Chương 4. Sức Mạnh

9 giờ 30 tối thứ Năm, tại Đường Sa Trung, khu Giang Bắc, thành phố Quỳnh Châu.
Lục Tấn Bằng ra sức học tiếng Anh, mục đích để thi lấy chứng chỉ Hướng dẫn viên du lịch tiếng Anh. Với anh, hướng dẫn viên du lịch không chỉ là một công việc mà còn là cái cớ rất tốt để anh đi khỏi thành phố này và thoát ly gia đình.


Làm hướng dẫn viên du lịch thì phần lơn thời gian trong năm có thể sống ở tỉnh ngoài. Lục Tấn Bằng hối hận vì mình không sớm nhận ra điều đó. Nếu nghĩ ra ngay từ cấp III thì đại học anh đã chọn ngành du lịch chứ chẳng học cái ngành thống kê đầy ngán ngẩm này.


Phần lớn mọi người đều coi gia đình là bến đỗ bình an, nhưng trong sâu thẳm, Lục Tấn Bàng chỉ xem gia đình như một cái trạm thu ngân nhận người đầy giá lạnh, một cái hộp chứa chấp anh, để anh ăn ngủ.


Nói cho chính xác, khái niệm này đã hình thành trong anh ngay từ khi 9 tuổi. Năm ấy, cha Lục Tấn Bằng treo cổ tự tử, không lâu sau, mẹ anh tái giá. Cuộc đời anh bỗng có thêm một sinh vật gọi là "bố dượng".
Kể từ đó, anh sống như kẻ ăn gửi nằm nhờ, hết sức khốn khổ nhục nhã.


Chuyện xưa chẳng nỡ nhớ lại. Lục Tấn Bằng sống ở nhà bố dượng 13 năm và nhận ra một điều: nếu không muốn lặp lai cuộc đời của cha đẻ thì mình chỉ còn cách đi khỏi thành phố này, ròi xa cái nhà này.


Vì thế, anh tranh thủ những ngày cuối cùng trước khi tốt nghiệp đại học để đi học lớp bồi dưỡng tiếng Anh, giành được chứng chỉ Hướng dẫn viên du lịch, anh sẽ cao chạy xa bay một cách danh chính ngôn thuận.




Hôm nào cũng vậy, anh nán lại lớp bồi dưỡng đến phút chót, sau đó mới lững thững đi trên đường, cố ý về nhà thật muộn.
Nhưng anh không ngờ, tối nay lại xảy ra chuyện.


Khi đứng chờ ở bến xe buýt, Lục Tấn Bằng bị người ta vỗ mạnh một cái, tiếp đó là hai cánh tay ghì lên vai anh. Anh ngoảnh lại thì thấy hai thanh niên trông hầm hố, dữ dằn đứng ngay bên cạnh, cả hai đều cao to, miệng ngậm thuốc lá, gườm gườm nhìn anh.


"Hai người làm gì... " Lục Tấn Bằng chưa nói dứt lời thì hai cánh tay ấy đã kẹp chặt cổ anh rồi lôi anh vào con ngõ hẹp bên cạnh. Ngõ không đèn đường, không người qua lại, hai tên du côn đẩy Lục Tấn Bằng vào tường, ghé sát mặt, nói, "Muốn chú mày cho vay ít tiền tiêu! "


Lục Tấn bằng nhận ra hai tên này tưởng anh chỉ là học sinh trung học, nhưng nếu chúng biết miinhf đã ngoài hai mươi tuổi thì cũng chẳng nghĩa lý gì. Vì vóc người và thể lực của anh chỉ tương đương một cậu học sinh non choẹt: cao 1,58m, nặng 40 cân, có khi con gái còn mạnh mẽ cơ bắp hơn anh nhiều. Lục Tấn Bằng gầy còm, vì thiếu dinh dưỡng đã đành nhưng chủ yếu là gen di truyền. Cha anh ngày trước cũng còm nhom.


Ngay từ hồi tiểu học, Lục Tấn Bằng đã luôn bị bọn lưu manh bên ngoài "để mắt đến", vì anh lúc nào cũng là thằng bé yêu ớt nhất lớp. Do đã "trải qua trăm trận" nên Lục Tấn Bằng hiểu rất rõ hai tên du côn này muốn gì, và cũng biết rõ vị thế của mình.Anh không thể đánh lại, cũng không thể chạy thoát khỏi chúng nên đành nộp các thứ đang có vậy.


