Chương 47

Có vẻ như hiểu được Hứa Tinh Lạc đang tập trung kiếm tiền, Tống Thanh Chấp cũng không cảm thấy khó chịu lắm, đi tới xem đối phương thế nào rồi đi về nhà.
Dù sao người vẫn ở đó, không thể nào chạy được.
Sau khi cậu rời đi, căn nhà cho thuê lại trở nên yên tĩnh.


Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng Hứa Tinh Lạc gảy đàn thì không có bất kỳ âm thanh nào khác.


Tài năng sáng tác của Hứa Tinh lạc cũng rất rõ ràng, nếu hắn muốn kiếm tiền nhanh chóng thì rất đơn giản. Chỉ cần viết một vài bài hát hit với nhịp điệu đặc biệt và tìm ca sĩ trực tuyến hợp tác, nếu nó trở nên phổ biến kiếm được nhiều tiền thì hắn sẽ nhận được một khoản tiền cho riêng mình.


Về phần tìm ai để hợp tác, Hứa Tinh Lạc trước khi thi đã có chút để ý với một số người.
Sau khi viết được bài hát, hắn đã bắt đầu liên lạc với những người này.


Kết quả thì phải nói thế nào đây...... Người ta làm gì thèm để ý đến hắn, tin nhắn Weibo như đá chìm đáy biển.
Chỉ có một cô gái bày tỏ ý muốn nói chuyện, mà cô gái này vốn dĩ không phải ứng viên tốt nhất mà Hứa Tinh Lạc mong muốn.


Chẳng qua người ta đã đồng ý để ý đến hắn rồi, không phải tốt nhất cũng chỉ có thể là tốt nhất.
Người ta đã chịu quan tâm đến mình, Hứa Tinh Lạc thề rằng sẽ làm cho cô gái trẻ lạnh lùng này trở nên nổi tiếng bằng mọi giá.
Nếu không sẽ cô phụ lòng tin của người ta rồi.




Chị gái trẻ này tên Úy Nhiên, sau khi cô nghe xong bài hát Hứa Tinh Lạc gửi cho mình liền cảm thấy ca khúc này chắc chắn sẽ thành một bản hit, mẹ nó đây đúng là bài hát cực hay.


Hơn nữa người viết nhạc còn là một cậu trai đẹp trai, nếu không phải ngày đầu tiên gặp mặt người ta đã nói thẳng mình là gay thì cô đã rơi vào bể tình.


Úy Nhiên vốn là một ca sĩ trẻ, đã quen với việc thu âm, cô rất háo hức được tung ra ca khúc hit này. Với lịch trình bận rộn của mình, cô đã hoàn thành bài hát trong vòng chưa đầy ba ngày.
Tốc độ này không tệ, khá nhanh ngay cả khi không quay MV mà chỉ thu âm bài hát.


Một bài hát hot trend, ca khúc vừa được phát hành hot như tẩy não.
Đúng như dự đoán, nó đã được cư dân mạng chuyển tiếp và chia sẻ nhiệt tình.


Hứa Tinh Lạc ăn được khoản tiền lãi đầu tiên, sau đó mọi người lần lượt gửi tin nhắn riêng cho hắn yêu cầu hợp tác, trong đó còn có một số người lúc trước không để ý đến hắn.
Tuy rằng hắn muốn kiếm tiền, nhưng cũng là người có cá tính riêng, lựa chọn lướt qua.


Bài hát hot do Úy Nhiên hát đã trở nên nóng sốt trong vòng một tuần và nó ngày càng trở nên nổi tiếng.
Hứa Tinh Lạc lúc này đã bán được vài bài hát, nhận được 300 vạn.
Hắn định dừng lại.


Úy Nhiên tìm Hứa Tinh Lạc để mời hắn hát thì hắn nói thẳng: "Viết nhạc cho cô thì được, nhưng không phải nhạc hot, tôi muốn đổi cái khác, muốn làm một ca sĩ dân ca."
Nếu hát quá nhiều nhạc hot, ấn tượng sẽ không thể thay đổi được.


