Chương 54

Trong lòng Đỗ Thiên Trạch trầm xuống. Cậu không quen thân với Thái Nhã. Nếu nói chuyện này cho Thái Nhã biết, có thể sẽ quá mức mạo hiểm. Nhưng Thái Nhã đã đọc những tài liệu này rồi, nếu không nói thì cũng không được.


Đỗ Thiên Trạch kéo ra một nụ cười, lộ vẻ khó khăn mà nói: “Chị Thái Nhã à, sao chị lại khẳng định như thế chứ Đồ vật Đại Phi mang về chưa chắc là của cửa hàng thú cưng, nói không chừng là do nó nhặt từ bên ngoài về thì sao.”


“Đã tới mức này rồi mà còn dám giả tạo với chị à” Thái Nhã liếc Đỗ Thiên Trạch một cái, sau đó quay đầu mà nói với Đình Sơn: “Cậu tới đi.”


“A.” Đình Sơn ngồi thẳng người lên, nói với Đỗ Thiên Trạch: “Là như vầy. Tuy Đại Phi thường bay ra ngoài chơi, nhưng ngoại trừ bắt về vài con sâu thì nó chưa từng mang thứ khác về nhà. Cho nên thứ này, nếu cậu nói không phải của cửa hàng thú cưng thì có đánh ch.ết anh, anh cũng không tin.”


“Hai người cứ thế mà khẳng định luôn sao” Đỗ Thiên Trạch vừa cười khổ vừa nói.
“Cậu nói thử xem” Thái Nhã cho Đỗ Thiên Trạch một nụ cười ý vị sâu xa.


“Chuyện này cũng không phải không thể nói, nhưng sau khi hai người xem rồi thì không thể tiết lộ ra bên ngoài.” Đỗ Thiên Trạch suy xét một chút, cảm thấy không thể tránh khỏi nữa, nên đành đánh cuộc thử một phen. Thanh danh của Thái Nhã và Đình Sơn cũng không tệ lắm, chắc sẽ không đi mật báo đâu. “Tờ tư liệu Đại Phi mang về đúng là lấy từ cửa hàng thú cưng. Chị Thái Nhã muốn xem đầy đủ không”




“Muốn. Lấy lại đây cho chị ngay.” Thái Nhã đáp lại ngay.
Đỗ Thiên Trạch nói với Phương Duyệt rằng muốn lấy tư liệu, sau đó đưa cho Thái Nhã.
Thái Nhã và Đình Sơn xem từng tờ một. Chỉ mới đọc qua vài trang, Thái Nhã đã phải lấy khăn ra mà lau mắt, cô khóc rồi.


Nhìn xong phần tư liệu, hai mắt của Thái Nhã đều đã khóc tới đỏ bừng, dùng giọng mũi mà hỏi: “Hoa Tử Dịch trong tư liệu này, có phải là tên Hoa Tử Dịch mà chúng ta quen không”
Đỗ Thiên Trạch gật đầu.


“Đệt mịe nó, cái tên cặn bã như vậy sao không ch.ết nhanh cho xã hội rảnh nợ chứ.” Thái Nhã nghiến răng nghiến lợi mà nói. Đỗ Thiên Trạch và Đình Sơn sợ hãi, Thái Nhã vậy mà biết nói tục a.


“Nhìn cái gì hả Con thỏ nóng nảy còn biết cắn người kia mà. Tôi tức giận thì không được quyền nói bậy sao” Thái Nhã hung dữ, nói.


“Được được được. Chị Thái Nhã mắng rất hay.” Đỗ Thiên Trạch nói xong, liền cẩn thận nhận lấy tablet trong Thái Nhã, thở ra một hơi rồi nói với Thái Nhã: “Sau khi em cho chị Tùy Viện xem xong video này, chị Tùy Viện liền đập nát luôn cái máy tính.”


