Chương 73: Thiên thạch.

“Cha, có chuyện gì xảy ra vậy?”.
Từ phía bên ngoài, Trúc Hân nghe thấy tiếng động rung động cùng tiếng nổ lớn nên vội vàng chạy ra sân sau. Ngay khi tiến lại gần thì cất tiếng lên hỏi.
Nhưng khi trông thấy cảnh tượng này, cô ấy toàn thân đứng chửng lại, hai mắt mở lớn nhìn về phía hai người.


Trước mặt cô, cha cô đang ngồi vật vả chống tay để giữ vửng thân thể, nhưng cánh tay phải kia lại run lên liên hồi, dường như vừa đánh vào thứ gì đó rất mạnh. Còn từ trong đối bụi đất kia lại là ông nội, trên người ông không có bất cứ một thương tổn nào cả.


Chưa hết, biểu cảm của cha khiến cô càng thêm lo lắng, ánh mắt tự tin thường ngày của ca lúc này đang run sợ, cha cô ở trong tiềm thức là một người rất mạnh mẻ và là người tràn đầy tự tin, từ trước giờ chưa hề thất bại trước một ai nhưng lúc này lại hoàn toàn khác biệt.


Còn ông nội cô trong tiềm thức lại là một người lớn tuổi, lưng hơi khom xuống, từng bước đi rất nặng nề chậm chạp, gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi buồn chán, ánh mắt đượm buồn trùng xuống nhưng lần này lại hoàn toàn khác biệt, thân thể đứng thẳng, gương mặt nhăn nhúm lúc trước như được sống dậy, từng nếp nhăn nhìn trông như đang tan biến dần, ánh mắt sâu thẳm lắng đọng lại. Đó không phải ông nội mà nàng biết trước kia.


“Lúc này đã tin lời của ta nói rồi chứ?”.
Ngay khi lớp khói bụi tán đi, Sách lão mới nhẹ nhàng bước lại gần rồi hỏi hắn.
“Con… con…”.
Lê Thiên Nam đến lúc này vẫn đang không hết bàng hoàn, lời nói của hắn vẫn còn sự run rẩy, không tài nào có thể tưởng tượng được.


“Cha, rốt cuộc có chuyện gì?”.
Trúc Hân tới lúc này vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra liền cúi người xuống rồi đặt tay lên bờ vai cuồn cuộn của cha rồi nói.
“Ta sai rồi”.
Đáp lại, cha cô chỉ quay qua nở một nụ cười nhẹ rồi trả lời.




“Đứng lên đi”. Sách lão liếc mắt nhìn hắn một cái rồi quay người vừa nói.


Hắn nhanh chóng dùng tay đẩy mạnh thân thể đứng dậy, trông thấy cha hắn đang đi vào bên trong nhà thì lẻo đẻo theo sau như một đứa hài đồng lo sợ trước cha, Trúc Hân không biết làm gì tiếp theo nên chỉ có thể bước đi theo cùng mà thôi.
Tiến vào bên trong!


Sách lão ngồi ở vị trí trên cao rồi rót một tách trà nóng đưa lên miệng thưởng thức. Phía dưới, cả hai người cũng ngồi vào và nhìn lên phía lão.
“Cha, rốt cuộc hắn là ai?”. Lê Thiên Nam chịu không nổi sự tò mò liền quay qua hỏi.


“Haizzz. Đến giờ ta cũng không biết, chỉ biết hắn có một cái đạo danh là “Vô Song” mà thôi”.
Lão hạ tách trà xuống rồi thở dài một cái trả lời, giọng điệu lão trầm xuống nghe như không phải che giấu chuyện gì đó mà là một cái tiếc nuối.
“Vô Song?”. Lê Thiên Nam hỏi ngược lại.


“Đúng, là “Vô Song”. Dùng “Vô Song” làm hiệu thì hắn đâu phải là người bình thường. Gương mặt luôn luôn che kín không nhìn thấy đầu đuôi, thực lực thâm sâu khó lường, không tài nào ta nhìn thấu được. Ngữ khí lại rất bá đạo, ta nghe cứ như là hạt cát trên sa mạc vậy. Quá thâm sâu”.


Sách lão tiếp tục nói, ngữ khí lúc này đã là thêm phần trịnh trọng, thể hiện sự kính trọng đối với hắn.
“Trên đời còn có người như vậy sao?”.
Lê Thiên Nam nuốt xuống một ngụm nước rồi nói.


