Chương 5: Sự cố

Phong tiến sát hơn về phía mặt nó ...................... và bỏ qua môi , thì thầm vào tai nó " tôi đếm 1, ,3 thì cùng chạy nhé ! " . Thế mà nó cứ tưởng Phong "" chơi "" thật rồi chứ !!! Hết hồn .1 . 2 . 3 .......... vụt
- Ê họ bỏ chạy kìa ! - lũ con gái reo ầm lên - Đuổi theo mau !!! ( đúng là yêu nữ mà , chạy rồi mà vẫn không tha nữa )


- Tôi không chạy được nữa ........... hộc hộc - nó thở dốc
- Phù , cắt đuôi đc rồi ! - Phong thở phào dừng lại
Nó sờ nắn lại tim phổi vì quá mệt .......... thì thấy cổ mình thiếu thiếu cái gì đó .
- Á ......................... sợi ... sợi dây chuyền của tôi - nó hoảng loạn - đâu mất rồi huhuhuhuhu^1000


- Chắc nó rơi mất rồi ! - Phong kết luận
Nó ngồi bệt xuống vệ đường sụt sịt khóc , Phong bất ngờ , không thể tin nổi nó đang khóc .......
- Sợi dây chuyền đó đối với cậu quan trọng lắm à ? - Phong cúi xuống


- Huhu tất nhiên rồi ... đó là của ... à ờ không ....... tóm lại là tôi rất quý trọng nó ... huhu mất nó rồi tôi biết làm sao
- Đứng lên đi ! không người ta lại tưởng tôi bắt nạt cậu .


- Thì tại cậu mà tôi mới phải chạy bán sống bán ch.ết , để rồi làm rơi chiếc dây chuyền quý báu còn gì ? - nó lườm Phong .
- Hừm ... Thôi được rồi , tôi đền cho cậu là được chứ gì ? - Phong dỗ
- SAO ? - nó tròn mắt .
- Tôi đền sợi dây khác cho cậu - Phong dõng dạc


- Thật hả ? - nó cười ngạc nhiên
- Đi ! - Phong kéo nó dậy .
Nó đã từng tự hứa vs bản thân rằng nó sẽ ch.ết nếu sợi dây đó không còn nữa , thế mà bây giờ lại từ bỏ một cách dễ dàng . Lẽ nào người tặng cho nó sợi dây chuyền đó không còn quan trọng với nó nữa sao ?




Cuối cùng thì nó đã tự chọn cho mình 1 sợi dây bạc khác còn đẹp hơn cái cũ , mắt xích bé xíu nhìn rất tinh tế , ở giữa là 1 hình trái tim được đính 3 viên ngọc nhỏ .
- Cậu không thấy hối hận khi mua cho tôi chiếc dây này chứ ? - nó hỏi lại cho chắc ăn
- Ừ - Phong khẳng định


- Ôi ! Tôi yêu cậu quá cơ ! - nó ngây thơ thốt ra lời nói dễ làm người khác hiểu lầm
Bỗng Phong khựng lại , khẽ nhíu mày nhìn nó .
- Thôi , mình đi mua đồ rồi về nhanh nha ! - nó tung tăng , người đâu mà tâm trạng thay đổi nhanh chóng dễ sợ zậy ?
Phong ậm ừ qua loa rồi đi theo nó ....


- Ê ! mày nhìn kìa ! con nhỏ xấu xí kia cứ lẽo đẽo bám theo anh đẹp trai kìa - giọng mấy con hám zai đi đường chạnh chọe đậm chất soi mói
Nó đã nghe được , cục tức bắt đầu nổi lên rõ trên mặt , nó định quay lại chửi mấy nhỏ kia thì tự dưng bị Phong ... bá vai .
- Ê , làm gì thế ? - Nó nheo mắt


- Im lặng ! - Phong ra lệnh - Chẳng phải cậu muốn chứng minh cho mấy nhỏ kia biết điều này sao ?
- Cũng phải ha ! - nó cốc đầu mình
Mấy nhỏ kia tức anh ách trong lòng vì quá ghen tỵ vs nó , trong đầu mang theo suy nghĩ " cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga "
Đi được một quãng thì ...


- Cậu bỏ tay ra được rồi đấy ! - nó vặn vẹo người khó chịu ( người đâu mà ngu quá , cứ lặng im mà hưởng thụ lại còn ... ~_~ )
Phong bất thình lình buông tay , mặt lạnh tanh như tiền rồi ung dung đút tay túi quần như không có gì xảy ra ....
...


