Chương 60

Trước khi nói thì bầu không khí trong phòng tắm đã đủ ái muội, sau Tống Thanh Chấp cắn lên tai Hứa Tinh Lạc để nói lời nói kia, một sự kiều diễm hấp dẫn khác lại quanh quẩn căn phòng.


Phải nói như thế nào đây, chính là cảm giác đối đầu và lôi kéo kỳ lạ, tôi muốn đè cậu ~ và tôi cũng muốn được đè ~


Chuyện này không có gì là bất bình thường, như vậy mới bình thường, cũng không thể chỉ bởi vì Tống Thanh Chấp níu kéo tình cảm ấy da diết mà phủ nhận nhân vật vốn dĩ của cậu.
Có chuyện gì với một người chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành 0?


"Đùa cậu thôi, ngốc ạ." Cuối cùng Tống Thanh Chấp cười khẽ, nhận thấy cả người Hứa Tinh Lạc run run, cậu cảm thấy cả người mình vui vẻ, ôm đối phương hít một hơi thật sâu: "Nếu cậu không có ý đó, tôi cũng không ép cậu." Cuối cùng thì còn nói: "Chờ cậu có thì mình nói tiếp."


Ý là vẫn chưa có ý định từ bỏ, cứ từ từ.
"Vậy cậu có miễn cưỡng không? Chấp ca." Hứa Tinh Lạc nói năng dịu dàng, nâng gương mặt Tống Thanh Chấp đang tựa vào vai mình, nhìn vào mặt cậu.
Hắn cũng thế, nếu Tống Thanh Chấp chỉ cần có một chút miễn cưỡng, hắn cũng có thể chờ.


"Không." Tống Thanh Chấp lắc đầu, cọ cọ chóp mũi của người yêu, giọng nói kiên định: "Cho dù là cậu chiếm lấy tôi, hay là tôi chiếm lấy cậu, tôi đều nóng lòng không chờ nổi......"
Khi âm tiết cuối cùng được bật ra, cậu hôn lên đôi môi Hứa Tinh Lạc, sâu trong cổ họng phát ra một tiếng thở thích thú.




Thiếu niên này lao về phía hắn như thiêu thân lao vào lửa, điều này càng kích thích Hứa Tinh Lạc ôm cậu chặt hơn, trong lòng hắn không khỏi nảy ra ý nghĩ muốn thương cậu nhiều hơn.
Đồ ngốc, đồ ngu ngốc.


Nếu cậu hoàn toàn bày điểm mấu chốt và việc mình không hề từ chối rất dễ gặp đàn ông cặn bã đó biết không?
Cũng may gặp được người đàn ông tốt như hắn.
Tống Thanh Chấp biết điều đó, nhưng chẳng phải là cậu sợ sao?


Trước đây khi cố gắng cân nhắc mọi chuyện, cậu vẫn giữ được tư thái cao ngạo, nhưng lại suýt mất đi Hứa Tinh Lạc. Giờ cậu không nghĩ gì cả và chỉ muốn họ ở bên nhau.
Nếu Hứa Tinh Lạc cuối cùng vẫn muốn tr.a cậu, vậy thì cứ làm đi.
Tình yêu là thứ khó cưỡng lại nhất.


Vờn nhau trong phòng tắm cả buổi cuối cùng cũng tắm xong, lúc hai chàng trai bước ra, bên khóe mắt ửng đỏ đều lộ vẻ lười biếng, không thể nhìn vào mắt nhau, nếu không nhất định sẽ nháy mắt với nhau.
Nói cách khác chính là ɖâʍ một đám.


"Mẹ nó, đói gần ch.ết rồi." Hứa Tinh Lạc để vai trần đi vào phòng bếp kiếm đồ ăn: "Cậu mang gì cho tôi ăn đấy?"
"Đệt, cậu đừng có trực tiếp dùng tay mở được không, nóng đó đồ ngốc." Tống Thanh Chấp thấy hắn dùng tay không mở nắp nồi canh thì mắng, nghiêm túc nói: "Đi ra ngoài đợi."