“Thế giới rộng lớn, ngoài kia biết bao nhiêu người có thực lực thâm sâu, sao ta có thể đong đếm được”.
“Con quá tự đại, nghĩ bản thân là một người tu luyện đạt chút thành tích mà có thể cuồng ngôn, may mắn là ta chứ nếu không gặp người như hắn thì hậu quả khôn lường”.


Lão liếc mắt nhìn về phía hắn rồi nói với giọng điệu rất gắt gỏng, hắn đón nhận ánh mắt này của cha rồi run lên một cái.
“Con một quyền tung hết sức lực nhưng lại chịu không được một chưởng 7 phần lực của ta, ta nghĩ con quá bỏ bê tu luyện phải một thời gian dài rồi”.


Bị lão nói như vậy khiến hắn chỉ biết ngồi nghe mà không thể nào phản bác lại được, ngồi suy nghĩ một lúc hắn mới chủ động quay qua nói.
“Nếu như hắn đã tặng loại sách này, không biết cha có ý định truyền lại co con cháu trong nhà không?”.


“Việc này ta đã suy nghĩ từ lâu rồi, việc này ta đã có dự tính nên không cần quá lo lắng”.
“Vậy theo ý cha”. Nghe thấy lão trả lời như vậy, hắn gật đầu một cái rồi nói.
“Rầm rầm”.


Sách lão cầm trên tay ấm trà chuẩn bị rót thì đột nhiên toàn bộ mặt đất bắt đầu có những rung động rất mạnh, tách trà gióng như bị thứ gì đó đèn nén xuống mà vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
“Có chuyện gì xảy ra?”.


Nhanh chóng vứt ấm trà qua một bên, Sách lão bật người đứng dậy làm cái ghế bị đẩy ngả ra sau, thoàn thân vận lực toàn thân trun vững nhưng không tài nào chịu được loại uy áp như thế này.
Lê Thiên Nam vòng tay qua kéo lấy Trúc Hân vào trong lòng che chắn.


Không phải chỉ có một nơi này bị chấn động như vậy mà dường như khắp nơi đều có hiện tượng như vậy.


Trường ĐH nơi mà Trúc Anh cùng Như Ngọc đang lên lớp cũng bị chấn động này làm cho ảnh hưởng, toàn bộ bề mặt bức tường bắt đầu rung mạnh, toàn bộ hệ thống điện trong nhà trường toàn bộ bị cắt đứt, toàn bộ hoạt động học đều bị ngừng lại, hệ thống bắt buộc phải sử dụng đến cưởng chế đăng xuất cho toàn bộ cho sinh viên.


Sau đó, đám sinh viên xung quanh bắt đầu hét toáng cả lên lo sợ.
“Các em giữ trật tự, đây chỉ là một trận động đất nhỏ mà thôi”.
Phía trên bục giảng, người giảng viên này đập mạnh xuông bàn một cái rồi quát lớn, toàn bộ sinh viên nghe thấy liền ổn định dần trở lại.


Riêng Trâm Anh cùng Như Ngọc thì lại khác, cả hai đều đang rất lo lắng, không biết hắn đã đi đâu và trong lúc này hắn có bị trận động đất này làm ảnh hưởng gì không?
Chấn động này chỉ diễn ra chưa tới 1 phút rồi mọi thứ bắt đầu ổn định trở lại.
Tại một căn phòng kín nào đó!


“Nhanh chóng kiểm tr.a trung tâm rung chấn xuất phát ở đâu?”.
Ở bên trong màn đêm có một vài ánh sáng nhỏ từ màn hình máy tính phát ra, có một thanh âm quát lớn vang vọng.
“Vâng”.


Những người này bắt đầu cất lực tìm kiếm, toàn bộ hệ thống đều được kích hoạt lên và bắt đầu chuyển qua chế độ báo động cấp 1.
Một lúc sau.
“Không tìm thấy được điểm rung chấn ở đâu thưa ngài”.


Sau một hồi tìm kiếm nhưng không hề phát hiện được một chút tin tức nào thì người kiểm tr.a quay người trả lời.
“Liên hệ các quốc gia lân cận xem như thế nào?”.
Ngồi ở trên ghế cao, người đàn ông trung niên này gương mặt hơi nhăn lại, tay đưa lên trán rồi vuốt vuốt mấy cái suy nghĩ rồi hỏi.


