Chương 56: Khai trương quán thịt nướng.

Chiều ngày hôm sau!


Ở phía trước cổng trường có một bãi đất rất trổng trải nhưng lúc này đã xuất hiện một quầy bán hàng tương đối lớn với tổng diện tích khoảng chừng 200m. Ở chính giữa chính là một căn nhà được dựng lên trông rất tạm bợ khoảng chừng 30m vuông là nơi chứa đồ đạc cũng như bàn ghế.


Mặc dù nơi này không quá rộng lớn nhưng vẫn có thể phục vụ tối đa gần 200 người trong một lượt như vậy, nhưng với số lượng người qua lại ở đây là rất đông nên việc thiếu hụt chỗ ngồi là không thể không xảy ra.


Lúc này đã là 14h30 phút, là thời gian hắn cùng ba người gồm Trâm Anh, Như Ngọc, Thùy Trâm đang thay nhau soạn sữa lại toàn bộ một lần nữa.
Soạn sửa một hồi lâu, toàn bộ nhưng thứ cần được bày biện đều được đưa ra bên ngoài và chỉ để lại một căn nhà trống trải ở bên trong.


Bao quát xung quanh là chi chít bàn ghế và chỉ có từng lối đi nhỏ hướng về mỗi bàn cùng mọt điểm tương đối trống trải khoảng chừng 20m vuông được dùng để bày biện bếp quay cùng từng cái bếp + vỉ nướng rất gọn gàng.


Bốn người tốn gần 30 phút để chuẩn bị xong mọi thứ thì lúc này sắc trời đã bắt đầu ngả về chiều với những bóng cây cao che phủ xuống trông râm mát. Hắn đưa tay lên nhìn đồng hồ thì mới biết được lượng thịt hắn đặt từ trước đã đến muộn gần 10 phút.




“Chuẩn bị bếp lửa đi thôi”.


Mặc dù thịt chưa về tới nhưng hắn đã hiệu cho ba người bắt đầu nhóm lửa, từng cột lửa nóng rực bốc lên từng cột khói màu đen do than que đang bắt đầu ửng hồng lên, tại mỗi cái bếp như vậy là có một cái quạt gió lớn giúp thổi lửa nên gần như họ không cần đụng tay.
5 phút sau!


Từ phía xa chạy lại có một chiếc xe bán tải tương đối lớn với một kho thịt mát lạnh ở phía sau. Chiếc xe dừng lại ngay phía bên cạnh nhà chứa đồ rồi có một người trung niên bước chân xuống rồi chạy ra mở phái thùng xe đằng sau.


Khi xách ra hai con heo trông tưởng chùng như còn nguyên vẹn nhưng toàn bộ đều đã được mổ xẻ rồi làm sạch từ A đến Z, nên lúc này chỉ cần đưa lên bến lửa nữa là có thể nướng.


Đặt hai con heo xuống tấm thảm nhôm phía bên cạnh, người trung niên kia bắt đầu chạy về phái thùng xe rồi lấy ra gần ¼ con bò đã được lọc da sạch sẽ, chỉ để lại những thớ thịt đỏ hồng trông rất bắt mắt.
“Xin lỗi, vì bên phía nhà máy chuẩn bị hơi lâu nên chú chở đến hơi muộn…”.


Ngay khi đặt những miếng thị bò xuống thì người trung niên này đi lại phía hắn đang đứng rồi nói. Gương mặt người này trông rất hiền dịu cùng chất phác, trông có vẻ không có một lời dối trá nào cùng một nụ cười thân thiện.


Bị lời nói của chú ấy đánh động nên hắn nhanh chóng quay qua, trông thấy bóng dáng người đàn ôn hơi gầy nên hắn không hề trách cứ mà gật đầu nhẹ một cái.


Hắn nhanh chóng tiến lại gần hai con heo đã mổ sạch sẽ rồi treo lên giá quay, bản tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên lớp da căng mịn của chúng một lúc lâu rồi mới treo vào bên trong bếp.


Tiếng than nóng đang liên tục đốt cháy những phần mỡ thừa trên thân thể con heo bắt đầu nhỏ giọt xuống phát ra thanh âm tí tách. Cứ một lần như vậy liền có một loại mùi hương rất đặc biệt phát ra, hương thơm nức bắt đầu lan tỏa xung quanh.


Ở bên ngoài, có rất nhiều người qua lại khi trông thấy bãi đất đang được bài trí nên rất tò mò mà hướng ánh mắt nhìn qua, có một vài người đi lại gần rồi ngồi vào bàn chờ đợi. Mặc dù trời vẫn đang là buổi chiều nhưng số lượng người qua lại rất đông, đại đa số là sinh viên trong trường cùng những người sống xung quanh.


