Chương 48: Bạn cùng phòng.

“Vậy cậu hai sẽ là người làm lớp trưởng”.
“Đên tiếp nữa là chọn bạn cùng phòng tại ký túc xá”.
Hồng Nhung cũng không quá ngạc nhiên khi hắn là người được toàn bộ bầu chọn, nhìn từ đầu tới cuối lớp một lần nữa rồi nói.


“Vì có một bạn nam nên có ai muốn chuyển cùng một phòng không?”.


Nhìn thấy sắc mặt đám sinh viên ở phía dưới đều rất tươi cười rạng rở liền hỏi, ánh mắt hướng về phía trong góc nơi mà hắn đang ngồi. Tâm trạng Hồng Nhung lúc này đang rất vui vẻ, trên gương mặt nở một nụ cười tươi xinh xắn.
“Ta có thể ở riêng một phòng được không?”.


Sau khi nghe chủ nhiệm nói như vậy, hắn liền quay đầu nhìn lê rồi hỏi ngược lại.
“Cũng có thể, nếu như có phòng 3 người thì sẽ được”.
“Vậy thì tốt”.


Mặc dù là lần đầu gặp mặt nên không một ai dám lên tiếng cùng không muốn nhìn về phía hắn, chắc chắn là do ngại vì sống cùng một nam nhân. Trong lớp riêng chỉ có một người là nhìn về phía hắn không ai khác ngoài Thùy Trâm.


Em nó như nhớ tới điều gì đó nhưng lại không chắc chắn nên cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy rồi thì thầm.
“Có khi nào là hắn?”.
Mặc dù nói rất nhỏ nhưng ngồi bên cạnh một vị đồng học vẫn nghe nhưng không hề đầy đủ.
“Bà nói gì vậy”.
“À không có gì?”.




Bị người khác hỏi một cách bất ngờ như vậy nên giật mình, gương mặt đỏ hồng lên một cái rồi chúi mặt nhìn xuống đất.
“Ố…”.


Nhưng người đồng học này đã để ý được là Thùy Trâm từ đầu chí cuối nhìn về phía hắn nên đại loại đoán được một phần. Không cần suy nghĩ thêm nên đưa tay lên cao thu hút sự chú ý của chủ nhiệm rồi nói lớn.
“Cô ơi… Thùy Trâm muốn chuyển qua cùng cậu hai thưa cô”.


Thùy Trâm đang lúc ngại ngùng thì đột nhiên nghe thấy liền hoảng hốt bật người đứng dậy, hai tay đưa ra phía trước rồi ra hiệu không phải.
“Thưa cô….”.


Hắn hơi bất ngờ khi có người chọn sống cùng nên nhanh chóng quay qua nhìn, trong đầu hắn như có một hình ảnh quen quen mà không tài nào nhớ được, suy nghĩ một lúc rồi nhớ ra một chút liền nói. Thùy Trâm chưa kịp dứt lời thì bị hắn cắt ngang.
“Bụi cây”.


Lới nói hắn to rõ nên toàn bộ cả lớp đều nghe thấy được rồi toàn bộ đều đỏ mặt lên nhìn về phía hắn. Còn Thùy Trâm thì không khác gì quả cà chua, toàn thân tấy đỏ cả lên, hai mắt co rút nhìn về phía hắn, lúc này mới khẳng định nhận định lúc trước là đúng.


Em nó nuốt xuống một ngụm nước lớn rồi quay đầu nhìn qua.
“Hai người quen biết sao?”.
Hồng Nhung nghe thấy hắn nói kiểu ẩn ý như vậy rồi liên tưởng tới chuyện không hay, thấy cả lớp đều rộn ràng lên nên mới nhanh ý hỏi.
“Hump… Chắc là không phải”.


Hắn đưa tay lên cằm suy nghĩ một chút nhưng cảm giác như có chút khác lạ, bộ ngực này nhỏ hơn hẳn nhưng được gương mặt có nét rất giống. Đắn đo một lúc rồi hắn trả lời.
“Bạn muốn sống cùng phòng với cậu hai sao?”.
Hồng Nhung nhanh chóng quay đầu về phía Thùy Trâm rồi hỏi.


Bị chủ nhiệm hỏi ngược lại như thế khiến em nó hơi ngượng mà không biết nên trả lời như thế nào rồi quay đầu nhìn về phía hắn thì thấy hắn không hề để ý, tiếp đến hướng ánh mắt nhìn xung quanh những người đồng học khác thì thấy ai ai cũng nở một nụ cười tươi rồi gật đầu.


Thùy Trâm nuốt xuống một ngụm nước lớn rồi trả lời.
“Vâng”.
“Quyết định như vậy nhé, còn lại các bạn đều lựa chọn được cả rồi chứ?”.
Hồng Nhung cười nhẹ một cái rồi tiếp tục hỏi những người còn lại.
“Vâng”.