Về phần tài khoản Weibo được đăng ký trước đó, Hứa Tinh Lạc đã định bỏ nó, nhưng trước khi bỏ thì có một chuyện xảy ra.
Sự việc là như thế này, có một kẻ ngốc chuyển tiếp bài hát của hắn và hỏi một ID, cậu thấy bài hát này thế nào?


Người nọ vô cùng lạnh lùng trả lời hai chữ: Rác rưởi.
Hứa Tinh Lạc đã là người được bó tuổi rồi, đương nhiên sẽ không coi trọng mấy lời nói trên mạng.
Chỉ là hắn cảm thấy ID này có chút quen mắt, Lăng Vấn Kỳ, hắn chìm vào suy nghĩ, mẹ nó.
Lăng Vấn Kỳ chẳng phải là công ba sao?


Hoàng tử bé tương lai của giới âm nhạc, nhưng hiện tại anh chỉ là một đối thủ bình thường trên mạng, thậm chí còn chưa gặp mặt Tần Thư Thụy.
Đến khi lên đại học thì mới gặp nhau.
Lăng Vấn Kỳ, Tần Thư Thụy, Lâm Khác, đều học chung...... Một trường bỏ tiền là có thể vào được.


Hứa Tinh Lạc cũng định học chung một trường với họ, nhưng bây giờ thì chưa, đợi tới lúc có điểm thì hắn sẽ chọn trường sau.
Hứa Tinh Lạc không coi trọng lần gặp gỡ này.


Hắn cảm thấy nhẹ nhõm sau khi kiếm được tiền, cuối cùng cũng có thời gian ra ngoài cắt tóc, thuận tiện mua mấy bộ quần áo và giày theo mùa.
Còn căn phòng nhỏ này hắn cũng không tính ở nữa.


Trong tay có tiền nên muốn thuê căn nhà tốt hơn, còn muốn thuê một studio, nhưng vẫn chưa chắc chắn, tạm thời sẽ đến studio của Úy Nhiên đợi.


Sau khi thu dọn xong, Hứa Tinh Lạc gửi Wechat cho Tống Thanh Chấp, đúng, không gọi điện thoại, trong mắt đa số người, trực tiếp gọi điện thoại là một chuyện rất không lễ phép, có thể khiến người khác bối rối.
Nhưng Tống Thanh Chấp nhìn thấy tin nhắn hắn thì trực tiếp gọi điện thoại đến: "Bận xong rồi hả?"


"Nghỉ ngơi một ngày," Hứa Tinh Lạc cười nói: "Cậu đang ở đâu đó?"
"Ở công ty, làm việc bán thời gian." Tống Thanh Chấp cũng cười, đặt việc mình đang làm xuống, tập trung nói chuyện với Hứa Tinh Lạc: "Hỏi tôi có thời gian không là muốn hẹn tôi ra ngoài sao?"


"Đúng vậy." Hứa Tinh Lạc nói: "Thứ bảy ngày mai, không rảnh thì chủ nhật nhé?"
"Có rảnh." Tống Thanh Chấp vội nói: "Ngày mai tôi qua đón cậu, mang bữa sáng cho cậu nhé."
"Cảm ơn." Hứa Tinh Lạc hơi khựng lại, thật lòng nói thế.


"Biến." Tống Thanh Chấp cười mắng: "Mới mấy ngày không gặp, lúc nói chuyện đã biết cảm ơn rồi, nếu đợi thêm mấy ngày nữa thì hỏi tôi là ai à?"
"Ha ha." Hứa Tinh Lạc cười hai tiếng, hắn nói: "Được, quyết định vậy nhé, ngày mai gặp."
Tống Thanh Chấp nhìn công việc còn chưa hoàn thành: "Ừm, ngày mai gặp."


Bên kia cúp máy, tuy là rất vui vẻ rằng tên kia cuối cùng cũng nhớ đến mình, nhưng sao nghe lại quá lạ lẫm, vừa lịch sự vừa nghiêm túc.
Tống Thanh Chấp lắc đầu, dù sao ngày mai là được gặp, có chuyện gì ngày mai cùng nhau nói rõ.


