Chương 99: Lôi Uy - Lý An.

“Như này là chọn chủ hay sao?”. Cẩm Tú sau một lúc kinh hãi mới lên tiếng hỏi.
“Cái này là lần đầu tiên nhìn thấy”. Thanh Không lòng bàn tay nắm chặt lại rồi trả lời.
“Có thể xem là như vậy đi”.
“Cái này ta lấy”. Đưa tay lên rồi tháo cái mặt nạ xuống rồi trả lời.


Hắn lúc nảy cũng chó chút giật mình, vì ngay khi cừa đeo vào thì trong người hắn lượng tiên nguyên như đang dao động rất mạnh, “Tu La Chi Thể” của hắn đã ẩn chứa rồi nhưng vẫn bị nó kích thích, mặc dù hắn đã kiểm soát lại được nhưng không thể phủ nhận được rằng sát khí ẩn chứa bên trong nó lạ tàn ác như vậy. Cảm giác đo giống như có một con quỷ ở bên trong.


Mặc dù hắn không cảm nhận được khí tức linh hồn hay nó đã sinh ra linh trí nhưng vẩn khiến hắn bất chợt có cảm giác như vậy.
“Vậy tiếp tục ta sẻ dẫn hai vị tới khu vực giam giữ yêu thú”. Tên đệ tử kia gật đầu rồi đưa tay mời hai người.


Đi tiếp thêm gần 5 phút, lúc này trước mắt hắn là một trại dam khổng lồ có diện tích phải lớn hơn 3000m vuông với những cái lồng sắt trông cực kỳ chắc chắn.
Chỉ nhìn qua thôi nhưng ở nơi này chí ít cũng phải giam giữ một lần cũng phải 1000 con là ít.


Cẩm Tú từ nhỏ cho tới giờ chưa một lần được đi vào bên trong một nơi giao dịch lớn như này và chứng kiến trước mắt có rất nhiều con yêu thú với đầy đủ các đẳng cấp, thấp thì Luyện Khí cao thì Kim Đan, toàn bộ chúng đều tản mát một loại khí tức khiến người ta chán ghét.


“Trong này có tổng cổng bao nhiêu con”. Hắn tiến về phía trước một vài bướng rồi lên tiếng.




“Nơi này hiện đang giam giữ tổng cộng là 1423 con yêu thú các loại, Kim Đan yêu thú có khoảng 5 con, Tiên Thiên yêu thú gần 50 con, Trúc Cơ yêu thú hơn 300 con, còn lại là Luyện Khí yêu thú”. Thanh Không đi đến cái bàn phía tước rồi nhờ người khác lấy một tập giấy ghi chép mang về phía hắn rồi nói.


“Thuần huyết quả thật không nhiều”. Hắn liếc mắt nhìn rồi cảm nhận năng lượng sống từ huyết mạch của chúng phát ra rồi lên tiếng.
“Nhưng như vậy cũng tạm đủ dùng”.
Dứt lời, hắn dần dần tiến về những cái lồng giam phía trước rồi nhìn ngắm chúng một lúc rồi vẻ một nụ cười bí hiểm.


Dưởng Huyết Hồ từ bên hông của hắn dần dần bay lên phía trên đầu của hắn rồi bành trướng dần dần, từ một cái hồ hô lớn hơn 1 cái gang tay nay giờ đã lớn hơn một cái xe tải lớn và phía bên trên nút đật là một cái lỗ đen sâu ngoắm ở bên trong và một cái lực hút cực mạnh phát ra như muốn hút vào mọi thứ vậy.


Đám yêu thú trông thấy cảnh tượng này cũng phải một phen sợ run lên, đó là thứ gì pháp bảo, một con yêu thú với sức mạnh đạt Trúc Cơ trung kỳ nhưng chưa đến 10s là đã bị hút vào bên trong mà không có một tiếng động phát ra.


Mục tiêu đầu tiên của hắn chính là thu hết toàn bộ những con có huyết thống tinh thuần nhất, rồi mới xem xét đến thực lực hiện tại của hắn.