“Thế thì những bạn cùng phòng tiến lại rồi ghép bàn lại rồi ngồi theo cặp, những tiết sau ta cứ sắp xếp ngồi học như vậy cùng làm việc theo nhóm 2 người”.
Hồng Nhung trên tay cầm lấy bản ghi chép đăng ký phòng ký túc xá cùng danh sách nhóm theo cặp rồi nói.


Dứt lời, phía dưới toàn bộ đều đứng dậy rồi di chuyển chỉ có một mình hắn ngồi nhìn khung cảnh ở bên ngoài.


Thùy Trâm nhìn thấy hắn không có ý định nên đành đi qua bên hắn rồi nhích bàn lại gần, sau khi đặt mông ngồi xuống mà em nó không giám nhìn lên, cặp mà hồng dần dần đỏ lên ngại ngùng, hai tay nắm chặt rồi giấu giữa hai kẽ đùi.
Lâu lâu lại liếc mắt qua nhìn hắn mấy cái rồi thôi.
5 phút sau!


“Dãy ký túc lớp ta là tầng 20 có đánh số nên các bạn có thể chọn lựa rồi gửi lại danh sách cho cô nhé”.
Thấy toàn bộ sinh viên đều đã ổn định nên Hồng Nhung lấy ra bộ chìa khóa có đánh số thứ tự từ 1-25 rồi nói.
Một lúc sau!


Toàn bộ chìa khá phòng đều được trao lại cho mỗi nhóm, tổng có 2 chìa, mỗi cái dành cho một người, giờ giấc tự do không hề có một chút áp buộc.
Mọi thứ đều đã sắp xếp xong hết nên Hồng Nhung đặt mông lên ghế nghỉ ngơi, liếc mắt nhìn lên đồng hồ rồi nói.


“10h30 các bạn có thể ra về, nhân lúc này nói chuyện làm quen hi”.
“Nhớ là ngày mai phải soạn đồ mang tới phòng ký túc rồi thứ 2 tuần sau là bắt đầu vào học chính thức nhé”.
“Sau này có bạn nào muốn chuyển qua ở bên ngoài thì có thể làm đơn rồi gửi cho mình nha”.
Xì xào!


Xung quanh mọi người rất vui vẻ trò chuyện mà chẳng hề để ý tới xung quanh. Ngồi bên cạnh Thùy Trâm lâu lâu nhìn qua hắn như muốn nói chuyện nhưng hắn lại chẳng hề để ý.
“Xin lỗi, cậu có phải là người gặp trong game phải không?”.


Không chờ đợi được thêm nữa, Thùy Trâm ghé lại gần rồi nói nhỏ bên tai hắn.
“Cụ thể hơn được không? Ta không nhớ”.
Nghe Thùy Trâm nói như vậy, hắn liền quay qua trả lời, ánh mắt nhìn chăm chú lên ngực em nó.
“Chó mập”.


Biết hắn đang địa ngực mình nhưng em nó không hề để tâm tới, dù gì cũng đã nhìn thấy hết cùng từng đã làm ở trong game rồi nên giữ cũng chẳng được. Suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ tới một cái tên rồi nói.


Hắn nghe thấy như vậy có chút giật mình, ngay lập tức nở ra một nụ cười nhẹ rồi nói tiếp.
“Ồ, vậy sao? Ta lại gặp”.
“Ừ”.
Thùy Trâm thấp giọng trả lời, bên trong cặp mắt hơi rung động một chút rồi nhếch miệng lên một chút.
“Thế nào? Đừng bảo là tên kia bị game over rồi chứ?”.


Trông em nó biểu hiện như vậy hắn lại tiếp tục hỏi, mặc dù gặp lại nhưng hắn không hề có chút cảm tình nào cả, chỉ là gặp nhau qua đường rồi lỡ may phịch nhau một lần mà thôi.


“Ừ. Sau chuyện đó ta bị hắn đá nên rời khỏi đội, ngay ngày hôm sau toàn bộ đều bị giết, ta may mắn rời đi trước rồi trốn”.
Dường như hắn vừa chạm vào nỗi niềm của em nó nên Thùy Trâm hơi trầm xuống một chút, hai tay bấu chặt vào nhau rồi trả lời.


Thời gian trên lớp còn lại cả hai trò chuyện khá vui vẻ cho tới khi tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên.
“Reng reng”.
“Hết giờ rồi sao?”.
“Vậy ta về trước”.


Sau khi tiếng chuông vang lên, hắn liền bật dậy rồi đẩy ghế ra, bước đi mấy chân rồi hắn quay lại nói lời chào rồi tiếp tục đi ra. Thùy Trâm thì vẫn ngồi đó rồi đưa ánh mắt nhìn hắn cho tới khi hắn đi ra khỏi cửa rồi đi mất.


