Chương 52: Chơi bóng chuyền.

“Ta quay vào thôi, ta tìm được chỗ rồi”.
Đi khảo sát một hồi lâu, hắn đã đưa ra được nhận định nên gọi hai người quay về. Sau khi nghe thấy hắn kêu gọi, cả hai dừng lại rồi quay qua gật đầu một cái rồi đi vào.
“Anh trước tiên muôn làm gì?”.


Trâm Anh nhanh chóng tiến sát lại gần rồi hỏi. Hắn bước chân dần chậm lại rồi trả lời.
“Ta muốn đề đơn lên trường trước, nếu được thì tốt còn không ta đi ra chổ lúc nảy thuê đất thôi”.
“Anh hai muốn là gì em cũng ủng hộ”.


Như Ngọc nhanh nhạy chạy lên rồi khoác lấy tay còn lại của hắn rồi nói, gương mặt tươi tắn cùng một nụ cười đáng yêu diện trên gương mặt.


Có được người em gái vừa xinh xắn vừa đáng yêu như Như Ngọc khiến hắn vui vẻ trong lòng, đưa tay lên véo một bên bầu má khiến Như Ngọc hơi giật mình, bị hắn kéo một quảng dài khiến khuôn miệng bị xệch lên, Trâm Anh đứng một bên nhìn thấy như vậy liền cưới nhẹ rồi nói.


“Bà nên giảm cân đi”.
Như Ngọc nhanh chóng gạt tay hắn xuống rồi đưa tay lên xoa xoa, ánh mắt lườm lườm nhìn về phía Trâm Anh, cảm giác giống như bị uất ức.
“Ta nghỉ cũng đúng, em nên giảm cân một chút đi, dạo này hơi mập rồi”.


Thấy biểu cảm Như Ngọc như vậy, hắn cũng muốn đi theo trêu ghẹo, đưa ngón tay lên đẩy đẩy bầu má tròn trỉnh rồi nói.
“Đến anh hai cũng… Em mập mập chút mới đẹp”.
Như Ngọc quay qua liếc hắn một cái rồi thì thào trong miệng, lời nói không ra hơi nên cả hai không ai có thể hay biết.




“Không chọc nữa, ta nhanh đi vào thôi”.
Dứt lời, cả ba tiến vào cổng chính rồi đi vào bên trong.
“Anh hai, hay ta vào bên trong CLB thể thao kia chơi một chút đi, dù gì giờ về phòng cũng không có gì làm cả”.


Như Ngọc đi nhanh về phía được một quảng đường liền chạy lại ôm lấy cánh tay hắn đưa qua đưa lại một vài cái rồi cười nói, ánh mắt mong đợi nhìn chờ câu trả lời của hắn. Đứng bên cạnh, Trâm Anh cũng kéo tay hắn rồi nói.
“Em cũng muốn, hay ta đi vào đi”.
“Được rồi”.
“Vâng”.


Được hắn đồng ý cái, cả hai vui mừng rồi thả tay hắn ra rồi chạy lại phía bên lồi vào sân vận động.


Nhìn từ bên ngoài vào chỉ thấy được một phần của nó mà thôi, khi đi vào bên trong mới cảm nhận được độ rộng lớn của nó, riêng sân bóng đá cũng phải 4-5 sân xếp liền kề được phân tách nhau bằng những tấm lưới, phía xa hơn một chút còn có 2 cái sân bóng rổ, sân bóng chuyền, bể bơi, sân cầu lông… Hầu như tại nơi này cái gì cũng có.


“Anh hai, ta qua sân bóng chuyền chơi đi?”.


Như Ngọc quay đầu nhìn ngó một hồi lâu thì nhìn thấy một nhà thi đấu rất rộng ở gần phía xa rồi chạy nhanh đi, chạy được một quảng rồi quay đầu qua kêu gọi hắn. Sau khi dứt lời cả hai chạy một mạch tới phía cuối, hắn nhìn cả hai mong chờ như vậy cũng đành lắc đầu một cái rồi đi theo. Bước chân hắn từ từ bước đi cho tới khi đứng ở phía bên ngoài cửa CLB.


“Nhanh vào đây đi anh hai”.
Khi hắn vừa bước một chân vào bên trong thì ngay lập tức Như Ngọc lớn tiếng gọi hắn, phía trong góc kia có một bãi sân trống cùng một số người đang chờ đợi đủ người người.


Không gian bên trong nhà thi đấu này cũng thật là rộng. Diện tích nó lớn tới nổi, ở bên trong có đủ khoảng trống cho 10 sân bóng chuyền cùng khoảng cách mỗi sân là 5m, phía trên khán đài số lượng ghế ngồi cũng phải hơn 10.000 người, những trang trí xung quanh đều rất bắt mắt cùng nhiều băng rôn kêu gọi thành viên…


Tiếng gọi của Như Ngọc rất lớn nên thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người đổ dồn về phía đầu cổng vào, nơi mà hắn đang đứng. Đại đa số người nhìn hắn đều phải giật mình, chiều cao, vóc dáng đều rất chuẩn chỉnh của một người chơi thể thao, diện thêm bộ áo quần như vậy nên rất thu hút ánh mắt.