Lúc trước luôn muốn thi đại học xong rồi nói, bây giờ thi đại học xong rồi, chuyện cũng bọn họ cũng qua được một thời gian rồi, đã đến lúc giải quyết việc giữa bọn họ.
Tống Thanh Chấp lạc quan nghĩ, trên môi vẫn nở nụ cười.


Nhưng lúc đang sắp xếp đồ đạc, trong lòng cậu lại lơ đãng nghĩ mỗi một câu nói vừa rồi của Hứa Tinh Lạc, hành động lại lộn xộn, luôn có cảm giác khủng hoảng rằng đối phương muốn rời đi.


Ban đầu Tống Thanh Chấp cảm thấy rất tự tin, nghĩ rằng nam sinh tán tỉnh ngọt ngào với mình trong khoảng thời gian chắc là thích mình.
Nhưng bây giờ lại thấy rõ một điều khác, sở dĩ Hứa Tinh Lạc nhiệt tình với cậu như vậy, chẳng qua chỉ là một mối tình ngắn ngủi mà thôi.


Có lẽ, đối phương chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành người yêu của cậu.
Là như thế sao?
Tống Thanh Chấp không biết, cậu đang đợi ngày mai Hứa Tinh Lạc sẽ cho cậu đáp án.


Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Chấp lái xe đi mua bữa sáng cho Hứa Tinh Lạc ở một nơi rất xa, nhìn chìa khóa vẫn còn trong tay, tâm trạng của cậu lại tốt hơn một chút.
Cảm thấy dường như cậu đã lo được lo mất quá nhiều điều.


Lần này mở cửa, trong phòng của Hứa Tinh Lạc rất gọn gàng, cứ như đã được thu dọn sạch sẽ, không còn bừa bộn như lần trước.
Mà Hứa Tinh Lạc cũng đã dậy, đang vệ sinh cá nhân trong phòng tắm.
Tống Thanh Chấp đặt bữa sáng lên trên bàn, đi vào tìm hắn: "Thật hiếm thấy, sao hôm nay cậu dậy sớm thế?"


Phun nước trong miệng ra, rửa mặt, Hứa Tinh Lạc nói: "Đến rồi hả? Tối hôm qua ngủ sớm." Hắn lau lau mặt, cười rất tươi: "Dạo gần đây tôi ngủ rất sớm, kỳ thi đại học đã tha hóa tôi."
"Chậc chậc, rất tốt, thiếu niên dưỡng sinh." Tống Thanh Chấp ôm cánh tay, tựa vào cửa nhìn hắn.


"Còn không phải sao." Hứa Tinh Lạc chỉ cậu: "Đừng đứng chỗ này, ra ngoài ngồi đi, chặn ánh sáng của tôi rồi."
Tống Thanh Chấp sửng sốt, sau đó thì thấy vui vẻ, nhưng không làm theo, cậu chặn cửa lại, cả một gian phòng tắm trở nên tối mù, không cho người nào đó soi gương: "Sao cậu không bật đèn?"


Tống Thanh Chấp nói rồi giơ tay ấn mở, nhưng đèn không sáng.
"Hỏng rồi." Hứa Tinh Lạc thở dài: "Không thì cậu nghĩ sao."
"Hỏng khi nào thế," Lần trước Tống Thanh Chấp tới đâu có hư: "Bóng đèn này tôi biết đổi, lát nữa đi mua cái mới."


"Không cần đâu." Hứa Tinh Lạc nói: "Tôi không thuê chỗ này nữa, để chủ nhà làm đi."
"Không thuê nữa?" Tống Thanh Chấp sửng sốt, nhưng nghĩ lại cũng đúng, Hứa Tinh Lạc sắp vào đại học rồi, có thể ở trường, nhưng mà: "Vậy hè này cậu ở đâu?"


