Chương 11: Quà sinh nhật 15 tuổi.

-----
Ở trong phòng nghỉ!
Cô bé lúc trước ngủ lại nơi này do quá mệt, lúc tỉnh dậy liền nhìn xung quanh tìm người. Mặc dù bị thuốc kích dục làm lu mờ tâm trí nhưng ẻm vẫn còn nhớ rất rỏ cảm giác. Khi không nhìn thấy hắn nằm cạnh bên hay ở trong phòng thì vẻ mặt ẻm xìu xuống.


Chỉ có phía trên góc giường đẻ lại một tờ giấy dặn dò mà thôi. Ẻm đọc xong liền nở một nụ cười tươi rói, nhanh chóng soạn sửa lại, ẻm nhanh chóng đi ra ngoài.


Trên đường đưa em gái về nhà rồi hắn tiếp tục đánh xe đi tới nhà chú Thanh, khoảng cách cũng khoảng 50km, cề chưa kịp thay đồ nên cứ thế mà đi, chạy trên đường cao tốc max hết tốc lực, chân ga tay số đều bị đẩy lên cao hết mức. Cứ chạy như vậy thì khoảng 10 phút là có thể tới nơi. Dừng xe ngay trước cửa, căn nhà nhày không còn quá xa lạ gì nữa, không phải là ngôi nhà mà phải gọi một căn biệt thự rộng lớn, bên ngoài một cái cổng chính đã to lớn tới mức cùng cánh cửa mạ vàng cực kỳ sáng chói. Căn biệt thự có 4 tâng, diện tích mỗi tầng khoảng gần 200m vuông, trong nhà có ít nhất 5 người giúp việc cùng gần 20 người vệ sỹ ở bên ngoài. Trên hàng rào từng điểm lại có một cái camera quan sát cực kỳ rộng, gần như có thể quay được 360 độ, ngay cả một con kiến cũng chẳng thể đi vào được.


“Cậu hai, nhanh chóng đi vào ben trong, ông chủ đang đợi a”.
Một tên bảo vệ đứng gác trước cổng chỉnh nhìn thấy hắn xuống xe liền chạy lại chào hỏi, chắc là do chủ Thanh dặn dò từ trước nên mới làm như vậy.


Lúc này mà vào bên trong chắc bị ổng đưa một đống ánh của hai đứa lúc còn nhỏ ra khoe tiếp thì chắc chớt, nào là ôm hôn, nào là tắm chung, đủ thứ kiểu. Mà ổng giữ rất kỷ nha, trong nhà có tổng công 4 cái két sắt, mỗi cái nặng cả mấy tấn, bên trong không phải để tiền mà là toàn hàng cấm không à, cuốn album đó cũng thuộc một trong những thứ đó, được cất giữ cực kỳ cẩn thận, mà chỉ ổng có chìa khóa mà thôi. Nếu mà để Trâm Anh biết được thì chắc chắn ổng chịu hậu quả rất nặng.


Phải công nhận, lúc còn nhỏ hắn củng ẻm đã rất thân thích, lúc nào hắn qua đều dính chặt với nhau, nhưng từ lúc lên cấp 3 cái hắn ít qua đây hẳn, ẻm cũng dần dần thay đổi tính khí, nam nhân tiến lại nói chuyện đều bị ẻm xa lánh không thương tiếc, tỏ tình thì bị ẻm đá cho bay màu, ẻm chỉ có vui vẻ nói chuyện cùng đám con gái và a main mà thôi.




Chắc có lẻ vì hắn mà ẻm dần xa lánh con trai như vậy, mặc dù có nhiều đứa trông cũng đẹp trai nhưng lại éo phải gu của ẻm nên thôi, và quan trọng hơn hàng tụi nó toàn 8-12cm thì sao đủ tuổi mà so sánh.


Nói đi cũng phải nói lại, a main nhà ta lại đối nghịch hoàn toàn, đi học 10 buổi vắng cả 10, éo một lần điểm danh nhưng điển vẩn cứ auto full 10, có phải do nhà có điều kiện hay là hắn tài giỏi mà éo tới trường nhưng lại có một phần mềm mà hắn tạo ra để đối phó giáo viên, ngoài miệng cứ nói em học em học nhưng thực chất nó chỉ là chương trình được lập trình sẳn mà thôi. Cả đống bài tập đều auto không làm nhưng điểm thi hắn lại thực sư rất cao.


