Chương 86: Pháp Khí Thượng Phẩm.

10 ngày sau!
Ở bên trong Tụ Linh Trận!


Toàn bộ khu vực ở bên trong lúc này đều đã bị toàn bộ linh khí từ những viên linh thạch bị đánh vỡ phát ra vời nồng độ cực kỳ nồng đậm. Mặc dù với số lượng 1000 viên nhưng trong thời gian 10 ngày này, toàn bộ đều bị hắn cắn nuốt hết toàn bộ mà không để lại một chút dấu vết.


“Thôn Thiên Công Pháp!!!” của hắn lúc này đã tăng trưởng tới một cấp bậc mạnh mẻ hơn hẳn, suốt thời gian dài hắn đã thi triển nó đạt tới trình độ thành thục và hoàn toàn nắm quyền điều khiển công pháp bất cứ lúc nào.


Tuy chưa đạt được tới trình độ chỉ cần hô hấp thôi là củng đã có thể thu được linh khí nhưng lúc này hắn cũng đã đẩy được nó đạt tới một cảnh giới hấp thu mạnh mẻ hơn đâu chỉ gấp 1.5 lần bình thường.


Toàn thân hắn bị bao phủ bằng từng dòng linh khí nồng đậm còn sót lại đang liên tục đổ dồn vào bên trong đan điền đang liên tục dẫn nạp.


Ở bên trong đan điền, lượng linh khí bị hắn hút vào đang bị một cổ lực lượng kinh khủng như một cái bàn xay khổng lồ liên tục cắn xé rồi biến chúng thành những dòng khí lưu mỏng đang liên tục chắp vá lấy cái vòng xoáy đó và dần dần mở rộng.




Đợi đến khi toàn bộ linh khí bị hút hết thì hai mắt hắn chầm chẩm mở ra, ánh mắt lam đen lúc trước này hoàn toàn chuyển hóa qua một màu đỏ sẫm màu máu trông rất đáng sợ.
“Thật không ngờ tới, công pháp Thôn Thiên quả đúng là nghịch thiên”.


“Ta không chỉ đột phá Luyện Khí tầng 5 mà còn đẩy “Tu La Vĩnh Sinh Quyết!!!” đạt một cái tiểu cảnh giới”.
Gương mặt lạnh nhạt của hắn chợt nở một nụ cười nhẹ rồi thốt lên.


Lòng bàn tay hắn nắm chặt rồi buông ra thôi là cũng đủ để cảm nhận được lượng sức mạnh của bản thân lúc này đã đạt tới mức nào.


Toàn thân cảm nhận được một cỗ lực lượng ngủ sâu trong người đang dần dần thức tỉnh, “Tu La Đạo” không hổ là công pháp đỉnh cấp mà không một từ nào có thể miêu tả được.


Dù chỉ mới luyện thể được mức độ nhỏ như vậy thôi nhưng sự mạnh mẻ của nhục thân hắn bây giờ chí ít cũng phải tăng lên gấp 2 lần. Cồng với Tu Vi hiện tại cùng lượng công pháp khổng lồ ở trong tay thì việc vượt cấp mà chiến trong Luyện Khí Kỳ thì gặp không nhiều khó khăn.


Ngay vừa thu liểm tâm tính, lúc này hắn như nhớ tới một chuyện gì đó?
“Phải rồi, nay không phải là kỳ đấu giá hay sao?”. Hắn đưa tay lên đầu gải gải mấy cái rồi chợt nhớ đến.


Hắn đứng vậy vận động xương khớp lại một chút rồi phá quan mà ra, đi xuyên qua đại trận khiến hắn có chút không thích thú, linh khí ở bên ngoài này quả thật là thưa thớt, nếu so với bên trong cùng linh thạch hắn phát ra thì không khác gì một trời một vực cả.


Không chần chừ thêm nữa, hắn nhanh chóng hướng phía bên ngoài đi tới. Khi vừa đến căn nhà cấp 4 nhỏ ở bên cạnh thì hắn cảm nhận được mùi hương của đan dược luyện chế thành công.
“Không sai biệt lắm, Dẫn Lôi Đan cực phẩm đan dược”. Hắn nở một nụ cười ưng ý rồi nói.