Chưa tới 30 phút, hắn đi đến cái chuồng nào là y như rằng con yêu thú đó giật mình sợ hãi, mặc dù không biết được ở bên trong kia có thứ gì nguy hiểm hay không nhưng bất chợt ở trong đại não của chúng có một hình bóng giống như một tôn quỷ thần với một nụ cười bí hiểm va phía dưới chân là những đống thi cốt chất lên thành từng ngọn núi cao.


Hai người kia đi theo hắn lại có thêm một phen giật mình, khóe miệng của cả hai mở lớn hết sức mà không hề để ý. Trong thời gian này, số lương yêu thú bị cái hồ lô kia hút vào đã gần 50 con nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.


Hắn tiếp tục tiến vào sâu hơn, tìm đến những con yêu thú Kim Đan ở phía sau góc kia.
Khi nhìn thấy hắn, chúng lại vểnh mép lên khinh thường nhưng khi nhìn tới cái hồ lô kia thì lại khiến chúng có cảm giác như một tiểu hài đồng đang đứng trước một ngọn núi vậy.


Lúc đầu, chúng có sức để phản kháng lại lực hút nhưng cứ mối lần như vậy hắn lại đẩy thêm một chút linh hồn chi lực gia trì. Dần dần, chúng không còn sức phản kháng nữa mà ngoan ngoản bị hút vào bên trong.
1 canh giờ sau!


Ngay khi hút đến con yêu thú thứ 100 thì hắn có cảm giác ở bên trong hồ lô đã chật cứng và không còn chổ trống nào nữa, hắn mới chịu ngừng lại.
Cái hồ lô dần dần quay trở về kích thước ban đầu rồi bay về một bên hông của hắn.


“Thứ này là pháp bảo gì vậy?”. Cẩm Tú khi thấy hắn không còn thu yêu thú nữa mới chạy lên hỏi hắn.
“Một kiện pháp khí ta dùng đểu nấu luyện mà thôi”.
“Nấu luyện?”.
“Đúng là nấu luyện”.
Một lúc sau!


Cả ba người từ phía nhà sau đi ra phía bên ngoài quầy tính toán, Thanh Phong cầm trên tay một loại ghi chép về những thứ hắn thu mua dài chằng chịt một cuộn giấy dài gần 1m.


Đám đệ tử tính toán kia trông thấy như vậy mới giật mình, trông hình tượng thì điển trai nhưng mang một bộ áo quần trông không khác gì người bình thường và có chút hơi nghèo nàn nhưng lại thu mua số lượng lớn như vậy.


“Số lượng đã tính toán xong, vị chi của hai vị hết 7000 cực phẩm linh thạch”. Thanh Phong trên tay cầm một tờ giấy tính toán đưa cho hắn rồi nói.
Cẩm Tú đứng bên cạnh nghe thấy số lượng linh thạch hắn bỏ ra cảm giác rất xót, nhưng quan trọng hơn là hắn lấy đâu ra lượng linh thạch lớn như vậy?


“Vô Song. Ngươi lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy?”. Nàng hơi lo lắng hỏi hắn.
“Hắc hắc, được mỹ nữ quan tâm như vậy là rất tốt nha”.
“Đừng lo, chừng này linh thạch ta trả được”. Hắn quay qua nhéo má nàng một cái rồi trả lời.


Tiến về phía trước quầy thu ngân, hắn đưa tay lên cao rồi thả từ phái trong nhẩn trữ vật ra từng viên linh thạch nồng đậm rơi rớt trên bàn, số lượng nhiều tới nỗi, cái bàn rộng hơn 2m kia có phần chứa không hết mà rơi rớt xuống nền đất.


“Tổng 7000 viên cực phẩm linh thạch”. Hắn thu tay trở về rồi quay người rời đi.
“Thật không tin được, ngươi lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy”. Cẩm Tú ôm lấy cánh tay hắn vừa hỏi, nàng đến lúc này vẫn cảm nhận được sự bí ẩn mà hắn mang lại và một vẻ cực kỳ khó hiểu.