“Anh bạn, nhanh chân lên nào”.
Phía xa có thêm mấy người nam sinh viên khác đang đợi, khi trông thấy hắn liền đưa tay lên rồi vẫy gọi, ai ai cũng nở một nụ cười rất tươi tắn chào đón hắn.
Khi đi tới nơi, mọi người đều hân hoan giới thiệu các thành viên cùng với một nụ cười.


“Anh là sinh viên năm 4, khoa CN Game, hội trưởng CLB bóng chuyền Cao Thế Anh”.
“Anh cũng sinh viên năm 4, cùng khoa CN Game, Lê Gia Bảo”.
“…”.


Một lúc sau toàn bộ thành viên trong câu lạc bộ đều được giới thiệu hết một lượt, lúc này chỉ còn lại ba người bọn họ, đám thành viên trong clb đều nhìn cả ba với ánh mắt rất hứa hẹn.
“Em là Như Ngọc cùng khoa CN Game, sinh viên năm nhất”.
“Gọi em là Trâm Anh, khoa CN Game, cũng là sinh viên năm nhất”.


“Có thể gọi biệt danh của ta, cậu hai, khoa CN Game, sinh viên năm nhất”.
“Giới thiệu như vậy là được rồi, giờ ta vào sân chơi thử một trận nha”.
Thế Anh nở một nụ cười nhẹ rồi nắm lên tay quả bóng chuyền rồi nói.


Toàn bộ những người có mặt cũng không có một chút phàn nàn nào mà ngay lập tức tiến vào sân. Như Ngọc cùng Trâm Anh đã đi vào từ sớm, lúc này cũng chỉ còn mình hắn đứng đó trước ánh mắt của mọi người.
“Nhanh vào đi anh hai”.


Thấy hắn không đi vào, Như Ngọc liền chạy ra nắm lấy tay hắn rồi kéo vào.
“Được rồi, bây giờ ta xếp team trung bình để chơi, bọn anh sẽ đứng ngoài quan sát rồi đưa ra nhận xét cho cả ba nha”.


Ngay khi Thế Anh dứt lời thì những người thuộc trong đội trung bình bắt đầu đứng vào rồi sắp xếp, sân bên kia toàn bộ đều là nam còn bên sân hắn thfi có Trâm Anh cùng Như Ngọc đứng ở hàng sau như muốn nói điều gì.
“Xin lỗi, em có thể lên cầu hai được không?”.


Trước khi trận đấu bắt đầu thì đột nhiên Như Ngọc từ hàng sau cùng đưa tay lên cao rồi nói, trên gương mặt thể hiện sự chắc chắn mà một người chơi khó mà có thể làm được.


Lúc ban đầu, những người khác nhìn Như Ngọc rồi nhận thấy chiều cao hơi khiêm tốn nên không ưng ý nhưng khi thấy Như Ngọc chắc chắn như vậy nên đành nhường lại vị trí, người cầu hai ban đầu được chuyển qua vị trí phụ công trung tâm.
“Được thôi”.


Như Ngọc nghe thấy câu trả lời liền rất vui vẻ rồi chạy nhanh lên phía trước. Trước khi đi, Như Ngọc còn quay qua nhìn hắn rồi nháy mắt một cái như đang có âm mưu gì đó.


Toàn bộ đội hình bên sân hắn lúc này cũng sắp xếp xong, hắn cùng Trâm Anh đứng ở vị trí cuối cùng như hàng tuyến cuối cùng để ngăn chặn bóng nhảy ra ngoài, còn ba người còn lại đứng ở vị trí biên cùng ở trung tâm.
“Truýt!!!”.


Thế Anh leo lên trên ghế ngồi trọng tại rồi thổi còi một tràng dài ra hiệu bắt đầu.
“Bịch!”.


Gõ bóng xuống nền một vài cái nắm trên tay, Trâm Anh đưa ánh mắt quan sát nhìn về phía sân bên kia một cách kỹ càng, khi phát hiện điểm yếu liền chạy một quảng ngắn, tay trài hất quả bóng lên cao một chút khoảng chừng 1m, Trâm Anh dậm chân nhảy lên một quảng ngắn rồi đưa tay lên đập nhẹ phía sau quả bóng.


Đường bóng ẻm phát đi rất ảo diệu, nữa đường bay thì không hề có chút rung lắc, nhưng khi vừa qua sân bên kia thì đột ngột trở xoáy, đường đi của bóng được thay đổi 180 độ, từ bóng bè nay trở thành bóng hiểm, quả bóng rơi xuống chạm đất ngay trước vạch 3m khiến toàn bộ phải giật mình nhìn lại.


