Chương 18. Hé Lộ Năng Lực

Hàng Nhất, Tân Na, Hàn Phong, Lục Hoa và Mễ Tiểu Lộc tời bể bơi lúc 6 giờ chiều. Ra khỏi Trung tâm Thể dục thể thao, cả năm người đều không nói gì, lặng lẽ bước trên phố.


Lẽ ra, sau khi bơi xong, điều thú vị rất nên làm là cùng đi ăn lẩu, nhưng xảy ra chuyện vừa rồi thì không ai còn tâm trí nữa. Tân Na đầu óc rối bời, sắc mặt đờ đẫn, nỗi sợ hãi choáng váng biến thành bóng đen ám ảnh nặng nề trong tâm lý cô. Hàng Nhất rất hiểu, điều Tân Na cần nhất lúc này là về nhà nghỉ ngơi. "Tân Na! Anh đưa em về nhà, được không?" Hàng Nhất nói.


Tân Na không đáp, cô bước đi nhanh hơn.
Hàng Nhất rất lo lắng cho tình trạng của cô anh rảo bước theo sát. "Anh gọi taxi đưa em về, được không?" Hàng Nhất hỏi lại lần nữa.


Tân Na vẫn không tỏ thái độ gì, Hàng Nhất thở dài. Đúng lúc này có một chiếc taxi chạy qua, anh định giơ tay vẫy thì lập tức bị Tân Na ấn tay xuống, mắt nhìn anh chằm chằm.
Hàng Nhất sửng sốt, không hiểu sao Tân Na lại nhìn mình bằng ánh mắt soi xét như thế.


"Hàng Nhất, anh cò điều gì định nói với tôi không?"
Có lẽ Tân Na cảm nhận được điều gì đó. Hàng Nhất hơi sửng sốt, nhưng anh thật sự không biết nên trả lời thế nào, đôi môi mấp máy mà không thể nói gì.
Tân Na nhìn Hàng Nhất hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu, "Được thôi!"


Nói rồi, cô quay người đi, bẫy một chiếc taxi khác. Cô lên xe, chẳng thèm ngoái đầu lại. Xe lăn bánh.
Hàng Nhất nhìn theo chiếc taxi chạy xa dần, lòng nẵng trĩu một nỗi buồn khó tả. Cảm giác chưng hửng chẳng dễ hiểu gì, nhưng lúc này anh có một việc quan trọng hơn cần làm rõ.




Anh ngoảnh lại nói với Hàn Phong, Lục Hoa và Mễ Tiểu Lộ, "Chúng ta tìm nơi yên tĩnh ngồi một lát."
Ba người bạn gật đầu.
Họ vào một quán giải khát gần đó. Lúc này là giờ cơm tối nên ở đây rất vắng khách. Họ tìm một chỗ hơi khuất, rồi gọi mấy cốc nước.


Sau mấy phút trầm mặc, Hàng Nhất mở đầu, "Tôi biết các cậu cũng nghĩ như tôi: sự việc xảy ra chiều nay tuyệt đối không phải tai nạn bất ngờ."
"Đúng!" Hàn Phong là người đầu tiên công nhận. Lục Hoa cũng gật đầu, vẻ bất an.
Mễ Tiểu Lộ không tỏ thái độ gì nhưng thâm tâm anh hiểu rõ hơn ai.


"Cái ch.ết của Phó Thiên rất vô lý. Những người khác, kể cả cảnh sát, đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng chắc hẳn chúng ta đều nghĩ đến nguyên nhân đó." Hàng Nhất nói.


"Có kẻ đã ra tay." Hàn Phong hít một hơi thật sâu, "Một kẻ nào đó - là nam hoặc nữ - ở lớp 13 đã làm chuyện này, dùng siêu năng lực giết ch.ết Phó Thiên."
"Siêu năng lực nào? Sao hắn lại làm được?" Lục Hoa hoang mang hỏi.


"Chịu, tôi không biết. Sự việc xảy ra quá nhanh. Tôi chỉ nhìn thấy Phó Thiên nhảy xuống, nước lập tức biến thành màu đỏ, tôi không ý thức được chuyện gì đã xảy ra." Hàn Phong nói.


"Điều then chốt là tại sao kẻ đó lại muốn giết Phó Thiên." Hàng Nhất băng khoăn, "Nếu vì cuộc "cạnh tranh" này thì giết Phó Thiên chẳng có ý nghĩa gì. Hôm "Cựu thần" giáng lâm, Phó Thiên không đi học vì thế không có siêu năng lực, nên giết Phó Thiên cũng không thể "nâng cấp" được."


"Có thể vì lý do cá nhân... hoặc vì muốn thử năng lực củ mình, nên hắn ra tay." Mễ Tiểu Lộ nói.
Hàng Nhất nghĩ ngợi một lát rồi nói, "Thôi được, động cơ giết Phó Thiên là gì, đành tạm gác lại. Bây giờ chúng ta bàn về vấn đề thực tế nhất: ai giết Phó Thiên?"


Nói xong câu này, Hàng Nhất nhìn chằm chằm ba người bạn. Hàn Phong sửng sốt, "Hàng Nhất, cậu nhìn chúng tôi như thế là ý gì? Cậu cho rằng hung thủ nằm trong số chúng tôi chắc?"


"Chúng ta đã nhất trí rằng Phó Thiên bị giết bởi siêu năng lực. Trong đám đông có mặt ở bể bơi hôm nay, chỉ bốn người chúng ta có siêu năng lực."


Hàn Phong và Lục Hoa căng thẳng nhìn nhau rồi lại nhìn Mễ Tiểu Lộ, cảm thấy bất an. Hàn Phong nói, "Hàng Nhất, cậu có thể xác định không... ý tôi là, có mặt ở bể bơi hôm nay còn có học viên khác cũng ở lớp 13, mà chúng ta không nhìn thấy?"


Nói đúng rồi đấy. Mễ Tiểu Lộ thầm nghỉ. Trên thực tế, hung thủ chính là cô gái tên là Ngụy Vi. Điều này hiện giờ mới chỉ mình anh biết nhưng anh không đĩnh nói ra. Anh không muốn bộc lộ siêu năng lực của mình.


Hàng Nhất nghĩ ngợi rồi nói, "Đúng là có khả năng này. Nhưng tôi nghĩ cần phải xác nhận đã."
"Xác nhận ra sao?"


Hàng Nhất nghiêm nghị nhìn ba người bạn, nói, "Tôi coi Hàn Phong, Lục Hoa và Mễ Tiểu Lộ đều là bạn thân có thể tin cậy, cho nên bây giờ tôi xin thẳng thắn nói để các cậu biết: tôi đã có siêu năng lực, và tôi tin rằng ba cậu, cũng như 46 học viên còn lại của lớp tiếng Anh, đều đã có một siêu năng lực nào đó. Chắc các cậu không phủ nhận điều này?"


Hàn Phong và Mễ Tiểu Lộ miễn cưỡng gật đầu. Lục Hoa nhồi im, cũng tức là mặc nhiên thừa nhận.
"Được rồi!" Hàng Nhất nói, "Bây giờ tôi bằng lòng nói cho các cậu biết siêu năng lực của mình để xác nhẫn rằng tôi không thể dùng nó để giết người. Các cậu có bằng lòng cũng làm như thế không?"


Cả ba người đều đờ ra, họ không ngờ Hàng Nhất lại đặt vấn đề này. Một lát sau Hàn Phong do dự nói, "Hàng Nhất! Không phải tôi không muốn tiết lộ, mà là... tôi không hề biết vận dụng năng lực của mình như thế nào."


Hàng Nhất nhìn anh ta, "Lục Hoa à, tôi làm thế này là vì hy vọng giữa những người bạn thân chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau. Có lẽ tôi không thể thiết phục cả lớp cùng thành thực với nhau, nhưng ít ra bốn chúng ta có thể liên kết thành đồng minh. Tôi rất không muốn mấy người chúng ta lại coi nhau là kẻ địch! Cậu hiểu ý tôi chứ!"


Lục Hoa đỏ mặt, "Tôi hiểu. Nhưng đúng là tôi không nói dối, tôi thực sự không biết siêu năng lực của mình phải vận dụng ra sao, cho nên dù có nói cho các cậu biết thì cũng không thể thực hành ngay lập tức."


Hàng Nhất thở dài, "Được! Tôi tin cậu." Rồi anh quay sang Hàn Phong, "Cậu thì sao, Hàn Phong? Cậu có bằng lòng nói cho mọi người biết không?"


Sắc mặt Hàn Phong bỗng tái nhạt, lắc đầu quầy quậy, "Hàng Nhất! Tôi đã từng nói với cậu rồi, tôi không dám tùy tiện thử năng lực của mình... tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
"Năng lực của cậu sẽ dẫn đến những chuyện đáng sợ sao?" Hàng Nhất nghi hoặc nhìn Hàn Phong.


"Đừng hỏi nữa... xin lỗi, tôi không thể nói ra, ít ra là lúc này chưa thể nói. Cũng như Lục Hoa, cho đến giờ tôi vẫn chưa thử nghiệm."
"Các cậu..." Hàng Nhất không biết họ có nói thật hay không, anh cảm thấy rất bí. "Còn cậu, Tiểu Mễ?" Anh nhìn Mễ Tiểu Lộ.


Mễ Tiểu Lộ bặm môi ngẫm nghĩ một lát rồi nói, "Anh Hàng Nhất! Chẳng phải em không muốn nói, nhưng tình hình đang thế này nói ra e là không công bằng."
Hàng Nhất hít sâu một hơi, thất vọng, xòe bàn tay ra, "Hay quá! Các cậu đúng là bạn tốt của tôi!"


"Chúng ta là bạn thân mà!" Hàn Phong nói, "Nhưng Hàng Nhất, cậu có nghĩ thế này không: đã là bạn thân với nhau thì không cần phải xác nhận gì cả mà nên tin tưởng nhau. Ví dụ như tôi không nghi ngờ cậu dùng siêu năng lực để giết Phó Thiên, vậy tại sao cậu lại nghi ngờ chúng tôi?"


Hàng Nhất cứng họng, không biết đối đáp ra sao.
"Đúng thế, Hàng Nhất. Tôi cũng cho rằng chúng ta không cần thiết phải xác định cái gì cả." Lục Hoa nói. "Nếu cậu tin tôi thì tôi có thể nói rõ với cậu rằng tôi tuyệt đối không làm cái chuyện đó!"
"Cũng tuyệt đối không phải tôi!" Hàn Phong nói.


"Tôi thì lại càng không thề." Mễ Tiểu Lộ cũng nói theo.
Hàng Nhất nhìn cả ba người, anh không thể không tin bất cứ ai trong đó. Một lát sau, anh nói, "Thế thì, hung thủ đúng là một người khác."


"Cậu nên nghĩ như thế từ lâu!" Hàn Phong bất mãn nói, "Chứ đâu có thể nghi ngờ bạn thân của mình? Tôi và Lục Hoa, lẽ nào cậu còn chưa hiểu? Cho dù chúng tôi thử siêu năng lực của mình thì cũng không đem tính mạng Phó Thiên ra để thử!"


Mễ Tiểu Lộ thấy Hàn Phong không đưa anh vào trong "ví dụ", anh cũng tự giải thích theo, "Đúng! Tôi cũng tuyệt đối không thể!"
"Vậy thì hung thủ là ai trong đám học viên lớp 13?"


Đáp án là gì, Mễ Tiểu Lộ đã biết quá rõ, anh không muốn bàn đến điều này nữa bèn nói, "Anh Hàng Nhất ạ, chúng ta không thể phát hiện ra kẻ đó khi cứ ngồi đây đoán già đoán non. Có lẽ chúng ta nên dự đoán xem sau khi sự kiện này xảy ra có thể nảy sinh hững phản ứng gì, còn hơn cứ ngồi nghi ngờ ai là hung thủ."


Dường như ý kiến của Mễ Tiểu Lộ đã thức tỉnh Hàn Phong, anh nói, "Phải đấy! Chúng ta không cần tập trung chú ý vào kẻ đó, chúng ta nên nhớ rằng 50 người ở lớp 13 đều đã có siêu năng lực! Sự việc xảy ra hôm nay, ngày mai sẽ lan truyền khắp cả lớp, sau khi mọi người đều biết có kẻ bắt đầu ra tay thì sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền như thế nào?"


Lục Hoa toát mồ hôi, "Trời ơi, vụ thứ nhất xảy ra tất nhiên sẽ khiến mọi người cảm thấy bất an, nếu có người nhận định rằng: thà ra tay trước để chiếm ưu thế cón hơn thụ động ngồi yên chờ ch.ết, thế thì... một cuộc giết chóc hỗn loạn sẽ bùng phát và lan rộng rất nhanh."


Phân tích của Hàn Phong và Lục Hoa khiến Hàng Nhất toàn thân lạnh toát. Anh không thể không thừa nhận tình trạng này sẽ xảy ra, thậm chí tất yếu phải xảy ra. Mễ Tiểu Lộ cũng lo lắng, nếu anh không phải học viên lớp 13 thì tình thế của anh sẽ an toàn hơn, tuy nhiên anh rắt lo cho sợ an nguy của Hàng Nhất.


Tĩnh lặng hồi lâu. Hàng Nhất nghiêm túc mở lời, "Chúng ta không thể để sự việc phát triển thành ra như thế. Nhất định phải ngăn chặn cuộc tàn sát hỗn loạn này!"
"Ngăn chặn như nào đây?" Lục Hoa bi quan nói, "Chúng ta có thể khống chế toàn cục hay sao?"


"Chúng ta sẽ nỗ lực tối đa để thuyết phục mọi người đoàn kết lại, cùng đối mặt với chuyện này."
"Nhưng, như lời "Cựu thần" nói, cuộc cạnh tranh này chỉ hạn chế trong thời gian một năm; nếu sau một năm không thể phân thắng bại thì toàn bộ 50 người sẽ bị hủy diệt, sẽ ch.ết cả lũ." Hàn Phong nhắc nhở.


"Tại sao chúng ta cứ phải nghe lời "Cựu thần" nói? Tôi không tin đó là cách giải quyết duy nhất. Chỉ cần chúng ta đoàn kết lại thì nhất định sẽ tìm ra con đường tốt hơn để giải quyết chuyện này." Hàng Nhất ngừng một lát, "Và, biết đâu đây chính là một kiểu thăm dò thì sao? Có lẽ "Cựu thần" không thật sự muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau, đây chỉ là khảo nghiệm. Tóm lại, chưa đến phút cuối thì tôi quyết không khuất phục sự sắp đặt tàn nhẫn ấy!"


"Anh Hàng Nhất nói không sai." Lời của Hàng Nhất khiến Mễ Tiểu Lộ phấn khích, anh là người tiên phong tỏ ý tán thành, "Chúng ta nên tranh thủ càng nhiều càng hay, tổ chức thành đồng minh cùng ứng phó chuyện này."


Còn Hàn Phong, hình như cảm thấy ý tưởng đó quá ngây thơ, "Có thể làm như thế, nhưng chúng ta không thể khuyên nhủ được tất cả các học viên, chắc chắn vẫn sẽ có người ra tay."


"Giả sử là thế, thì chúng ta đoàn kết lại để tự bảo vệ mình." Hàng Nhất nói, "Sức mạnh được tập hợp lại vẫn hơn hẳn một cá nhân."
"Phải đấy! Chúng ta nên lập đồng minh." Lục Hoa cũng tán thành.


"Nền tảng để lập đồng minh là các thành viên phải tín nhiệm nhau không ai giấu ai điều gì. Cho nên, bây giờ quay trở lại vấn đề lúc nãy: chúng ta phải thành thật với nhau và nói ra năng lực của mình là gì." Hàng Nhất nói.


Cả bốn người nhìn nhau. Hồi lâu sau, Lục Hoa phát biểu trước, "Được! Tôi đồng ý nói ra năng lực của mình."
Hàng Nhất nhìn Lục Hoa bằng ánh mắt tán thưởng, "Sau khi cậu nói ra, thì tôi lập tức công bố năng lực của tôi."


Lục Hoa gật đầu, nói, "Các cậu biết đấy, khi "Cựu thần" bảo chúng ta lựa chọn năng lực cho mình, ông ta không hề nói sau này mọi người sẽ dùng năng lực để tàn sát lẫn nhau. Nhưng ông ta có nói câu này: Khi đó tôi đã cảm nhận được mối nguy. Nhưng tính tôi vốn không ưa tấn công và cũng không có lòng ham muốn chi phối vạn vật, cho nên khi cầm bút viết, tôi nghĩ mai không ra mình nên viết gì. Tôi chỉ mong mình có thể tự lo lấy thân, nên đã viết ra hai chử "phòng ngự"."


"Phòng ngự?" Ba người bạn cùng nhắc lại. Hàn Phong nói, "Nó được coi là năng lực gì chứ? Quá trừu tượng."
"Đúng." Lục Hoa ngao ngán nói, "Cho nên, như vừa nãy tôi đã nói, đến giờ phút này tôi vẫn chưa thử xem siêu năng lực này vận dụng ra sao."


"Không vấn đề gì. Ít ra cậu cũng đã nói thật cho chúng tôi biết, để chúng tôi có thể yên tâm về cậu. Giống như cậu vừa nói, siêu năng lực của cậu không có chức năng tấn công." Hàng Nhất nói, "Bây giờ tôi nói ra siêu năng lực của mình để các cậu biết."


Anh gượng cười, "Nói đúng ra là, so với Lục Hoa thì siêu năng lực của tôi càng bô tích sự. Các cậu đầu biết, tôi rất mê điện tử, cho nên tôi đã viết ra giấy hai chữ "trò chơi". Kết quả là tôi đã có siêu năng lực chơi game thật!"


"Ôi..." Hàn Phong bật cười, "Thật là thú vị! Cậu đã kiểm chứng nó rồi à?"


"Ừ! Tôi đã thử trên máy vi tính và máy PSV, đúng là tôi có thể khống chế các sự vật trong trò chơi. Nếu các cậu thấy hứng thú thì lúc nào đó tôi sẽ trình diễn cho mà xem." Hàng Nhất buồn cười, nhún vai, "Tôi đoán rằng trong 50 học viên không ai có năng lực yếu hơn và buồn cười hơn tôi."


Lục Hoa nói, "Hàn Phong à, tôi và Hàng Nhất đều đã nói rồi, còn cậu? Cậu bảo là chưa dám thử năng lực của mình, hình như nó rất đáng sợ. Nhưng nói ra thì chẳng vấn đề gì, đúng không?"
Hàn Phong do dự giây lát, nuốt nước bọt rồi nói, "Được! Năng lực của tôi là "tai nạn"."


"Tai nạn?" Lục Hoa kinh ngạc, "Sao cậu lại chọn cái thứ năng lực này?"


Hàn Phong dường như bế tắc, "Tôi cũng chẳng biết nữa. Lúc đó chỉ có 10 giây, tôi không biết nên chọn gì. Tôi chỉ đang nghĩ: nếu chuyện này là có thật thì quả là một tai nạn... rồi lớ ngớ thế nào tôi đã viết luôn hai chữ "tai nạn". Viết xong tôi cũng thấy sợ."


Hàng Nhất hít sâu một hơi, "Cũng tức là, cậu có năng lực dẫn đến hoặc khống chế tai nạn? Chà chà! Nó là năng lực cực mạnh, chúng tôi không thể sánh nổi."
Hàn Phong chép miệng, "Không biết nữa. Tôi chưa thử!"
"Cậu tuyệt đối đừng thừ." Lục Hoa vội nói, "Nhất là khi ở bên chúng tôi."


Hàn Phong trêu đùa, "Cậu có siêu năng lực "phòng ngự" kia mà, sao lại sợ tai nạn?"
Lục Hoa lừ mắt, "Nhưng tôi hoàn toàn không biết sử dụng nó ra sao."
"Thôi nào! Ba chúng tôi đều đã nói ra năng lực của mình rồi, bây giờ đến lượt cậu, Tiểu Mễ." Hàng Nhất nhìn Mễ Tiểu Lộ.


Mễ Tiểu Lộ biết, ba người đã nói ra thì mình không thể trốn đi đâu được. Huống chi, dù hôm nay im lặng thì sớm muộn cũng phải nói, nếu không, anh Hàng Nhất sẽ không tin mình, hai người sẽ trở nên xa cách. Điều khó xử là, năng lực của anh vốn chỉ nhầm tranh thủ cảm tình của Hàng Nhất, bây giờ nói ra thì mai kia còn dám vận dụng vào Hàng Nhất nữa không?


Hàng Nhất thấy Mễ Tiểu Lộ cứ mím môi nín lặng hồi lâu, bèn hỏi, " Sao thế Tiểu Mễ? Cậu không muốn nói cho mọi người biết à?"


"Không phải thế... tôi đương nhiên có thể nói cho các anh biết." Mễ Tiểu Lộ không còn lựa chọn nào khác, nhưng anh bỗng nảy ra một ý - không nói hết sự thật, "Năng lực của tôi là "tâm trạng". Tôi có thể cảm nhận tâm trạng của người xung quanh."
"Thế à?" Hàng Nhất thấy hứng thú, "Cảm nhận như thế nào?"


"Khi vận dụng năng lực này, tôi có thể nhìn thất trên đầu mỗi người lửng lơ quả cầu nhỏ có màu sắc khác nhau, chúng thể hiện các tâm trạng khác nhau."
"Năng lực này thật là thú vị!" Lục Hoa nói.


"Có lẽ, không chỉ là "cảm nhận" mà còn có thể làm thay đổi tâm trạng đó cũng nên." Hàn Phong nhìn Mễ Tiểu Lộ.
"Có khả năng này nhưng tôi chưa thử." Mễ Tiểu Lộ hơi run, anh đã nhận ra mình vẫn còn giấu giếm? Nhưng không sao, có lẽ họ vẫn chưa biết năng lực thật sự của mình là "tình cảm"."


"Tối rồi! Hiện giờ bốn chúng ta đều đã nói ra siêu năng lực của mình." Hàng Nhất hài lòng nói, "Chúng ta thật sự là đổng minh, tôi tin rằng bốn chúng ta kết hợp với sức mạnh của nhiều người khác, nhất định sẽ khống chế được cục diện."
"Cậu dự định cụ thể ra sao?" Lục Hoa hỏi.


"Tôi nghĩ thế này: ngày mai đến lớp, ba chúng ta..." Hàng Nhất chỉ vào mình, Lục Hoa và Hàn Phong, "Sẽ kêu gọi mọi người đoàn kết để cùng bàn bạc chống lại chuyện này, chắc chắn sẽ thoát khỏi một cuộc tàn sát lẫn nhau, sẽ không sảy ra thảm kịch tương tự như cái chất của Phó Thiên."


"Cậu cho rằng hung thủ sát hại Phó Thiên sỗ bằng lòng đối xử chân thành với chúng ta hay sao?" Lục Hoa nói.
"Ý tưởng của Hàng Nhất rất đúng, nhưng e rằng quá ư lý tưởng hóa." Hàn Phong cũng không dám tin.
"Chưa thử thì sao biết được?" Hàng Nhất nói.


"Ừ! Thế thì ngày mai chúng ta cứ thử làm." Hàn Phong nói.
Họ trò chuyện thêm một lúc nữa rồi ra khỏi quán, ai về nhà nấy.
Rất nhanh thôi, thực tế sẽ chứng minh ý tưởng của Hàng Nhất quá giản đơn và quá ngây thơ.
Ngụy Vi (nữ, mã số 21) về đến nhà, đi thẳng vào phòng ngủ rồi khóa cửa lại.


Dẫu từ lúc xảy ra sự việc ở bể bơi đến giờ đã hơn một tiếng, cô vẫn không sao bình tĩnh nổi, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy. Cô ngồi trên giường, chăn quấn quanh người mà vẫn thấy lạnh. Cái lạnh này toát ra từ sâu trong tâm can.


Mình đã giết người... bằng siêu năng lực của mình. Trời ơi, mình chỉ thử một chút... nào ngờ kết quả là thật... cái thứ năng lực mà mình chọn, quả là lợi hại.


Ngụy Vi vừa nghĩ vừa run run sờ túi quần lấy ra một tờ giấy nhàu nát, tờ giấy vẫn còn đây. Cô mở ra, rồi nhìn lại lần nữa hai chữ viết trên đó: "mật độ".


Thật là vô cùng đáng sợ. Ngụy Vi lại run rẩy rùng mình. Lúc Phó Thiên nhảy xuống, cô chỉ cần chăm chú nhìn vào vùng nước bên dưới cầu nhảy và tập trung vào một ý nghĩ thay đổi mật độ nước, biến nó thành cứng như thép, thế là giết ch.ết Phó Thiên một cách dễ dàng. Nhưng Phó Thiên ch.ết quá thê thảm... hình ảnh cái xác Phó Thiên cứ chập chờn trước mặt Ngụy Vi. Ruột gan cô thắt lại, cổ họng buồn nôn. Nhưng, rất nhanh, cô lại cứng cỏi lắc đầu thật mạnh, quả đắng này dành cho Phó Thiên là thích đáng. Một gã đàn ông hời hợt. Mình thổ lộ với anh ta, bị anh ta cự tuyệt, khiến mình chuốc lấy sự chế giễu của mõi người. Trái lại, khi cặp kè với con bé xinh đẹp kia thì anh ta lại rất nòng nàn, biết mình có tật sợ độ cao nhưng lại liều lĩnh leo lên nhảy cầu cao 5 mét, tự mình chuốc lấy hậu quả.