“Lúc trước ta bán một cuốn công pháp nên có chút tài vốn ấy mà”. Trái lại vẻ tò mò của nàng, hăn lại nở một nụ cười nhẹ đáp lời.


“Công pháp gì mà có giá còn cao hơn cả 7000 viên cực phẩm linh thạch?”. Nhưng hắn nói như vậy lại càng khiến Cẩm Tú thêm tò mò, nàng hai tay vận lực ôm chặt cánh tay của hắn dò hỏi.
“Hình như là một cuốn công pháp ngũ giai thì phải”. Hắn hơi suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.


“Ngũ giai công pháp”. Nghe hắn nói như vậy, nên càng khiến cho Cẩm Tú càng sốc. Ánh mắt ngần ngại khó hiểu nhìn về phía hắn.
“Sao mà nhìn ta kỹ như vậy?”. Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy nên hắn mới quay qua nói.


“Ngươi có bị gì hay không mà đến ngũ giai công pháp cũng bán. Biết nó trân quý như nào không vậy? Tông môn ta còn không có lấy một cuốn công pháp như vậy…”. Cẩm Tú vừa sốc vừa nói, nhưng đến những lời cuối cùng thì nàng mới chợt nhớ.


“Đấu giá hội, ngũ giai công pháp. Cuốn công pháp kia là của ngươi bán”. Cẩm Tú vừa nói vừa kinh ngạc, ánh mắt rung động nhìn hắn.
“Chỉ là cuốn công pháp cấp thấp mà thôi, có cần làm quá lên như vậy đâu”.


“Ngũ giai công pháp là cấp thấp”. Nghe hắn nói với giọng điệu như vậy càng khiến nàng kinh ngạc.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”. Mặc dù miệng thì nói như vậy nhưng hai tay nàng lại ôm chặt lấy tay hắn không rời.
“Ta chỉ là một người bình thường thôi. Hắc hắc”.


“Thế nào, ngươi muốn một bộ công pháp? Nếu ngươi muốn thì ta truyền cho một bộ kiếm pháp?”. Nụ cười khoái chí của hắn vừa dứt thì gương mặt với ánh mắt nghiêm túc của hắn nhìn nàng rồi nói.


“Muốn chứ sao lại không? Ngươi muốn cho ta cuốn công pháp phẩm giai nào đây?”. Gương mặt Cẩm Tú xinh đẹp nở một nụ cười tươi rồi nói với giọng điệu rất hào hứng.
“Ngươi muốn công pháp phẩm giai như nào?”. Lời nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn của hắn đáp lời.


“Càng cao càng tối”. Cẩm Tú không có kiềm chế mà thoải mái nói lớn, tưởng chừng như hắn lúc này đang nói đùa nên không có một chút giấu diếm nào.
“Cao thì ngươi luyện không được.”.
“Hump… Tứ giai công pháp chắc là được”. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói.


“Tứ giai thì tứ giai”. Gương mặt nàng tiếp tục là những nụ cười tươi.
Trên đường đi, cả hai người trò chuyện một cách vui vẻ cho tới khi đi đến một nơi ở phía bên ngoài thành.
“Cẩm Tú sư tỷ”. Phía xa, một thanh âm của một nam nhân vang lên.


Cả hai người nghe thấy vậy rồi quay qua nhìn, tên đệ tử đó đưa tay lên cao vẩy chào liên tục.
Nhưng trái lại với vẻ chào đón, Cẩm Tú lại không thể hiện sự vui vẻ mà hai tay đang ôm chặt. Hắn cảm nhận được có sự sai biệt nên nhìn xuống.


Hắn cảm nhận được có sự không được đúng ở nơi này, chuyện của người khác thì hắn không ngó ngàng tới nhưng nàng ta đã là một phần của hắn rồi nên việc của nàng cũng chính là việc của hắn. Diệt tông, đồ môn hắn mà muốn thì có thể đánh giết bất cứ lúc nào, nếu như điều này là thứ Cẩm Tú muốn.


