ra ngoài, màu vàng phấn, non mềm khiến người ta thương tiếc. Hắn vô cùng nâng niu dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve, tĩnh mịch như hoa sen dưới ánh trăng.*


*          Lãnh Lan nhìn Lãnh Giác như bậc cao tăng chìm vào trầm tĩnh, trong lòng chua xót không nguôi. Đây là nhị ca từng rất hăng hái của hắn sao? Là lỗi của hắn, nếu không phải hắn tuỳ hứng, nhị ca sẽ không vì cứu hắn mà biến thành như vậy. Lãnh Lan rất hận bản thân, vì sao người bị thương là nhị ca mà không phải chính hắn? Nước mắt Lãnh Lan dâng đầy trong mắt.*


*          Lãnh Giác ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tự trách của Lãnh Lan, nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xổm trước mặt mình. “Sao lại thích khóc như vậy? Ngươi lớn rồi, không thể cứ vì một chuyện nhỏ mà khóc”. Lãnh Giác yêu thương xoa đầu Lãnh Lan, dịu dàng nói.*


*          Nước mắt Lãnh Lan không kiềm được nữa. “Đều tại ta hại ngươi, nếu không thì hôm nay ngôi vị Thái tử nhất định là của ngươi”. Lãnh Lan nghẹn ngào nói. “Trước kia ngươi không nên cứu ta”*


*          “Sao lại nghĩ như vậy, ngươi là đệ đệ thân với ta nhất, chỉ cần ngươi bình an, cho dù ta mất mạng cũng không tính là gì, huống chi chỉ có một đôi chân”. Lãnh Giác cười cười, lại nói. “Hơn nữa cho dù ta không sao, hôm nay ngôi vị Thái tử cũng chưa chắc là của ta. Duệ không có điểm nào thua kém ta, ngươi đang thiên vị nhị ca của ngươi mà thôi”*




*          Sau đó Lãnh Giác cẩn thận lau vết nước mắt ràn rụa của Lãnh Lan, dịu dàng hỏi. “Đúng rồi, gần đây sao ngươi luôn ở cùng ta mà không đi tìm Duệ? Trước đây ngươi rất bám hắn, gọi cả ngày cũng không thấy, hiện tại sao lại ngoan như vậy?”*


*          Lãnh Lan ấp úng, hắn sao lại không muốn gặp Duệ? Có điều sau khi Lãnh Giác xảy ra chuyện, lúc hắn và Duệ ở bên nhau trong lòng luôn tràn đầy cảm giác tội lỗi.*


*          Lãnh Giác cười khẽ, nhẹ nhàng vỗ vai Lãnh Lan. “Đi đi, ta không sao, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, cũng không phải ta thua kém hắn. Nếu đã không có số làm Thái tử thì làm hoàng tử bình thường cũng tốt, ngươi không cần lo cho ta”. Lãnh Giác lại nói. “Huống chi nếu là hắn, ta cũng tâm phục khẩu phục”*


*          Lãnh Lan khó tin nhìn Lãnh Giác, sau khi xác định từ trong ánh mắt hắn nhìn thấy một mảnh yên bình mới rốt cuộc trở nên thoải mái. Hắn ôm chặt Lãnh Giác, trên mặt hiện ra nụ cười.*


*          “Đi đi”. Lãnh Giác giục Lãnh Lan lần nữa. “Ngươi cũng đã lâu không gặp hắn, không phải sao?”*


*          Lãnh Lan gật đầu, chạy như bay. Mấy ngày không gặp, nỗi nhớ của hắn đã sớm tràn lan. Bởi vì đi quá gấp, Lãnh Lan không nhìn thấy sau khi hắn xoay người, đôi mắt như nước mùa thu của Lãnh Giác chợt loé lên u ám.*


*          Dịch Thuỷ nhanh chóng bước tới, dịu dàng khoác thêm áo cho Lãnh Giác, sau đó quỳ một chân trên đất. “Điện hạ thật sự cam chịu ư?”. Dịch Thuỷ hỏi, ánh mắt nhìn Lãnh Giác tràn đầy nhu tình.*