Ánh mắt hắn nhìn qua khe cửa nhỏ thì trông thấy ở bên trong, Nhậm lão đang cật lực luyện đan từ lúc hắn bế quan cho đến bây giờ, mặc dù thời gian không quá dài nhưng với yêu cẩu đan dược của hắn quá cao cùng số lượng rất lớn nên lão không có một giây nào chậm trễ.


Dù là luyện đan sư đỉnh cấp đi chăng nữa thì khi nằm vào trường hợp như lão thì chắc phải chào thua, bọn họ cậy thế luyện đan sư nên thực sự rất hống hách, được đám người tu chân giới thi nhau nịnh nọt đã là một xu hướng trong ý nghĩ của bọn họ. Thế nên tìm kiếm được một người như lão đâu phải khó như lên trời.


“Nếu mang ra so sánh thì lão có thể ngấp nghé luyện đan sư cấp 3 rồi, Trúc Cơ Kỳ luyện Trúc Cơ Đan cực phẩm”.
Ánh mắt đăm chiêu của hắn nhìn chằm chằm lên người lão mà không bỏ sót một thứ gì, cặp mắt đỏ sẫm sắc bén như muốn nhìn xuyên qua mọi ngóc ngách trong suy nghĩ của lão vậy.


Suy luận một hồi lâu, hắn mới đưa ra nhận định.


Luyện Đan Sư hay là một lớp tu chân giả chuyên tâm luyện đan và phụ thuộc vào đan dược để tấn cấp, thực lực thì rất mạnh nhưng luyện thể thì lại rất yếu, nếu đem so sánh thì luyện đan sư đỉnh cấp khó mà so sánh được với một người chuyên tâm tu luyện như hắn.


Đẳng cấp luyện đan chia làm 5 cấp và mỗi cấp như vậy tượng trưng cho: Học Đồ, Luyện Đồ, Luyện Sư Đồ, Hoành Luyện Đồ, Bác Luyện Đồ. Tương ứng với khả năng luyện đan: Thường phẩm, Hạ phẩm; Trung phẩm, Cao phẩm; Cực phẩm; Bán tiên phẩm; Tiên phẩm.


Nhưng với những đẳng cấp đó lại phụ thuộc rất lớn vào tu vi hiện tại của bản thân, nếu luyện đan đồng phẩm với tu vi thì khả năng rất khó mà thành.


Cứ một cấp như vậy đại diện cho cấp bậc của mỗi người sẽ rất khác biệt, may mắn tìm được một vị Luyện Đồ ra tay trợ giúp thì có thể xem là một cái phúc phận lớn, nhưng nay hắn may mắn hơn khi tìm được một vị Luyện Sư Đồ ra tay luyện đan giúp.


Và hình như Nhậm lão không hề biết đến được khả năng luyện đan của mình đang ở đẳng cấp nào. Có lẽ lão quá chuyên tâm mà quên mất đi bản thân đáng được người khác trọng dụng.
Điều này càng khiến hắn rất thích thú đối với lão.


Nhìn như thế một hồi lâu rồi quay người đi ra bên ngoài. Mặc dù đang rất chú tâm luyện đan nhưng Nhậm lão vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn đang nhìn khiến thân thể lão một mực run lên, cảm giác này khiến người ta rất khó chịu.


Đợi đến khi hắn rời đi, lão mới nhẹ nhỏm thở dài một hơi rồi tiếp tục.
Ở bên ngoài!


Ngay khi hắn đi đến khu chợ gần đó thì nhận thấy hôm nay người qua lại quả thật rất đông, chỉ nhìn qua thôi thì số lượng người chí ít cũng phải gấp 2 gấp 3 lần bình thường. Toàn bộ những người đi đến đều là tu chân giả của những tông môn lân cận và không thể thiếu được những tông môn từ những tinh cầu gần nhất đi đến.