Trên đường đi ra, hắn quan sát thấy đa số sinh viên đều đang ngồi ở lại, xung quanh chỉ có một mình hắn đi ra bên ngoài mà thôi, giống như toàn bộ đều đang có chuyện gì đó, nhưng hắn lại không để ý mà cứ tiếp tục đi tới, cho tới khi gặp hai người ở đằng xa.


Như Ngọc cùng Trâm Anh đã đứng đợi hắn từ lúc tiếng chuông vang lên, vì khoảng cách lớp học khá xa nên tới hơi muộn một chút. Khi lại gần rồi hắn hỏi cả hai.
“Thế nào? Có phải được mọi người chú ý phải không?”.
“Hi hi. Tất nhiên, em gái của anh luôn luôn là người giỏi nhất”.


Như Ngọc nhanh chân chạy lại ôm chặt lấy tay hắn, trên gương mặt nở một nụ cười rồi trả lời.
“Em thì bình thường”.
Trái lại với vẻ năng động của Như Ngọc thì Trâm Anh lại trầm hơn một chút, lời nói ẻm giống như không thích thú cho lắm.
“Tại bà không nói chuyện chứ”.


“Có người lại bắt chuyện thì bà làm ngơ không quan tâm thì sao làm quen được”.
Nghe thấy ẻm nói vậy, Như Ngọc liền quay ra nói với giọng điệu quở trách.
“Tại phiền phức chứ, cứ lần 2-3 đứa con trai lại đòi làm quen, quá phiền đi”.
Bị Như Ngọc chọc khóe như vậy nên ẻm nhanh chóng thanh minh,


“Lớp cả hai toàn là nam sao?”.
Nghe giọng điệu ẻm nói như vậy cũng khiến hắn tò mò, đưa tay lên xoa đầu ẻm mấy cái rồi hỏi.
“Vâng, cả lớp chỉ có 5 người con gái thôi”.
“Nhưng anh hai yên tâm, anh vẫn là nhất… hihi”.


Như Ngọc nhanh nhạy ôm chặt tay hắn hơn, bầu ngực căng tròn ép chặt lấy tay hắn.


Ba người vẫn đang đứng giữa hành lang nên xung quanh toàn là lớp học, các lớp đều được trang bị gần một nửa là bằng kính nên có thể quan sát được phía bên ngoài. Họ không biết rằng mọi cử chỉ đều bị những người khác nhìn rất rõ ràng.
Tại phòng học nào đó!


“Khốn kiếp, hắn ta là ai sao có thể quen được hai em xinh đẹp như vậy”.
“Mẹ nó, ta ch.ết đi chỉ cần hóa thành cánh tay của hắn để được cảm nhận”.
“Aaaaaaaaaa. Ta 17 tuổi chưa được nắm tay con gái”.
“…”.


Toàn bộ đều là kính cách âm nên cho dù bên trong có làm ầm cở nào thì bên ngoài đều không hề nghe thấy được.


Ở phía trước chừng 10m là lớp mà Trâm Anh cùng Như Ngọc theo học, hướng đó chính là phía cửa ra nên có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Có một tên đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhien ngẩng đầu lên nhin ra bên ngoài rồi nói.
“Nhìn kìa, tên kia quen biết với 2 hoa khôi lớp ta”.


Lời nói hắn đủ lớn để toàn bộ những người khác có thể nghe thấy được, chúng giống như sóng thần ập đến mà ngay lập tức lao tới bên cạnh cánh cửa để nhìn thử xem, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn trên người hắn, chúng soi mói tới từng chi tiết trên người cho dù những điểm nhỏ nhất nhằm tìm điểm xấu nhưng…


Toàn thân hắn gần như bị lớp áo thun đen bó sát người che phủ nên không hề xem được, duy chỉ có một vài chổ có thể thấy mà thôi, trên mặt thì mang khẩu trang nên chỉ nhìn được một phần nhỏ gương mặt, như vậy càng không thể nào nhận xét được toàn diện.


Hắn đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh buốt, giống như bị người khác theo dỏi nên có chút phản ứng.
“Sao vậy anh hai?”.
Như Ngọc thấy hắn có biểu hiện như vậy liền quay qua hỏi.
“Ta đi thôi, ở đây nói chuyện không thoải mái cho lắm”.


Hắn lờ đi câu hỏi rồi đưa tay ra hiệu rồi nói. Cả hai nghe theo liền đi theo sau, nhanh chóng chạy lên trước rồi khoác tay hắn đi rất vui vẻ cùng cười nói.
“Aaaaa. Nữ thần của ta….”.
“Hắn là thần thánh phương nào”.
----
- Mn đọc thì xong thì cho ta 1 like chương + thả tym bên ngoài nhé.


- Đh nào có điều kiện thì có thể donate or đẩy kim phiếu để khích lệ.
- Thấy truyện ta hay thì cho truyện ta 1 cái đề cử nhé.
Đa tạ...!!!
Chúc các bạn đọc truyện zui zẻ!






Truyện liên quan