"Cái gì đó nha?" Hứa Tinh Lạc đưa tay chạm vào tai, nóng quá.
"Canh xương sườn với giò hầm." Tống Thanh Chấp nói.
"Tôi đi đây." Hứa Tinh Lạc bắt đầu nuốt nước miếng.


Căn tin ở trường ăn cũng được nhưng sao có thể so với giò hầm, huống chi đó còn là đồ ăn đầu bếp nhà Tống thiếu gia làm, vừa mang sang mùi hương đã tản ra khắp nơi.
Món giò heo hầm thơm ngon, mọng nước, có màu sắc dễ chịu ăn cùng tô cơm thì tuyệt vời.


"Ăn chút rau vào." Tống Thanh Chấp gắp rau cho Tinh Lạc, đây là món cậu làm, không có kỹ thuật gì, chỉ là chần qua, thêm chút nước tương cùng hạt mè.
"Ngon." Hứa Tinh Lạc gật đầu, Tống Thanh Chấp gắp thức ăn chay cho hắn, hắn lại gắp thịt cho Tống Thanh Chấp: "Chấp ca cố lên."


Tống Thanh Chấp nắm lấy cổ tay của hắn, mở miệng ăn miếng thịt trên chiếc đũa gắp của hắn, hàm hồ nói: "Đây mới là đút bạn trai ăn đúng cách."
Hứa Tinh Lạc sửng sốt: "Học tập học tập."


"Ở trường có xuất hiện tình địch của tôi không?" Tống Thanh Chấp một tay cầm chén, một tay cầm đũa, vừa ăn vừa hỏi tình hình: "Đừng có nói không, phẩm vị của tôi không đến mức như vậy, cậu nhảy thẳng qua phân đoạn xử lý thế nào đi."


Hứa Tinh Lạc chút nữa là sặc, không thể không nói năng lực của học bá đúng là lợi hại, đúng là có, cấp ba hay đại học không giống nhau, Hứa Tinh Lạc đã trải qua hai đời biết rõ nhất.
Những học sinh từ cấp ba lên đại học đều rất mơ mộng, bong bóng màu hồng bay phấp phới trong khuôn viên trường.


Không phải đang yêu nhau thì là đang ngoại tình...... Ầy, càng nói càng thái quá.
"Ừm thì," Hứa Tinh Lạc nuốt miếng thịt, nghiêm túc nhìn gương mặt tuấn tú của bạn trai: "Đối với những cô gái đứng cách tôi 5m tôi đều nói tôi đã có bạn trai, còn con trai......"


"Còn có con trai?" Tông giọng Tống Thanh Chấp cao lên hai bậc.


"Ít thôi, tôi cũng không chắc nữa." Hứa Tinh Lạc cười nịnh nọt: "Lúc huấn luyện quân sự không phải tôi vẫn nghe lời cậu nói sao? Mấy đứa con trai hơi thoải mái một tí thích ôm ấp nhau, nhưng tôi đều xin miễn thứ cho kẻ bất tài, chỉ thiếu điều viết bốn chữ kỳ thị đồng tính lên mặt."


Tống Thanh Chấp cầm đũa chỉ vào hắn: "Trở về phải đeo nhẫn, trên trán viết ba chữ đã kết hôn."
"Có đỉnh quá không." Hứa Tinh Lạc suýt nữa là sặc, cười không dừng lại được, mẹ nó vãi cả đã kết hôn: "Chẳng phải tôi vẫn chưa đủ tuổi hợp pháp sao? Dù sao thì quốc gia cũng đâu thừa nhận."


"Có thể không viết." Tống Thanh Chấp lui một bước, ánh mắt xẹt qua bàn tay đẹp như trong truyện tranh của bạn học Hứa Tinh Lạc: "Nhưng nhẫn thì phải đeo một cái, tôi đi mua, được không?"