“Xin lỗi, có thể cho tôi gọi món được không?”.
Ba người trung niên ngồi vào bàn ngồi đợi một lúc rồi đưa tay lên gọi. Vóc dáng những người này trông có vẻ hơi mập mạp một chút với cái bụng tròn trỉnh đội phía bên dưới lớp áo. Hình như những người này vừa tập thể dục về.


“Thật xin lỗi, tụi cháu bận dọn dẹp quá nên không để ý”.
Ở bên trong nhà kho, Thùy Trâm đang dọn dẹp lại kệ chứa đồ cùng một cái máy bán nước thì nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài nên buông tay rồi chạy ra ngoài.
“Không sao. Cho chú gọi món đi”.


Trông thấy Thùy Trâm hơi cực nhọc vì gương mặt đỏ hồng cả lên, trên gương mặt xinh xắn có từng hạt mồ hôi lăn xuống cùng hơi thở có chút gấp gáp nên cả ba người đều vui vẻ cười nói.


“Dạ vâng, quầy chúng cháu chuyên phục vụ các loại thịt nướng khác nhau và có công dụng của mỗi loại là riêng biệt như heo, bò, gà… quan trọng hơn là quán còn phục vụ thịt theo khách tới ạ, ví dụ như muốn thịt béo ngậy, giúp giảm cân hay điều chỉnh mức độ ngon ngọt của thịt ạ”.


Thùy Trâm trên tay đưa ra một bảng menu tất cả các món ăn rồi đặt nhẹ nhàng ở trên bàn rồi nói.
“Ồ, có cả loại thịt nướng giúp giảm béo sao?”.


Cả ba người xúm lại rồi nhìn vào tờ menu để sẳn ở trên bàn, khi nhìn hết một lượt thì hơi ngạc nhiên vì trên đời này lại có món thịt nướng như này sao? Cả ba liếc mắt nhìn nhau một hồi có vẻ không tin nhưng quá tò mò nên không cưởng lại được mà gọi.


“Thế cho ta ba phần đi cùng 3 lon bia lạnh”.
“Vâng”.
Ngay khi nhận được đơn gọi, Thùy Trâm nhanh chóng chạy lại bên cạnh hắn rồi nói.
“Anh chuẩn bị 3 dĩa thịt heo nướng giúp giảm béo nha”.


Hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi bắt đầu đưa tay lấy một con dao ngắn sắc bén cắt lên miếng thịt heo đang quay dở ở trên bếp.


Bàn tay quơ nhẹ con dao đi qua từng thớ thịt trông rất điêu luyện mà Thùy Trâm đứng bên cạnh cũng phải ngạc nhiên, mũi dao nhọn hoắt đâm sâu vào bên trong rồi tách từng miếng thịt ra khỏi lớp xương ở bên trong, nó hoàn hảo tới mức mà toàn bộ quá trình chỉ có một tiếng động sắc bén duy nhất.


Ngay khi tách ra được ba phần thịt, hắn nhanh chóng đặt tay lên trên lớp da bên ngoài như đang nêm nếm gia vị. Tiếp đến, hắn dặt lên tấm vỉ nướng đang được để sẳn ở đó.
5 phút sau!


Ở trên bàn được bày biện là ba dĩa thịt nướng đầy ắp với một màu vàng sẩm trông rất đẹp, chỉ cần nhìn vào là biết được những miếng thịt này đã được nướng rất kỹ và nó chín vừa tới nên những thớ thịt ở bên trong vẫn giữ được một độ mềm nhất định.


Cả ba người nhìn vào có một chút ngạc nhiên, ở trong đầu họ có một cái suy nghĩ là miếng thịt nướng này có chút rất khác biệt so với những quán thịt nướng khác.
“Thơm quá”.


Có người không cưởng lại được liền bưng dĩa thịt lên rồi hít vào một hơi, hương thơm từ miếng thịt phát ra xộc thẳng vào mũi rồi đi lên tới não, người trung niên này không cưởng lại được mà phải thốt lên.


Không chần chờ thêm nữa, cả ba người dùng đũa gắp lên từng miếng thịt nhỏ bỏ vào trong miệng. Ngay khi chạm vào đầu lưỡi, cả ba người như bị một đòn đánh mạnh vào tâm trí, cảm giác dễ chịu, thơm ngon từ miếng thịt khiến họ khó mà cưởng lại được.


“Ngon, thật sự rất ngon. Hah hah. Trước giờ chưa từng thử một loại thịt nướng như thế này, rất tuyệt”.
“Đúng vậy, cảm giác miếng thịt như đang mời gọi ta vậy, chỉ cần cắn một miếng thôi là không thể cưởng lại được”.


“Miếng thịt mỡ nướng khong hề có một chút nào ngậy béo mà rất giai, như kiểu phần mỡ bị triệt hóa toàn bộ vậy”.


