Chương 87: Đáng tiếc, ngươi vẫn là phải chết

Nữ tử kia trầm ngâm một lúc, sau đó nói.
“Ngươi nói rất không tệ, nhưng là, nếu như hắn không có 100 vạn kim tệ, ngươi biết hậu quả sao?”.
“Đương nhiên, ta cam đoan. Không đủ ta bù cho ngươi”. Đinh Nhất Tiếu nói.
“Khụ khụ”.


Một tiếng ho khan vang lên, đám người đồng loạt nhìn qua. Chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên đang dựa lưng vào trên xe, nhìn về phía họ nở ra nụ cười nhạt.
“Các ngươi, giống như không để ý quan điểm của ta nhỉ?”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ha ha, ngươi cũng có tư cách lên tiếng?”.


Đinh Nhất Tiếu giống như nghe được chuyện cười lớn nhất thế giới, hắn ôm bụng cười không thôi.
Lạc Cảnh Thiên chỉ cười cười không nói gì, nâng lên bình rượu uống một ngụm.


Nữ tử kia ánh mắt rơi vào trên người Lạc Cảnh Thiên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng nhìn ra được, ban đầu Lạc Cảnh Thiên là một vẻ non nớt, kinh nghiệm sống chưa nhiều. Với lại kết hợp với câu chuyện mà Đinh Nhất Tiếu cùng Lạc Cảnh Thiên nói lúc này nàng càng khẳng định Lạc Cảnh Thiên là con em thế gia, gia đình giàu nứt đố đổ vách loại kia.


Nhưng là bây giờ, nàng lại nhìn thấy trên thân hắn có một loại điên cuồng cùng khát máu. Hơn nữa ánh mắt kia giống như nhìn những con khỉ đang nhảy nhót như thế.
Tràn ngập châm chọc cùng hài hước.
Điều này làm cho nàng cảm thấy bị sỉ nhục.


Chỉ là một tên Luyện Linh cảnh cũng dám dùng ánh mắt đó nhìn nàng? Nhưng là nàng cũng không có lên tiếng, trong mắt nàng, Lạc Cảnh Thiên đã là một người ch.ết.




“Ta là không có, ngươi có sao? Hướng một nữ tử ăn nói khép nép, rõ ràng nhân số so với đối phương nhiều hơn lại ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có. Huyết Sắc Mân Côi, mặc dù ta chưa nghe nói qua, nhưng là nhìn ngươi bộ dáng sợ sệt, hẳn là uy danh rất cao”.


“Nhưng là uy danh, chính là dựa trên máu tươi làm đại giới đánh ra. Ngươi ngay cả dũng khí này cũng không có, ngươi… xứng sao?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Nhưng là, lời nói của hắn, giống như là một con dao găm đâm vào trong trái tim Đinh Nhất Tiếu như thế.
Đau khiến hắn thở không nổi.


Trên mặt hiện lên cực độ tức giận, trên trán nổi lên gân xanh giống như con giun bò lúc nhúc như thế.
“Ngươi! Muốn! ch.ết!”. Đinh Nhất Tiếu nghiên răng nghiến lợi nói.
Hắn đã kìm nén không được ý nghĩ muốn đem Lạc Cảnh Thiên chém thành muôn mảnh.


“Ngươi luôn cho rằng, bản thân hành động rất lí tính, rất có trí tuệ. Cho người xóa bỏ dấu vết xuất hiện của ta trên sa mạc, cẩn thận từng li từng tí thăm dò ta, đối xử với ta rất lễ độ làm lơi lỏng cảnh giác của ta”.


“Nhưng đáng tiếc, từ ngươi động sát niệm ngày đó, các ngươi đều đã là người ch.ết, sinh mạng của các ngươi đã không còn do mình quản nữa. Mà là ta”. Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.


“Ha ha ha! Chỉ bằng ngươi? Một tên Luyện Linh cảnh? Ha ha ha, ngươi là bị dọa điên rồi đi?”. Đinh Nhất Tiếu cười lớn nói.
Nữ tử kia cũng cảm thấy buồn cười.
Chỉ là một tên Luyện Linh cảnh lại lớn lối như vậy? Cho rằng nói như vậy liền có thể sống?.


“Ta là nghiêm túc, không tin sao?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
Đinh Nhất Tiếu thu lại nụ cười, quay người nhìn về nữ tử áo đỏ nói.
“Ngươi không ngại mang về một bộ thi thể chứ?”.
“Ngươi tùy tiện, ta không ngại”. Nữ tử kia đáp.


Đinh Nhất Tiếu quay người, gương mặt hiện lên vẻ lạnh lùng nói.
“Giết!”.
Nghe thế, một tên trong đó rút đao đi tới.
“Làm gì vội vàng muốn ch.ết như thế đây!?”. Lạc Cảnh Thiên thở dài lắc đầu.


Bàn tay giơ lên, búng tay một cái. Tên kia đao giơ lên, còn chưa kịp chém xuống đột nhiên liền khựng lại.
Ngay sau đó, cơ thể hắn co giật, thất khiếu chảy máu, ngay cả một lời nói cũng không kịp nói liền ch.ết.
Đám người bị tình cảnh này dọa giật nảy mình. Nữ tử kia càng là kinh ngạc không thôi.


Chuyện gì xảy ra? Hắn là thế nào ch.ết?!
Đinh Nhất Tiếu ánh mắt trừng lớn khó tin nhìn lấy sự việc trước mắt.
Tách.
Lạc Cảnh Thiên lần nữa búng tay.
Xung quanh vài tên thảm trạng giống như tên ban đầu gục xuống.
Tách.
Búng tay lần nữa, lại ch.ết vài người.