"Thuê chỗ khác." Hứa Tinh Lạc kéo khóa quần trước mặt Tống Thanh Chấp, đột nhiên nhớ đến cái gì, hắn hơi nghiêng người.
"Làm sao?" Tống Thanh Chấp nhướng mày: "Chẳng phải tôi chưa từng thấy mà trốn tôi?"
"Văn minh chút văn minh chút đi." Hứa Tinh Lạc cười.


Tống Thanh Chấp cạn lời, không thể nói không đúng chỗ nào, chỉ là cảm thấy rất không thích hợp: "Vậy tôi ra ngoài chờ cậu."
"Ừ." Hứa Tinh Lạc gật đầu.
Sau khi hắn đi ra, nhìn thấy thiếu niên ngồi trên giường mình, lại nhìn bữa sáng, rồi ngồi xuống: "Cảm ơn, sáng sớm mà đã đi mua đồ ăn sáng cho tôi."


Bàn tay đang pha trà của Tống Thanh Chấp khựng lại, để bộ dụng cụ pha trả xuống, nhìn Hứa Tinh Lạc nói: "Một hai phải khách khí như vậy sao?"


"Đây là lễ phép." Hứa Tinh Lạc ngước mắt, vốn định ăn sáng xong mới nói, nhưng mà mẹ nó, bây giờ hắn ăn không vô, thôi, hắn mở ngăn kéo kế bên ra, lấy ra một tấm thẻ nhét vào tay Tống Thanh Chấp: "Chấp ca, ân lớn không lời nào cảm ơn hết được, sau này có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói."


"......" Hơi thở Tống Thanh Chấp hơi nghẹn lại, nhìn tấm thẻ trong tay: "Nhanh vậy hả? Cậu kiếm đâu ra thế?"


"Sáng tác, bán mấy bài hát." Hứa Tinh Lạc trả lời đúng sự thật, hắn nghĩ, việc này hẳn nên dừng ở đây, hít sâu một cái, hắn liền nói: "Chấp ca, kỳ thi xong rồi, tôi thấy cậu với Tần Thư Thụy cũng đã như vậy, chắc là không cần tôi bên cậu nữa."


"Cho nên......" Tống Thanh Chấp ngắt lời hắn: "Cậu trả lại tiền cho tôi, đồng thời vạch rõ ranh giới với tôi?"


"Cũng không nghiêm trọng đến vậy," Hứa Tinh Lạc nói: "Nhưng chuyện này có thế nào cũng phải kết thúc, cậu nói xem có đúng không?" Hắn nhìn Tống Thanh Chấp nghiêm túc hỏi: "Hay là phải nói, cậu vẫn chưa hết thất tình?"


Mỗi lần hỏi đến vấn đề này, trong lòng Tống Thanh Chấp đều run lên, lần này cũng không ngoại lệ.
Qua hồi lâu, cậu mới mở miệng.
"Nếu tôi nói vẫn chưa thì cậu có ở bên cạnh tôi không?" Ngồi bên mép giường, bị Hứa Tinh Lạc nhìn chằm chằm một hồi lâu, Tống Thanh Chấp vô thức rũ mi mắt.


Có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng biết rất khó để nói ra điều này.


Nghe thấy Tống Thanh Chấp hỏi như vậy, Hứa Tinh Lạc khẽ thở dài, hắn nghĩ, Tống Thanh Chấp đúng là hình mẫu của người không thả diều hâu cho đến khi nhìn thấy con thỏ rừng [1], nếu không chắc chắn về việc tiến về phía trước, cậu thà dừng chân tại chỗ.


[1]: Có nghĩa là bạn sẽ không hành động dễ dàng nếu không nhìn thấy chính xác mục tiêu hoặc thời điểm chưa chín muồi.


Điều đó không có nghĩa là tính cách như vậy không tốt, cậu rất tốt, thông minh và đủ kiên định, sẽ không bao giờ đau khổ hay bị tổn thương. Tuy nhiên, Hứa Tinh Lạc không muốn một mối quan hệ như vậy, điều hắn muốn là một mối quan hệ có thể khiến hắn yên tâm.