Anh lục hai túi quần lấy hết tiền ra đưa cho tên to con phì nộn như lợn rừng.
Hắn đếm tiền xong, trợn mắt, "Chỉ có hơn 40 đồng? Mày coi bọn tao là ăn mày chắc? "
" Tôi chỉ có ngần ấy thôi! " Lục Tấn bằng không dám nói xẵng chọc giận chúng.


Tên du côn thứ hai có mái tóc xõa che nửa mặt, hắn đảy Lục Tấn Bằng một cái rồi thọc tay vào túi quần anh lục soát, lôi ra máy di động, thẻ đi xe buýt. Tên lợn rừng cho Lục Tấn Bằng một cái bạt tai. Chúng nhét các thứ trấn lột được vào túi áo rồi lầu bầu bước đi. Lục Tấn Bằng thở phào, đi ra khỏi con ngõ rồi tiến thẳng về nhà.


Về đến nhà ở khu Giang Bắc, đã là 22 giờ rồi.
Đẩy cửa vào nhà, mẹ anh từ phòng khách bước ra, hỏi, "Sao hôm nay con về muộn thế? "
Lục Tấn Bằng không thể viện cớ gì khác, đành nói thật, "Con bị hai tên lưu manh trấn lột mất tiền và cả vé xe buýt, nên phải đi bộ về nhà."


"Ôi, con bị cướp ư? "Bà mẹ kinh ngạc hỏi, "Chúng có đánh con không, con có bị thương không? "
"Không! "Lục Tấn Bằng mệt mỏi trả lời rồi bước vào phòng khách. Lúc này ông bố dượng từ tầng hai đi xuống.
"Bị cướp à? " Ông ta hỏi, "Sao lại đụt thế? "


Lục Tấn Bằng không muốn nói chuyện nhưng ông ta không bỏ qua cơ hội châm biếm anh. Ông ta bước đến trước mặt Lục Tấn Bằng, vênh mặt nhìn nah, "Bị mấy tên uy hϊế͙p͙? "
Lục Tấn Bằng hờ hững trả lời, "Hai tên."
"Khoảng bao nhiêu tuổi? "
"Khoảng 17, 18 tuổi. có lẽ thế. "


"Hừ... " Bố dưỡng nói giọng giễu cợt, "Sinh viên 22 tuổi bị học sinh cấp III cướp! Nhà ta đúng là rất sẵn nhân tài nhỉ? "
Bà mẹ bước lại, "Ông đừng nói cái giọng như thế. "
Bố dượng chỉ vào Lục Tấn Bằng, nói, "Bà nhìn con trai bà, nhìn cái đồ đần thối này đi! Bà còn cấm tôi nói à? "


"Thế ông muốn tôi phải làm sao? " Bà mẹ nói.
"Phải! Bà có thể làm gì chứ? " Bố dượng nói, rồi nhìn sang Lục Tấn Bằng với ánh mắt thông cảm, "Thực ra cũng chẳng trách mày được. Ai bảo cha mày là cái đồ bị thịt, đúng không? Cha nào con nấy mà! "


Bao năm qua chịu đụng sự ghẻ lạnh, chế nhạo của bố dượng, Lục Tấn Bằng đã quen, đã "trơ" rồi, nhưng hôm nay ông ta dám lôi cả cha đẻ của anh ra ... một ngọn lửa bỗng cháy lên trong lòng anh, đôi mắt anh mở to, căm giận trừng trừng nhìn bố dượng.


"Ông quá đáng rồi đấy! " Bà mẹ cũng tức giận lên tiếng, "Người ta đã ch.ết rồi, ông ác khẩu như vậy không muốn tích đức sao? "


"Sao? Tôi nói sai à? " Bố dượng nhìn Lục Tấn Bằng, giọng khiêu khích, "Tự mày nói xem, bố mày có phải là gã thộn không? Bắt chước người ta đi buôn, rốt cuộc bị lừa sạch vốn liếng, rồi treo cổ tự tử như đồ đàn bà vô dụng. Đó không phải là sự thật à? Tao nói oan cho ông ta chắc? "


Lục Tấn Bằng toàn thân run rẩy, cổ họng nóng bỏng như sắp hộc máu. Ánh mắt đầy phẫn nộ, anh gằn từng tiếng, "Ông, không, được, phép, hạ, nhục, bố, tôi! "
Bố dượng nhìn chằm chằm anh mấy giây, rồi hỏi, "Mày nhìn tao thế à? Mày định là gì? "


Lục Tấn Bằng không trả lời, chỉ trợn mắt nhìn cái mặt xấu xí ác độc của đối phương.
Ông ta gườm gườm nhìn anh một hồi rồi bất ngờ giơ tay tát vào mặt anh. Lục Tấn Bằng loạng choạng, người chao đi suýt ngã.