*          Lãnh Giác xoa nát đoá hoa trong tay, ngửa đầu nhìn trời, một lúc sau mới nói. “Không cam chịu thì sao? Hoàng đế sao có thể là kẻ tàn phế”. Lãnh Giác cúi đầu, nhìn đôi chân vĩnh viễn không thể đứng lên đi lại của mình, cười chua xót.*


*          “Điện hạ không tàn phế, chỉ cần điện hạ muốn làm hoàng đế, ai dám nói không?”. Dịch Thuỷ kịch liệt phản bác, biểu cảm đầy kích động.*


*          Lãnh Giác quay đầu, nhìn chằm chằm Dịch Thuỷ, trong mắt đột nhiên biến thành sắc thái khiến người ta hoa mắt. “Người người đều nói, đây là ý trời muốn giúp Lãnh Duệ. Ta khăng khăng không tin, trời không giúp ta, ta liền tranh với trời. Ta muốn xem ta có thể thắng ông trời hay không”. Tay Lãnh Giác nhẹ nhàng phủ lên tay Dịch Thuỷ.*


*          Dịch Thuỷ cúi đầu, đôi tay đang phủ lên tay hắn rất mảnh khảnh tinh tế, dưới da thịt trắng nõn có thể thấy gân xanh, cũng giống như chủ nhân của nó, nửa năm qua đã tiều tuỵ rất nhiều.*


*          Tim Dịch Thuỷ nhói đau, hắn nắm lại tay Lãnh Giác, thật chặt, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho Lãnh Giác. “Chỉ cần là thứ ngươi muốn, ta nhất định giúp ngươi đạt được”. Dịch Thuỷ kiên định nói, ánh mắt như lửa. “Cho dù nghịch trời, ta cũng sẽ vì ngươi mà đạt được”*


*          Đầu xuân mang theo một tia sáng ấm áp, lười biếng chiếu lên hai người dưới tàng cây, chiếu lên hai bàn tay đang nắm lấy nhau, một đôi to, một đôi mảnh khảnh. Trên đất, hai cái bóng lớn rất hài hoà, trong hài hoà lại mang theo một phần tình cảm sâu sắc.*






Truyện liên quan

Bất Diệt Truyền Thuyết

Bất Diệt Truyền Thuyết

Hắc Vũ Tán465 chươngFull

Đô ThịXuyên KhôngSắc Hiệp

79.9 k lượt xem

Lăng Thiên Truyền Thuyết

Lăng Thiên Truyền Thuyết

Phong Lăng Thiên Hạ792 chươngFull

Võ HiệpDị Giới

200 k lượt xem

Biên Hoang Truyền Thuyết

Biên Hoang Truyền Thuyết

Huỳnh Dị586 chươngFull

Võ HiệpQuân Sự

1.8 k lượt xem

Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Nhất Độ Quân Hoa90 chươngFull

Ngôn TìnhHuyền Huyễn

623 lượt xem

Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Diệp Tử12 chươngFull

Ngôn Tình

94 lượt xem

Sư Sĩ Truyền Thuyết

Sư Sĩ Truyền Thuyết

Phương Tưởng606 chươngFull

Khoa Huyễn

19.7 k lượt xem

Thất Giới Truyền Thuyết

Thất Giới Truyền Thuyết

Tâm Mộng Vô Ngân1,111 chươngFull

Tiên HiệpVõ Hiệp

25.8 k lượt xem

Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái

Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái

Đông Trùng51 chươngFull

Sắc HiệpĐam MỹCổ Đại

3.3 k lượt xem

Kiếm Thần Truyền Thuyết

Kiếm Thần Truyền Thuyết

Thiên Thảo13 chươngFull

Ngôn TìnhHuyền HuyễnCổ Đại

279 lượt xem

Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Lâm Thiên Vũ16 chươngFull

Võ HiệpHuyền Huyễn

139 lượt xem

Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Trùng Tiểu Biển42 chươngFull

Ngôn TìnhHuyền HuyễnHài Hước

230 lượt xem

Nhân Ngư Truyền Thuyết

Nhân Ngư Truyền Thuyết

Tử Anh8 chươngFull

Ngôn TìnhHuyền HuyễnXuyên Không

45 lượt xem