Lời của Đỗ Thiên Trạch nói không tính là khoa trương. Quả thật là sau khi Tùy Viện xem xong đã đập vào màn hình máy tính. Lúc Phương Nghị đem máy tính đi sửa, nhân viên sửa máy đã nói trên màn hình có nhiều chỗ bị vỡ nát rồi, không thể sửa được, chỉ có thể thay bằng một cái mới. (a Nghị vẫn cố gắng đem đi sửa …)


“Chị Tùy Viện, chị ấy cũng biết chuyện này à” Thái Nhã hỏi.


“Dạ biết.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu, sau đó nói về Đậu Phộng: “Chị Thái Nhã, chị cũng đã thấy Đậu Phộng rồi đó. Đậu Phộng là do ɖú Em nhặt được ở gần phim trường, rồi bị người ta ngược đãi ngay trong khách sạn. Cũng bởi vì chuyện của Đậu Phộng, tụi em mới bắt đầu hoài nghi Hoa Tử Dịch. Chị Tùy Viện thường xuyên đến thăm đoàn phim, biết chuyện Đậu Phộng bị ngược đãi, nên sau khi điều tr.a ra kết quả, tụi em liền nói cho chị Tùy Viện biết chuyện Hoa Tử Dịch.”


“Hóa ra là như thế.” Thái Nhã gật đầu. Cho tới giờ cô vẫn không hề biết hóa ra Đỗ Thiên Trạch quen biết với Tùy Viện. Cho dù Tùy Viện đã lui khỏi giới giải trí, nhưng cấp bậc vẫn hơn Đỗ Thiên Trạch nhiều. Vì thế lúc Đỗ Thiên Trạch bảo Tùy Viện đã nhìn thấy tư liệu này, cô cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng nếu Đỗ Thiên Trạch đã nói như vậy thì ngược lại có thể lý giải được.


“Đậu Phộng….” Trí nhớ của Thái Nhã rất tốt, lập tức nhớ tới con mèo bị thương nghiêm trọng kia: “Đậu Phộng chính là con mèo bị Đại Phi gọi là tên què đúng không Vết thương của nó sao rồi Chẳng lẽ nó cũng bị Hoa Tử Dịch làm hại sao”


Tuy mấy chuyện trong tư liệu khiến Thái Nhã thương tâm, nhưng Đậu Phộng lại khiến Thái Nhã đau lòng.
“Dạ.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu.


“Dẫn chị đi thăm Đậu Phộng đi. Đã lâu rồi chị không gặp nó. Không biết dạo này nó như thế nào rồi.” Thái Nhã lau đi nước mắt không biết lúc nào thì chảy ra, nói.


“Đậu Phộng khôi phục rất tốt. Mỗi ngày Hạt Dưa đều dẫn nó đi phơi nắng, còn cướp đồ ăn ngon về cho nó. Nó sống rất tốt.” Đỗ Thiên Trạch vừa nói vừa đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài.


“Tôi nói a.” Đình Sơn cố ý dừng lại đằng sau, chọt chọt Hải Dương, rồi nói: “Cậu có cảm thấy chị Thái Nhã bị người ngoài hành tinh ám vào người không Cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng a. Đã khóc hai lần rồi. Trước giờ có nhìn thấy chị ấy khóc bao giờ đâu.”


“Đừng nói chị Thái Nhã.” Hải Dương lộ vẻ cực kỳ khinh thường mà liếc Đình Sơn một cái: “Đừng cho là tôi không thấy, lúc anh đọc tư liệu thì mắt của anh cũng đỏ đó, xém chút đã rớt nước mắt luôn rồi.”


“Đó là do tôi nhìn màn hình quá lâu nên bị mắt bị kích thích thôi. Cậu thì biết cái gì chứ” Hải Dương vậy mà lại dám vạch trần anh. Đình Sơn kịch liệt phản bác. Nói giỡn sao, anh đường đường là một thằng đàn ông, sao lại khóc được.