“Yên tâm, có ta đây, không có ai dám ức hϊế͙p͙ ngươi đâu”. Lời nói nhẹ nhàng của hắn vang lên.
Cẩm Tú ngầng đầu nhìn lên rồi gật đầu.
“Đi thôi”.
Cả hai người đều bước hướng về cái du thuyền lớn kia.
Ngay khi tiến lại gần bậc thang thì hai người bị một nhóm đệ tử chặn lại.


“Cẩm Tú sư muội, kẻ ngoại môn không được tiến nhập lên thuyền”. Trong đám đệ tử kia, từ phía cuối hàng có một tên nam tử đang đi lại gần, dáng vẻ cao ráo với gương mặt trông khá anh tú với cặp mắt rất gian nhìn Cẩm Tú như muốn ăn tươi nuốt sống. Trên mặt nở một nụ cười ẩn ý.


“Kẻ ngoại môn, hắn là đệ tử ký danh ta từ bên ngoài tìm được”.
“Các ngươi còn ngăn cản”. Vẻ mặt vui vẻ thường ngày của nàng đã thay đổi, gương mặt xạm lại nhìn đám đệ tử kia với vẻ rất chán ghét.
Dừng như chúng lúc trước thường rất hay làm phiền đến nàng.


“Đệ tử kí danh. Hah hah hah”.
“Mấy trăm năm nay chưa có ai dám nhận là đệ tử ký danh cả”.
Đám đệ tử kia nghe thấy vậy liền nở một nụ cười mỉa mai nhìn hắn.
“Thế này thì như thế nào?”.


Trái với bọn chúng, hắn lại bình thản một cách đến lại. Mặc cho bọn chúng cười cợt như vậy, hắn lại lấy hành động chân thực.


Tay hắn vòng qua ôm eo Cẩm Tú rồi kéo sát vào bên trong, một tay nâng cái cằm thon gọn của nàng lên rồi điểm một nụ hôn nồng thắm lên bên trên mà không quan tâm đến những người còn lại.
“Như vậy là được rồi chứ?”.


Đám đệ tử kia nhìn thấy như vậy liền giật mình, còn tên kia thì lại khác, gương mặt dần dần đỏ rần lên, hai mắt xuất hiện từng sợi tơ máu nhìn hắn trải khắp mới hàm răng nghiến chặt.


Tên kia dường như bị hắn chọc cho tức giận nên toàn thân khí lực hắn trải ra không hề kiềm chế. Trúc Cơ Trung Kỳ khí tức dần dần trải ra xung quanh. Đám đệ tử bên cạnh như bị hù dọa, sắc mặt lo lắng trắng bệch nhìn rồi chạy đi ra xa.
“Tên kia ch.ết chắc”.


“Dám ở trước mặt Lôi Uy sư huynh mà làm vậy với Cẩm Tú sư tỷ”.
Trái với vẻ hùng hổ của tên Lôi Uy kia, hắn lại rất bình thản xem như không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt cời cợt nhìn Lôi Uy xem thường.


Ngay lúc đang định lao về phía trước ra tay nhưng ngay lập tức bị một thanh âm nữ tử từ trên cao vang vọng xuống.
“Có chuyện gì vậy?”.


“Lý An chập sự”. Đám đệ tử kia trông thấy bóng dáng người nữ tử này thốt lên, nghe có vẻ bọn chúng dường như rất kỵ với người này. Đến ngay cả Lôi Uy cũng không dám đứng trước người này mà hó hé.


“Lý An chấp sự. Ta dẩn người đến làm đệ tử ký danh nhưng bị bọn họ ngăn lại”. Cẩm Tủ buông tay hắn ra rồi bước lên mấy bước, hai tay chắp về phía trước rồi khom người xuống chào.
“Có việc này sao?”. Lời nói băng lãnh, đe dọa nhìn về phía bọn chúng.
----
- Không biết có ai donate
- đẩy kp


- đề cử
Để khích lệ ta không a... :((






Truyện liên quan