"A." Đối phương nghiêm túc, Hứa Tinh Lạc gãi mũi, nghiêm túc gật đầu: "Cậu đã nói thế rồi, tôi còn có thể làm trái mệnh lệnh sao?"
"Cậu có thể nói, nhưng phải xem tôi có chấp nhận hay không." Tống Thanh Chấp cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.


Lúc trước hai người bọn họ thường xuyên ăn cơm với nhau, nhưng bây giờ đã khác xưa, cảm giác bây giờ rất tốt, giống như...... Đã kết hôn vậy.
Hứa Tinh Lạc cười khà khà hai tiếng, ừm thì, bị người yêu quản chặt như vậy hình như cũng không tồi.


Cơm nước xong, hắn chủ động đi rửa chén, dù sao thì Tống Thanh Chấp đã phụ trách nấu cơm, mình mà còn để người ta làm nữa thì không được.
Hắn rửa chén, Tống Thanh Chấp phụ trách phơi quần áo.


Ngẩng đầu nhìn lên trên ban công, quần áo của mình và Hứa Tinh Lạc bay phấp phới, hình ảnh đơn giản như vậy lại khiến Tống Thanh Chấp nhìn thật lâu.
"Chấp ca, uống trà." Hứa Tinh Lạc không biết đi ra từ khi nào, trong tay cầm hai tách trà.
"Hạnh phúc quá." Tống Thanh Chấp cảm thán tự đáy lòng.


"Cậu nói tối nay cậu không về hả?" Hứa Tinh Lạc dựa vào ban công, vừa uống trà vừa hỏi.
"Ừ, tôi nói rồi." Tống Thanh Chấp cũng uống một ngụm.
"Ồ, người nhà cậu vẫn chưa biết cậu yêu đương đúng không?" Hứa Tinh Lạc hỏi.


"Vẫn...... Chưa." Nói đến chủ đề này, nụ cười Tống Thanh Chấp liền nhạt đi, ánh mắt cậu nhìn hắn đầy có lỗi: "Hứa Tinh Lạc......"


"Đừng," Hứa Tinh Lạc biết cậu muốn nói gì, hắn lập tức đưa tay làm động tác ngừng: "Tôi đã nói với cậu rồi, từ khoảng khắc tôi quyết định ở bên cậu, tôi đã biết tôi phải đối mặt với điều gì, trong lòng tôi hiểu rõ."
Hắn đưa tay nhéo má Tống Thanh Chấp: "Đừng nghĩ nhiều, tôi không sao hết."


Tống Thanh Chấp gật gật đầu, chén trà trong tay nóng hổi, trong lòng cậu cũng vậy.
"Cậu cho tôi thời gian, tôi sẽ quý trọng." Tống học bá nghĩ, nghiêm túc hứa với hắn.
Đối với điều đó, Hứa Tinh Lạc chỉ hất cằm, sự dịu dàng ẩn giấu dưới sự bất cần chảy ra từ ánh sáng nơi đáy mắt.


Đêm nay Tống Thanh Chấp ở nhà Hứa Tinh Lạc cả đêm, đến ngày hôm sau cũng không về, dù sao cũng đã hẹn với nhau, cậu thấy Hứa Tinh Lạc cứ bình thường không nói gì.


Đương nhiên, trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc, sao giáo bá trông vững vàng như lão cẩu vậy, vừa nhìn liền biết có lẽ đây không phải lần đầu tiên.


Nhưng cậu đã nghĩ oan cho Hứa Tinh Lạc, đời này lẫn đời trước của hắn đều làn lần đầu tiên, về phần vững vàng như như lão cẩu, đây là vấn đề sao?
Đây không phải là vấn đề, ai ở từng tuổi này rồi mà không vững vàng như lão cẩu?
Chẳng phải đó là điều nên hướng tới sao?