“Ờ ha, nhìn màn hình tới hơn mười phút lận, lâu quá ha.” Đình Sơn rất thích đùa, người cũng không xấu, cho nên Hải Dương thích nói đùa với Đình Sơn. Nhưng sau khi đọc xong phần tư liệu, Hải Dương cũng có chút đồng ý với sự lựa chọn của Đỗ Thiên Trạch. Tên Hoa Tử Dịch kia nếu không ch.ết thì quả thật là cục nợ của xã hội.


Đỗ Thiên Trạch dẫn Thái Nhã ra khỏi phòng nghỉ. Phương Nghị vừa lúc dắt ɖú Em và ɖú Anh từ ngoài trở về, nhìn thấy bọn họ thì cũng không lộ vẻ gì, cứ như là biết bọn họ tới, chắc là Phương Duyệt đã gọi cho anh rồi.


“Con chó này…. Nhìn quen thật nha.” Thái Nhã nhìn thấy ɖú Anh được Phương Nghị dắt trong tay, nhỏ giọng nói.


“Chị Thái Nhã, chị có cảm thấy con chó này, có giống với con chó lông vàng nhà Ninh Phong hay không a” Đình Sơn bước tới bên người Thái Nhã rồi nói. Bởi vì địa vị của Ninh Phong rất cao, cho nên lúc bọn họ làm tiết mục mừng năm mới, đã cố ý làm một kỳ đặc biệt cho Ninh Phong. Hơn nữa, vì muốn phối hợp với Ninh Phong, địa điểm quay tiết mục cũng là ở trong nhà Ninh Phong, cho nên cả hai người đều đã gặp ɖú Anh. Lúc phỏng vấn, chỉ cần ɖú Anh xuất hiện, thì Ninh Phong liền di dời lực chú ý của mình qua chỗ khác. Người sáng suốt đều nhìn ra, Ninh Phong rất cưng chiều ɖú Anh. Sau khi Đình Sơn và Thái Nhã làm xong chương trình, còn cố ý thảo luận với tổ chương trình suốt nửa tiếng đồng hồ, đề tài chính là ‘người không bằng chó’, cho nên Đình Sơn có ấn tượng sâu sắc với ɖú Anh. Lúc đó, Thái Nhã còn nói, ɖú Anh được Ninh Phong tỉ mỉ nuôi nấng như vậy, nhất định là do kiếp trước đã cứu vớt địa cầu.


“Chủ tiệm, con chó này… cũng là do ɖú Em nhặt về sao” Đình Sơn chủ động tiến tới hỏi. Nếu quả thật là chó của Ninh Phong, vậy anh sẽ lập tức nói cho Ninh Phong biết con chó của anh ta đang ở cửa hàng thú cưng. Vậy thì Ninh Phong sẽ thiếu anh một nhân tình lớn.


“Không phải, là của một người bạn gửi nuôi.” Phương Nghị vừa trả lời vừa kéo ɖú Anh. Không còn cách nào, ɖú Anh vẫn cứ không ngừng mỉm cười lộ vẻ dại trai với ɖú Em. Mấu chốt chính là ɖú Anh sẽ tận dụng hết tất cả mọi cơ hội để cọ vào bên người ɖú Em, làm ɖú Em sợ tới mức trắng bệch cả mặt.


“Vú Anh, mày đừng có quấn lấy ɖú Em nữa, lại đây thử thịt gà khô tao mới mua đi.” Phương Duyệt thấy ɖú Em đáng thương trốn trốn tránh tránh, liền chủ động tới giải cứu ɖú Em, tỏ vẻ cường ngạnh mà kéo ɖú Anh đi ra chỗ khác. Lúc ɖú Anh bị lôi đi, nó vẫn luôn quay đầu nhìn ɖú Em, phát hiện ɖú Em cũng nhìn nó, liền lộ ra nụ cười khổ sở.