“Thật hả trời?”.
Thế Anh ngồi ở trên cao nên quan sát đường bóng rõ ràng nhất, nhìn thấy quỹ đạo bay của nó không tầm thường nên thốt lên, hắn không kiềm được giọng nói mà nói lớn ra, toàn bộ như ch.ết lặng một lúc mới có phản kháng.


Những ánh mắt nghi ngờ lúc trước nay thay bằng một sự nghiêm túc, trên gương mặt ai ai cũng có một vài hạt mồ hôi chảy xuống.
“Truýt”.
Tiếng còi thứ hai vang lên.


Trâm Anh vẫn cứ cầm bóng rồi phát kiểu như vậy, lần này quỷ đạo bóng lại có điểm thay đổi, nó không còn ngoặt xuống nữa mà hơi lệch qua bên phải.


Mặc dù có chuẩn bị từ trước nhưng vẫn chịu thua trước ẻm. Hai quả phát bóng liên tiếp đều ăn trắng mà bên kia không kịp đỡ được, điều này khiến những người ở bên ngoài rạo rực hơn hẳn.
“Truýt”.


Lần phát bóng thứ 3, Trâm Anh nhận thấy bên kia bắt đầu để ý đường đi của bóng bằng cách thu hẹp đội hình lại nên ẻm tiếp tục chuyển biến, cùng một kiểu chạy đà nhưng lần phát bóng này lại là bóng thẳng, không hề có một chút rung động nào trên quả bóng.


Đột ngột thay đổi kiểu phát bóng kiến bên kia phải cuống cuồng, ngay lần đầu tiên đã chịu một sự lúng túng như vậy, trong đầu nổi lên một cảm giác không vui một chút nào, bị một nữ sinh viên năm nhất làm khó khăn.


Lần này họ đã bình tỉnh hơn rất nhiều, bước chạm bóng đầu tiên mặc dù không được tốt nhưng quả bóng vẫn bay vào vị trí của chuyền hai, bên sân B (sân đội anh main) nhìn thấy vậy liền tổ chức phòng thủ, Như Ngọc nhanh chóng lùi ra để phòng thủ dưới lưới còn 3 người khác tiến lên chuẩn bị che chắn, hàng sau Trâm Anh cũng đã vào tư thế nhưng chỉ có mỗi hắn vẫn thư thái khiến đội bên kia không hiểu.


“Bộp!”.
Tay chủ công bên kia bật nhảy lên cao với sải tay cao nhất là khoảng chừng 3m, lòng bàn tay đánh mạnh vào điểm phía trên quả bóng một lực mạnh đẩy bóng bay thẳng về phía cuối sân nơi mà hắn đang đứng với phòng thủ lơ là.


Nhưng ngay lập tức bị chắn lại, quả bóng có lực rất mạnh rồi bật nhảy lên phía trước bay về phía Trâm Anh, cặp mắt ẻm nhìn chằm chằm vào quả bóng rồi bắt đầu di chuyển, thân thể hơi khom xuống với hai chân mở rộng khịu xuống, hai tay chắp thẳng ra phía trước rồi đệm bóng. Vị trí bóng rơi chạm ngay vị trí mà Như Ngọc đang đứng.


Như Ngọc lắc người qua một cái rồi đẩy quả bóng bay ngửa ra sau, bóng cách lưới gần 1m cùng chiều cao trên sàn là 3m5, ngay sau khi chắn bóng đội hình sân B bắt đầu di chuyển, tay chủ công nhanh chóng chạy lùi ra sau lấy đà, ngay khi Như Ngọc đẩy bóng lên hắn liền chạy đà nhanh về phía trước rồi bật lên cao.
“Bộp!”.


Hắn vung tay mạnh về phía trước vừa vặn với điểm rơi của bóng, kết hợp cùng lực đập của hắn nên quả bóng bay găm xuống có độ xoáy rất lớn.


Hàng chắn bên kia như bị bất ngờ trước pha lắc người đẩy bóng của Như Ngọc nên không kịp phản xạ, quả bóng được đập đi mà không hề có một chút khó khắn. Khi chạm đất, quả bóng rơi xuống phía gần cuối sân nơi mà không có một người nào phòng thủ.
“Rất hay”.


Ở bên ngoài nhìn thấy pha vừa rồi như đang vỡ òa trước sự thể hiện của cả hai rồi hét lớn lên.
Tiếng hét to lớn khiến những người phía xa chú ý tới rồi bắt đầu đi lại gần quan sát.
---
Ps:
Sao truyện ta nay ít bình luận thế nhỉ Các ngươi đang tu luyện ở đâu sao


- Nhớ like chương + thả tym bên ngoài nghen.
- Đh nào có điều kiện thì donate cho ta để khích lệ tinh thần nha, mấy ngày này ta lười ra chương quá. Thấy truyện ta hay thì đừng quên đề cử nhé...
- Bình luận nhận xét truyện ta ngay bên dưới nhé...
Đa tạ...!!!
Chúc các bạn đọc truyện zui zẻ!






Truyện liên quan