Chưa làm qua cũng có thể chưa từng nghe qua mà.
Nhưng Hứa Tinh Lạc cũng chẳng phải không chuẩn bị gì, hắn rất để ý đến Tống Thanh Chấp, ít nhất thì phải bảo đảm mình sẽ làm tốt, cố gắng cho đối phương một trải nghiệm đẹp.
Hắn cảm thấy mình có thể làm được điều đó mà không cần xem phim.


Coi phim xong hắn lại càng cảm thấy mình làm tốt hơn, cái trình độ diễn xuất gì đây, hắn xem mà ngủ gà ngủ gật luôn đó có biết không?
Chỉ thế thôi à?


Hơn nữa Hứa Tinh Lạc còn mở trang web để xem, thế mà còn có làn đạn, GV mà có làn đạn! Điên ghê, cảm giác xem làn đạn là có thể học tập đến một ngàn tri thức mới.


Ví dụ như các biện pháp bảo vệ, còn mấy cái bí quyết 9+1, bách khoa toàn thư dirty talk, sau khi xem qua, Hứa Tinh Lạc cảm thấy cũng chỉ thế mà thôi, không có đọng lại gì trong đầu hắn.


Buổi chiều sau khi xem mấy thứ bẩn thỉu này, Hứa Tinh Lạc tìm cớ ra ngoài mua đồ, a, hình như cũng không tính là tìm cớ, hắn tính đi mua đồ thật mà.
Dường như Tống Thanh Chấp biết hắn muốn mua cái gì, cậu không đi theo, chắc là do cậu ngại.


Tự giác ở nhà chờ hắn về, còn thuận tiện nói hắn mua gì đó về ăn, như trái cây chẳng hạn.
Nói thật, Hứa Tinh Lạc xem GV lại đi dạo ở tiệm trái cây, hắn cảm thấy trái cây trong tiệm này có hơi bẩn......
"......"
Hắn đoán đi chợ bán đồ ăn cũng có hiệu quả như vậy thôi.


Có lẽ hắn đã ở bên ngoài quá lâu, trời còn chưa tối, Tống Thanh Chấp đã gọi điện thoại giục hắn: "Bên ngoài có chó hay sao mà muộn như vậy còn chưa về nhà?"


"......" Hứa Tinh Lạc đứng ngây ngẩn cả người, thính cũng có thể rải như thế à? Kiến thức mới kiến thức mới: "Chấp ca, tôi mới đi chưa được hai tiếng."
Bên kia sửng sốt, cười khan hai tiếng, dường như cũng biết mình vô cớ gây rối không nói lý: "Sao tôi lại thấy cậu đi lâu quá rồi, bao giờ cậu về?"


Hứa Tinh Lạc nhìn trái cây còn đang đóng gói: "Nhanh thôi."
Rượu trong nhà có, đi ngang qua cửa hàng bánh kem dưới lầu lại ghé vào mua một cái bánh kem nhỏ, bánh có sẵn, nhưng người hiểu chuyện Hứa Tinh Lạc còn nhờ nhân viên cửa hàng dùng siro viết mấy chữ cho hắn.


Rất đơn giản, chỉ cần vẽ một hình trái tim giữa tên của hai người.
Nhưng chỉ vì một điều đơn giản như vậy mà sau khi mang về Tống Thanh Chấp thích đến mức không ăn nổi: "Cậu làm như vậy rồi thì sao mà ăn?"
Ăn rồi lương tâm không đau sao?


"Chụp tấm ảnh lưu lại kỷ niệm đi, sau đó để nó vinh quang trở thành một trong những bé mỡ của cậu." Hứa Tinh Lạc không hề nghiêm túc an ủi, nghĩ hồi thì nói nhẹ: "Chấp ca, điều lãng mạn như vậy nếu cậu muốn thì ngày nào cũng có, chỉ cần cửa hàng bánh kem không đóng cửa."