“Vú Anh” Thái Nhã và Đình Sơn liếc mắt nhìn nhau một cái. Hai người đều có thể nhìn ra sự nghi vấn trong mắt đối phương. Con chó nhà Ninh Phong cũng tên là ɖú Anh. Vậy con chó lông vàng này rõ ràng là của nhà Ninh Phong rồi. Ninh Phong xem con chó kia như bảo bối, làm sao có thể gửi nuôi ở cửa hàng thú cưng chứ


“Chủ tiệm, con lông vàng này tên là ɖú Anh sao” Đình Sơn hỏi. Nếu con chó này quả thật là chó của Ninh Phong, Phương Nghị lại đối xử thô lỗ với ɖú Anh như vậy, nếu Ninh Phong nhìn thấy, nhất định sẽ đau lòng muốn ch.ết.


“Đúng vậy.” Phương Nghị gật đầu. Anh không hiểu chỉ là tên chó thì có gì phải rối rắm chứ.
“Cái kia… Tôi có thể hỏi một chút, cậu biết Ninh Phong à” Đình Sơn có chút chần chờ, hỏi.


“Biết a.” Phương Nghị nghe thấy tên Ninh Phong thì bừng tỉnh đại ngộ. Hèn gì khi nghe tên của ɖú Anh, bọn họ lại kinh ngạc như vậy, chắc bọn họ cũng đã biết con chó nhà Ninh Phong rồi.


“Không phải là loại cậu biết anh ấy mà anh ấy không biết cậu. Loại mà tôi nói là loại quen biết lẫn nhau, quen biết trong hiện thực ấy.” Đình Sơn khẽ giải thích với Phương Nghị.
“Có quen biết.” Phương Nghị vẫn gật đầu như cũ.


“Chị Thái Nhã, Phương Nghị quen với Ninh Phong, hơn nữa còn rất thân. Chị nhìn thái độ của ɖú Anh đối với ɖú Em thì sẽ biết.” Đỗ Thiên Trạch nghe thấy câu hỏi của Đình Sơn, liền nhỏ giọng nói với Thái Nhã.


“Sao không nói sớm” Thái Nhã lại liếc mắt xem thường với Đỗ Thiên Trạch. Tin tức quan trọng như vậy mà Đỗ Thiên Trạch lại không nói sớm cho bọn họ biết. Nhất định là cố ý.


Đỗ Thiên Trạch đi theo đằng sau Thái Nhã, phát hiện thái độ của Thái Nhã đã thay đổi không ít, trong lòng không ngừng gật gù, cảm thấy nói về Tùy Viện và Ninh Phong cho Thái Nhã biết là sự lựa chọn đúng đắn.


Tình huống của Đậu Phộng đã tốt hơn nhiều so với trước. Lông trên người cũng đang mọc dài ra, tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Hạt Dưa không còn quá cảnh giác với người nữa. Thấy có người tới, Hạt Dưa chỉ yên lặng nằm trên cái đệm đối diện với Đậu Phộng mà chơi bóng với nó, không còn đứng thẳng người lên mà tỏ vẻ cảnh cáo nữa.


“Chân của Đậu Phộng… còn chưa tốt lên sao” Đậu Phộng vẫn luôn ngồi. Thái Nhã không nhìn thấy tình huống của chân nó.
“Chân của Đậu Phộng không thể chữa được.” Phương Nghị ở bên cạnh đáp lại.


“Vậy bình thường nó đi bằng cách nào” Thái Nhã có chút lo lắng hỏi. Nếu là người tàn tật, thì sẽ có các loại công cụ phụ trợ để giúp đỡ. Nhưng nếu động vật xảy ra vấn đề, Thái Nhã không thể tưởng tượng nổi tụi nó sẽ phải sống như thế nào.


“Dùng chân trước mà lết người đi, có thể đi một đoạn ngắn. Xa hơn thì không được. Tôi có làm một cái xe lăn cho nó. Chờ vết thương trên người nó lành hết thì có thể dùng.” Chuyện của Đậu Phộng, Phương Nghị vẫn luôn quan tâm. Trong tiệm cũng từng có thú tàn tật như Đậu Phộng, vì thế Phương Nghị rất quen thuộc khi xử lý chuyện này. Điều duy nhất tiếc nuối chính là Đậu Phộng còn quá nhỏ, vậy mà năng lực hành động của nó đã bị người khác tước đoạt mất.