Khu chợ này hôm nay cũng thật đông đúc, có không ít người tranh thủ bày ra một sạp bày bán một số thứ. Ánh mắt hắn đảo qua nhìn một hồi nhưng không ưng ý vào bấn kỳ một món nào.
Hắn cất bước tiến vào trung tâm khu chợ một lúc thì đột nhiên hắn đứng lại.


“Dưỡng Huyết Hồ - Pháp khí thượng phẩm”. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào một cái bình với hình giáng giống một cái hồ lô rồi thốt lên.
[Pháp khí chia làm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tiên phẩm,…]


Toàn thân nó mang một màu xanh ngọc bích nhàn nhạt nhưng lại phát ra không ít tinh quang sáng chói, trên gương mặt hắn không kiềm chế được mà nở một nụ cười.


Không chần chừ thêm nữa, hắn nhanh chóng tiến lại gần. Và ở phía xa kia, có một vài người cũng đã để ý đến nó và cũng đang dần dần đi lại.
“Vị huynh đệ, không biết cái hồ lô này của ngươi bán giá như thế nào?”.
Hắn nhanh chân đi lại trước rồi lên tiếng hỏi.


“100 viên cực phẩm linh thạch”. Người nam nhân ngồi phái sau sạp bày bán này suy nghĩ một hồi lâu rồi trả lời.
“Như vậy ta….”. Lời nói của hắn chưa kịp dứt từ phía xa truyền tới một thanh âm của một vị nữ nhân thanh cao vang lên.
“100 cực phẩm linh thạch, ta mua”.


Nàng ta vừa nói vừa bước chân nhanh đi đến, trên tay nàng nắm một bịch lớn chứa đựng ở bên trong là từng khối linh thạch sáng chói.
Khi nàng đứng ngay cạnh thì hắn quay đầu nhìn qua thì thấy toàn bộ tướng mạo của nàng.


Gương mặt hình trái xoan thanh tú với ngũ quan cực kỳ tinh xảo, cặp mắt bồ câu với con ngươi đen nhánh mở lớn, lâu lâu nàng ta nhấp mắt để lộ hai hàng lông mi dài cong vuốt với hàng mày phượng rất cuốn hút, sống mũi cao thẳng với cánh mủi rất gọn gàng, kết hợp khuôn miệng nhỏ với cặp môi đỏ hồng lộng lẩy.


Khoác trên mình một bộ áo váy màu trắng ở bên ngoài dài xuống quá đầu gối với hai cánh xé được đan chéo từ cổ áo qua một bên hông, ở bên trong mặc một cái áo khác màu xanh lam nhạt cùng với một cái yếm đào màu trắng mỏng ở bên trong.


Phía dưới nàng mặc một cái quần tương đối rộng màu lam nhạt xuống tới mắt cá chân và hai chân mang một đôi giày màu trắng tinh khiết.


Trên lưng nàng còn mang một thanh bảo kiếm với một ấn ký ngay trên đốc kiếm là chứ “Linh Kiếm”, đó là ấn ký của “Linh Kiếm Tông” một tông môn thất phẩm từ một tinh cầu gần đây.
Tên nam nhân bán hàng kia trông thấy như vậy liền thất kinh, đảo mắt nhìn hắn một cái rồi lắc đầu rồi nói.


“Vị bằng hữu, thật xin lỗi, ta không muốn đắc tội với thất phẩm tông môn nên thứ này không bán cho ngươi được”.
“Ta là người đến trước, và cũng là người mua trước nên thứ này thuộc về ta”. Ánh mắt màu lam đen băng lãnh của hắn nhìn chằm chằm tên nam nhân kia rồi nói.


“Này tên ăn mày, trên thân ngươi không có thứ gì đáng giá sao đủ linh thạch mà mua cái thứ này?”. Ở bên cạnh, nàng ta nghe thấy hắn nó như vậy liền quát lớn. Lời nói của nàng lớn tới mức mà những người xung quanh đều quay đầu nhìn qua.