"Chấp ca, thật xin lỗi." Hứa Tinh Lạc nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ có thể đi cùng cậu đến khi cậu thi đại học xong, cùng cậu đi một quãng đường ngắn, khả năng......" Hắn dừng một chút, sắp xếp từ ngữ rồi tiếp tục: "Cậu sẽ cảm thấy chúng ta ở bên nhau mấy tháng thật thoải mái, thật rung động, tôi cũng thừa nhận điều đó, nhưng cậu không cảm thấy chúng ta cứ như hai chiếc thuyền gặp nhau trên biển sao, đi chung một đoạn thật vui vẻ, sau đó cậu có phương hướng của cậu, tôi có tính toán của tôi, cậu nói hai ta ai phải nhường nhịn ai thì mới có thể cùng đi với nhau đây? Cậu nhường nhịn tôi? Thế có phải là tôi điên rồi không, tôi không thích có người phải hy sinh vì tôi, tôi có rất nhiều tật xấu, tôi cũng không muốn vì cậu mà thay đổi những tật xấu đếm không hết của tôi."


Đây chỉ là một ít vấn đề trong đó, còn nhiều điều không đi đến đâu, Hứa Tinh Lạc thở dài: "Một mình tôi ăn no cả nhà không đói, mà thế giới của cậu không chỉ có một mình Hứa Tinh Lạc, tôi không muốn phải chia sẻ một người với rất nhiều người cậu có hiểu không?"


Điều quan trọng nhất đó là linh hồn của hắn bôn ba nhiều nơi đã bắt đầu kiếm tìm bến đỗ an ổn, mà cuộc sống của Tống Thanh Chấp chỉ mới vừa bắt đầu.
Hơn nữa hai người bọn họ chỉ mới quen nhau được mấy tháng, cũng không đến tình trạng một hai phải có đối phương, ít nhất hắn nghĩ là thế.


"Chấp ca?" Hứa Tinh Lạc gọi một tiếng.
Không biết từ khi nào, Tống Thanh Chấp cúi đầu, hai tay đặt ra đằng sau, không nói lời nào trước những lời của Hứa Tinh Lạc.
Không phải bởi vì cậu không đồng ý, mà là bởi vì cậu không tìm thấy lời nào để phản bác.


"Ừ......" Tống Thanh Chấp gật đầu: "Nói một hồi thì đó là cậu không thích tôi, tôi không phải người cậu muốn, tôi hiểu rồi."


Đặc biệt là câu "một mình tôi ăn no cả nhà không đói, thế giới của cậu lại không chỉ có một mình Hứa Tinh Lạc" cậu đều hiểu hết, Hứa Tinh Lạc cũng không phải muốn nói cậu phải vứt bỏ tất cả để yêu Hứa Tinh Lạc, hắn chỉ cảm thấy điều cậu có thể cho hắn quá nhỏ.


Nếu có vấn đề gì xảy ra, bạn trai sẽ là người bị bỏ rơi đầu tiên.
"Gần như là thế." Hứa Tinh Lạc nói.
"Nói thẳng ra là cậu không tin tưởng tôi." Tống Thanh Chấp nói.


"Tôi thừa nhận điều này," Hứa Tinh Lạc vặn lại: "Nhưng làm sao cậu có thể tin tưởng tôi, cậu đến một câu thích tôi cũng không dám nói, chỉ kéo cho đến khi cậu cảm thấy ok mới thôi, vậy tôi đóng vai gì trong khoảng thời gian ấy? Thành thật mà nói, nó giống như một công cụ để cậu trải nghiệm tình yêu trong trường học."


Lời vừa nói ra, sắc mặt Tống Thanh Chấp lập tức trở nên khó coi.
"Đương nhiên, không phải tôi trách cậu," Hứa Tinh Lạc nhanh chóng nói: "Tôi không trách cậu, trong lòng tôi cậu vẫn có ấn tượng tốt nhất."
Tác giả có lời muốn nói: Chấp bảo: Con mẹ cậu.






Truyện liên quan