“Thôi, ta không dám vào đâu, để lão tóm được chắc khó mà thoát được”.


Hắn thản nhiên nói một cách trào phúng khiến đám bảo vệ phải phì cười, người mà họ gọi là chủ này cũng thật là bá đạo, tính cách thì nhây phải biết, đâu chỉ mình hắn bị đâu, đến cả quan chức cấp cao ổng còn đưa ra trêu chọc được.
“Oi oi oi, con rể nhanh vào đây a?”.


Nhìn vào camera thấy ta đứng ở bên ngoài ổng liền mở cửa rồi vác loa ra nói, ổng cũng nhác chạy ra mà phải dùng cái cách này.
Hắn nhìn thấy vậy cũng phải ngán ngẩm. Chỉ đưa tay lên vẩy chào mấy cái rồi thôi.


Đám bảo vệ thấy vậy cũng không dám cười đùa mà ngay lập tức đứng vào vị trí, không có lơ là.
Hắn đứng đợi ở bên ngoài gần 20 phút mới nghe thấy động tỉnh từ bên trong phát ra.


Từ bên trong đi ra không ái khác ngoải ẻm Trâm Anh, vừa về liền đã thay một bộ trang phục khác hẳn, diện trên thân bộ váy trắng tinh cùng từng cái nơ tô điểm lên, phần eo ôm sát nên để lộ vòng ngực khá nổi trội, có thể ngang bằng cùng em gái hắn.


Mái tóc đen buộc cao lên trông rất gọn gàng càng tôn lên vẻ đẹp của ẻm.
Đi bên cạnh còn có một người bảo vệ giúp đẩy vali ra bên ngoài, chỉ đi ăn ngủ ké có một tuần thôi mà xánh nguyên một cái vali tổ bố như vậy.


“1 tuần mà con không làm ăn gì được thì đừng có về nhà. Nghe chưa”.


Từ trong nhà phát ra giọng nói to lớn là chú Thắng, ổng chắc có lẽ mong muốn bị hắn thông lắm đây. Còn ẻm thì nhìn hắn với ánh mắt rất ngượng ngùng, sắc mặt thì đỏ hồng cả lên, gặp phải ông bố như vậy thật là khổ mà.


Ta mở cốp xe lên để tên bảo vệ nhét chiếc vali vào trong rồi nhanh chóng đi vào. Hắn ngay từ đầu đã mở cửa đợi sẳn ẻm đi ra rồi, chỉ việc bước lên xe mà thôi. Không biết cái váy này có phải ông bố ẻm chuẩn bị hay không mà nó vừa ngắn lại vừa hở, chỉ cần đưa chân cao lên một chút liền để lộ cái qυầи ɭót gấu bông phía bên dưới. Chắc là dùng vào những dịp như này a.


Bịch bịch bịch bịch!
Hắn nhanh chóng lên xe rồi nổ máy. Tiếng siêu xe thể thao gì mà nổ như chiếu máy cày vậy, cảm giác không thích thú chút nào, chri được cái mác là đẹp mà thôi.
Từ lúc lên xe, gương mặt ẻm lại càng đỏ lên, mím môi chặt lại, hai mắt không dám nhìn về phía hắn.


“Ta với em thì còn có gì mà ngại, không phải lúc trước còn tắm chung với nhau hay sao?”.
Vì thấy ẻm ngại ngùng như vậy nên hắn quay qua nói chọc, nhìn ẻm lúc này trông không khác gì đứa học sinh bị sợ gọi bài củ, đầu cứ cắm nhìn xuống bên dưới mà thôi.


“Không phải em muốn như vậy đâu nhé, anh đừng có hiểu lầm”.
“Ta có hiểu lần gì đâu, chỉ là qua nhà 1 tuần thôi mà”.
“Không phải em muốn qua nhà anh đâu nhá, anh nên vui vì điều đó đi. Hump”.


Trông ẻm vừa ngại vừa gắng nói trông moe cực. đậm chất tsundere mà. Phải nói ẻm mang bộ váy này trông hấp dẩn cực, để lộ phần gò đùi trắng nỏn thon gọn cùng bầu ngực hở phía trên, nhìn qua có thể thấy đầu núm ở bên trong, hình như ẻm không mang áo lót ở bên trong.