"Ồ." Tống Thanh Chấp cười, lấy điện thoại ra chụp tấm ảnh kỷ niệm: "Thật tức quá, chụp ảnh thì sẽ muốn đăng lên vòng bạn bè, đăng vòng bạn bè xong thì muốn đăng story, đăng story xong thì muốn comeout, comeout xong thì muốn kết hôn, kết hôn xong thì muốn bên nhau đến già......"


"Nhịp điệu này rất đúng." Hứa Tinh Lạc gật đầu.
Mỗi người múc một muỗng kem ngọt ngấy, ăn đến thích thú, cuối cùng, học bá Tống không phát kẹo thì lòng không dễ chịu, dựa vào người bạn trai đi rải kẹo trong nhóm.


Gửi ảnh xong cậu liền lưu manh nói: Đừng hỏi tôi đây là đường nhân tạo hay đường tự nhiên, có thích hay không?
Hứa Tinh Lạc liếc mắt một cái, cười không dừng được, đỉnh quá, hắn giơ ngón cái: "Chấp ca, cậu thật là ngầu."


"Có phải cậu rời nhóm rồi không?" Tống Thanh Chấp cũng cười: "Tôi thêm cậu vào nhé?"
"Được." Hứa Tinh Lạc không để ý.
Tống Thanh Chấp muốn chơi thì hắn sẽ chơi với cậu, dù sao thì người ta vẫn còn nhỏ, thích mấy thứ màu sắc như thế là rất bình thường.


Bởi vì đêm nay còn tiết mục quan trọng, phát kẹo xong, Tống Thanh Chấp cũng không xem tin nhắn trong nhóm CP như trước kia nữa, cậu ném điện thoại xuống, quay người đè Hứa Tinh Lạc, ɭϊếʍƈ miếng kem dính bên khóe miệng người kia......
Sau đó chờ Hứa Tinh Lạc tiến hành bước tiếp theo.


"Có thể tiết lộ chút không," năm phút sau, Hứa Tinh Lạc ôm người vừa mới kết thúc nụ hôn với mình xong, thấp giọng hỏi: "Lúc tôi không ở nhà, trong đầu cậu đã tưởng tượng bao nhiêu lần rồi?"


"Khụ......" Tống Thanh Chấp tê cả người, vì sao trên thế giới này lại có vấn đề bỉ ổi như thế, nhưng rất phù hợp với chất giọng của Hứa Tinh Lạc, cậu đỏ mặt đảo mắt nhìn sang nơi khác: "Cũng không có bao nhiêu lần."
Hứa Tinh Lạc giảo hoạt ngước đầu lên: "Không có bao nhiêu là bao nhiêu?"


Hai người đều trong trạng thái chực chờ lau súng cướp cò, Tống Thanh Chấp hít vào một hơi, vẻ mặt nhộn nhạo, dưới tình huống bạn trai ép hỏi, bất đắc dĩ nói: "Chắc cũng tầm mấy nghìn lần, đáp án này ngài có vừa lòng không?"
Hứa Tinh Lạc không chỉ hài lòng mà còn sốc nữa, có được không?


"Không đúng, có phải cậu đang qua loa với tôi không?" Cảm thấy mình vừa bị lừa dối, Hứa Tinh Lạc quay người đè Tống Thanh Chấp xuống, thuận tiện dùng súng của mình chọc vào đối phương.
Đương nhiên người nọ cũng chọc hắn, lực lượng ngang nhau.


Biết nói gì về cảm giác được ép vào nhau qua hai lớp vải tuy chưa làm nhưng cực kì kích thích, như thể họ sắp phải đè bất cứ lúc nào.
"Không," Tống Thanh Chấp dở khóc dở cười, không biết nên nói thế nào: "Tự tin vào bản thân đi, cậu có sức hấp dẫn này."


Cậu không chỉ nghĩ đến điều đó khi Hứa Tinh Lạc không ở nhà mà thực tế cậu đã nghĩ đến điều đó từ rất lâu rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Vờn qua vờn lại mấy vòng nữa mới làm, hì hì






Truyện liên quan