“Thế này đi, ta với ngươi ai ra giá cao hơn thì người đó thắng”. Mặc dù hắn có hơi không thoải mái trong người nhưng vì thứ pháp khí cùng hội đấu giá kia nên hắn thở dài một hơi nhẩn nhin.


“Tiểu ranh con, đợi khi đấu giá xong, xem ta có mang ngươi ra thịt hay không?”. Hắn vừa dứt lời liền có ý định suy nghĩ ở trong đầu.
Ánh mắt không nhân nhượng của hắn nhìn qua khiến nàng hơi giật mình, nhưng suy nghĩ một hồi nên nàng tự tin trả lời.


“Được thôi. Ta ra giá 120 cực phẩm linh thạch”. Nàng ta rất khoái chí nên chống nạnh rồi nói lớn.
“Ta ra 121 cực phẩm linh thạch”. Trái lại, hắn lại nói rất nhẹ nhàng như kiểu đang muốn chọc tức nàng ta vậy.
“Ta ra 130 cực phẩm linh thạch”.
“Ta ra 131 cực phẩm linh thạch”.
“…”.


Cả hai ép giá nhau một hồi lâu và cho tới lúc giá được nàng ta đẩy lên tới “400 cực phẩm linh thạch”.
“Ta ra 401 cực phẩm linh thạch”. Trước tiếng thét lớn của nàng, hắn lại rất thản nhiên cứ mỗi lần tăng giá là tăng lên 1 linh thạch, điều này khiến cho nàng sôi máu cả lên.


“Huyền Anh sư tỷ, linh thạch ta không có nhiều như vậy đâu, ta không thể ép giá thêm nữa”.
Ở bên cạnh nàng ta, có một người thiếu niên trr tuổi với vóc dáng cao ráo ghé sát lại thì thầm. Lời nói của hắn như đang chà xát muối lên tâm tính của nàng ta vậy.


“Ta không tin một tên ăn mày lại có hơn 400 cực phẩm linh thạch”.
“Ta không ép giá nữa, hồ lô này thuộc về ngươi. Ta xem ngươi làm sao trả giá được”.
Gương mặt nàng nóng giận đỏ hồng cả lên, nhưng nhanh chóng làm dịu xuống rồi nói, lời nói của nàng như đang muốn khiêu khích hắn.


“Vị huynh đệ, ta không làm khó ngươi đâu… ”. Tên nam nhân bày bán kia lên tiếng nói với hắn.
“Thành giao”. Không đợi nói dứt lời, hắn nhanh chóng cắt đứt rồi đưa tay ra phía trước.


Từ trong nhẩn trữ vật rơi xuống là những viên cực phẩm linh thạch phát ra tinh quang nỗi trội nằm trên sạp bán hàng. Việc này như thu hút được toàn bộ nhưng người xung quanh nhìn hắn rất ngơ ngác.
Nàng ta gọi Huyền Anh nhìn về phía hắn với vẻ quá bất ngờ, khóe miệng nàng không chịu được mà mở rộng.


Ngay khi hắn trả xong, hán đưa tay thu lấy cái hồ lô kia vào trong nhẩn trữ vật rồi quay người rời đi. Nhưng trước khi đi hắn có quay qua nhắc nhở nàng ta một chút.
“Nhanh khép cái miệng lại kẻo nước giải chảy xuống kìa?”.
Bị hắn chọc khóe như vậy, nàng ta như giận càng thêm giận rồi hét lên.


“Tên khốn kiếp, ngươi chờ đó”.
Mặc kệ cho tiếng hét có vang vọng tới đâu hắn cũng không hề ngoái mặt nhìn lại mà trên mặt lại nở một nụ cười ẩn ý rồi nói.
“Pháp Khí thượng phẩm, quá hời cho ta rồi”.
----
- Ai để cử truyện cho ta đi.
- Đẩy kim phiếu cho truyện lên top đi mà.


- Donate khích lệ ta ra chương mùa dịch này nữa.






Truyện liên quan