Hắn nhìn như vậy liền nuốt xuống ngụm nước bọt rồi nhanh chóng đạp ga. Trên đường đi, nhiều lần hắn nhìn qua nhưng đều bị ẻm ngó lơ, đợi khi nào không để ý ẻm mới nhìn qua hắn rồi nở nụ cười nhẹ. Cứ tưởng là hắn không biết ai ngờ hắn lại biết không tưởng.


“Mà em tính học cùng trường đại học với bọn anh sao?”.
“Không phải em muốn vậy đâu nhé”.
“Ha ha ha, hồi sáng không nhìn thấy em đi thi tuyển, hay là ở trung tâm khác”.
“Em được tuyển thẳng vào nên không cần phiền phức như vậy”.


Cũng đúng, học lực cùng thực lực ẻm thì khỏi phải nói, hầu như 100% các trường đại học ẻm muốn vào thì chắc chắn đổ, mà phải điểm maximum. Danh hiệu học sinh xuất sắc không hổ là như vậy.
“À phải rồi, chức nghiệp em chọn là gì vậy?”.
“Xạ thủ”.
“Trông khá ổn”.


“Mà sao anh lại chọn lớp pháp sư? Cái này em không hiểu, thực lực như vậy vào lớp này không phải uổng phí hay sao?”.
“Ha ha ha, thực lực là thực lực, nó có mất đi đâu được chỉ cần phát huy hết sức liền được”.


Haizzz, anh main bá quá mà, có cái gì làm khó được hắn đâu, thân là tác giả nhưng ta cũng phải khâm phục ta khi tạo ra cái nhân vật như này, lỡ tay buff lố rồi liền theo lao thôi…


Trên đường đi cả hai trò chuyện trông rất vui vẻ, ẻm củng không còn ngại như trước. Đi lên phía trên cao tốc, gió thổi ngày một mạnh hơn, việc đi xe mui trần mà mặc váy ngắn như vậy thì cực kỳ nguy hiểm.
“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”.
“Anh nhìn thấy rồi?”.
“Chưa, anh không nhìn thấy gì cả?”.


Đang đi trên đường bổng có một cái gió mạnh thổi qua làm váy phía trên đùi bay lên tung tóe, nhân lúc này hắn liếc mắt quay qua nhìn một cái, đúng là qυầи ɭót gấu bông lúc trước sinh nhật 15 tuổi hắn tặng đây mà.


Bị tốc vạy như vậy ẻm liền phản ứng khá gay gắt, nhanh chóng đưa tay giữ lại, gương mặt tấy đỏ cả lên nhìn về phía hắn.
Cái qυầи ɭót ren này trông thì dễ thương thật nhưng nó lại rất mỏng, có thể ẩn ẩn nhìn thấy phía bên dưới, một tầng da hồng hào.


Chưa hết, do bị giật mình nên ẻm giử váy lại liền cong chân lên ôm sát vào người. Cái váy thì quá dài cùng cái qυầи ɭót quá mỏng với hơi nhỏ nên khi đưa hai chân lên cao lại vô tình làm nó ôm sát hết mức có thể, vì là vải có thể co giản nên nó ôm sát tạo thành một cái khe nhỏ, trên một chút chính là hạt le đang nhô ra bên ngoài đợi một lúc liền thấy phía dưới hơi ướt một chtus, có lẽ lúc nảy ẻm vừa đi tiểu xong chưa lau khô hoặc có thể vì một lý do nào đó, lúc này hắn quay qua nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, hai thành mu đang ôm sát phía bên dưới lỗ âʍ ɦộ màng hồng chói, mặc dù không nhìn thấy rõ đầu đuôi nhưng toàn bộ bím ẻm đều lộ ra ngoài.


“Chắc chắn nhin thấy?”.
“Không hề nhìn thấy”.
“Vừa rồi anh còn nhìn xuống bên dưới, đồ ecchi”.
Ẻm thấy vậy liền la toáng lên, mặc dù hắn không sai cái gì cả, chỉ cố tình địa hàng ẻm mà thôi, phải công nhận ẻm còn zin nên nhìn mọng nước thật.






Truyện liên quan