Sở dĩ làm được, Lạc Cảnh Thiên chính là đam ma lực bọc lấy một giọt cực nhỏ rượu độc ẩn vào thức ăn cùng nước uống của đám người. Hắn tốn một ngày thời gian mới làm được.


Mà sau khi tiến vào thể nội, có ma lực khống chế, rượu độc bị cách li với thể nội, chỉ cần Lạc Cảnh Thiên muốn, bất kỳ một người nào đều sẽ bị trúng độc, độc phát thân vong.
Tách!
Lần thứ ba búng tay, người sống chỉ còn lại duy nhất Đinh Nhất Tiếu cùng đám người Huyết Sắc Mân Côi.


Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, không có người lên tiếng, ai nấy đều bị Lạc Cảnh Thiên làm choáng váng.
Hắn làm sao làm được?!
Lạc Cảnh Thiên cầm bình rượu lên uống một ngụm. Khẽ cười nhìn về phía Đinh Nhất Tiếu, tay giơ lên tạo thế búng tay.


Đinh Nhất Tiếu bị dọa lùi lại một bước. Không chỉ là hắn, những người của Huyết Sắc Mân Côi cũng không khá hơn chút nào. Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên muốn búng tay, ai nấy đều bị dọa phát sợ.
Cái này không phải là búng tay, mà chính là lời vẫy gọi của địa ngục a.


Lạc Cảnh Thiên âm thầm đắc ý, khó trách Thanos lại tụ tập đủ 6 viên đá vô cực gắn vào trong gang tay vô cực.
Búng tay một cái liền diệt một nửa vũ trụ.
Cảm giác này, thật mẹ nó thoái mái.
“Sao thế? Sợ hãi? Ngươi không giết ta nữa sao?”. Lạc Cảnh Thiên cười cười nhìn Đinh Nhất Tiếu hỏi.


Đinh Nhất Tiếu lúc này mặt đã tái xanh.
Vốn tưởng rằng chỉ là một con kiến hôi tùy ý hắn giết chóc, thoáng cái liền trở mình biến thành một con viễn cổ cự long giết ngược lại bọn họ.
“Ngươi… tất cả những gì ngươi nói lúc trước, đều là giả?”. Đinh Nhất Tiếu run giọng nói.


“A, giờ mới nhận ra sao? Nhưng là có một cái là ta nói thật”. Lạc Cảnh Thiên giơ lên bình rượu nói.
“Ngươi… ngươi hạ độc?”. Đinh Nhất Tiếu biến sắc.


“Đúng vậy a. Ngươi không biết ta tốn rất nhiều tâm tư mới nhân cơ hội tên béo kia ngủ đem độc ngấm vào thức ăn của các ngươi. Hiện tại hối hận sao? Nếu ngươi không động sát tâm, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này. Hơn nữa, trước mặt ta nói dối, ngươi cho rằng ai ai cũng là người ngu? Đem kim tệ giao cho ngươi, ngươi sẽ để ta sống?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.


“Ngươi… ngươi…”.
Đinh Nhất Tiếu hối hận không thôi, hắn cho rằng Lạc Cảnh Thiên chỉ là một tên phú nhị đại không hiểu sự đời. Nhưng hiện tại mới biết, chính hắn mới là kẻ ngu xuẩn nhất ở đây.
“Muốn sống sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng hỏi.


Đinh Nhất Tiếu ngẩn ra, trong lòng dấy lên hi vọng, khẽ cắn răng, hắn lập tức quỳ xuống.
“Ca, không. Gia gia, cầu ngươi buông tha ta đi, là ta mắt mù, ta không nên tham lam. Ta đáng ch.ết, cầu ngươi thả ta một con đường sống”.


Hắn không muốn ch.ết, hắn thật không muốn ch.ết. Cho nên, hắn đồng ý bán đứng tôn nghiêm chỉ cầu được sống. Hắn cũng không dám cùng Lạc Cảnh Thiên liều mạng, gần hai mươi người kia kết quả hắn nhìn rõ ràng. Hắn biết chắc mình trốn không khỏi, tốc độ cũng không giết ch.ết Lạc Cảnh Thiên trước khi hắn búng tay được.


Cho nên, hắn mới quỳ xuống.
Nữ tử bên kia ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén. Nàng cảm nhận được, Đinh Nhất Tiếu hẳn là phải ch.ết, mà Lạc Cảnh Thiên làm, chẳng qua là đùa bỡn hắn mà thôi.


“Tôn nghiêm cũng buông tha? Cầu sinh dục còn rất mạnh nha. Đáng tiếc, ngươi vẫn là phải ch.ết”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
“Ngươi…”. Đinh Nhất Tiếu gương mặt cứng lại.


“Nhớ rõ ngươi lời nói vừa rồi sao? Thế giới này hiểm ác hơn so với ngươi tưởng tượng nhiều. Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi sống sao?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
“Ta liều mạng với ngươi!”. Đinh Nhất Tiếu hét lên lao tới.


Khoảng cách có hơn mười mét, trong nháy mắt liền tới trước mặt Lạc Cảnh Thiên. Đao trong tay giơ lên muốn chém xuống, nhưng chính là chỉ còn cách vài cm như thế, hắn hạ xuống không được.
Bởi vì độc trong cơ thể hắn đã bộc phát.


Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt giơ lên bàn tay, cách không trước trán hắn búng ngón tay một cái, Đinh Nhất Tiếu trong nháy mắt bị bắn bay ra xa. Tại chỗ tử vong.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan