Chương 10. Gợi Mở

Hạ Tĩnh Di dọn dẹp vệ sinh ở trung tâm Ngoại ngữ xong, vội trở về nhà nấu cơm tối. Về nhà rồi, chưa vội bắt tay vào việc ngày, cô mở ngăn kéo xem số tiền đang có: chỉ còn 41 đồng 7 hào. Hạ Tĩnh Di đứng ngây ra nhìn chúng.


Trong buổi học sang nay "Cựu thần" yêu cầu mỗi người viết ra giấy sự vật mà mình muốn khống chế, Hạ Tĩnh Di dường như không cần suy nghĩ, viết luôn hai chữ "tiền bạc"


Nói đúng ra, "tiền bạc" không phải thứ Hạ Tĩnh Di muốn khống chế, mà chỉ là thứ hiện tại cô hết sức cần - cuộc sống khốn khổ của hai mẹ con cô lúc này rất cần đến tiền. Con người ta khi đang phải đối mặt với nhu cầu cơ bản là cơm ăn áo mặc thì các chuyện khác đều không quan trọng nữa. Sự việc mà "Cựu thần" nói: 50 người tàn sát lẫn nhau để có một người chiến thắng cuối cùng, Hạ Tĩnh Di không mấy bận tâm. Cô thật sự mong ước mình có năng lực khống chế tiền bạc hoặc có tiền để thay đổi cuộc sống hiện tại.


Lúc này, Hạ Tĩnh Di chăm chú nhìn hơn 40 đồng bạc, ngẩn ngơ, cô rất muốn kiểm chứng xem mình đã có siêu năng lực khống chế tiền bạc chưa? Nếu đã có, thì cô mong sao số tiền này sẽ được tăng lên 10 lần hoặc 100 lần. Hạ Tĩnh Di thầm cầu nguyện.


Mấy phút đã trôi qua mà số tiền trong tay không tăng thêm đồng nào, vẫn chỉ có vậy.
Hạ Tĩnh Di cảm thấy cay đắng, mình đang trông chờ điều gì thé này? Từ 1 tờ, biến thành 10 tờ, 10 tờ biến thành 100 tờ? Nằm mơ à? Điều này chỉ có thể xảy ra trong truyện cổ tích.


Cô chưng hửng, thở dài, lại cất tiền vào ngăn kéo rồi đi vào bếp làm cơm. Thức ăn hôm nay vẫn thế: dưa chuột ngâm nước muối.
Xong xuôi, cô bưng lại bón cho mẹ ăn rồi mới ăn sau.




Rửa bát xong, Hạ Tĩnh Di định vào đọc sách 1 lúc, nhưng nhìn thấy ngăn kéo cất tiền, cô không nén được lại mở ra xem có chuyện gì thần kì không.


Con cầu xin thần linh làm cho chuyện này trở thành sự thật! Cho con tiền bạc để con có thể duy trì sinh hoạt cơ bản của gia đình thì con đã rât thỏa mãn rồi, chứ con không dám xin quá nhiều.
Hạ Tĩnh Di nhắm mắt, mở ngăn kéo ra. Cô nhẩm lại 3 lần, rồi mở mắt.
40 ngàn nhân dân tệ nằm trong ngăn kéo.


Hạ Tĩnh Di rất mong sẽ là như thế, nhưng trước mắt cô xấp tiền đáng buồn 41 đồng 7 hào xếp lên nhau gọn ghẽ.


Lần này Hạ Tĩnh Di thật sự tuyệt vọng, thôi, không ảo tưởng hão huyền nữa, cô bật đèn bàn 15W đặt trên bàn gỗ nhỏ xiêu vẹo bên cạnh, ngồi đọc cuốn sách cũ mua ở sạp vỉa hè. Với cô, sự việc chiều nay ở lớp học Trung tâm Ngoại ngữ chỉ là trò đùa của ông trời mà thôi.


11 giờ đêm, Hạ Tĩnh Di giúp mẹ rửa mặt, lau người xong, cô mới đánh răng súc miệng. Sau đó cô lên chiếp giường cũ ọp ẹp, ngủ say.
Đang đêm, Hạ Tĩnh Di nằm mơ.


Cô cầm theo 41 đồng 7 hào, đang trên đường đi đến trường. Hai bên đường đầy hàng quán bán vô số món ăn, quà bánh ngon lành, nhìn them nhỏ dãi. Dù trong mơ, cô vẫn biết điều tiết kinh tế, không cho phép mình tiêu xài hoang phí, tuy nhiên cố vẫn đánh bạo hỏi vị chủ quán bán món khoai tây chiên giòn, "Bao nhiêu tiền 1 suất?"


"5 hào." Chủ quán cười tươi, "Mua 1 suất đi, cô bé."
Chỉ 5 hào, rẻ thế? Hạ Tĩnh Di ngạc nhiên. Cô biết món khoai tây chiên giòn thường bán 4 hoặc 5 đồng 1 suất.
"
Bác... bán cho tôi 1 suất." Hạ Tĩnh Di nói.


"Được" Chủ quán gắp ra mấy củ khoai tây chiên giòn sáng bóng, thái nhỏ, rắc các loại gia vị, hành rán lên trên rồi đặt tất cả vào hộp, đầy ú ụ bằng 1 bát to. Sau đó đưa cho Hạ Tĩnh Di.


Hạ Tĩnh Di vừa ăn khoai tây chiên giòn vừa đi đến trường. Các quán ăn bên đường đều mời chào cô. "Cô ơi ăn mì lạnh đi, chỏ 5 hào 1 bát." "Cháu ăn thịt xiên nướng không? 1 đồng rưỡi một xiên." "Kem cốc, kem que, 2 đồng, mua đi"


Hạ Tĩnh Di cảm thấy lạ lùng (tất nhiên cô không ý thức được mình đang nằm mơ). Thế này là sao? Đang tổ chức hoạt động khuyến mãi à? Tại sao thứ gì cũng bán rẻ?
Với Hạ Tĩnh Di, việc này hết sức hấp dẫn, cô lại mua thêm 3, 4 thứ nữa. Tất cả chỉ tốn chưa đến 2 đồng.


Cứ thế vừa ăn vừa đi, cô đã đi đến trường. Cô nhận ra trước mắt mình là trường tiểu học hồi nhỏ cô đã học. Cô đang ngạc nhiên đứng đờ ra thì 1 nữ sinh mặc đồng phục bước đến. Thì ra là Lưu Tư Dương bạn học với cô hồi đó. Nhìn thấy Hạ Tĩnh Di mua rất nhiều quà bánh, Tư Dương ngạc nhiên hỏi, "Hạ Tĩnh Di, cậu lắm tiền thật, mua nhiều đồ ăn quá! "


Lần đầu tiên Hạ Tĩnh Di được gọi là "lắm tiền", dù trong mơ cũng là lần đầu tiên.
"Đâu có? Hôm nay các thứ đều bán rẻ bất ngờ, vì thế tớ mới mua." Hạ Tĩnh Di giải thích.
"Rẻ á? Ngày nào cũng bán 1 giá mà."
"Thật không? " Hạ Tĩnh Di không dám tin.


"Đúng thế còn gì! Cậu mua nhiều thế này, chắc phải tốn 2 đồng."
"Cũng xấp xỉ."
Lưu Tư Dương tặc lưỡi xuýt xoa, rất nể, "Tớ mua 5 hào tiền quà mỗi ngày là tối đa, chứ đâu dám tiêu tiền tốn như cậu! Mỗi tháng tớ chỉ được cho 15 đồng mua quà vặt."
"Gì cơ... 15 đồng á?"


"Vậy cậu có bao nhiêu tiền?" Lưu Tư Dương thăm dò.
Hạ Tĩnh Di lấy tất cả số tiền trong túi ra, "Còn đúng 40 đồng."
"Ối, 40 đồng, nhiều thế! " Lưu Tư Dương nói bằng giọng tán dương, "Hạ Tĩnh Di, cậu giàu thật!"
"40 đồng... mà nhiều á? " Hạ Tĩnh Di cảm thấy rất lung túng.


"Cậu không cho là nhiều à? Bằng 3 tháng tiền tiêu vặt của tớ kia đấy!" Lưu Tư Dương lắc đầu bước đi, hình như cho rằng chẳng thể nói chuyện gì với "con nhà giàu" Hạ Tĩnh Di được.


Hạ Tĩnh Di đứng nghệt ra. Lại có đứa bạn khác đi qua chào hỏi cô. Cô cúi xuống nhìn lại mình, cũng chỉ là đứa bé 7, 8 tuổi, chả trách lúc nãy có chủ quán gọi mình là "cô bé"


Lúc này, Hạ Tĩnh Di lờ mờ cảm thấy mình đang trong giấc mơ, rồi cô cũng hiểu tại sao giá các món mình mau dọc đường lại rẻ như vậy: hồi tiểu học, giá cả ffeeuf rẻ như thế.
Đã nhận ra mình đang nằm mơ, người ta thường tỉnh lại rất nhanh. Hạ Tĩnh Di mở mắt ra.


Trong đêm tối, cô nhìn thấy căn nhà xập xệ của mình.
Nằm trên giường, cô thở nhẹ, nhớ lại các cảnh trong mơ, khẽ nhếch mép. Trong mơ, cô đã quay trở lại hơn chục năm trước, hồi đó giá cả vẫn rẻ, trong túi có 40 đồng, cô được coi là "học trò giàu " rồi.


Nếu chuyện đó là thật thì sướng biết mấy! Hạ Tĩnh Di mơ ước. Nếu đem số tiền ngày nay quay trở lại chục năm hoặc vài chục, hàng trăm lần. Và, nếu ai cầm 1 ngàn đồng quay lại 20 năm trước thò đó được coi là triệu phú rồi.
Hạ Tĩnh Di bỗng mở to mắt, cô nghĩ đến "năng lực" của mình.


Liệu có phải giấc mơ này là sự gợi mở của thần linh?
Dù mình không thể làm tăng số tiền đang có, nhưng có thể khống chế giá trị đồng tiền lên hoặc xuống?
Hạ Tĩnh Di quyết định ngày mai sẽ thử xem sao.






Truyện liên quan