Cả ba người liên tiếp thốt lên không ngừng, lời nói của họ to lớn đủ để những người ở phía bên ngoài phải để ý, trông thì không giống với việc đang quảng cáo mà sắc mặt họ đã thể hiện được sự hài lòng, khiến rất nhiều người không chịu được mà phải đi vào.


Thời gian dần trôi đi, lúc này đồng hồ đã điểm là 18h30 phút, đây là thời điểm người tập trung qua lại nhiều nhất và cũng là lúc mà đám sinh viên thường xuyên đi ra ngoài dạo chơi cùng đi ăn uống vui đùa.


Họ nhìn thấy một cái quán vừa mới mở nhưng lại có lượng người đứng nhìn ngó cùng một lượng lớn khách đang ngồi chờ đợi. Quan trọng hơn là từ phía trung tâm, có một nguồn hương vị thơm ngon phảng phất theo làn gió nhẹ thổi ra xung quanh rất hấp dẩn.


Mặc dù vừa mới mở nhưng số lượng người lúc này củng đã ngồi chật kín hết toàn bộ vị trí, chưa hết, ở phía bên ngoài có rất nhiều người đang đứng xếp hàng chờ đợi.
“Nhìn kìa, đằng xa có quan gì mới mở mà thu hút người như vậy”.
“Đi lại thử xem”.


Từ trong cổng trường đi ra, có rất nhiều sinh viên để ý đến quán thịt nướng của hắn, không biết từ lúc nào lại bị hấp dẩn như vậy, đây có lẽ là hiệu ứng đám đông đang dần kích thích lấy đại não của họ vậy.
Khi nhóm sinh viên này tới gần thì họ quá bất ngờ vì…


“Chủ quán, cho thêm 4 dĩa thịt bò nướng”.
“Chủ quán, cho thêm 2 dĩa thịt heo quay”.
“Chủ quán, cho 5 dĩa thịt heo nướng giai”.
….
“…”. Nhóm sinh viên ngạc nhiên tới mức mà không biết nói gì.


Ở phía trong, ba người đang phục vụ rất cật lực, dường như họ không có một chút thời gian rảnh rổi nào cả mà phải liên tục chạy đi chạy về, lượng thực khách quá lớn khiến họ không thể xoay sở được.
Liên tiếp là từng đơn gọi món cứ chồng chất lên, mà không có dấu hiệu giảm bớt.


Số lượng khách đi vào đi ra nhiều tới mức mà cả ba người phải cuống cuồng cả lên, mặc dù phục vụ như này rất là mệt mỏi, rõ ràng nhất chính là trên gương mặt họ từng hạt mồ hôi nhễ nhải chảy xuôi rơi rớt trên cổ áo, mặc dù mệt nhưng trên gương mặt của cả ba lại nở ra một nụ cười rất vui vẻ.


3 tiếng sau!
“Aaaaaa. Mệt ch.ết mất”.
“Em rã rời tay chân luôn rồi”.
“Em cũng vậy”.
Liên tục chạy đi xuyên suốt từ chiều tới giờ mới có lúc được nghĩ ngơi, cả ba dựa lưng vào chiếc ghế ở bên cạnh bếp nướng của hắn rồi than thở, áo quần ướt sủng mồ hôi giống như vừa đi tắm mưa về vậy.


“Cả ba làm tốt lắm”.
Từ bên trong nhà quầy, hắn lấy ra 3 lon nước mát lạnh rồi đưa cho ba người rồi nói.
“Nghỉ ngơi một chút đi”.
“Vâng”.


Dứt lời, hắn đi ra phía bên ngoài rồi bắt đầu lau chùi lại đống bàn ghế rồi gom lại thành từng chồng, cũng như số lượng chén bát các thứ đều được thu gom lại toàn bộ để chuẩn bị chuyển đi để chùi rửa, mặc dù đừng bên cạnh bếp quay một thời gian dài nhưng hắn lại không có bất cứ biểu hiện của sự mệt mỏi nào cả, gương mặt vẫn như in không có một chút nào biến đổi.


Lúc này trời củng đã tối muộn nên lượng khác đã vơi đi rất nhiều, số lượng người còn đang ngồi ở lại cũng vào khoảng gần 50 người và đang có dấu hiệu giảm dần.
----
- Đh đọc truyện ta nhớ like chương cho ta nha.


- Đh nào có điều kiện có thể donate cho truyện để ta có thêm động lực ra chương nè.
- Thấy truyện ta hay thì đừng quên việc đề cử truyện cho ta nhé, thấy truyện ta thiếu sót gì thì nhanh tay bl bên dưới để ta rút kinh nghiệm nha.
Đa tạ....!!!
Chúc bạn đọc truyện zui zẻ!






Truyện liên quan