“Haiz…” Thái Nhã hít một hơi thật sâu, dời mắt đi chỗ khác, không đành lòng nhìn Đậu Phộng, kéo Đình Sơn quay về phòng nghỉ.
Đỗ Thiên Trạch đi ở đằng sau, bị Hải Dương kéo lại. Hải Dương tiến đến gần bên tai Đỗ Thiên Trạch, nói: “Chuyện lần này, tôi ủng hộ cậu.”


“Cám ơn.” Nghe Hải Dương nói như vậy, trong lòng Đỗ Thiên Trạch liền thả lỏng. Kỳ thật, lúc ra quyết định kia, người cậu cảm thấy có lỗi nhất chính là Hải Dương. Dù sao thì, lúc cậu gian khổ nhất, Hải Dương vẫn ở cùng với cậu. Giờ vừa mới có chút chuyển biến tốt đẹp thì cậu lại làm ra loại chuyện này. Quả thật là có hơi tùy hứng. Hơn nữa cậu cũng biết, Hải Dương đồng ý để cậu làm là bởi vì anh biết cho dù có khuyên cậu cũng như không, vì bất đắc dĩ nên mới đồng ý. Nhưng mà, sau khi đọc xong phần tư liệu kia và thấy tình huống của Đậu Phộng, Hải Dương đối với quyết định của cậu là đồng ý từ trong đáy lòng. Đỗ Thiên Trạch khẽ nhếch miệng mỉm cười, xem ra Hải Dương cũng không hoàn toàn thờ ơ với đám thú nhỏ đáng yêu này a.






Truyện liên quan

Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Vân Nhất Nhất110 chươngTạm ngưng

Trọng SinhNgượcCổ Đại

5.4 k lượt xem

Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Viên Hô Tiểu Nhục Bao111 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhTrọng SinhNữ Cường

2.7 k lượt xem

Hồ Ly Trùng Sinh

Hồ Ly Trùng Sinh

Chín Mươi Chín Dùng Thư Sinh59 chươngFull

Huyền HuyễnXuyên Không

444 lượt xem

Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Vụ Thỉ Dực154 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhTrọng SinhMạt Thế

7.8 k lượt xem

Võ Hiệp Trùng Sinh

Võ Hiệp Trùng Sinh

Đại Soái Phỉ15 chươngTạm ngưng

Võ HiệpVõng DuXuyên Không

358 lượt xem

Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Thuần Bạch Xuẩn Bạch74 chươngFull

Trọng SinhĐam Mỹ

2.7 k lượt xem

Trùng Sinh Chi Sủng

Trùng Sinh Chi Sủng

Dạ Nhược Ly29 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhDị NăngTrọng Sinh

192 lượt xem

Thiên Tôn Trùng Sinh

Thiên Tôn Trùng Sinh

Kavy608 chươngFull

Tiên Hiệp

53.8 k lượt xem

Trùng Sinh Mạnh Nhất Cung Phi

Trùng Sinh Mạnh Nhất Cung Phi

Mãn Thành Phong Ngữ27 chươngTạm ngưng

Trọng SinhCung ĐấuNữ Cường

128 lượt xem

Bí Thư Trùng Sinh

Bí Thư Trùng Sinh

Bảo Thạch Tiêu2,771 chươngFull

Đô ThịQuan TrườngTrọng Sinh

154.7 k lượt xem

Trùng Sinh Chi Cưu Triền

Trùng Sinh Chi Cưu Triền

Thì Bất Đãi Ngã68 chươngFull

Trọng SinhĐam Mỹ

1.5 k lượt xem

Trùng Sinh Nhã Linh

Trùng Sinh Nhã Linh

Lăng Huyên Vy4 chươngTạm ngưng

Trọng SinhNữ Cường

21 lượt xem