Nhưng cô bỗng thấy lo lắng. Lúc đó ở bể bơi còn có Hàng Nhất, Hàn Phong và một số học viên lớp 13, liệu họ có chú ý thấy mình? Liệu họ có đoán là mình làm không?


Có lẽ là không thể. Vì lúc đó mình đứng lẫn trong đám đông, họ không dễ gì nhận ra. Và dù có nhìn thấy thì cũng không thể đoán là mình đã làm. Họ không thể biết siêu năng lực của mình là gì.


Nghĩ đến đây, Ngụy Vi lại thấy yên tâm, cô thở phào. Mình cần điều chỉnh lại tâm thế, ngày mao đến lớp không được tỏ ra lo lắng, thấp thỏm. Thực ra cũng không nên thấp thỏm, chỉ cằn không nói ra thì không ai có thể biết chuyện đó là do mình làm.


Ngụy Vi đứng dậy, xé vụn tờ giấy viết hai chữ "mật độ" rồi ném vào thùng rác. Điều bí mật này không thể cho bất cứ ai biết.


Cảm thấy tạm ổn rồi, Ngụy Vi ra khỏi phòng, vào bếp mở tủ lạnh lấy lon cô-ca ra uống. Điện thoại di động bỗng có tín hiệu, cô mở ra xem. Là tin nhắn gửi đến từ một số thuê bao lạ. Ngụy Vi mở ra đọc nội dung, toàn thân lập tức cứng đơ, các mạch máu trong người dường như bị đóng băng.
Nội dung tin nhắn như sau:


Tôi biết vừa rồi cô đã làm chuyện gì, nếu cô không muốn bí mật này bị rò rỉ hoặc không muốn năng lực bị lộ, thì hãy đến gặp tôi. Thời gian và địa điểm, tôi sẽ thông báo sau. Cô là người thông minh, tự biết nên làm thế nào.


Ôi... Thượng đế ơi! Ngụy Vi kinh hãi đưa tay bưng miệng. Mình cứ tưởng đã hành động kín sẽ không chút sơ hở, nào ngờ vẫn có người biết rõ... lại còn đe dọa mình nữa! ch.ết rồi!


Bản năng mách bảo cô rằng: người gửi tin nhắn này tuyệt đối không đơn giản, phớt lờ sự cảnh cáo này là hành động rất không khôn ngoan. Nhưng, "gặp mặt" mà người này nói, liệu có phải là cái bẫy để đưa mình vào chỗ ch.ết?


Nhưng Ngụy Vi lập tức hiểu rõ: mình không còn lựa chọn nào khác. Cứ xem lối nói hết sức tự tin của người này thì rõ ràng anh ta (hoặc chị ta) đã nắm chắc quyền chủ động tuyệt đối. Và rất có thể cũng đã biết rõ siêu năng lực của mình là gì. Mình hoàn toàn lép vế, bị động. Ở tình thế hết sức bất lợi, chỉ còn cách khuất phục, ít ra là giả vở khuất phục đối phương.


Đã trót cất bước thì không thể quay lại, chỉ còn cách tiếp tục bước. Ngụy Vi nhắm mất, hồi lâu sau mới mở ra. Ánh mắt lạnh lẽo. Mình sẽ đi gặp đối phương. Nếu tình hình chẳng ra gì thì cũng không lo, năng lực của mình đâu phải là vô dụng?


Nghĩ đến đây, Ngụy Vi cầm cuốn từ điển Anh - Trung dày cộp đang để trên bàn lên, mở to mắt chăm chú nhìn nó. Cuốn từ điển nặng đến vài cân từ từ biến hóa, trở nên nhẹ bẫng và bồng bềnh trôi trước mặt cô...






Truyện liên quan