Sau khi mua xong đồ , Phong trở về nhà bằng con đường cũ , đến chỗ xảy ra vụ va chạm với các nữ sinh trung học , cậu nhìn thấy sợi dây chuyền của nó đang nằm bơ vơ ở đó .
Phong nhẹ nhàng nhặt nó lên .
- Bị đứt mắt rồi
Phong bước vào hiệu vàng ... còn làm gì thì chỉ có thánh mới biết .
* * *


Sáng hôm sau .
Cả lớp kéo đến nhà Phong . Trước mắt các bạn trẻ bây giờ đang là 1 căn biệt thự khủng .
- Ôi mẹ ơi !!! Nhà to dữ vậy ! - Tụi nó trầm trồ .
- Chuyện ! Được mệnh danh là "" Khu biệt thự quý tộc "" mà lị ! - Một đứa lên tiếng
- Nghe nói ba cậu ấy làm kinh doanh lớn lắm luôn !
- Thật hả ?


Cả đám cứ xôn xao , mãi về sau lớp trưởng Thảo Trang mới nhấn chuông . Cánh cửa kiên cố tự động mở ra làm cả bọn giật mình .
- Ôi mẹ ơi ... bên trong sang trọng quá ! - Cả lũ mắt mở to như phát hiện ra vật thể lạ .


Phong từ trong nhà đi ra , anh chàng hotboy nay càng đẹp trai , cậu mắc chiếc áo phông đen có in hình đầu lâu ở giữa trông vô cùng phong cách , mái tóc để tự nhiên đẹp đến hút hồn , cậu tươi cười :
- Cứ tự nhiên như ở nhà nhé !


Lẽ ra trong nhà có nhiều người làm lắm , nhưng chắc Phong sợ các bạn mình mất tự nhiên nên đã cho họ nghỉ ngày hôm nay . Theo gót Phong , cả lớp bước vào nhà , OMG , trong nhà còn đẹp hơn bên ngoài gấp trăm lần ............. tóm lại lại là , very very đẹp , không ngòi bút nào có thể diễn tả được cái đẹp của ngôi nhà .


Từ trên lầu đi xuống là đôi vợ chồng trung niên , có lẽ là ba mẹ Phong . Ông là một người chững chạc , trên mặt còn hằn những nếp nhăn của những năm tháng vật lộn trên thương trường . Còn bà , bà thật cao sang và quý phái , hẳn là hồi còn trẻ bà phải đẹp lắm .


- Bạn con tới rồi hả Phong ? - Bà cười hiền hậu .
- Dạ
- Chúng cháu chào cô chú !!! - Cả đám lễ phép .
- Ừ , các cháu cứ tự nhiên nhé !
- Ba mẹ định đi đâu ? - Phong hỏi
- Ba mẹ có việc , con ở nhà nhớ phải đón tiếp các bạn chu đáo đó , thôi , các con chơi vui vẻ , chúng ta đi nha ! - họ nói


- Dạ !
Cả đám lại 1 lần nữa hâm mộ Phong vì cậu có 1 gia đình thật lí tưởng . Còn nó thì tự dưng thấy đau thắt , bỗng nó buột miệng :
- Gia đình cậu ấy thật hạnh phúc !
Nó tưởng người đứng cạnh nó là Trâm nhưng không ngờ đó lại là Phong .
- Cậu nói gì cơ ? - Phong nheo mắt


- Ơ ... Phong ? À ... ờ không có gì đâu - nó lủi mất
"" Chả lẽ gia đình cậu ta không hạnh phúc sao ? "" - suy nghĩ của Phong.
Đúng , gia đình nó tan vỡ từ lúc nó 5 tuổi , ba nó đi theo ngươì phụ nữ khác bỏ rơi mẹ con nó , từ đó , nó luôn thiếu thốn tình cảm của cha .


- Căn nhà đẹp thế này mà trang trí thì phí lắm nha ! - Nó nheo mắt
- Ừ ha . Hay mình tổ chức tiệc ngoài trời đi - Hùng đưa ra ý kiến .
- Chà , hay đó chứ . Không ngờ Hùng nhà ta ngu như vậy mà cũng nghĩ ra được ý hay như thế - lớp trưởng chọc .


Vậy là cả lớp quyết định ra sân , dù sao thì sân nhà Phong cũng rất đẹp và rộng . Mọi người bắt đầu được phân công công việc , nó và Phong vô nhà gọt hoa quả .
Nó vốn hậu đậu mà , nó làm gì biết gọt đâu , nhưng không dám nói vì xấu hổ . Cầm con dao trên tay , nó run cầm cập .


- Rốt cuộc thì cậu có biết làm không vậy ? - Phong thấy thế khẽ nheo mắt
- Haha , có chứ - nó giả bộ rồi bắt đầu gọt
15s sau
- Á Á Á Á ... máu - nó kêu lên thất thanh
Phong vội cầm tay nó , mắng nó 1 trận :
- Đã bảo không làm được thì đừng có cố mà .


- Xin lỗi ! -nó khẽ nói mà không hiểu tại sao nó phải xin lỗi Phong trong khi đó người đau là nó .
===========
The end chương 5






Truyện liên quan