“Báo cáo, những quốc gia lân cận cũng chịu ảnh hưởng như vậy”.
“Mức độ rung chấn là bao nhiêu?”.
“Là mức độ 1 thưa ngài”.
“Kỳ lạ, sao có thể như thế được, nếu là trận động đất sẽ có những chỉ số khác nhau”.
“Nhanh kiểm tr.a toàn bộ các quốc gia khác”.


Người này suy nghĩ một hồi lâu thì phát hiện được điều không đúng liền bật đứng dậy, đưa tay lên chỉ xung quanh rồi quát lên.
“Báo cáo. Toàn bộ quốc gia trên thế giới đều bị ảnh hưởng và dự báo là mức độ 1 thưa ngài”.


Một lúc sau, có một người kiểm tr.a toàn bộ thông tin rồi đứng dậy trả lời.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”.


“Quá khó hiểu, từ trước đến nay chưa hề có một hiện tượng kỳ lạ như vậy xảy ra, toàn bộ những thiết bị đều là tối tân nhất, toàn bộ có độ chính xác tuyệt đối. Nếu như có hiện tượng toàn bộ báo cáo đều giống nhau thì chuyện này chỉ có một điều duy nhất xảy ra”.


Người điều hành này suy nghĩ ở trong đầu. Đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó thì đột nhiên hốt hoảng cả lên. Hắn nhanh chóng bỏ vị trí ghế ngồi rồi chạy nhanh xuống phía bên dưới.
“Nhanh kiểm tr.a bên ngoài trái đất, rất có thể có thiên thạch hay có thứ gì đó đang sắp xảy đến”.


Vẻ mặt hắn trông rất hốt hoảng.
Ngay lúc này, toàn bộ máy tính điều tr.a đều hướng lên phía bên ngoài vũ trụ rồi tìm kiếm mọi ngóc ngách nhưng không tài nào phát hiện được.
“Thúa ngài, bán kính 100.000.000km không hề có vật thể nào như vậy cả?”.


“Mở rộng phạm vi. Phải tìm kiếm cho bằng được”.
Nghe thấy báo cáo đầu tiên khiến hắn cảm thấy nhẹ lòng một chút nhưng ngay lập tức trở lại bình thường, để chắc chắn hắn tiếp tục ra lệnh.
Sau đó hàng loạt những thông báo khác tiếp tục vang lên.
“Báo cáo, phạm vi 200tr km không có phát hiện”.


“Báo cáo, phạm vi 300tr km không có phát hiện”.
“Báo cáo, phạm vi 400tr km không có phát hiện”.
“Báo cáo, phạm vi 500tr km không có phát hiện”.
“Báo cáo, phạm vi 600tr km không có phát hiện”.
“Báo cáo, phạm vi 700tr km không có phát hiện”.
“Báo cáo, phạm vi 800tr km không có phát hiện”.


“Báo cáo, phạm vi 900tr km không có phát hiện”.
“Tiếp tục mở rộng”.
Về sau, những thông báo này lại càng khiến hắn rất tự tin bác bỏ suy nghĩ của hắn nhưng trong thâm tâm lại có một cảm giác chắc chắn nào đó, mặc dù không biết thứ gì đang xảy đến nhưng hắn đột nhiên quát lên.


“Báo cáo, phạm vi 2 tỷ km xung quanh có một vật thể lạ đang lao tới”.
Đột nhiên có một đợt thông báo khiến hắn cũng như toàn bộ căn phòng phải giạt mình lo sợ.
“Nhanh chóng kiểm tr.a xem đó là thứ gì?”.


Cảm giác lo lắng này của hắn đã đúng, khi nghe thấy báo cáo như vậy khiến thân thể hắn run lên, hai tay vịn chặt lên thành ghế rồi trụ vững.
“Đó là một thiên thạch thưa ngài”.
“Kích thước, tốc độ, mức nguy hại của nó là bao nhiêu”.


“Thưa ngài, bán kính của nó là 50km, tốc độ trên 200tr km/h và đang tiếp tục tăng mạnh, dự tính chưa tới 4 tiếng nữa sẽ va chạm tới trái đất”.
“Khốn kiếp”.
Sau khi nghe thấy câu trả lời này từ người điều tra, hắn không chịu được liền đấm mạnh vào thành ghế rồi hét lên.


“Nhanh chóng đặt mức báo động toàn cầu, mức độ thảm họa trên cả hủy diệt. Làm ngay và luôn”.
-----
Đọc truyện ta nhớ like chương nha...
Thấy truyện ta hay thì donate, đẩy kp, đề cử truyện cho ta nhé.
Đa tạ...!!!






Truyện liên quan