"Sao ông lại đánh nó?! " Bà mẹ quát chồng, rồi bước đến đỡ con trai. Lục Tấn Bằng gạt tay bà ra, mặt đau rát nhưng vẫn căm giận nhìn bố dượng như vừa rồi.


"Đúng, đúng là cái tâm trạng này. " Bố dượng bước về phía Lục Tấn bằng, "Lúc này mày rất hận tao đúng không? Thế thì làm đi, ra tay đánh tao đi! Cái thằng bố đần độn của mày không dạy mày thì tao sẽ dạy cho! "


Trong tối nay, Lục Tấn Bằng đã lần thứ ba nghe thấy ông ta mạt sát bố mình là đồ bỏ đi, lúc này anh không chỉ muốn đánh mà còn muốn giết ch.ết ông ta. Nhưng chỉ là "muốn" thôi chứ anh không có gan và càng không có bản lĩnh ấy. Ông bố dượng vóc người cao lớn, vai rôgnj, lưng dày như cánh phản, nếu đánh nhau thật thì ông ta có thể đối phó với anh dễ dàng như bóp ch.ết một con kiến.


Bố dượng bước đến trước mặt Lục Tấn Bằng, cao hơn anh một cái đầu, nhìn bộ dạng đáng thương "dám căm phẫn mà không dám hé răng" của anh. Lát sau ông ta lắc đầu nói, "Con trai bà đúng là đồ vô tích sự. Tôi khích nó như thế mà nó còn koong dam sra tay. Xem ra, nó sẽ chấp nhận cái kiếp bị trấn lột, bị hà hϊế͙p͙ cả đời. Tôi hết cách, tôi không dạy nổi."


Lúc này, cách cửa phòng vệ sinh tầng trệt mở ra. Lục Hạo - con đẻ của bố dượng, em cùng mẹ khác cha với Lục Tấn Bằng - bước ra. Lục Hạo năm nay 12 tuổi, cũng cao to vạm vỡ như bố, dù kém Lục Tấn Bằng 10 tuổi nhưng nó cao hơn anh hẳn một cái đầu. Vừa tắm xong, nó trần truồng đi ra, toàn thân vẫn ướt nước.


"Anh lại bị trấn lột à? " Nó nhe răng cười khoái chí, bước lại vỗ vai Lục Tấn Bằng như vỗ vai thằng em, "Không sao, lần sau em sẽ làm vệ sĩ cho anh. "
Lục Tấn Bằng bực bội gạt tay nó xuống, im lặng, chẳng thiết nhìn nó.
"Ha ha ha... " Bố dượng cười thoải mái, "Không hổ danh là con trai ta. Khá lắm! "


"Lục Hạo, mẹ nhắc con bao nhiêu lần rồi? Mặc quần áo vào đã rôi hãy ra! "
Lục hạo lè lưỡi nhìn mẹ rồi quay vào phòng mình. Ông bố nhìn cái mông trắng đầy đặn của con trai, khen ngợi, "Không bận tâm những chuyện vặt vãnh, thế mới là đàn ông chứ! "


Lục Tấn Bằng biết bố dượng nói câu này là để cho anh nghe. Trong mắt ông ta, giá trị duy nhất trong gia đình này trông chờ ở thằng em Lục Hạo, để chứng minh dòng máu ưu việt và gen di truyền của ông ta là nổi trội hơn người. Cái cảm giác ưu việt "mình là cao nhân" mà ông ta có được, phần lớn là từ quá trình hạ nhục và giễu cợt của Lục Tấn Bằng.


Lục Tấn Bằng hiểu rất rõ, trong cái nhà này, mình và mẹ là kẻ yếu, bố dượng và Lục Hạo là kẻ mạnh. Kể từ khi mẹ tái giá, anh luôn sống trong sự ám ảnh ấy. Cuộc sống này khiến anh cảm thấy tuyệt vọng, đã rất nhiều lần anh muốn phản kháng, nhưng với thân hình gầy còm bé nhỏ của mình thì anh có thể làm gì?


Nếu một ngày kia ông trời ban cho mình sức mạnh ... Lục Tấn Bằng nghiến răng, căn môi thật chặt, rớm máu. Nếu thế thì mình sẽ ...






Truyện liên quan